Edit + Beta: VịtHạ Bạch nôn khan xong nhanh chóng giơ tay lên che lỗ tai nhu nhu, sau đó từ trong túi máy ảnh móc ra khăn giấy bịt miệng mũi, im lặng nhìn Địch Thu Hạc, thanh âm có chút ông ông, "Lên đường thuận gió, tôi đi trước." Nói xong liền muốn đứng dậy.
Địch Thu Hạc cau mày, đưa tay đè lại vai cậu, sờ sờ trán cậu.
Ấm, không có nóng lên.
"Cậu bị cúm?" Anh cẩn thận đánh giá sắc mặt Hạ Bạch, lúc này mới phát hiện khí sắc cậu có chút kém, sắc môi cũng có chút thâm, thoạt nhìn rất không tinh thần.
Hạ Bạch hất tay anh xuống, ngửa ra sau cách xa anh chút, "Đừng quá tới gần, cẩn thận lây bệnh, tôi đây chính là bị bạn học lây bệnh." Hơn nữa sau khi bị cúm biểu hiện hết sức kỳ ba, không giống như người khác hắt xì không ngừng chảy nước mũi, chỉ sẽ thỉnh thoảng rùng mình với nôn khan, hết sức khó chịu.
Địch Thu Hạc nghe thanh âm ông ông của cậu, liếc mắt nhìn hợp đồng trong tay, đột nhiên có chút bực mình, không có nghe lời cách xa cậu, ngược lại càng nhích tới gần chút, hỏi, "Cậu gần đây có phải đang thi hay không? Đưa cái này cho tôi có thể làm lỡ ôn tập của cậu hay không?"
"Anh làm lỡ tôi nhiều lần như vậy, không ít nửa ngày này." Hạ Bạch đưa tay đẩy anh ra, vỗ vai anh, "Đừng sáp tới, quay cố lên, hơn nữa, tối qua tôi xem thiên văn, phát hiện anh có một thời cơ khác vào nửa năm sau, tới lúc đó nhớ về thành phố B một chuyến, nói không chừng sẽ có kinh hỉ." Mặc dù quỹ đạo nhân sinh của Địch Thu Hạc có chút chênh lệch với kiếp trước, nhưng đại khái hướng vẫn là giống nhau, 《Tiên đồ》 là một bộ phim tiên hiệp nổi tiếng khắp ba thế hệ già trẻ trung niên, là lợi khí siêu cấp lớn Địch Thu Hạc cọ duyên người xem, cậu không hi vọng đối phương bởi vì con bướm nhỏ này của mình mà bỏ qua thời cơ này.
Mặt Địch Thu Hạc có chút thối thối, sau khi nhìn cậu một cái hướng một nam một nữ ngồi cách không xa bọn họ vẫy vẫy tay.
"Bọn họ là ai?" Hạ Bạch nghi hoặc nhìn hai người nhích tới gần, có chút ngoài ý muốn. Bọn họ bây giờ là ở trong quán cà phê ở sân bay, lúc trước Hạ Bạch là một mình tiến vào, cho nên cậu cho rằng đối phương lần này là đi xa một mình, lại không nghĩ rằng hóa ra đối phương còn mang theo nhân viên đi theo.
"Trợ lý cha tôi an bài cho tôi, nhiệm vụ chủ yếu là giám sát tôi, nhiệm vụ thứ yếu là trợ giúp tôi." Địch Thu Hạc nhàn nhạt trả lời, sau đó sau khi đối phương tới đây nhanh chóng đổi thành mặt ôn hòa, nói với hai người, "Học đệ này tới tiễn máy bay tôi có chút cảm mạo, hai người tới phòng y tế sân bay giúp cậu ấy lấy chút thuốc cảm, lại đi mua cốc nước nóng tới đây."
Hạ Bạch nhanh chóng ngăn cản, "Đừng, thuốc cảm tôi có, chờ về trường liền uống, hiện tại uống tôi lát nữa ngủ gà ngủ gật, mua chén nước nóng là được rồi." Vừa nói đẩy cà phê chưa động tới tới trước mặt Địch Thu Hạc, "Cái này tôi không động tới, đừng lãng phí, anh uống đi." Cà phê ở sân bay đắt muốn chết, nếu không phải sợ bị đuổi ra, cậu tuyệt đối sẽ không gọi cái này.
"Buồn ngủ tôi gọi xe đưa cậu về." Địch Thu Hạc hết sức tự nhiên đón lấy cà phê của cậu, sau đó đưa tay câu cái túi máy ảnh của cậu, "Thuốc cảm đâu, uống một viên, cứ kéo dài cẩn thận phát sốt."
Hạ Bạch túm chặt túi máy ảnh không để cho anh đụng, "Tôi tự mình làm, máy bay của anh là mấy giờ? Đừng để lỡ."
Hai vị trợ lý đứng bên cạnh nghe vậy muốn nói chuyện, Địch Thu Hạc nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, trên mặt mặc dù còn mang theo cười, nhưng ánh mắt lại có chút nhạt, không cho cự tuyệt nói, "Trợ lý An, có thể giúp tôi rót ly nước nóng tới đây không? Trợ lý Vương, làm ơn giúp tôi gọi một chiếc xe tới."
Hai trợ lý sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng có chút kinh ngạc khí thế tản mát ra của vị đại thiếu gia ôn nhu dễ gần trong truyền thuyết này, nhớ tới dặn dò của ông chủ, nhanh chóng thu liễm biểu tình, kính cẩn đáp một tiếng, từng người tản ra đi làm việc.
Chờ sau khi hai người đi, Hạ Bạch đưa tay lay mặt Địch Thu Hạc lại, cau mày nói, "Chú ý một chút, đừng khắp nơi sai sử người, anh đã quên lúc trước trên mạng là mắng như thế nào rồi hả? Còn có, cha anh an bài cho anh hai trợ lý này thật sự là vì giám sát anh? Có cha làm như vậy?"
Tay lành lạnh vỗ vào trên mặt hết sức thoải mái, Địch Thu Hạc thuận thế xoay đầu lại nhìn cậu, mặt nạ trên mặt nhanh chóng sụp đổ, khiêu mi cười nói, "Đúng là cha làm như vậy. Rất lo lắng tôi? Vậy cậu theo tôi cùng đi huấn luyện thì sao? Tôi giao tiền lương cho cậu, coi như làm thực tập nghỉ hè, thế nào?"
"Không thế nào." Hạ Bạch liếc anh một cái mắt trắng, thu tay lại chân thành nói, "Anh ở tỉnh biên giới chú ý nhiều, đừng một mình hành động, bên kia có nhiều chỗ trị an không tốt."
Nụ cười trên mặt Địch Thu Hạc càng phát ra rực rỡ, nhịn không được đưa tay chọt lúm đồng tiền của cậu, "Em trai thật tri kỉ, nào cười một cái."
Hạ Bạch tức giận hất tay anh xuống, chỉ cà phê, "Uống, sau đó câm miệng, đầu tôi đau, không muốn ba hoa với anh."
Địch Thu Hạc xoa xoa ngón tay vừa mới chọt lúm đồng tiền, thành thật hai phút, chờ trợ lý An sau khi mang nước nóng xuống, làm kiểu ảo thuật từ trong túi lấy ra một viên kẹo, dùng ngữ khí dụ dỗ nói, "Tiểu Bạch ngoan uống thuốc, anh trai cho em kẹo ăn."
Hạ Bạch ở dưới gầm bàn đá anh một cái, đem thuốc một ngụm ực xuống, sau đó nhìn thời gian, nghi ngờ, "Anh ở chỗ tôi mài cọ lâu như vậy, thật sự không sao hả? Vé máy bay của anh mấy giờ?"
"Không sao, còn rất sớm, nếu không hai trợ lý kia của tôi có thể bình tĩnh như vậy?" Địch Thu Hạc hừ hừ kéo đề tài này qua, sau đó liếc qua môi Hạ Bạch sau khi uống nước hơi chút hồng nhuận, cực kỳ không tình nguyện hỏi, "Cậu buổi chiều có thi không? Vội về sao?"
"Đặc biệt gấp, buổi chiều tôi phải thi môn chuyên ngành." Hạ Bạch chờ chính là lời này của anh, quyết đoán cáo từ, "Cho nên lên đường xuôi gió, tôi đi đây."
Vừa vặn trợ lý Vương làm xong việc đẩy cửa đi vào, miệng Địch Thu Hạc mở ra lại nhắm lại, cúi đầu đem cà phê một ngụm uống cạn, sau đó cầm lấy hợp đồng và tiền xu trên bàn, cười cười với cậu, "Vậy đi thôi, tôi tiễn cậu lên xe."
Ô tô nhập vào dòng xe cộ dần dần không nhìn thấy nữa, Địch Thu Hạc gẩy gẩy túi mua hàng cũ đựng tiền xu trong tay, biểu tình thâm trầm.
"Đại thiếu gia, chuyến bay lỡ rồi, chúng ta......"
"Đổi chuyến đi." Địch Thu Hạc quay đầu nhìn hắn, mang trên mặt lo lắng, "Học đệ kia của tôi cũng là đứa nhỏ đáng thương, một mình ở thành phố B đi học...... Lúc trước tôi bị bôi nhọ, cậu ấy luôn an ủi tôi, hôm nay còn đặc biệt tới tiễn tôi...... Là một đứa nhỏ tốt tính."
Hai vị trợ lý thấy anh giống như bảo bối cầm túi mua đồ cũ đối phương đưa, liếc mắt nhìn nhau, chút nghi ngờ dâng lên trong lòng từ từ tiêu tán. Đại thiếu gia quả nhiên giống như trong truyền thuyết, là một người dịu dàng tốt tính ôn nhu, khí thế gì đó, hẳn chỉ là ảo giác đi."
Cuộc thi cuối kỳ căng thẳng thuận lợi vượt qua, Vương Hổ và Trần Kiệt không phải người địa phương thành phố B, thi xong về quê, Ngưu Tuấn Kiệt định gạt Hạ Bạch tới du thuyền nhà mình đi chơi, không có kết quả, ngược lại bị Hạ Bạch đóng gói đuổi về nhà.
Nghỉ hè chính thức bắt đầu, tòa ký túc xá dần dần trống rỗng, Hạ Bạch đúng giờ 6 rưỡi sáng rời giường, lúc đánh răng sẽ phát ngốc.
Không cần đi học, không cần ôn tập, Thánh Tượng bên kia trước lúc thi cuối kỳ đã nói qua, tạm thời không cần đi, bài tập của thầy Từ Dận Vinh bởi vì nghỉ hè tới mà tạm dừng, thỉnh thoảng lòi ra Địch Thu Hạc kích động cậu một chút tới tỉnh biên giới...... Cuộc sống lập tức vô ích, đột nhiên có chút không biết làm thế nào.
Trong gương là một khuôn mặt trẻ tuổi, lâu lắm không nhìn, cư nhiên xa lạ.
Tôi là ai? Tôi từ đâu tới? Phải đi đâu?
Tra hỏi tới từ sâu trong linh hồn vang dội đầu óc, sau đó bị tiếng âm báo đụng vỡ của wechat đột nhiên vang lên.
"Ách......"
Cậu nhổ bọt kem đánh răng ra, dùng nước lạnh rửa mặt.
Cậu cầm lấy di động bên cạnh bàn, cậu mở wechat ra, phát hiện người lâu đã lâu không liên hệ với cậu đột nhiên ló đầu.
Một con chim sinh vào mùa thu: Tiểu Bạch, mình rất tức giận, gần đây mình biết hai người bạn mới, người cũng không tệ lắm, nhưng mình không nghĩ tới trong đó có một người cư nhiên là của bên mẹ kế mình! Cô ta tiếp cận mình là có mục đích!"Một con chim sinh vào mùa thu: Mình bị gạt, mình muốn tự sát, mình không muốn sống nữa.Hạ Bạch chân mày kéo ra, thở dài. Thiếu chút nữa quên mất, thần tượng có bệnh mặc dù đã đi, nhưng fan thần kinh không đúng lắm vẫn trong list bạn bè wechat của cậu.
Bạch lại Bạch: Mình gửi cho bạn vài tấm hình của thần tượng của bạn?Một con chim sinh vào mùa thu: Không đủ, mình muốn anh ấy trở lại weibo.Bạch lại Bạch: Tạm thời khả năng không được...... Nếu không bạn thay thần tượng?Một con chim sinh vào mùa thu: Bạn giật dây mình di tình biệt luyến? Bạn cư nhiên quáđáng như vậy? Lương tâm của bạn đâu?Bạch lại Bạch:......Một con chim sinh vào mùa thu: Tiểu Bạch, mình rất khó chịu.Hạ Bạch vuốt mặt, im lặng gõ chữ.
Bạch lại Bạch: Nói đi, bạn muốn cái gì, mình tận lực thỏa mãn bạn.Một con chim sinh vào mùa thu: Tớ muốn một câu chúc ngủ ngon moa moa ta giọng nói, mởđầu hãy gọi là "Thu Thu", mình muốn làm chuông thôi miên trước khi đi ngủ.Hạ Bạch co rút khóe miệng, hết sức muốn giả chết, nhưng lương tâm còn dư lại làm cho cậu tiếp tục gõ chữ rep.
Bạch lại Bạch: Có chút khó, thần tượng của bạn gần đây không cóở thành phố B, mình cũng không liên lạc được với hắn.Một con chim sinh vào mùa thu: Cho nên mình không phải muốn giọng của anh ấy, mà là muốn của bạn. Cho mình cho mình, tiểu Bạch tốt nhất mà, moa moa ta.Bạch lại Bạch:......Một con chim sinh vào mùa thu: Mình buồn! Mình không muốn sống nữa! Mình muốn tự sát!Hạ Bạch trong lòng bi thương tràn lan thành biển, thiếu chút nữa nhịn không được quăng di động ra. Sao chỉ một đoạn thời gian không liên lạc, người mua này liền trở nên càng có bệnh......
Một con chim sinh vào mùa thu: Tiểu Bạch bạn giận mình sao?Một con chim sinh vào mùa thu: Tiểu Bạch 【khóc lớn 】Hạ Bạch sụp vai xuống, nhẫn nại xấu hổ phát một cái "Thu Thu, ngủ ngon moa moa ta" qua.
Một con chim sinh vào mùa thu: Cảm ơn tiểu Bạch ^-^, vậy có thể lại một cái chào buổi sáng nữa không?Hạ Bạch giả chết, đối phương bắt đầu tự sát oanh tạc, cậu thỏa hiệp, rốt cuộc vẫn là lại gửi một cái chào buổi sáng qua.
Một con chim sinh vào mùa thu: Vậy chúc buổi trưa......? (bắt nạt nó vừa thôi đm =.=)Hạ Bạch quyết đoán tắt Wechat, hít sâu. Quả nhiên là thần tượng dạng gì sẽ có fan dạng đấy, level không biết xấu hổ với được voi đòi tiên này, quả thực là Địch Thu Hạc chân truyền! Tuyệt đối là một nhà!
Chuông di động đột nhiên vang lên, lần này là chuông điện thoại, cậu cúi đầu nhìn về phía màn hình di động, sau đó dựng thẳng lông mày, quyết đoán nhận rồi quát, "Hình tượng bên ngoài của anh không phải ôn nhu quan tâm sao? Sao fan lại vô lại như vậy, bộ mặt thật của anh có phải đã sớm bị fan nhìn thấu?"
Một tiếng cười khẽ từ trong ống nghe truyền đến, cách khoảng cách và dòng điện, hơi có chút xa lạ.
"Tiểu cẩu tử, huấn luyện rất mệt, tôi gầy rồi, cũng đen nữa."
Cảm xúc của Hạ Bạch bị người mua hành hạ ra từ từ lắng xuống, nhíu nhíu mày, "Anh bên kia rốt cuộc huấn luyện cái gì, sao cổ họng khàn thành như vậy."
"Các là các loại huấn luyện thể năng, đánh quyền, dùng súng...... Hai ngày nay đi bộ hành quân một lần, thiếu nước, cổ họng có chút chịu không nổi, tôi hiện tại thanh âm có phải rất khó nghe hay không, ghét bỏ sao?"
Ngữ điệu thủy chung ôn nhu, thanh âm khẽ khàn khàn, mùi vị đáng thương lại khiêu gợi.
Hạ Bạch đem di động đổi một bên, che giấu lương tâm nói, "Ghét, đặc biệt khó nghe, giống như là cát đang thổi pha lê vậy. Anh bên kia không phải là huấn luyện phong bế sao, sao có thể dùng di động?"
"Hôm nay mấy vị chỉ đạo võ thuật đến, tổ kịch cho tôi nghỉ." Địch Thu Hạc ho một tiếng, thanh âm càng phát ra càng khàn, "Lát nữa còn phải đi đón gió tẩy trần (*) cho chỉ đạo võ thuật, thời gian có thể sử dụng điện thoại di động không nhiều lắm, cho nên cậu hơi nhịn một chút. Đúng rồi, tôi gửi cho cậu ít đồ, lần này có lưu số điện thoại của cậu, gửi văn kiện khẩn cấp, ngày mai sẽ tới, nhớ nhận."
((*) mở tiệc đón khách từ xa tới)Địch Thu Hạc không ba hoa không cố ý chọc giận người thật sự xa lạ, Hạ Bạch đột nhiên có chút không biết nên làm thế nào nói chuyện bình thường với đối phương, nhạt nhẽo quan tâm nói, "Cám ơn...... Anh nhanh đừng nói chuyện nữa, cổ họng đau thì uống nước mật ong, đừng ăn cay, chú ý nghỉ ngơi."
"Ừ." Địch Thu Hạc nghe lời đích thực không nói chuyện nữa.
An tĩnh lúng túng vài giây, trong phòng ngủ quá an tĩnh, an tĩnh tới mức Hạ Bạch có thể nghe được tiếng hít thở của Địch Thu Hạc.
Cậu hắng giọng một cái, không có lời thì tìm lời, "Anh lần này huấn luyện cần bao lâu?" Hỏi xong nghĩ đến cổ họng của anh, lại nói gấp, "Đừng đừng đừng, đừng nói chuyện, cúp điện thoại đi, chúng ta nhắn tin tán gẫu, anh trước đi làm cốc nước uống chút."
Địch Thu Hạc ở bên kia lại cười.
"Anh cười cái gì?"
Tút tút tút -
Địch Thu Hạc cúp điện thoại, sau đó gửi một tin nhắn qua.
Địch Thu Hạc: Ngữ khí vừa nãy của cậu giống như bà quản gia dài dòng.Hạ Bạch dựng thẳng lông mày.
Địch Thu Hạc: Thật đáng yêu.Hạ Bạch dùng sức ấn bàn phím, chuẩn bị tức giận phun đầu mặt cậu.
Địch Thu Hạc: Hai ngày nữa sẽ có một vị lão tiền bối của tôi tìm cậu chụp ảnh sinh nhật cho cháu gái của ông ấy, không phải lừa đảo, trực tiếp đón nhận, trong tay người kia tài nguyên rất tốt, đối với phát triển sau này của cậu rất có lợi.Địch Thu Hạc: Thánh Tượng nền tảng mặc dù tốt, nhưng ông chủ hậu trường nhân phẩm không được, làm thêm có thể, làm chính thức cần nghĩ lại.Địch Thu Hạc: Đừng quá nhớ tôi, điện thoại tắt rồi, chờ tôi về thành phố B mang đặc sản cho cậu.Tốc độ gõ chữ của Hạ Bạch chậm xuống, sau đó từng chút từng chút xóa mấy lời tức giận, biểu tình phức tạp chớp mắt một cái, gõ chữ.
Hạ Bạch: Tôi biết rồi, cám ơn anh, anh ở bên kia tự mình chúý nhiều chút, đừng bị thương.Đợi một hồi không có rep lại, thử gọi một cú điện thoại qua, tắt điện thoại. Cậu để di động xuống, trầm mặc một hồi, thở dài thật dài. Thật vất vả có thời gian nghỉ ngơi, nhưng lại gọi điện thoại cho học đệ không quen biết mình đây, là bởi vì không có ai có thể liên lạc đi, dù sao có một đám người nhà như vậy...... Ây gu.
Ngày thứ hai, một cái hộp được bọc hết sức kín được đưa tới, Hạ Bạch cẩn thận mở nó ra, sao đó bị đống lớn trái cây nhiệt đới làm cho không thể nói hồi lâu. Người này thật là...... Nhiều trái cây như vậy, một mình cậu sao có thể ăn hết, những người khác trong phòng lại không có ở đây.
Chủ nhật, Khương Tú Văn không có bạn tốt bệnh thần kinh quấy rầy thích ý ngồi liệt ở khu nghỉ ngơi, vừa lật ảnh hoàn thành cấp dưới đưa lên vừa uống cà phê đá, chân sung sướng vểnh a vểnh.
Cửa đột nhiên bị gõ vang, sau đó em gái lễ tân mới tuyển thăm dò đi vào, cẩn thận nói, "Ông chủ, ngời cửa có thanh niên tên Hạ Bạch tới, nói muốn tìm, tìm...... Trong tay cẩu ấy còn cầm một túi trái cây."
Khương Tú Văn lắc lắc ly cà phê, tâm tình không tệ hỏi, "Tìm cái gì? Đừng ẩu, thân là lễ tân phải nhả từ rõ ràng, đừng sợ, lớn tiếng nói ra."
Em gái lễ tân cẩn thận nhìn hắn một cái, tâm vắt ngang một cái, đề cao thanh âm gào lên, "Cậu ấy nói, cậu ấy nói muốn tìm tiểu thư Khương Tú Văn!"
(=)))))))))))))))))))))))))))"Phụt -"
Cà phê Khương Tú Văn vừa mới uống vào trong miệng toàn bộ phun ra ngoài.