Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 60

Edit + Beta: Vịt

Phù phù, phù phù.

Trái tim lại bắt đầu không nghe lời nhảy loạn, trong tầm mắt ngoại trừ người ánh mắt ôn nhu kia, những người khác toàn bộ thành phông nền hai màu trắng đen.

Hạ Bạch mi tâm nhảy lên, nương động tác điều chỉnh tư thế ngồi nghiêng nghiêng ống kính, sau khi thở dài một hơi ổn định hô hấp chuyển ống kính trở lại, hoàn toàn quên mất hành động phóng độc lúc trước kế hoạch trong đầu, hoãn xuống thanh âm hỏi, "Phim quay sao rồi? Chú ý đừng bị thương."

"Tiến độ quay phim vẫn có thể." Địch Thu Hạc nhìn Hạ Bạch một lần nữa xuất hiện ở trong màn hình mặc đồ ngủ tóc vểnh loạn lười biếng nghiêng ở trên ghế, trong lòng ngứa thành một mảnh, ngón tay không tự chủ bóp bóp một viên đá nhỏ nhặt được trên đường cái, trả lời, "Đông Ny từ từ vào trạng thái rồi, đã không cản trở nữa, bên này quay xong sẽ lập tức lên đường tới trạm nước J cuối cùng, bên kia phần diễn ngắn nhất, trước lễ giáng sinh nhất định có thể trở về thành phố B."

Hạ Bạch gật đầu, thấy anh vẫn thẳng tắp nhìn mình, lỗ tai không bị khống chế nóng lên, giống như che giấu cầm lấy nước trên bàn uống một ngụm, suy nghĩ có chút loạn — kỳ quái, làm sao đột nhiên cảm thấy Địch ba tuổi có chút đẹp trai......

Ống kính phóng đại vô hành biểu tình người, Địch Thu Hạc chú ý tới lỗ tai hơi phiếm hồng của Hạ Bạch, ý ngứa trong lòng càng ngày càng nặng, lá gan lớn, nhịn không được hỏi, "Tiểu Bạch, cậu có phải rất nhớ tôi hay không?"

Hạ Bạch thiếu chút nữa bị sặc, trực giác phản bác, "Ai nhớ anh! Ít tự luyến."

Tầm mắt Địch Thu Hạc chuyển tới trên ngón tay cậu cầm chén nước dùng sức tới đầu ngón tay hơi trắng bệch, lại nhìn một cái đôi môi thủy nhuận, khóe miệng nhếch lên thật cao, giơ tay đỡ cằm, cười híp mắt nói, "Nhớ tôi cũng không sao hết, tôi cho phép cậu nhớ tôi."

Mặt Hạ Bạch vẫn nửa nghiêng đối với ống kính xoay qua, lật mắt trắng, "Nhớ Khương đạo cũng không nhớ anh. Thành thật khai báo, Hoa Đỉnh với Đại Trạch là xảy ra chuyện gì? Dư Huệ là anh mời tới? Anh sớm biết tôi sẽ bị gây khó dễ?"

"Muốn biết?" Địch Thu Hạc đột nhiên ghé sát vào ống kính, khuôn mặt đẹp trai phóng đại, giống như là muốn hôn.

Hạ Bạch sợ tới không tự chủ ngửa đầu ra sau mím môi, sau khi phản ứng kịp thẹn quá hóa giận nói, "Nói chuyện cẩn thận! Đừng nghĩ tôi cầu anh, chết tâm đi!"

Phản ứng của cậu rất dễ lấy lòng Địch Thu Hạc, thế là đánh rắn tùy gậy, Địch Thu Hạc nhanh chóng nắm chặt cơ hội, hơi thối lui chút, cười nói, "Tiểu Bạch, năm mới chúng ta ở cùng nhau đi, một mình quá không có ý nghĩa, chúng ta tụ tập cùng nhau trải qua được không? Coi như là tội nghiệp tội nghiệp tôi."

"Cái gì mà một mình, anh không phải còn có Phạm lão tiên sinh ư, ít nói nhảm......" Hạ Bạch nói đến một nửa chống lại ánh mắt tràn đầy ôn nhu mong đợi của anh, lời cự tuyệt nói không ra khỏi miệng, thanh âm tự động thấp xuống, dừng một chút nói, "Nếu như không quấy rối...... Anh thì có gì đáng thương......" Vừa nói đầu từ từ thấp xuống, trong lòng có chút phỉ nhổ chính mình một bó tuổi còn giống như tiểu mao đầu mới biết yêu, ở trước mặt nam nhân tuổi tâm lý nhỏ hơn cậu rất nhiều lộ ra không bình tĩnh như vậy.

Địch Thu Hạc nhìn lỗ tai đỏ rực và tóc mái ngủ tới rối loạn của cậu, nhịn không được ghé sát vào một chút, thấp giọng hô, "Tiểu Bạch......"

"Cái dzề?" Hạ Bạch đè xuống ý xấu hổ ngẩng đầu nhìn ống kính, muốn gãi tai — Dây thanh của Địch ba tuổi là lại dậy thì sao? Làm sao thanh âm càng ngày càng ghẹo...... Khụ.

"Tôi rất cao hứng." Địch Thu Hạc nghiêm túc nhìn cậu, ôn nhu vui sướng trong mắt hoàn toàn không che giấu, "Cám ơn cậu nguyện ý tiếp nhận tôi, Tiểu Bạch, cậu rất tốt...... Rất tốt, tôi cũng sẽ cố gắng trở nên tốt hơn."

Hạ Bạch căng chặt mặt, cảm thấy nhiệt độ trên tai đang lan ra má, ra vẻ nghiêm túc nói, "Muốn trở nên tốt hơn thì nghiêm túc quay phim, đừng trở về hành hạ tiêu hao tinh lực, sổ đen tôi thả anh ra rồi, có việc nhắn tin liên hệ, đừng gọi điện thoại."

"Được." Địch Thu Hạc cười đến có chút ngu, ngón tay sờ lên màn hình, hư không cọ vị trí lúm đồng tiền má trái cậu, thanh âm ái muội lên, "Tôi muốn ôm cậu, hôn cậu......"

"Nghiêm chỉnh chút nói chuyện!" Giọng điệu này thật là quá buồn nôn.

Hạ Bạch chịu không được quát lớn, nhìn chằm chằm anh nói, "Trước kia làm sao không phát hiện miệng anh lại nuột như vậy, nói chính sự, Hoa Đỉnh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Đó là đường lui ông nội tôi để lại cho tôi." Địch Thu Hạc cười nhẹ mấy tiếng, đột nhiên ghé sát vào chút, thấp giọng nói, "Lần trước lúc ở khu D tôi đã muốn nói rồi, Tiểu Bạch, nếu như cậu tiếp tục mời tôi lần nữa, tôi nhất định lập tức cởi quần áo xuống bồi một —"

Cạch.

Trò chuyện bị tắt.

Thổ lộ còn dư lại bị nghẹn trong cổ họng, Địch Thu Hạc nhìn giao diện trò chuyện biến mất, nụ cười trên mặt cứng đờ, đại não sung huyết từ từ tỉnh táo lại — tiểu cẩu tử đột nhiên tắt trò chuyện, chả lẽ......

Anh ngừng thở, gõ chữ gửi tin nhắn.

Một con chim sinh vào mùa thu: Tiểu Bạch?

Bạch lại Bạch: Câm miệng!

Anh trợn to mắt, sau đó cười ngu.

Không có bị kéo đen! Còn được rep lại! Tiểu cẩu tử đã mềm lòng tha thứ cho anh!

Anh nhanh chóng gõ chữ rep.

Một con chim sinh vào mùa thu: Tiểu cẩu tử, moa moa ta.

Bạch lại Bạch: Câm miệng! Quay phim của anh đi!

Một con chim sinh vào mùa thu: Thời gian nghỉ ngơi có nửa tiếng, hiện tại mới qua một nửa. Cậu xấu hổ? Tiểu cẩu tử cậu khi nào thì nghỉđông? Tôi đi đón cậu về nhà!

Tâm tình nổi giận của Hạ Bạch lúc nhìn thấy hai chữ "Về nhà" này hoãn chút, nghiêm mặt gõ chữ: Không biết, chờ sau khi anh về rồi nói, đồăn ngoài tới rồi, tôi đi lấy, anh yên tĩnh chút.

Một con chim sinh vào mùa thu: Đồăn ngoài? Cậu bây giờ mới ăn cơm?

Yên tĩnh ba giây sau.

Một con chim sinh vào mùa thu: Gần đây rất bận sao?

......

Một con chim sinh vào mùa thu: Phạm trạch rất lớn, cậu thích phòng có ban công hay là phòng có gác xép? Kỳ thực nếu cậu muốn ở cùng một phòng với tôi, tôi cũng không ngại......

Một con chim sinh vào mùa thu: Không trả lời chính là ngầm thừa nhận?

......

Một con chim sinh vào mùa thu: Trong phòng tôi có bồn tắm rất lớn, lại là mát xa, cậu nhất định sẽ thích.

Một con chim sinh vào mùa thu: Cậu thích kiểu đồ ngủ gì?

Chờ lúc Hạ Bạch đặt xuống đồ ăn ngoài lại cầm lấy điện thoại, Địch Thu Hạc đã độc thoại một đống lớn, nội dung từ quan tâm cậu tại sao hiện tại mới ăn cơm, kéo tới cậu đến Phạm trạch năm mới ở phòng nào tốt, sau đó tự quyết định định ra chuyện hai người ở chung một phòng, bắt đầu thảo luận vấn đề nhỏ nhặt trong cuộc sống bồn tắm đồ ngủ drap giường vỏ chăn vân vân mây mây, rất giống một bác gái già dài dòng lắm chuyện.

Đây nhất định không phải là Địch Thu Hạc quý công tử ưu nhã hình tượng ôn nhu dễ gần cậu ban đầu biết kia, Hạ Bạch vẻ mặt tê liệt nghĩ, hiện tại thoại lao này cũng khẳng định không phải bị cậu ảnh hưởng mới biến thành bộ dáng con trym này.

Trong lúc suy tư lại là mấy tin nhắn tới, Địch · dâm ô ngập trời · trym đã bắt đầu tỏ vẻ khó xử giường hai chăn quá rườm rà, bọn họ hoàn toàn có thể giống như trước đây, ngủ cùng chăn, sau đó ôm nhau ngủ.

Không có sắc đẹp kích thích, Hạ Bạch chỉ dùng văn tự câu thông lập tức bình tĩnh rất nhiều, chậm rãi gõ chữ rep.

Bạch lại Bạch: Chuyện anh định lừa tôi tới nhà anh, Phạm lão biết không?

Bạch lại Bạch: Trước khi anh kế hoạch nhiều thứ như vậy, anh có phải đã quên mất rằng chúng ta hiện tại vẫn chỉ là quan hệ "Biết nhau thích nam nhân" hay không?

Đối diện lập tức an tĩnh.

Hạ Bạch nhếch lên khóe miệng hừ cười một tiếng, đặt điện thoại xuống bắt đầu mở đồ ăn. Đùa giỡn lưu manh đúng không, ngay cả quan hệ chính thức xác định đều chưa có đã muốn đùa giỡn lưu manh, có phải sướng tới muốn lên trời rồi hay không?

Địch Thu Hạc chân đã ngồi xổm tê rần nhìn kỹ tin nhắn này mấy lần, dứt khoát ngồi vào trên mặt đất, mặt nghiêm túc trịnh trọng gõ chữ.

Một con chim sinh vào mùa thu: Tôi hiểu rồi.

Động tác Hạ Bạch gắp thức ăn dừng một chút, rep: Anh hiểu cái gì?

Một con chim sinh vào mùa thu: Chờ tôi.

Bạch lại Bạch:???

Một con chim sinh vào mùa thu: Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, phải tắt điện thoại rồi.

Một con chim sinh vào mùa thu: Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi cậu thành đại cẩu tử ^-^

Bạch lại Bạch:...... Anh quỳ an (*) đi.

((*) Hình như từ này hay xuất hiện trong mấy truyện cổ trang thì phải, kiểu quỳ lạy vấn an quàng thượng xong lui xuống ấy)

Hạ Bạch mặt không thay đổi đặt điện thoại xuống, vùi đầu chuyên tâm ăn cơm — cho tới hôm nay, cậu mặc dù mắt mù nhìn trúng con chim ngu xuẩn này, nhưng vẫn như cũ không rõ lắm sóng não của anh.

Nước K, phim trường.

Địch Thu Hạc tìm ra số Khương Tú Văn gẩy qua, chờ sau khi kết nối trực tiếp hỏi, "Tôi muốn come out với ông ngoại tôi, nhưng đây không phải vấn đề, tôi đã có kế hoạch. Vấn đề hiện tại là, tôi muốn cầu hôn Tiểu Bạch, làm thế nào mới sẽ lộ ra vẻ tương đối lãng mạn?"

"......"

"Tú Văn?"

"...... Cậu thổ lộ chưa?"

Địch Thu Hạc sửng sốt, có chút chần chờ, "Hẳn, hẳn là thổ lộ rồi đi......"

"Mấy câu Anh thích em cậu đã đối diện nói với Hạ Bạch chưa?"

"...... Chưa."

Khương Tú Văn hít sâu, rống to, "Vậy cậu cầu với chả hôn cái gì! Cậu bây giờ ngay cả bạn trai chính thức cũng chưa phải! Ở đâu ra tự tin cầu hôn! Tỉnh! Đừng có nằm mơ!" Nói xong cúp điện thoại, hả giận thở ra một hơi.

Loại bạn não tàn này, thật là không chửi cả người khó chịu!

Tuyển dụng trợ lý tiến hành vẫn như cũ không thuận lợi, lúc Hạ Bạch suy nghĩ xóa tin tức tuyển dụng trên weibo, mời Hình Thiệu Phong hỗ trợ giới thiệu một người, một phần lý lịch sơ lược của người quen gửi tới hòm thư.

Hạ Bạch nhìn chằm chằm tên trên lý lịch sơ lược vài giây, sau khi xách định mình không hoa mắt cầm lấy điện thoại tìm ra một số gẩy qua, cà lăm nói, "Lý, Lý tỷ, chị có phải gửi nhầm mail rồi hay không, em cư nhiên ở trong email em nhìn thấy một phần lý lịch sơ lược của chị."

Lý Như uốn xoăn tóc, khí chất trở nên ôn nhu cởi mở rất nhiều bước vào cổng trường đại học Q, nhìn khuôn mặt sinh viên trẻ tuổi tinh thần phấn chấn lui tới, cười nói, "Không có gửi sai, Hạ Bạch, chị hiện tại cần gấp một phần công việc, không biết em có thời gian ra ngoài nói chuyện với chị chút không? Chị ở cổng đại học Q chờ cậu."

Hạ Bạch: "A?"

Một khắc đồng hồ sau, Hạ Bạch chạy tới cổng, dẫn Lý Như tới quán trà ngoài trường, bao một phòng ghế lô.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, Lý Như đánh giá một chút Hạ Bạch đối diện rút đi ngây ngô, trở nên chững chạc không ít, vui mừng cười cười, nói, "Nghe nói em vừa chụp ảnh bìa cho 《C Ảnh 》? Chúc mừng cậu, Hạ Bạch, cậu giỏi hơn so với trong tưởng tượng của chị."

Hạ Bạch cũng cẩn thận đánh giá cô một chút, thấy cô trạng thái không tệ, tâm nhấc lên lại đặt xuống, xấu hổ trả lời, "Không có, em chính là tương đối may mắn...... chị Lý, lấy năng lực và lý lịch của chị, tới bất kỳ phòng làm việc nhiếp ảnh nào nộp đơn cũng có thể trực tiếp tiến vào tầng quản lý, tới đây làm trợ lý của em thật sự quá lãng phí, hơn nữa đãi ngộ em có thể cho ra khẳng định không có cao như trước kia Thánh Tượng cho chị."

Nhắc tới Thánh Tượng, nụ cười trên mặt Lý Như nhợt nhạt, uống ngụm trà sau đó trả lời, "Chị lớn tuổi rồi, không có sức chống chọi của lúc trẻ nữa, hiện tại đã muốn làm chút công việc nhẹ nhàng thể nghiệm một chút nhân sinh mới, hiện tại chị hiện tại chỉ là người xin việc bình thường, cậu không cần băn khoăn quá nhiều. Hơn nữa chị tin tưởng lấy năng lực của cậu, xây dựng team của mình là chuyện sớm muộn, chị hiện tại làm trợ lý cho cậu, sau này nói không chừng là nguyên lão phòng làm việc của cậu đấy, có thể có tiền đồ hơn nhiều so với làm giám đốc ở phòng làm việc nhiếp ảnh như Thánh Tượng."

"Phòng làm việc gì đó em hiện tại nghĩ cũng không dám nghĩ......" Hạ Bạch bị ngữ khí mong đợi khẳng định của cô làm cho càng thêm xấu hổ, nhưng ít nhiều minh bạch ý của cô, thế là trực tiếp lấy điện thoại ra, xóa tin tức tuyển dụng trên Weibo, cười duỗi tay ra về phía cô, "Cám ơn chị Lý thưởng thức, sau này hợp tác vui vẻ." Lấy kinh nghiệm công việc và lý lịch của Lý Như, vị trí trợ lý này ngoại trừ Hình Thiệu Phong, cũng chỉ có cô thích hợp nhất. Ở trên phương diện duyên trợ lý này, cậu tựa hồ vẫn luôn hết sức may mắn. Vừa mới nhức đầu về chuyện này, Lý Như đã đúng lúc xuất hiện.

Lý Như chính là thích tinh thần thẳng thắn này của cậu, nụ cười trên mặt một lần nữa rực rỡ lên, cầm tay cậu trả lời, "Hợp tác vui vẻ."

Miệng định xuống hợp tác, hai người đều trở nên thả lỏng rất nhiều, rốt cục có tinh lực tán gẫu.

Sau mấy câu tán gẫu, Hạ Bạch phát hiện Lý Như rời khỏi Thánh Tượng ra ngoài giải sầu một đoạn thời gian trở nên sáng sủa rất nhiều, trước kia cô luôn là vẻ mặt nghiêm túc hiện tại lúc nào cũng mang theo cười, người đều dường như trẻ ra mấy tuổi.

Nói với nhau một chút tình hình gần đây, Lý Như xoay xoay chén trà, rốt cục hỏi, "Thánh Tượng hiện tại...... Thế nào?" Dù sao cũng là chỗ phấn đấu nhiều năm, mặc dù lúc ở ngoài cô ép buộc chính mình không chú ý tin tức của chủ cũ, nhưng sau khi trở về thành phố B, tức cảnh sinh tình, lại khó tránh khỏi có chút nhớ.

Hạ Bạch thêm nước giúp cô, lắc đầu nói, "Hiện tại đã không còn Thánh Tượng nữa rồi."

Lý Như ngây ngẩn, "Có ý gì?"

Hạ Bạch thở dài, nói rõ chi tiết, "Chị sau khi đi, Thánh Tượng trở nên càng thêm hỗn loạn, Mã Hành Thông người kia không đáng tin, sau khi danh tiếng xấu không nói tiếng nào mà dắt Mã Quần rời khỏi Thánh Tượng, nghe nói là tới tỉnh khác tự mình mở studio phát triển, cách xa cái giới này thành phố B. Ông ta sau khi rời đi Thánh Tượng vẫn luôn tuyển không được nhiếp ảnh gia thích hợp, làm ăn xuống dốc không phanh, sau đó ông chủ kia lại xảy ra chút chuyện, liền trực tiếp đóng gói bán Thánh Tượng." Cậu không nói chuyện chủ Thánh Tượng từng kế hoạch hãm hại cậu nhưng không thành công, tránh cho Lý Như càng khổ sở.

"Cư nhiên bán rồi......" Lý Như khom lưng tựa vào ghế, biểu tình mờ mịt phút chốc, sau đó thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn chén trà, cười khổ lắc đầu, "Chị biết ngay người đó sẽ không hảo hảo trông coi Thánh Tượng mà, nhưng chị không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ trực tiếp bán đi...... Thôi vậy, bán cũng tốt, Thánh Tượng ở trong tay người kia chị cũng không yên lòng. Vậy là ai mua Thánh Tượng, cậu biết không?"

Hạ Bạch thấy cô nhanh chóng sửa sang tốt tâm tình phấn chấn lên, yên lặng nuốt xuống lời an ủi, trả lời, "Đã chuyển qua hai tay rồi, đợt trước được ông chủ Hồng Khách mua, hẳn sẽ không qua tay nữa."

"Hồng Khách?" Lý Như có chút ngoài ý muốn, sau đó biểu tình cư nhiên dễ nhìn chút, "Bị Hồng Khách mua không tồi, ông chủ nhà kia mặc dù trẻ tuổi, nhưng có bối cảnh có nhân mạch có tài chính, Thánh Tượng ở dưới tay hắn, dù gì vẫn là hoàn chỉnh."

Nói tới đây cô dừng một chút, trên mặt lại treo lên nụ cười, nhìn về phía Hạ Bạch nói, "Không nói mấy cái này nữa...... Được rồi ông chủ, hiện tại chị là trợ lý của cậu, xin hỏi kế hoạch công việc kế tiếp của cậu là gì? Chị nhưng là cấp tốc không kịp chờ muốn kiếm tiền của cậu."

Cảm giác được cấp trên đã từng gọi là ông chủ thật sự quá mới lạ, Hạ Bạch đè xuống tia cảm giác không được tự nhiên trong lòng, từ trong túi quần lấy điện thoại ra mở mail, lật ra một đống lớn thư mời gần đây nhận được đưa tới, nói, "Chị Lý chị vẫn là gọi em là Tiểu Hạ đi, gọi ông chủ gì đó là lạ. Đây là lời mời công tác em gần đây nhận được, còn chưa suy nghĩ được nhận cái nào, chị xem chút."

Lý Như cười nhìn cậu một cái, cũng không phản bác lời của cậu, nhận lấy điện thoại nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc, xem mail một lần, trầm ngâm một hồi, mở ra một bức trong đó, trả lại di động cho cậu nói, "Cái này, chuyên mục phỏng vấn cá nhân của tạp chí《MAG》bản điện tử.

Phỏng vấn cá nhân?

Hạ Bạch có chút ngoài ý muốn lựa chọn của cô, nhận lại điện thoại nói, "Tại sao chọn cái này, em còn tưởng rằng chị sẽ chọn hẹn chụp của Chu Thục Tuyết......"

"Chu Thục Tuyết trong giới quả thật rất cao, nhưng cậu xem một chút đối tượng phỏng vấn kỳ sau của tạp chí này." Lý Như cầm lấy một khối trà bánh ăn, duỗi tay chỉ chỉ một hàng chữ nhỏ dưới thư mời, giải thích, "Dịch Tiệp của Bách Tú, cô ấy là một nghệ sĩ uy tín lâu năm, người xem duyên rất tốt, chỉ tiếc trong tay không có giải gì, mới sẽ khắp nơi bị Chu Mục Tuyết kia áp một đầu. Nhưng hiện tại sắp đến cuối năm, các lễ trao giải lớn sẽ được mở ra, Dịch Tiệp năm nay có một bộ phim điện ảnh đại phát, là ảnh hậu hấp dẫn người chọn, chị nghe nói đã có mấy nhãn hiệu lớn nhìn trúng cô ấy, chuẩn bị cùng cô ấy bàn hợp đồng phát ngôn."

Hạ Bạch bị độ quen thuộc đối với giới giải trí của cô dọa ngốc.

"Rất kinh ngạc? Trước khi nộp đơn đối với hoàn cảnh công việc của chủ thuê làm chút hiểu rõ căn bản, chính là bài học căn bản nhất mà người xin việc phải làm." Lý Như nhìn thấu tâm tư của cậu, cười trêu chọc một câu, sau đó vỗ xuống mảnh vụn điểm tâm trên ngón tay, tiếp tục phân tích với cậu, "Bản điện tử của 《MAG》không cần giống như bản thực thể hạn định số trang, cho nên nội dung có thể phong phú hơn rất nhiều sao với bản thực thể, nội dung phỏng vấn cá nhân chiếm phần chính cũng sẽ nhiều hơn ít nhất gấp đôi trang báo bản thực thể, nhưng nghệ sĩ tiếp nhận phỏng vấn thời gian có hạn, nội dung đăng cũng có hạn, như vậy không có nội dung đăng làm sao bây giờ? Tự nhiên là đăng ảnh. Nếu chị thời gian không tính sai, thời gian ra báo bản điện tử này vừa vặn trùng hợp với thời gian buổi lễ trao thưởng mà Dịch Tiệp có khả năng cầm được giải nhất kia, tới lúc đó phỏng vấn cá nhân nhất định sẽ được marketing kéo quanh internet một vòng, đối với mở rộng danh tiếng của cậu rất hữu dụng."

Hạ Bạch đè xuống kinh ngạc, như có điều suy nghĩ.

Thấy cậu nghe vào, Lý Như trong lòng càng thêm thoải mái, bổ sung, "Hẹn chụp của Chu Thục Tuyết chính là hẹn chụp cá nhân bình thường, đăng lên mấy trang làm đẹp một trận sẽ không còn nữa, không có ảnh hưởng lớn về sau, cho nên chị đề nghị cái này. Hơn nữa tin tức tiêu cực về Chu Thục Tuyết có hơi nhiều, còn thích đùa bỡn đại bài, chị không muốn cậu đi chịu cái khí kia. Đương nhiên, chị chỉ là đề nghị, nhận công việc nào vẫn là phải xem ý nguyện bản thân cậu."

Đối phương đã phân tích tới trình độ này, Hạ Bạch nếu không chọn phần công việc của Dịch Tiệp quả thực chính là ngu, thế là cậu lúc này vỗ bàn, sao chép mật khẩu mail cho Lý Như, lấy lòng cười nói, "Chị Lý, sau này chọn công việc với liên hệ việc hợp tác, liền trông cậy vào chị."

Lý Như bị cậu chọc cười, nhận lấy tài khoản và mật khẩu mail, rót trà cho cậu, "Cám ơn ông chủ tín nhiệm."

Xác định được một bước công việc, Hạ Bạch lập tức quăng chuyện mua nhà ra sau ót, bắt đầu vì công việc mới bận rộn chuẩn bị.

Ảnh chụp phỏng vấn cá nhân hoàn toàn khác với chụp chân dung và bìa tạp chí, đòi hỏi là tùy tính và chân thực, nhưng lại không thể thật sự chụp tới tùy tính và chân thực, tùy tính và chân thực ở đây chính là người phải đẹp, nhưng phải đẹp tới không cố ý, phải nhìn ra được là bộ dáng giống như thuận tay chụp được cũng đã rất đẹp rồi, nói tóm lại, chính là giả bộ thấp điệu, đem tiểu tâm cơ bình thường giấu tới ngụy trang.

Đó là một công việc rất có ý nghĩa, Hạ Bạch gần đây chụp nhiều mảng lớn, suy nghĩ nhất thời có chút cực kỳ thay đổi, thế là vì mau sớm điều chỉnh tốt trạng thái, cậu lại bắt đầu đem tất cả thời gian nhàn rỗi đều dùng để ra ngoài đi bộ tìm kiếm linh cảm chụp ảnh cuộc sống.

Ngày đó tiến hành phỏng vấn cá nhân, Hạ Bạch mang theo Lý Như thật sớm đi tới phỏng vấn, sau khi đơn giản bắt chuyện với người phụ trách, để lại Lý Như cùng đối phương tán gẫu, chính mình thì theo nhân viên làm việc đi tới phòng nghỉ của Dịch Tiệp, cùng người chủ trì và Dịch Tiệp cùng nhau tiến hành câu thông bước đầu.

Người chủ trì rất có kinh nghiệm, ôn hòa hữu độ, hết sức biết điều tiết không khí, Dịch Tiệp thì hơi có chút trầm lắng, lời không quá nhiều, nhưng hết sức hữu lễ, thái độ đối với Hạ Bạch cũng rất tốt, một chút không có tư thái của đại minh tinh.

Sau khi đơn giản câu thông, phỏng vấn chính thức bắt đầu, người chủ trì và Dịch Tiệp trò chuyện với nhau, Hạ Bạch làm tường hoa, thỉnh thoảng trảo chụp mấy tấm.

Một tiếng sau phỏng vấn kết thúc, chụp ảnh chính thức bắt đầu.

Dịch Tiệp thay quần áo và trang điểm phối hợp với ý kiến của Hạ Bạch, bảo bày ra tạo hình gì thì bày cái tạo hình đó, chỉ là hơi có chút hứng thú không cao. Hạ Bạch nhìn Dịch Tiệp trong màn hình rũ mắt lật sách, khẽ nhíu nhíu mày, sau đó ở trong lòng thở dài.

Cái nghề diễn viên này mặc dù kiếm tiền, nhưng làm người cũng không nhất định vui vẻ.

Cũng không biết Địch gà cay bây giờ đang làm gì...... Phát hiện mạch suy nghĩ có chút lệch sóng, cậu nhanh chóng hồi thần, chuyển lực chú ý lên chụp hình, bắt đầu nghĩ cách điều động cảm xúc của Dịch Tiệp.

Ba tiếng sau, Hạ Bạch cuối cùng kết thúc công việc lấy máy ảnh xuống ngồi phịch trên ghế lái phụ, có chút có lỗi cười cười với Lý Như, "Để chị đợi lâu rồi, đừng tiễn nữa, chị thả em ở cửa tàu điện ngầm phía trước về nhà đi, nghỉ sớm một chút."

"Chị là nhân viên của cậu, đưa đón cậu là cần thiết, cậu cuối tháng phát cho chị nhiều chút phí xe cộ là được." Lý Như khởi động xe, lúc lùi xe nhìn sắc trời bên ngoài, cười nói, "Dự báo thời tiết nói hai ngày nay sẽ rơi tuyết, nhìn thời tiết này, tuyết đầu mùa năm nay hẳn rất nhanh sẽ rơi."

Hạ Bạch nghe vậy cũng theo đó nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài lộ ra vẻ có chút âm trầm, tùy ý gật gật đầu, vừa chuẩn bị nói gì đó, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu lấy di động ra nhìn một chút, thấy là Ngưu Tuấn Kiệt gọi tới, cười ấn nghe, hỏi, "Các cậu chơi bóng xong rồi? Tôi hiện tại ở thành Bắc, chuẩn bị về ký túc rồi, các cậu có gì muốn mua không, tôi mang về cho các cậu."

"Tiểu Bạch, phòng ngủ của chúng ta bị trộm rồi! Tủ quần áo ngăn kéo đều bị lục rối tung, bốn máy tính và polaroid (*) trên bàn của cậu đều không còn! Cậu mau về xem một chút xem có còn mất cái gì khác hay không, cảnh sát với giáo viên hướng dẫn lát nữa sẽ tới, còn phải điều động giám sát hành lang gì đó...... Tóm lại cậu mau về đi, lão Nhị đã sắp điên rồi, luận văn cậu ấy viết nửa năm tất cả trong máy tính, còn ảnh gì gì đó trong máy tính của cậu. Tôi @#¥¥%...... Thằng trộm thật đáng ghét, cả cái tầng này chỉ trộm phòng chúng ta, khóa cũng không có dấu vết cạy, nhất định là người quen làm! Cũng không biết thằng khốn nào lén lút sao chìa khóa phòng ngủ chúng ta! Tôi mà bắt được nó không đánh nhừ tử nó thì không được!"

((*) Máy ảnh polaroid là máy ảnh chụp lấy ngay ý)

Hạ Bạch kinh hãi, vội vàng ngồi thẳng thân thể, nhớ tới video với ghi âm nói xin lỗi của Địch Thu Hạc bị cậu lưu trong máy tính, da đầu lập tức nổ tung, gấp giọng nói, "Tôi về ngay đây!" Nói xong cúp điện thoại, dùng di động tìm kiếm website chính thức của hãng máy tính, đăng nhập tài khoản ban đầu kích hoạt, từ xa khóa văn kiện máy tính.

Hiện tại cậu vô cùng may mắn mình ban đầu dùng nhiều tiền mua cái máy tính này! Đắt vẫn là có đạo lý của đắt, ít nhất đồ sau khi mất không cần lo lắng tài liệu bên trong lộ ra ngoài. Hiện tại cậu chỉ hi vọng tên trộm kia sau khi trộm máy tính không kịp lập tức xem văn kiện trong máy tính của cậu, mà là lựa chọn xách máy tính trước chạy trốn.

"Sao thế?" Lý Như thấy cậu biểu tình khó coi, lo lắng hỏi.

Hạ Bạch lúc này không muốn để cô đưa cũng phải để cô đưa, miễn cưỡng đè xuống lo lắng nói, "Phòng ngủ mất trộm, máy tính em để văn kiện quan trọng bị trộm, hiện tại phải sớm trở về."

Lý Như nghe vậy cau mày, đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ xe.

Hạ Bạch nhanh chóng thắt dây an toàn, nghĩ tới gì đó, lại nhanh chóng gọi một cú điện thoại qua cho Địch Thu Hạc, kết quả nhắc nhở tắt điện thoại, chuyển sang gẩy số của Vương Bác Nghị.

"Alo, Hạ tiên sinh, Địch thiếu đang quay phim nửa tiếng nữa mới có thể nghỉ ngơi."

"Nói với ông chủ của anh, máy tính của tôi bị trộm, bên trong có video tự phạt ba chén với ghi âm play nhục nhã anh ấy gửi cho tôi! Trong tay anh ấy không phải có một team sao? Bảo anh ấy phái người để ý internet! Tôi vừa đã khóa máy tính từ xa, hiện tại máy tính là trạng thái tắt, không cách nào theo dõi địa chỉ. Cũng may file video với ghi âm tôi đã mã hóa, hẳn là không dễ bị phá như vậy. Tóm lại để an toàn, các anh vẫn là phái người chú ý trên mạng tốt hơn, tôi hiện tại chạy về phòng ngủ xem xem cảnh sát nói thế nào, tới lúc đó lại liên hệ với các anh." Nói xong cúp điện thoại, có chút khó chịu gãi gãi tóc.

Kiếp trước cậu an an ổn ổn ở phòng ngủ 4 năm, ngay cả bình nước cũng không mất qua, như thế nào kiếp này lại đột nhiên mất trộm. Không lý nào quỹ tích lịch sử lại đột nhiên thay đổi...... Chả lẽ là bởi vì mấy video kia của Địch Thu Hạc?

Nghĩ tới đây trong lòng cậu cả kinh, càng thêm bối rối.

Chết tiệt, sớm biết ban đầu nên trực tiếp thủ tiêu mấy video kia! Mà không phải lưu lại trong file mã hóa!

Một đường bão táp trở về phòng ngủ, cảnh sát và giáo viên hướng dẫn đã tới, giám sát cũng đã điều ra được, lại không thấy có kẻ khả nghi xuất nhập.

"Các em đều kỹ lại kỹ chút có ai khác từng tiếp xúc qua chìa khóa phòng ngủ các em hay chưa, có đầu mối gọi điện thoại cho tôi, trước đừng nói ra ngoài." Giáo viên hướng dẫn sau khi tiễn cảnh sát đi cau mày dặn dò, biểu tình khó coi.

Lần này mất trộm rõ ràng là người quen làm, trong sinh viên lòi ra trộm cắp, giáo viên hướng dẫn hắn đây nhất định phải xui xẻo.

Mọi người gật đầu một cái đồng ý, tiễn hắn ra khỏi phòng ngủ.

Đem ánh mắt các phòng khác xem náo nhiệt nhốt ở bên ngoài, Ngưu Tuấn Kiệt có chút khó chịu gãi gãi tóc, nhìn một cái lão Đại đang an ủi lão Nhị, nhức đầu nói, "Trong máy tính của tôi với lão Đại không có thứ gì quan trọng, mất thì mất, nhưng trong máy tính của lão Nhị có luận văn của cậu ấy, nếu mất thì tâm huyết cả năm liền uổng phí! Đúng rồi, Tiểu Bạch trong máy tính của cậu có thứ gì quan trọng không?"

Hạ Bạch lau mặt, khổ bức gật đầu, "Có, thứ rất quan trọng, thứ kia nếu tuôn ra, Thu Hạc đoán chừng sẽ lên đầu đề......" Cái video tự phạt ba chén kia còn có ghi âm moa moa ta kia nữa, quả thực lịch sử đen tối! Quá khuyết tật trí tuệ rồi!

Lời vừa nói ra, tầm mắt ba người khác đều định trên mặt cậu, ngay cả Trần Kiệt đang khổ sở đều tinh thần một chút.

"Thứ có thể lên đầu đề......" Ngưu Tuấn Kiệt nuốt nuốt nước miếng, hỏi, "Không phải cái gì kia cậu với Thu Hạc...... phim điện ảnh nhỏ đi, đó, thứ đó quả thật không thể tiết lộ, cần tôi giúp cậu liên hệ hacker không?"

Hạ Bạch bị hắn nói đơ một cái, sau đó tức giận đạp hắn, "Nghĩ vớ vẩn cái gì thế! Tôi với anh ta hiện tại vẫn là quan hệ nam nam thuần khiết! Video tôi nói là video anh ta quay nói xin lỗi tôi! Cái chủ ý thối cậu đưa ra, tự phạt ba chén ấy! Thứ đó tuôn ra có thể nhìn được sao!"

"Không, không thể......" Ngưu Tuấn Kiệt chột dạ bưng chân.

"Chờ chút, hacker?" Hạ Bạch đạp xong sửng sốt, mắt đột nhiên phát sáng, lấy điện thoại ra tìm ra số Hình Thiệu Phong gẩy tới, vui vẻ nói, "Tôi có cách rồi! Văn kiện của chúng ta nhất định của tìm lại!"

Xoạt xoạt! Trần Kiệt dùng sức đẩy Vương Hổ và Ngưu Tuấn Kiệt ra hai bên, mắt lấp lánh tiến tới bên cạnh cậu.
Bình Luận (0)
Comment