Edit + Beta: VịtĐiện thoại đang không ngừng rung, Hạ Bạch dừng xe lại, lấy điện thoại ra tắt đi, gửi tin nhắn.
Hạ Bạch: Tôi dừng xe ở khách sạn sân bay, anh lát nữa bảo trợ lý Vương tới đây lái đi. Chú ý đừng vứt bỏ mạng nhỏ, xử lí xong chuyện lại tới tìm tôi, tôi có việc muốn nói với anh.Gửi xong đút di động vào túi quần, xuống xe đi vào khách sạn, mở phòng ra, đầu óc hôn mê ngủ.
Một đêm này ngủ tới rất không kiên định, đứt quãng mơ một vài giấc mơ không có nội dung, lúc tỉnh lại có loại cảm giác hỗn độn thời gian không gian đan xen.
Trong điện thoại nằm rất nhiều tin nhắn Địch Thu Hạc gửi tới, cậu mở ra nhanh chóng quét qua, sau đó giơ tay lên ấn trán thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, lại gửi tin nhắn cho Vương Hổ, bảo hắn giúp mang sách tiết đầu.
Buổi sáng 8h, Vương Bác Nghị mang theo bữa sáng và quần áo sạch đúng giờ xuất hiện ở ngoài cửa.
"Cám ơn, chờ chút." Hạ Bạch nhận lấy quần áo thay xong, sau đó gọi Vương Bác Nghị cùng nhau ngồi xuống ăn điểm tâm, hỏi, "Ông chủ nhà anh tối qua lúc nào rời đi?"
Vương Bác Nghị sống lưng ưỡn thẳng ngồi đối diện cậu, đàng hoàng trả lời, "4h50 sáng."
Tay Hạ Bạch cầm sữa đậu nành dừng một chút, tâm tình lại càng không tốt. Tối qua cậu là khoảng 2h đến khách sạn, nói cách khác, Địch Thu Hạc lại ở lại sân bay hơn 2 tiếng mới rời đi?
Đột nhiên có chút không khẩu vị, cậu thu tay lại, nhớ tới giấc mơ tối qua làm cho người ta đầu nổ tung, lắc lắc đầu, thuận miệng hỏi, "Nghe nói anh lúc trước là người của Địch Biên? Anh đi theo Địch Biên đã bao lâu?"
Vương Bác Nghị không nghĩ tới cậu sẽ hỏi cái này, trong lòng có chút kinh ngạc về không có gì giấu nhau của Địch thiếu đối với cậu, trên mặt cũng là vẫn duy trì bộ dáng kính cẩn cứng nhắc, trả lời, "Có lẽ là 7-8 năm, tôi là sinh viên nghèo mà Hoàng Đô giúp đỡ, sau khi tốt nghiệp đại học đặc biệt tuyển vào Hoàng Đô, lúc trước vẫn luôn ở công ty chi nhánh làm việc."
7-8 năm, cơ hồ là 1/10 nhân sinh...... Hạ Bạch gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó vội vàng giải quyết xong bữa sáng, bảo Vương Bác Nghị đưa cậu tới đại học Q, chạy thẳng tới phòng học.
Mấy ngày sau Địch Thu Hạc giống như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không chút tin tức nào truyền đến.
Trên tin tức không có bất kì tin tức nào về Hoàng Đô và Tần gia truyền ra, ban đêm mấy ngày trước tựa hồ chỉ là một giấc mộng.
Lúc Hạ Bạch nhịn không được muốn tới bệnh viện Địch Biên ở xem tình huống một chút, một tòa soạn nhỏ lén lút bạo liêu, nói đại lão bản Hoàng Đô bởi vì bà chủ gây lộn, giận đến ném công ty cho phó đổng tạm quản, chạy đi nghỉ phép.
Bạo liêu quá không thể tin, rất nhanh liền thành đối tượng bị đám netizen chế giễu, sau đó không lâu lắm, bạo liêu này đột nhiên bị xóa, đám netizen rối rít suy đoán tòa soạn này hẳn là bởi vì tung đồn nhảm bị Hoàng Đô dạy dỗ rồi, cho nên nhanh chóng xóa bài.
Bạo liêu giống như đùa giỡn này giống như một viên đá nhỏ rơi vào vũng nước, sau khi văng lên một ít bọt sóng rất nhanh biến mất không bóng dáng, nhưng trong đầu bộ phận đám netizen lại lưu lại ấn tượng ông chủ Hoàng Đô cùng bà chủ quan hệ không tốt, ông chủ tạm thời vắng mặt Hoàng Đô.
Hạ Bạch tắt Weibo, suy đoán tin tức này hẳn là đạn sương mù Địch Thu Hạc cho người tung ra, nhìn một chút trang tin nhắn thủy chung không có hồi âm, bỏ đi ý niệm tới bệnh viện — trước khi hết thảy chưa rõ ràng, cậu nên lựa chọn tin tưởng Địch Thu Hạc, mà không phải hành động lung tung.
Lại là hai ngày đi qua, Địch Thu Hạc rốt cục gọi điện thoại tới, thanh âm có chút khàn, tốc độ nói rất chậm, "Tiểu cẩu tử, chuyện giải quyết rồi, tôi có thể trở về quay phim rồi."
Hạ Bạch đang chỉnh ảnh buông con chuột ra, nhìn thời gian một cái, hỏi, "Anh đang ở đâu?"
"Dưới lầu kí túc của cậu."
Hạ Bạch sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy ra khỏi ký túc.
Mấy ngày không gặp, Địch Thu Hạc tựa hồ gầy một chút, trong mặt mày nhiều hơn chút mùi vị không thể nói rõ.
Hạ Bạch bước tới trước mặt anh dừng lại, trên dưới đánh giá anh một cái, sau khi xác định anh không thiếu tay thiếu chân, thần kinh căng thẳng mấy ngày hơi buông, hỏi, "Trở về lúc nào? Chuyện xử lý xong rồi? Kết quả thế nào?"
Địch Thu Hạc ánh mắt chậm chạp chuyển động, bình tĩnh rơi vào trên người cậu, sau đó hơi khom eo, cùng tầm mắt cậu ngang nhau, khóe miệng câu lên, "Tiểu cẩu tử, nếu tôi không có thân phận đại thiếu gia Hoàng Đô, cậu vẫn nguyện ý bên tôi chứ?"
Hạ Bạch cau mày, giơ tay lên nắn khóe miệng anh xuống, nói, "Tôi kết bạn cũng không phải kết thân phận, cái thân phận đại thiếu Địch gia kia của anh không có mới tốt. Đừng cười nữa, xấu muốn chết, anh rốt cục thế nào?" Trong lòng cậu có chút bất an, trạng thái của Địch Thu Hạc rất không đúng, mặc dù cười, trong mắt lại u tối không rõ, giống như là cất giấu rất nhiều cảm xúc không tốt.
Địch Thu Hạc khóe miệng bị nắn phẳng, biểu tình ngốc một lát, đột nhiên mặt mày khẽ cong, khóe miệng lại vểnh lên, đứng thẳng người đưa tay về phía cậu, "Không chê tôi hai bàn tay trắng là tốt rồi...... Di động cho tôi mượn sử dụng."
Hạ Bạch chân mày càng nhíu chặt, lấy di động ra vừa ấn vừa ghét bỏ nói, "Cái gì gọi là hai bàn tay trắng, chả lẽ thân phận đại thiếu Hoàng Đô chính là tất cả của anh? Cái thân phận nát sống không mang theo chết không thể mang kia, anh hiếm lạ qua?"
Động tác Địch Thu Hạc nhận di động của cậu dừng một chút, ngừng vài giây, đầu óc giống như là nặng nề đột nhiên được người gõ mở, tối tăm giữa chân mày tản ra một chút, nắm chặt điện thoại gật đầu, "Đúng, tôi không hiếm lạ...... Tiểu cẩu tử, tôi có thể dùng weibo của cậu không?" Ngay cả ngữ khí cũng thoải mái chút.
"Có thể." Hạ Bạch thấy anh tâm tình tựa hồ chuyển biến tốt đẹp, hơi buông chút tâm, sau đó quay đầu nhìn quanh một chút bốn phía, giơ tay lên đè lại tay anh chuẩn bị ấn điện thoại, thấp giọng nói, "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đổi chỗ. Che mặt vào, may mà bây giờ là thời gian nghỉ trưa, không có ai ra vào, nếu không cái bộ dạng không che không giấu này của anh, khẳng định sẽ dẫn tới rối loạn."
Địch Thu Hạc hạ mắt nhìn bàn tay hai người chồng lên nhau, tâm lạnh băng một mảnh từ từ ấm áp, giơ tay lên che kín nửa mặt dưới, ôn nhu nói, "Vậy tôi chắn mặt, chỉ cho một mình cậu nhìn."
Vừa vặn có một nhóm học sinh từ trong khu kí túc đi ra, Hạ Bạch hoàn toàn không có nghe rõ anh nói cái gì, xoay người kéo anh đi về phía đường nhỏ ít người.
Hai người ở trong một quán trà ngoài trường học, Địch Thu Hạc thủy chung cầm lấy điện thoại Hạ Bạch, nhưng không có làm cái gì.
Hạ Bạch rót chén trà nóng cho anh, mặc đen xác nhận nói, "Địch Biên vừa tỉnh đã đuổi anh ra ngoài?"
"Ừ, ông ta cho tôi một ít tiền, miễn cưỡng coi như uyển chuyển bảo tôi sớm một chút cút đi." Địch Thu Hạc đặt điện thoại xuống, nâng chén trà lên, bổ sung, "Kỳ thực ông ta lúc tỉnh, thái độ đối với tôi vẫn là rất bình thường, sau đó Tần Lỵ lén lút gặp ông ta một lần, sau đó thái độ ông ta liền trở nên cổ quái, nói gần nói xa bảo tôi sớm chút rời đi."
Hạ Bạch nhớ tới nội dung trong mộng, nghiêng đầu nhìn một cái bộ dáng bình tĩnh nhưng kiềm nén của Địch Thu Hạc, tâm giống như bị treo ngược trên dây thép vậy, vừa chặt vừa khó chịu. Địch Thu Hạc mặc dù trong ngôn ngữ luôn là một bộ trào phúng đối với Địch Biên hết sức không thèm để ý, nhưng dù sao cũng là cha con, lại từ nhỏ ở bên cạnh cha lớn lên, tình cảm sao có thể không có, nội dung trong mộng quá mức đáng sợ, nếu Địch Thu Hạc biết chân tướng......
"Sau khi ông ta gặp Tần Lỵ, ban bố 3 mệnh lệnh: Thành lập công ty con, chuyển toàn bộ phe Tần Lỵ qua; ly hôn với Tần Lỵ, vứt bỏ quyền nuôi dưỡng Địch Xuân Hoa, để cho Địch Hạ Tùng thay thế chức vị từng ở Hoàng Đô của Tần Lỵ; để cho luật sư phân cho tôi một khoản tiền rất lớn và một đống bất động sản tôi căn bản không cần, đuổi tôi về khu D." Địch Thu Hạc xoay chén trà, nhìn nước trà nói, "Ông ta dùng tiền đuổi tôi, sau đó cho Địch Hạ Tùng quyền, nghĩ các bảo toàn mặt mũi của mẹ con Tần Lỵ và người Tần gia...... Ông ta đây là đang đánh mặt tôi."
Không phải là đang đánh mặt Địch Thu Hạc sao, Địch Biên lúc hôn mê Địch Thu Hạc vì bảo vệ ông ta, trực tiếp xé mặt với Tần gia. Địch Biên tỉnh lại quay đầu liền đem người hại ông ta hào phóng bỏ qua, cũng hảo hảo trấn an một cái, ngược lại dùng một chút tiền nhỏ đuổi con trai lớn đã bảo vệ ông ta, cách làm này quả thực buồn nôn!
Hạ Bạch hung hăng cau mày, giận đến muốn tháo Địch Biên thành tám mảnh. Người tra như thế, thật con mẹ nó không xứng làm cha!
"Tôi đã sớm đoán được ông ta biết sẽ nghiêng về Địch Hạ Tùng, lại không nghĩ tới ông ta sẽ đối với Tần gia cũng khoan dung như vậy." Địch Thu Hạc nâng chén trà lên dựa tới trong lưng ghế, híp mắt nhìn sương mù nước trà bay lên, ngữ khí càng thêm nhạt, "Tôi không tức ông ta bất công và lạnh nhạt, tôi chỉ là nghi ngờ, tò mò, không cam lòng, không hiểu ông ta tại sao thái độ chuyển tới nhanh như vậy, rõ ràng trước khi ông ta xảy ra chuyện, còn một bộ muốn cùng Tần gia triệt để đoạn tuyệt."
Hạ Bạch rũ mắt, tay khẩn trương vuốt ve chén trà, do dự có nên nói cho anh biết nội dung cảnh trong mơ hay không, nếu như nói, lại nên nói thế nào mới có thể làm cho anh không khổ sở......
"Sau đó tôi liền đoán, liền nghĩ, liền từng chút phân tích, từ khi tôi có kí tức tới nay cùng tất cả chi tiết sống chung của ông ta suy đoán." Địch Thu Hạc đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cậu, quét một cái ngón tay cậu không ngừng xoa cái chén, câu môi, "Sau đó tôi nghĩ tới chuyện Tần Lỵ mang thai vào cửa, và mẹ tôi đột nhiên bệnh qua đời."
Hạ Bạch chợt siết chặt bàn tay, nghiêng đầu trợn to mắt nhìn anh.
"Loại chuyện nón xanh và loạn luân này, lấy tính cách của Địch Biên, khẳng định không cách nào tha thứ, nhưng ông ta hết lần này tới lần khác nhịn, cho nên tôi đoán, ông ta nhất nhất định có nhược điểm gì đó ở trong tay Tần gia. Trước khi ông ta cùng Tần Lỵ mật đàm, ông ta không định nhịn Tần gia, cho nên ông ta hẳn là có nhược điểm ở trên tay Tần Lỵ, mà không phải Tần gia, mà nhược điểm kia đã rất lâu, rất lâu tới mức mức nếu không phải Tần Lỵ nhắc nhở, ông ta cũng không nhớ rõ." Địch Thu Hạc đặt chén trà xuống, nghiêng người đặt khuỷu tay lên bàn, tay chống mặt, ôn nhu cười nhìn Hạ Bạch, thật thấp nói, "Địch Biên sau khi tỉnh lại mấy ngày này tôi vẫn ngốc một mình, suy nghĩ rất nhiều thứ...... Cho nên tiểu cẩu tử, ngày đó trên đường tới sân bay, cậu rốt cuộc mơ cái gì? Cậu bảo tôi chú ý mạng nhỏ, tại sao? Cậu nói chờ tôi trở lại muốn nói cho tôi chút chuyện, chút chuyện đó, là cái gì?"
Một cái lại một cái vấn đề, ngữ khí thanh tỉnh lại lãnh tĩnh.
Hạ Bạch mím chặt môi, từ từu rũ mắt.
Cậu nghĩ cậu hiểu rõ thứ nhiều ra trong dung mạo Địch Thu Hạc là cái gì — đó là hận, hận nồng đậm lại sâu sắc. Địch Thu Hạc trước khi mặc dù lạnh nhạt quan hệ cha con với Địch Biên, lại chưa từng hận qua ai, nhưng hiện tại, anh hận, nguyên nhân chỉ có một, cậu đoán được gì đó.
"Tôi......" Hạ Bạch điều chỉnh một chút tâm tình mở miệng, ngẩng đầu chống lại tầm mắt phảng phất nhìn thấu hết thảy của Địch Thu Hạc, cố gắng bình tĩnh bình thường nói, "Tôi mơ thấy Địch Biên già rất nhiều nằm trên giường bệnh, cùng Tần Lỵ đang đứng trước giường bệnh cãi nhau. Nội dung bọn họ cãi nhau tôi không nghe rõ, nhưng câu nói cuối cùng của Tần Lỵ tôi lại nghe rõ ràng."
Địch Thu Hạc rũ mắt, lại sờ chén trà, "Bà ta nói gì?"
"Bà ta nói......" Hạ Bạch đưa tay cầm lấy chén trà bên tay anh, sau khi xác định bên cạnh anh không có bất kỳ thứ gì có thể để cho anh tổn thương chính mình, nói, "Bà ta nói "Không! Phạm Liên Tú chết mày cũng có phần, mày dựa vào cái gì toàn bộ đẩy tới trên đầu tao!". Thu Hạc, thứ tôi mơ tới không nhất định tất cả đều là sự thật, có lẽ......"
"Không có có lẽ......" Địch Thu Hạc giương mắt nhìn cậu, đột nhiên cười cười, đưa tay sờ lên mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nói, "Cậu đúng là tiểu đạo sĩ ở bên cạnh đạo quán lớn lên, là phúc tinh của tôi, cậu mơ còn cứu qua mạng tôi, cho nên không có có lẽ, tôi tin cậu."
Mà ngón tay mò tới trên mặt xúc cảm thoáng lạnh, Hạ Bạch nhịn không được giơ tay lên cầm lấy tay anh, muốn an ủi anh nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, nín một hồi lâu, chỉ nghẹn ra một câu, "Địch ba tuổi, tôi bên cạnh anh." Dây thép xiết trên trái tim dường như đang từ từ buộc chặt, làm cho cậu cảm thấy có chút khó thở.
Cậu không hi vọng Địch Thu Hạc từng ấu trĩ lại chọc giận người bị thực tế tàn khốc đáng sợ ô nhiễm thay đổi, cậu hi vọng đối phương vẫn thoải mái tự mình sống, không nên cõng lên thứ không nên cõng gì.
Nhưng hi vọng này tựa hồ đã có chút không thể nào......
"Cậu không nên đổi ý, phải hảo hảo ở bên tôi." Địch Thu Hạc trầm mặc vài giây, đột nhiên ngữ khí xoay chuyển, cầm tay cậu, cầm lấy di động của cậu mở weibo ra, kiểu làm ảo thuật từ trong túi móc ra một tờ văn kiện được gấp, trải ra đặt lên bàn, chụp ảnh upload, nhanh chóng gõ chữ.
Hạ Bạch sửng sốt, quét một cái phần văn kiện kia, kinh ngạc, "Anh muốn vứt bỏ quyền thừa kế Hoàng Đô?"
"Ừ." Địch Thu Hạc gật đầu, sau khi biên tập xong nội dung ấn đăng tải weibo, sau đó dựa lại vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn cậu, giống như là đùa giỡn nói, "Thứ đao phủ chạm qua tôi không cần vẫn là hủy diệt tốt hơn."
Hạ Bạch cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, thấy Địch Thu Hạc dùng tài khoản của mình đăng một cái thanh minh vứt bỏ quyền thừa kế Hoàng Đô, lại còn @ tài khoản chính Hoàng Đô, kèm theo một hình văn kiện có chữ ký con dấu của luật sư.
Bình luận nhanh chóng gia tăng, tin tức một cái lại một cái đi vào, điện thoại lỗi thời chịu không được tin tức oanh tạc như vậy, mắt thấy sắp đơ máy.
"Weibo của tôi xóa rồi, đành phải mượn tài khoản của cậu." Địch Thu Hạc nói lý do tư tầm tràn đầy, lấy đi điện thoại của cậu, tắt phần mềm weibo cứu vớt nó đang nguy nan, sau đó cười xoay mặt cậu tới, chọt vị trí lúm đồng tiền của cậu, "Tôi tối nay bay về khu D, đoán chừng sẽ thời gian rất lâu không thể trở về gặp cậu, cười một cái tôi nhìn chút."
Hạ Bạch vốn định giống như trước đây dỗi đáp lại, nhưng lời đến khóe miệng lại khó giải thích được nuốt xuống, miễn cưỡng kéo khóe miệng lên hướng anh cười cười khó coi.
"Thật xấu." Địch Thu Hạc không chút khách khí cười nhọa, sau đó lại hào phóng nói, "Bất quá tôi không chê cậu, cậu nhưng là tiểu phúc tinh của tôi, xấu hơn nữa cũng không thể ghét bỏ, nếu không sẽ bị sét đánh."
Hạ Bạch cau mày, nhịn không được đạp anh một cước.
Địch Thu Hạc cười, lại muốn niết mặt cậu, điện thoại trong túi áo đột nhiên vang lên.
Anh ngừng lại, thu tay lại lấy di động ra nhìn một chút, nụ cười trên mặt trở nên nhạt, "Là Địch Biên."
Hạ Bạch dựng thẳng lông mày, đưa tay liền muốn giúp anh cúp điện thoại.
Địch Thu Hạc nhanh chóng đè lại tay cậu, hướng cậu lắc lắc đầu, hỏi, "Tiểu cẩu tử, cậu có phải rất ghét ông ta?"
Hạ Bạch không chút do dự gật đầu, mắng một câu, "Người cặn bã!"
"Cho nên trực tiếp cúp điện thoại ông ta thật sự quá tiện nghi ông ta." Địch Thu Hạc buông tay cậu ra, cười cười với cậu, sau đó ấn nghe, mở loa ngoài.
"Thu Hạc, thanh minh trên mạng là xảy ra chuyện gì? Là học đệ kia của con mạo dùng tên con đăng sao? Thật quá đáng! Mau bảo cậu ta xóa, sau này đừng tìm người như thế lui tới nữa!" Thanh âm Địch Biên truyền tới, trung khí mười phần, xem ra khôi phục tới rất tốt.
Hạ Bạch nắm tay, ánh mắt phẫn hận nhìn điện thoại — không nhịn được nữa, rất muốn mắng người!
Trong mắt Địch Thu Hạc hiện lên một tia tiếu ý, giơ tay lên niết niết môi cậu mím chặt sau đó là mặt phồng lên, hướng điện thoại nói, "Không, Địch tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, phần thanh minh kia là tôi tự mình đăng, trên văn kiện có chữ ký của tôi, ngài không nhìn thấy sao?"
Hạ Bạch hung tàn hất tay anh xuống, là khẩu hình — Mắng ông ta! Hung hăng mắng ông ta! Người cặn bã! Phi!
Tâm tình ủ đột của Địch Thu Hạc bị cậu vừa nháo như vậy, triệt để buồn không nổi.
Bên kia điện thoại tĩnh lặng, sau đó là thanh âm không thể tin của Địch Biên, "Thu Hạc con gọi ta là cái gì? Con......"
"Ông đã quên rồi ư, chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con, lúc mấy cổ động Tần gia kia nhằm vào tôi." Địch Thu Hạc trấn an vỗ vỗ đầu gối Hạ Bạch, không lưu tình cảm cho Địch Biên nữa, không chút khách khí nói, "Trước kia tôi sợ ảnh hưởng tới hòa thuận gia đình, cho nên cái gì cũng có thể nhịn, nhưng Địch tiên sinh, lòng người đều là thịt, tính tình tốt không đại biểu tôi sẽ không thương tâm, thậm chí thất vọng. Buồn cười tôi cho tới bây giờ mới nhìn hiểu, hóa ra ai cũng là ông cần bảo vệ, chỉ có Địch Thu Hạc tôi là có thể tùy ý đuổi. Sau đó ông làm chủ tịch của Địch gia ông, tôi làm diễn viên nhỏ của tôi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, như vậy đối với mọi người đều tốt."
Địch Biên kinh hãi, không nghĩ tới đứa con lớn luôn luôn dễ dỗ lần này cư nhiên quyết tuyệt như vậy, nhanh chóng trấn an nói, "Thu Hạc con đừng kích động, ta biết lần này con chịu ủy khuất, để cho Hạ Tùng vào công ty chỉ là vì trấn an mấy người Tần gia còn ở lại Hoàng Đô, sau này công ty nhất định là có một phần của con, con......"
"Tôi nói một lần cuối cùng, tôi chưa từng nghĩ tới muốn thừa kế Hoàng Đô. Địch tiên sinh, tôi không ngốc, kiêng kị phòng bị lợi dụng ông đối với tôi ông cho rằng tôi xem không hiểu? Trước kia lúc Xuân Hoa vẫn là con ông, ông vì cô ta lạnh nhạt không thèm nhìn tôi. Hiện tại cô ta thành hung thủ thiếu chút nữa giết ông, ông vẫn như cũ muốn bảo vệ cô ta, để cho chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ từ xa đuổi tôi. Địch tiên sinh, kỳ thực tôi mới là dã chủng kia có đúng hay không? Mẹ tôi năm đó không nên sinh ra tôi." Địch Thu Hạc càng nói thanh âm càng thấp, dừng một chút mới tiếp tục nói, "Địch tiên sinh, đến đây chấm dứt đi. Lấy tâm tính Tần gia, tôi nói không chừng lúc nào liền sẽ "ngoài ý muốn qua đời" không rõ không ràng, cho nên ông bắt đầu từ bây giờ coi như không sinh ra đứa con trai tôi đây đi. Những thứ ông cho tôi tôi sẽ đầy đủ hoàn trả, chúc ông sau này phụ từ tử hiếu, sống lâu trăm tuổi." Nói xong gọn gàng dứt khoát cúp điện thoại, kéo số Địch Biên vào sổ đen.
Hạ Bạch vỗ bàn, "Thế này xong rồi? Sao anh dễ bắt nạt vậy? Cứ như vậy không đau không ngứa nói hai câu là đủ rồi? Mắng ông ta a! Mắng chết ông ta tra!"
Địch Thu Hạc hơi mở to mắt nhìn cậu, giống như là bị tức giận của cậu dọa tới.
Còn không đợi hai người nói thêm gì nữa, chuông điện thoại di động đột nhiên lại vang lên, lần này đổi thành điện thoại Hạ Bạch.
Hạ Bạch quét một cái màn hình điện thoại, thấy là số lạ, nghĩ tới cái gì, nhanh chóng dứt khoát nghe, mở hands-free, đồng thời bịt kín miệng Địch Thu Hạc.
"Hạ tiên sinh, tôi là chủ tịch Hoàng Đô Địch Biên. Tôi nhìn thấy thanh minh cậu vừa đăng, xin lập tức xóa, còn có, Thu Hạc có phải ở bên cạnh cậu hay không, bảo nó nhận điện thoại."
Ngữ khí ra lệnh khó ưa này!
Hạ Bạch lật mắt trắng, lạnh nhạt mở miệng, "Xin lỗi, tôi không phải nhân viên Hoàng Đô, không cần nghe lời ông ra lệnh, cho nên thanh minh tôi sẽ không xóa. Vừa rồi Thu Hạc đúng là bên cạnh tôi, nhưng hiện tại đã không ở đây nữa. Chủ tịch Địch, ông vào bệnh viện đêm đó tôi cũng ở đó, cho nên chuyện nhà ông tôi có biết một ít. Thứ cho tôi nói thẳng, chân ái Tần Lỵ của ông có thể nuôi con gái tới đẩy người xuống cầu thang, tự nhiên cũng có thể nuôi con tới vô tình giết cha. Không phải mọi người đều ngốc như Thu Hạc, sẽ vì người cha vừa bất công vừa cặn bã, sau khi bị người Tần gia đều chĩa vào trào phúng, còn lao tâm lao lực hơn nửa đêm bay ra nước ngoài mời chuyên gia về giúp cha chữa bệnh! Chủ tịch Địch, ép đi đứa con trai duy nhất thật lòng đối đãi ông, lưu một đám lang sói ở bên người, ông sau này tốt nhất đừng hối hận! Tôi chờ xem một ngày kia ông cùng Tần Lỵ đồng quy vu tận! Phi!" Nói xong dùng sức cúp điện thoại, kéo số Địch Biên vào sổ đen, ngồi ở trên ghế tiếp tục tức giận.
Địch Thu Hạc nhìn bộ dáng cậu sau khi cúp điện thoại vẫn chưa hết giận, ngẩn người, nhịn không được bật cười, sau đó cười càng lúc càng lớn, dần dần cười ra tiếng, cuối cùng trở lên to, trực tiếp cười ngã xuống trên bàn.
Hạ Bạch căng mặt nhìn anh, giận dữ nói, "Anh cười cái gì!"
Địch Thu Hạc nhìn cậu một cái, sau đó chôn mặt ở cánh tay, tiếng cười nghẹn lại chút, vai lại rung tới càng lợi hại.
Hạ Bạch: "......" Con trai ông đây không phải thứ tốt! Phi!
(Sao dạo này thấy ẻm hay thích cos phụ tử -.-)Một phút trôi qua, Địch Thu Hạc vẫn cười.
Hai phút trôi qua, tiếng cười của Địch Thu Hạc thấp chút.
Năm phút trôi qua, Địch Thu Hạc đứng dậy, xoa xoa nước mắt cười ra, hốc mắt hơi chút phiếm hồng nhìn Hạ Bạch.
Hạ Bạch vén mí mắt, "Cười xong rồi?"
Địch Thu Hạc ngoan ngoãn gật đầu, "Ừa, cười xong rồi."
"Đói không?" Hạ Bạch nâng chén trà lên, thổi thổi nước trà đã lạnh ngắt.
Địch Thu Hạc sờ bụng, mặt ủy khuất, "Đói."
Hạ Bạch uống một ngụm trà, tiếp tục hỏi, "Không có nhà cửa xe cộ tiền bạc Địch Biên cho anh, anh còn có chỗ ở sao?"
Địch Thu Hạc híp mắt hồi tưởng chút, gật đầu, "Đại khái có đi...... Dù sao sau này có chỗ của cậu."
Hạ Bạch mi tâm nhảy lên, hỏi lại, "Thật sự đói?"
Địch Thu Hạc ủy khuất rưng rưng nhìn về phía cậu, gật đầu gật đầu.
Hạ Bạch đặt chén trà xuống, nghiêng người, giơ tay lên sờ đầu anh, ôn nhu mỉm cười, sau đó dùng lực ấn đầu anh, giận phun, "Đáng đời! Chết đói anh! Cha nào con nấy! Anh cũng là cặn bã!"
Địch Thu Hạc: "......"
___________
Sao mấy bộ gần đây tui làm đều là kiểu cha mẹ khốn nạn làm tổn thương con cái thế nhở _.__ Ở bộ Sủng hôn đã thấy mẹ anh công quá đáng lắm rồi cơ mà sang tới bộ này tui thấy thà bố anh Hạc lợi dụng công khai anh công như vậy còn cảm thấy thoải mái hơn ấy -.-