Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 11

Edit + Beta: Vịt

***** Hầy tui xúng xính váy các thứ đi chơi cơ mà lạnh cóng với tắc đường không thể chịu nổi nên lại đành quay về edit nốt =))) MERRY CHRISTMAS:****

Ngươi bất nhân ta bất nghĩa, Hạ Bạch cũng chìa tay, còn đem tay chắn trên tay Địch Thu Hạc.

"Vậy anh trả thẻ của tôi cho tôi trước đã."

Địch Thu Hạc rũ mắt, nhìn tay cậu rõ ràng nhỏ hơn tay mình một vòng, vẻ mặt thâm trầm. Quả nhiên là "tiểu" cẩu tử, lúm đồng tiền nhỏ, tay cũng nhỏ, còn thấp hơn mình nửa cái đầu.

Hạ Bạch thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh là bị mình chẹn họng, lúm đồng tiền trên mặt sâu hơn, thu tay lại hạ giọng nói, "Ảnh đế, lúc nào cũng phải oan oan tương báo, hai chúng ta thanh toán rõ ràng, hử?"

"Thanh toán rõ ràng?" Địch Thu Hạc khơi mi, một chút cũng không che giấu khí chất "ngang ngạnh" toát ra trên dung mạo mình, lắc đầu, "Không, tôi không muốn thanh toán rõ ràng."

Hạ Bạch va chạm ánh mắt anh, ngẩn người, cảm giác không tốt ngày đó ở trong hẻm nhỏ từng mơ hồ cảm nhận được lại lần nữa cuộn trào, sau đó càng ngày càng rõ ràng, không cho anh ta khinh thường nữa.

Vẫn là dung mạo ôn nhu kia, nhưng vẻ mặt này, ngữ khí nói chuyện này, tư thái đứng tùy ý này...... Cậu không tự chủ bóp ly trà sữa một cái, lông mày co rút, "Ảnh đế, người đóng băng rồi, chú ý một chút." Ôn nhu dễ gần ư? Quân tử quý tộc ưu nhã kiểu mẫu ư? Tất cả đều vứt bỏ không cần sao? Khó trách lúc trước đã cảm thấy người này mâu thuẫn, hóa ra bởi vì ôn nhu dễ gần của người này đều là giả dối, bủn xỉn thiếu đòn mới là thật? Lần trước lúc chạm mặt người này vẫn còn duy trì vẻ mô phạm ảnh đế, sao lần này đã triệt để bay mất rồi, chả nhẽ là bị đóng băng, cho nên cam chịu rồi?

Nghĩ tới đây, cậu liếc mắt nhìn dung mạo còn trẻ tuổi của đối phương, đại từ đại bi thở dài, quyết định không chấp nhặt với thanh niên ngã lòng, cúi đầu móc ra 500 đồng từ trong ví tiền, thả vào trong tay anh vẫn cứ chìa ra, thành thực nói, "Kỳ thực tôi bán chữ ký của anh rồi, kiếm được 1 ngàn, tiền chia anh một nửa, đừng từ bỏ, khó khăn chỉ là nhất thời, chống đỡ, chỉ cần chống đỡ, chữ ký của anh liền có thể bán được 1 vạn."

Địch Thu Hạc: "......" Tiểu cẩu tử này sao không dựa theo mô típ cũ ra bài!

"Cố lên." Hạ Bạch bày ra biểu tình trưởng bối ân cần, giơ tay lên vỗ vỗ vai anh, sau đó từ trong túi móc a móc, móc ra một sticker hoa hồng nhỏ vừa nãy lúc làm thủ tục nhập chức từ trong hộp đạo cụ máy ảnh cầm lấy, bóc ra dán vào ngực anh, vỗ vỗ, thỏa mãn gật đầu, "Không tệ không tệ, rất thích hợp với anh. Đóng băng không đáng sợ, vứt bỏ mới đáng sợ, phải thời thời khắc khắc gìn giữ một trái tim hồng hừng hực phấn đấu, đi đi, tương lai tốt đẹp đang chờ anh!" Vừa nói lắc lắc anh, đẩy hai bước.

Địch Thu Hạc bị động đi ra khỏi hàng, chỗ ngực bị vỗ đột nhiên có chút khó chịu, lại cảm thấy có chút sảng khoái, nghi ngờ cau mày, cúi đầu nhìn ngực mình.

"Anh nói anh cái người này, cắt hàng rồi, xếp xuống phía sau đi, mọi người đều là tới mua vịt quay, người đâu mà kém sang thế, xếp hàng xếp hàng." Hạ Bạch đột nhiên lên giọng, lúc nói chuyện họa phong đột nhiên thay đổi.

Địch Thu Hạc xoạt một cái quay đầu, chỉ thấy Hạ Bạch đang đầy mặt không tán đồng nhìn mình, mà đám quần chúng ăn dưa (*) xếp hàng phía trước bọn họ và lục lục tục tục xếp tới phía sau bọn họ tất cả đều tò mò nhìn tới đây. Anh nhanh chóng giơ tay lên bịt khẩu trang lên mặt, kéo vành mũ lưỡi trai, nhìn lúm đồng tiền trên mặt Hạ Bạch lúc nói chuyện như ẩn như hiện, nhịn không được tiến lên một bước.

((*) chỉđám người hay hóng hớt)

"Ây ây, anh người này sao lại nói không tin chứ, loại hành vi chen ngang này là không đúng, mọi người đều nhìn anh đấy." Hạ Bạch tiếp tục ồn ào.

Người không xếp hàng, ngay cả người đi ngang qua cũng tất cả nhìn tới đây.

"Cái người chen ngang này sao thoạt nhìn có chút quen mắt......"

"Tôi cũng cảm thấy vậy...... Tôi chú ý anh ta lâu rồi, hơn nữa anh ta vẫn cú đeo mũ và khẩu trang, thím nói anh ta có phải Địch......"

Tiếng thảo luận loáng thoáng từ vị trí xếp hàng phía sau truyền đến, cước bộ tiến lên của Địch Thu Hạc ngừng lại, híp mắt nhìn Hạ Bạch khóe miệng nhếch lên thật to, đột nhiên đưa tay cướp trà sữa trong tay cậu, nghiêng người hạ thấp giọng hung hăng nói, "Tiểu cẩu tử, trong khoảng thời gian này tôi quay phim, cậu thành thật một chút." Nói xong xoay người sải bước rời đi, ưỡn thẳng sống lưng lại có chút mô phạm quân tử ưu nhã.

Cảm giác sảng khoái hành được ảnh đế của Hạ Bạch còn không có kéo dài hai giây, đã bị hành động đoạt trà sữa của đối phương làm cho u mê, sau đó nổi giận.

"Ê! Trà sữa kia tôi uống qua rồi!"

Song thân ảnh Địch Thu Hạc đã triệt để biến mất tung tích.

"Cái kia......" Một cô nàng tóc dài đột nhiên lòi ra, cười cười với cậu, mặt đo đỏ hỏi, "Tôi thấy anh vừa nãy cùng cái người chen ngang kia nói thật lâu...... Anh ấy kỳ thực không chen ngang, các anh quen biết phải không? Cái kia, anh ấy, anh ấy có phải là, có phải là......"

"Là cái gì?" Hạ Bạch nhanh chóng bày ra mặt nghi ngờ, sau đó xấu hổ vuốt vuốt tóc, nói, "Xin lỗi, để cho các vị chê cười, người vừa nãy là anh họ tôi, anh ấy mắc bệnh sởi, phải ăn kiêng, lại lén theo tới mua vịt quay ăn, cho nên tôi...... Thật sự xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý không ở nơi công cộng lớn tiếng ồn ào."

Thiếu nữ tóc dài lời chuẩn bị ra đều bị nghẹn lại trong cổ họng, đỏ ửng trên mặt cũng tụt xuống, nhạt nhẽo nói, "Ồ, là, là anh họ anh a, không, không sao, anh nói chuyện cũng không quá lớn tiếng, không sao cả......"

Hạ Bạch tiếp xục xấu hổ ngượng ngùng cười, cười đến người xung quanh xem náo nhiệt tất cả đều không thể tức giận, cho nên trận phong ba chen ngang này cứ như vậy trong nụ cười của cậu lắng lại.

Cầm lấy trà sữa vẫn ấm áp như cũ, Địch Thu Hạc nhớ tới bộ dáng trợn to mắt không thể tin nổi của tiểu cẩu tử lúc bị cướp trà sữa, vểnh lên khóe miệng.

"Đi đâu?" Tài xế taxi ấn tấm bảng xe trống xuống, vừa khởi động xe vừa hỏi.

Ý cười khóe miệng Địch Thu Hạc rất nhanh biến mất, nghiêng đầu nhìn về phía cảnh đường phố ngoài cửa sổ từ từ lùi về phía sau, kéo khẩu trang xuống, nhàn nhạt trả lời, "Khu biệt thự Hằng Cảnh, tài xế anh lái chậm chút, thời gian tôi không vội." Nhân vật đã cầm tới tay, là lúc đề giải quyết một chút vấn đề hợp đồng.

Tài xế nghe vậy trượt chân đạp chân ga nặng một chút, xe đột nhiên vọt lên trước một đoạn, may mà phía trước không có xe nào, mới không tạo thành sự cố tông đuôi xe. Hắn nhanh chóng ổn định tốc độ xe, ngữ khí không tự chủ dè dặt, "Được, được thôi, tôi lái xe rất ổn, sẽ không phóng nhanh." Khu biệt thự Hằng Cảnh, khu nhà giàu nổi danh nhất thành phố B, người sống trong đó không giàu sang thì cũng cao quý, không nghĩ tới hắn lại có một ngày chở khách tới khu biệt thự Hằng Cảnh, thật kích thích.

Mua xong vịt quay trở lại trường học, Hạ Bạch ngoài ý muốn nhận được thông báo wechat của người mua chữ ký.

Một con chim sinh vào mùa thu: Tặng phẩm rất tuyệt, xin hỏi bạn còn có hình như vậy nữa không? Mình muốn mua.

Mua hình?

Cậu đặt vịt nướng lên bàn, suy nghĩ một chút, ngồi xuống rep thông báo.

Bạch lại Bạch: Ảnh là mình tiện tay down từ trên mạng xuống, hơi hơi chỉnh chút, bạn nếu như thích, mình chỉnh thêm cho bạn mấy tấm gửi qua, không lấy tiền ^-^

Một con chim sinh vào mùa thu: Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được chứ.

Bạch lại Bạch: Mình gần đây đang làm công việc photoshop ảnh, thuận tay thôi mà, không cần đểý.

Một con chim sinh vào mùa thu: Vậy thì nhờ cậy.

Bạch lại Bạch: Không cần khách khí.

Năm phút sau.

Một con chim sinh vào mùa thu: Bạn ở ký túc xá tòa F khu Bắc đại học Q?

Hạ Bạch nghi ngờ, sau đó rep lại thừa nhận.

Một con chim sinh vào mùa thu: Mình biết rồi.

Bạch lại Bạch:???

Một con chim sinh vào mùa thu: Nơ bướm bạn thắt thật xấu.

Hạ Bạch: "......"

Một con chim sinh vào mùa thu: Nhưng mình rất thích, cảm ơn ^-^

Hạ Bạch im lặng, sau đó nhịn không được cười - người mua này thật thú vị.

Bạch lại Bạch: Cảm ơn đã thích.

"Tiểu Bạch."

Lão đại Ngưu Tuấn Kiệt đột nhiên từ phía sau xông ra, Hạ Bạch bị dọa tới trực tiếp nhảy lên.

"Cậu bước đi sao không có âm thanh, làm tôi sợ muốn chết."

Ngưu Tuấn Kiệt xoa xoa cằm nhìn cậu, cười gian tà, "Theo tổng kết của tôi, nam nhân sẽ lộ ra nụ cười say đắm với điện thoại di động chia làm 3 tình huống: một, đang xem thứ sắc sắc; hai, nhặt được tiền; ba, yêu đương. Căn cứ vào độ ngọt nụ cười vừa rồi của cậu, tôi mạn phép hướng loại thứ 3."

Hạ Bạch ôm lấy vịt quay nện hắn, "Môn chuyên ngành ôn rồi sao mà tổng kết, đi, đi mua bát đũa dùng một lần với tôi, trong phòng dùng hết rồi."

"...... Ờ."

Địch Thu Hạc đặt điện thoại xuống, tâm tình hơi chuyển biến tốt đẹp, rốt cục có kiên nhẫn đi đối mặt với khuôn mặt tràn đầy tâm tình tiêu cực của Địch Xuân Hòa.

"Sao anh nãy giờ không nói gì? Anh có ý gì!" Địch Xuân Hoa bị bộ dáng anh vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại không chú ý tới mình ảnh hưởng tới tính tình, đè cao thanh âm nói, "Lúc này mới bao lâu, người ban đầu nói muốn vứt bỏ quyền thừa kế đã xám xịt chạy về, sao thế, bị đóng băng dọa tới rồi? Tôi cho anh biết, trở lại vẩy đuôi cầu thương hại cũng vô dụng, trong nhà này đã không có vị trí của anh rồi!"

Địch Thu Hạc câu lên khóe miệng, hướng cô ta lộ ra một nụ cười khinh thường trào phúng.

Địch Xuân Hoa bị anh cười đến sửng sốt, sau đó bùng nổ, đứng dậy cầm chén trà trên bàn giội vào anh, "Anh cười cái gì! Sao, rốt cục không giả bộ được bộ dáng ôn nhu vô hại buồn nôn trước kia nữa? Ha, anh có tư cách gì ở trước mặt tôi cười! Anh bất quá là một dã chủng có người sinh không ai dạy mà thôi!"

"Con câm miệng cho ta!"

Cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, Địch Biên mặt trầm như nước cất bước đi vào, tức giận nhìn chằm chằm Địch Xuân Hoa, vừa kinh động vừa tức giận, "Hóa ra lúc ta không có ở đây con chính là đối với anh trai con như vậy! Là ai dạy con nói cái này! Nói, là ai dạy con nói với anh trai con như vậy!"

"Cha, sao cha về rồi?" Địch Xuân Hoa cứng ngắc đứng lên, khí thế trong nháy mắt yếu đi, lén lút đưa tới một ánh mắt uy hiếp cho Địch Thu Hạc, ý bảo anh nhanh lên chút giảng hòa.

Địch Thu Hạc khiêu mi, trào phúng trên mặt càng đậm.

"Anh!" Người trước kia vẫn luôn không dám chính diện chống lại mình đột nhiên đáp lại ác ý ngang hàng, Địch Xuân Hoa chịu không được loại chuyển biến này, lập tức lại bùng nổ, "Anh đây là cái biểu tình gì! Mau giải thích với cha, em vừa nãy chỉ là nói giỡn!"

Rốt cuộc chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, còn chưa có luyện ra áo ngoài giả nhân giả nghĩa như mẹ cô ta, vừa kích đã bại lộ bản tính.

Địch Thu Hạc giờ khắc này sâu sắc lĩnh ngộ được ngu xuẩn của mình ở trước mặt mọi người đều treo lên mặt nạ ôn nhu dễ gần, rõ ràng có thứ ngụy trang này, chỉ cần ở trước mặt người cần ngụy trang sử dụng là đủ rồi, đối với mấy người vốn mang theo ác ý kia, đáp lại ác ý ngang hàng mới là đúng.
Bình Luận (0)
Comment