Một Lần Trọng Sinh Vô Tác Dụng

Chương 62

Edit + Beta: Vịt

Sự tình có chuyển biến, bốn người lúc trước sa sút tinh thần, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi đến cục cảnh sát.

"Hay lắm, chúng ta trước không tranh luận Địch Hạ Tùng rốt cuộc có tình nghi trộm cắp hay không, chỉ nói cậu ta xóa hết ảnh của Hạ tiên sinh! Hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, trong khoảng thời gian máy tính mất, chỉ có người tình nghi Hoàng Vĩ và Địch Hạ Tùng động tới máy tính, vừa rồi cảnh sát cũng đã hỏi, Hoàng Vĩ ngay cả file trong máy tính Hạ tiên sinh tên gọi cụ thể là gì cũng không biết, tôi có lý do hoài nghi, là Địch Hạ Tùng ác ý xóa tài liệu và ảnh trong máy tính Hạ tiên sinh, hiện tại dữ liệu không cách nào khôi phục, tổn thất này phải do hắn bồi thường!"

Luật sư Vương hung hăng cau mày, "Anh đây là phỏng đoán ác ý!"

"Ảnh máy tính tự động trảo chụp được ở bên kia, đây rõ ràng là nghi ngờ hợp lý!" Luật sư của Hạ Bạch một bước cũng không nhường.

Hạ Bạch nghẹn cười ngồi ở một bên, ngoan ngoãn đưa nước cho đại lão luật sư.

Đại lão luật sư nhận lấy nước, thay đổi hung thần ác sát đối chọi gay gắt lúc trước đối mặt với luật sư Vương, hướng cậu hòa ái cười cười, nếp nhăn trên mặt dồn thành một đóa hoa cúc, sau đó uống ngụm nước, bày biểu tình thỏa đáng, tiếp tục cùng luật sư Vương "Trao đổi hữu hảo".

Luật sư Vương đuối lý, bị hắn nói tới vô cùng nghẹn, nhịn không được một cái lại một cái nhìn lén Hạ Bạch, trong lòng có chút hoài niệm sảng khoái hồi đó đứng ở phía sau Địch Thu Hạc, cùng Hạ Bạch cùng nhau nhìn Địch Thu Hạc lúc oán giận Tần gia.

Hồi đó Hạ Bạch này nhưng vẫn là đồng minh của hắn, hiện tại phong thủy chuyển sai, cư nhiên chuyển hai người thành đối lập. Còn có Nhị thiếu gia bực mình kia, tâm nhãn vừa nhỏ vừa xấu, phương diện xử lý ngay cả một đầu ngón tay của Đại thiếu gia so ra đều kém, gây họa chỉ biết tìm phụ huynh! Trước kia có Tần Lỵ cảnh thái bình giả tạo, Địch Hạ Tùng lại ở nước ngoài, bọn họ vẫn không biết tính tình thật sự của Địch Hạ Tùng, chỉ cho rằng đối phương ưu tú như lời đồn, bây giờ tự mình tiếp xúc, triệt để tiêu tan!

Ngưu Tuấn Kiệt nhìn xung quanh một cái không dám nhúng tay vào hai phe đại lão luật sư bắn liên thanh với cảnh sát và luật sư Vương càng nói càng ít, nghiêng người tiến tới bên cạnh Hạ Bạch, chọt eo cậu, "Ê ê, là ảo giác của tôi ư, luật sư đối diện hình như cứ nhìn cậu mãi."

"Không phải ảo giác, tôi với hắn lúc trước đã gặp qua một lần, miễn cưỡng coi như là quen biết." Hạ Bạch thấp giọng trả lời, thấy luật sư Vương biểu tình uất ức tâm tình khó coi, niệm tình lần trước từng đứng cùng một phe mắng Tần gia, cũng đưa một chai nước qua, hướng hắn khẽ gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.

Luật sư Vương sửng sốt, đưa tay nhận lấy nước, sau đó đột nhiên thở dài, không cùng luật sư bên này đối chọi gay gắt nữa, đứng dậy đi ra ngoài không biết gọi điện thoại cho ai.

Ngưu Tuấn Kiệt xoa cằm, "Hắn ta đây là bị một chai nước của cậu mua chuộc?"

Hạ Bạch lắc đầu, "Không biết...... Luật sư nhà cậu với luật sư Tần gia cãi nhau sao rồi? Cảnh sát nói sao?"

Nhắc tới cái này, mắt Ngưu Tuấn Kiệt lập tức sáng, cười khà khà, "Luật sư kia nhà tôi chính là lão lưu manh, cha tôi nói, Tần gia hiện tại thế cục không tốt, không dám liều mạng với bọn tôi, chuyện Địch Hạ Tùng hư hư thực thực ăn cắp của bạn học tuôn ra, Tần gia có thể lại phải đứng đầu gió dư luận một lần rồi, cãi tới cuối cùng tuyệt đối là bọn họ thỏa hiệp, bọn tôi thu được lợi ích là được."

Hạ Bạch nghe vậy thả lỏng, quay đầu nhìn Vương Hổ liều mang hướng bọn họ nháy mắt, dùng khẩu hình ý bảo bọn họ giáo viên hướng dẫn tới, nhanh chóng chọt Ngưu Tuần Kiệt để cho hắn thu liễm một chút tâm tình cao hứng phóng ra bên ngoài, sau đó hướng đại lão luật sư cười cười lấy lòng.

Luật sư tiếp nhận tín hiệu cầu cứu của cậu, giơ tay lên mắt mang tiếu ý gật gật đầu với cậu, sau đó đứng dậy chỉnh lại quần áo, vội vàng chạy về phía giáo viên hướng dẫn, chuẩn bị xong cùng đối phương bàn luận chút vấn đề "Bảo vệ quyền lợi của học sinh ở trường học".

Phiền toái đều do luật sư gánh, bốn người ký túc triệt để từ trong sự kiện này giải phóng ra.

Hoàng Vĩ bị bắt giữ, bốn người tạm thời không nhìn thấy, một kẻ tình nghi khác Địch Hạ Tùng chỉ lúc thẳng thắn tòng khoan (*) ngắn ngủi xuất hiện qua, sau đó vẫn là do luật sư thay ra mặt, bốn người cũng không nhìn thấy người thật.

((*) Tòng khoan: tự thú, nhận lỗi đểđược giảm tội)

Không có người cãi nhau, bọn họ đều có chút buồn chán.

Vốn tưởng rằng tình huống tiếp theo chính là hai phe luật sư cãi lộn, bọn họ ăn dưa xem cuộc vui, lại không nghĩ rằng tình huống đột nhiên có biến, luật sư của Hoàng Đô cư nhiên trực tiếp rút lui, lưu lại luật sư của Tần gia ở đây một mình chiến đấu.

Ngưu Tuấn Kiệt vui vẻ, "Đây là tình huống gì? Luật sư Vương kia bị một chai nước của cậu mua chuộc?"

Hạ Bạch lắc đầu, như có điều suy nghĩ, cúi đầu lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Địch Thu Hạc, lại phát hiện đối phương đang trong trò chuyện, thế là chuyển tới Vương Bác Nghị.

"Hạ tiên sinh." Vương Bác Nghị bên kia mơ hồ còn có thể nghe được một chút thanh âm nói chuyện của Địch Thu Hạc, ngữ khí tựa hồ có chút nghiêm túc và lãnh đạm.

Hạ Bạch nhớ tới cú điện thoại không biết gọi cho ai của luật sư Vương trước khi đi, cau mày hỏi, "Địch Biên tìm ông chủ nhà anh?"

Vương Bác Nghị không nghĩ tới cậu cư nhiên nhạy cảm như vậy, đối với tình huống bên này vừa đoán liền trúng, cẩn thận nhìn một cái Địch Thu Hạc đang gọi điện thoại với Địch Biên, chỉ biết trả lời, "Vâng, Địch Biên gọi điện thoại cho Khương đạo tìm Địch thiếu, làm như muốn khuyên Địch thiếu trấn an cậu, để cho chuyện giải quyết riêng.

Quả nhiên như thế, Địch Biên kia mỗi lần chỉ đều lúc có việc cần dùng Thu Hạc với sẽ tìm anh, máu lạnh lại trọng lợi!

Hạ Bạch tâm tình trong nháy mắt trở nên kém, nói đơn giản hai câu sau đó cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, lại chuyển điện thoại tới Hình Thiệu Phong, đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện lần này, xử lý thế nào mới sẽ có lợi nhất với Thu Hạc?"

Hình Thiệu Phong đang lật gia phả Tần gia nghe vậy khiêu mi, cười, "Rất đúng lúc, tối hôm qua, Địch Thu Hạc cũng gọi một cuộc điện thoại như vậy cho tôi, vấn đề hỏi y đúc của cậu, chỉ bất quá anh ta hỏi chính là chuyện lần này nên xử lý như nào mới sẽ có lợi nhất cho cậu."

Hạ Bạch sửng sốt, tâm tình trở nên kém nhanh chóng trở nên ấm áp, biểu tình hòa hoãn xuống, khóe miệng không nhịn được vểnh lên, nghiêng đầu nhìn một cái đại lão luật sư vẫn còn cùng giáo viên hướng dẫn tranh luận, nói, "Đối với tôi có lợi nhất cùng đối với Thu Hạc có lợi nhất hai kết quả này kỳ thực không xung đột, tôi tin tưởng anh có thể điều hòa một chút, tìm ra một phương pháp xử lý đối với tôi và Thu Hạc đều có lợi, sau đó thuyết phục Thu Hạc đi làm, đúng không?"

Tiếu ý trong mắt Hình Thiệu Phong sâu hơn, hỏi, "Đối với tôi có lòng tin như vậy?"

"Đương nhiên, anh nhưng là trợ lý vạn năng tôi xem trọng." Hạ Bạch cũng cười, tâm tình đột nhiên nhẹ nhàng rất nhiều, thái độ chân thành nói, "Tóm lại chuyện này, kính nhờ, cám ơn."

Cúp điện thoại của Hình Thiệu Phong, Hạ Bạch nhìn về phía 3 đứa bạn cùng phòng bên cạnh, trầm trọng nói, "Các anh em xin lỗi, lần này tôi có thể phải trọng sắc khinh bạn một lần rồi."

Ba người đang thảo luận lát nữa đi đâu ăn cơm nghe vậy lập tức quay đầu nhìn tới, sau đó ăn ý đứng dậy, nhấc cậu ra ngoài cục cảnh sát, chặn một chiếc xe chạy thẳng tới quán ăn đắt tiền nhất gần đó, bao ghế lô sau đó do Ngưu Tuấn Kiệt ra mặt, mặt nghiêm túc vỗ bàn, "Thành thật khai báo, cậu giấu bọn tôi lén lút tính toán cái gì!"

Hạ Bạch thức thời rót trà ngon cho bọn họ, đưa thực đơn qua, sau đó đơn giản nói ý định chuẩn bị lợi dụng vụ này vớt chút lợi ích và bảo đảm cho Địch Thu Hạc.

Ba người nghe xong liếc mắt nhìn nhau, nghiêm túc hung ác trên mặt tan vỡ, nhào qua ôm cổ cậu, hào phóng tỏ vẻ dù sao bọn họ đã nghẹn trường học một lần, nghẹn khuất trong lòng không sai biệt lắm đã tiêu tan, chỉ cần cậu mời bữa cơm, trọng sắc khinh bạn gì đó hoàn toàn có thể tha thư một lần.

Hạ Bạch cảm động hết sức, lúc này móc ví ra vỗ thực đơn, hào khí để cho bọn họ tùy tiện chọn!

Chờ lúc bọn họ nhiệt nhiệt nháo nháo cơm nước xong trở lại cục cảnh sát, tình huống lại có biến mới, cổ đông Kha Sử của Hoa Đỉnh cư nhiên mang phóng viên tới lấp kín cục cảnh sát, vừa nhìn thấy Hạ Bạch liền nhiệt tình tiến lên đón, thân thiết tỏ vẻ giúp cậu ra mặt, muốn làm cho cậu không bị trường học và người có tiền ức hiếp! Muốn ở trước mặt đại chúng giúp cậu hoàn nguyên chân tướng sự việc!

Giáo viên hướng dẫn vừa bị luật sư áp một trận nghe nói như vậy mặt đều tái, muốn đi tới phản bác lại bị luật sư quấn lấy, quả thực khổ không thể tả.

Hạ Bạch không nghĩ tới Địch Thu Hạc còn an bài vụ này, nhìn một cái Kha Sử trước mặt lớn lên hết sức không lương thiện, thanh âm có chút khàn đặc thù, lại nhìn một cái mấy người gọi là phóng viên bê máy ảnh, mi tâm nhảy lên, bày ra biểu tình thụ sủng nhược kinh theo hắn ngồi xuống bên cạnh giáo viên hướng dẫn.

"Hạ tiên sinh mấy tấm hình kia thật đẹp, cực kỳ giống với đất nước lý tưởng tôi từng gặp trong mơ." Kha Sử khoa trương cảm thán, dư quang quét tới luật sư Tần gia đi ra, đề cao thanh âm nói, "Không giống có mấy nhà, sống tới vô cùng hèn hạ, dạy dỗ con gái ở bên ngoài phóng đãng, dạy cháu ngoại ăn cắp nói láo, thật là không vào một cửa nhà thì không phải người một nhà, người hai nhà cớ gì cần phải tách ra, nát ở chung một chỗ không phải càng tốt."

Luật sư Tần gia nghe vậy biểu tình vặn vẹo một cái, quay đầu nhìn tới, biểu tình bất thiện.

Kha Sử sống hơn nửa đời người, vốn là tính tình không kẹt xỉn, thấy thế không chút khách khí cười cười với đối phương, sau đó hướng phóng viên bên cạnh vẫy vẫy, "Đi chụp bọn họ, chính là đám người ỷ có ít tiền có ít quyền liền cùng trường học ức hiếp học sinh bị trộm, bảo vệ phần tử tội phạm, hôm nay Kha Sử tôi liền làm sứ giả chính nghĩa một lần, giúp mọi người hảo hảo vạch trần bọn họ."

Phóng viên nghe vậy lập tức đứng dậy đi về phía luật sư Tần gia, nhiệt nhiệt nháo nháo phỏng vấn chụp choẹt.

Mặt giáo viên hướng dẫn càng tái, bởi vì hắn cũng bị chụp.

"Kha tiên sinh, trường học ở trên vụ này kỳ thực rất vô tội, lúc trước giáo viên hướng dẫn của cháu đề nghị bọn cháu giải quyết riêng, là bởi vì tên trộm gạt thầy ấy, làm cho thầy ấy tưởng là vụ ăn cắp chỉ là trò đùa dai giữa bạn học. Hiện tại giáo viên hướng dẫn của cháu đã biết tính nghiêm trọng của sự tình, trước bữa trưa đã theo bọn cháu đảm bảo lát nữa nghiêm túc xử lý chuyện này, tuyệt sẽ không bao che học sinh xấu áp bách học sinh tốt, cho nên ngài đừng để cho phóng viên chụp thầy ấy, thầy ấy ở vụ này cũng là người bị hại." Hạ Bạch đúng lúc tiến lên, chắn trước mặt giáo viên hướng dẫn, nhìn như khuyên giải bảo vệ, kỳ thực đang ép giáo viên hướng dẫn tỏ thái độ đúng chung đội, nói xong còn dùng ánh mắt ra hiệu mấy người ký túc tới đây cọ cọ cảm giác tồn tại.

Ngưu Tuấn Kiệt tiếp thu được tín hiệu, hết sức theo đạo lý tiến lên, cũng theo đó khuyên, trực tiếp khen trường học hóa thân thành chính nghĩa, định nghĩa giáo viên hướng dẫn thành sứ giả của chính nghĩa, tình cảm dạt dào giải thích giáo viên hướng dẫn từng vào lúc phát hiện Hoàng Vĩ có khuynh hướng phạm sai lầm, nghiêm túc xử lý đối phương, bỏ học bổng của đối phương, và sự tích chịu trách nhiệm cảnh cáo nói chuyện! Còn trịnh trọng đảm bảo giáo viên hướng dẫn của bọn họ tuyệt đối là giáo viên hướng dẫn công chính nhất! Không thiên vị nhất! Bảo vệ lợi ích của học sinh nhất!

Kha Sử nghe tới đầy mặt cảm động, giáo viên hướng dẫn nghe tới trên mặt nóng rát, đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Hóa ra là như vậy, xem ra là tôi hiểu lầm rồi. Đúng vậy, đại học Q làm danh giáo trăm năm, như thế nào lại làm ra chuyện ác tâm làm cho học sinh tốt thất vọng đau khổ, chỉ bởi vì chút một chút tiền quyền vướng mắc liền bao che học sinh xấu." Kha Sử đầy mặt thở dài bừng tỉnh, sau đó xoay người mặt hướng về phía giáo viên hướng dẫn, lễ phép đưa tay, "Lúc trước là tôi thất lễ, kính xin thầy thứ lỗi cho tôi vừa rồi nóng lòng. Ngài dạy dỗ học sinh rất ưu tú, tiểu bạn học Hạ Bạch này khá thông minh, có thể vài chục vạn mua được một bộ ảnh của cậu ấy, tôi thập phần vui vẻ. Hôm nay cũng là tôi kích động, nghe nói bộ ảnh tôi đã đặt mười mấy vạn tiền đặt cọc kia bị trộm, tôi nhất thời sốt ruột, liền...... Tóm lại, vạn phần xin lỗi."

Loại từ như "Danh giáo trăm năm" "Bao che" "Ác tâm" "Vài chục vạn" "Mười mấy vạn tiền đặt cọc" một cỗ nện xuống, biểu tình giáo viên hướng dẫn thay đổi lại thay đổi, cuối cùng cứng mặt cầm tay hắn, có chút vặn vẹo cười cười, nhạt nhẽo an ủi hắn vài câu, cắn răng đảm bảo trường học nhất định sẽ công chính xử lý chuyện này.

Kha Sử thế là càng thêm cảm động, vung tay lên, chào hỏi các phóng viên bị luật sư Tần gia ghét bỏ giận phun xoay đầu lại, chụp xuống bộ dáng kính trọng giáo viên hướng dẫn ngôn từ chính nghĩa tỏ vẻ muốn bảo vệ học sinh bị hại, nói muốn tặng cờ thưởng cho hắn!

Giáo viên hướng dẫn sắc mặt xanh xanh trắng trắng, dư quang quét một cái bốn học sinh bị hại một mực bảo vệ hắn, tâm tình hết sức phức tạp, vội vã ứng phó Kha Sử hai câu liền đi, gấp đến độ giống như là sau mông có chó đuổi theo.

Ngưu Tuấn Kiệt nín cười hồi lâu, chờ sau khi giáo viên hướng dẫn rời đi mới rốt cục không nhịn được ngồi phịch trên người bạn cùng phòng cười to một trận, sau đó ân cần đưa nước cho Kha Sử, nhiệt tình cảm tạ thưởng thức của hắn đối với Hạ Bạch, kích động tỏ vẻ muốn mời hắn ăn cơm!

Kha Sử khiêm nhường khước từ, sau đó ôn hòa mà cùng hắn khoác lác với nhau.

Luật sư Tần gia phẫn nộ với phóng viên xong sau đó cảm thấy sảng khoái, chợt thấy những ký giả kia toàn bộ kích động chạy đi chụp giáo viên đại học Q một hồi nói muốn thay đổi lập trường, hậu tri hậu giác nhớ tới nếu chuyện này bị phóng viên chọc ra có thể sẽ sinh ra hậu quả ác liệt, sau lưng kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tần gia và Hoàng Đô, sau đó tự cho rằng khó hiểu để cho trợ lý đi tìm Kha Sử nói chuyện, cố gắng lôi kéo hắn và phóng viên, chờ người Tần gia và Hoàng Đô đi tới giải quyết.

Kha Sử sao có thể nhìn không ra Kha Sử của bọn họ, giả vờ không biết cùng bọn họ đánh thái cực xé mặt, thỉnh thoảng đâm bọn họ vài câu, nhớ lại chút chuyện thất đức Tần gia và Hoàng Đô đã làm, hại tới mấy luật sư kia nhiều lần thiếu chút nữa phá công cùng hắn chửi nhau.

Đám người Hạ Bạch lại lần nữa không có việc gì đứng ở một bên cắn hạt dưa xem cuộc vui, thiếu chút nữa cười nổ bụng.

"Tiểu Bạch, vẫn là cậu lợi hại, fan này thật sự quá cấp lực rồi." Ngưu Tuấn Kiệt dùng cánh tay đụng Hạ Bạch một cái, cao hứng nói.

Hạ Bạch lúc này mới nhớ tới các bạn cùng phòng còn chưa biết quan hệ của Hoa Đỉnh và Địch Thu Hạc, do dự một chút, vẫn là không có chọc thủng chuyện này, chỉ đơn giản giải thích Kha Sử là bởi vì từng cùng Hoàng Đô có mâu thuẫn cho nên mới tới giúp mình, cũng không phải thật sự là fan của cậu.

Giấu diếm quan hệ của Hoa Đỉnh và Địch Thu Hạc, không phải bởi vì cậu không tin bạn cùng phòng của mình, mà là con người luôn có lúc lỡ miệng, chuyện này lại là việc riêng tư của Địch Thu Hạc, cậu không có quyền tự mình tiết lộ ra ngoài.

"Ác giả ác báo." Trần Kiệt nghe xong hạ kết luận, nâng mắt kính, "Tường ngược lại mọi người cùng đẩy, Hoàng Đô và Tần gia đã không lớn bằng lúc trước rồi."

Vương Hổ đồng ý gật đầu, bổ sung, "Không bằng lúc trước coi như thôi, còn có một vãn bối cản trở, sau này phải đau đầu rồi."

"Dù sao bọn họ xui xẻo thì thôi vui vẻ, ích lợi khúc mắc giữa xí nghiệp tôi mặc kệ, tôi chỉ biết cái tên trộm Hoàng Vĩ này lần này nhất định phải bị trừng phạt, gia hỏa giở tâm nhãn Địch Hạ Tùng kia cũng phải dính líu tới trong nhà đại xuất huyết, sảng khoái!" Ngưu Tuấn Kiệt vỗ chân, sau đó ôm vai Hạ Bạch, cười tít mắt nói, "Tiểu Bạch, lăn qua lăn lại như vậy một lần, cậu cuối cùng cầm được khẳng định không ít bồi thường, Địch Hạ Tùng đây là đưa tiền tới cho cậu! Cậu lúc trước không phải vẫn buồn vì không đủ tiền nhà sao, chờ chuyện này sáng tỏ, chắc chắn đủ."

Hạ Bạch lại tang thương lắc đầu, "Vẫn là không đủ...... Từ từ kiếm tiền đi." Biệt thự Địch gà cay ở quá đắt, tiểu khu gần đó rẻ nhất đều là kiểu nhà lớn duplex cao tầng, tiền giao đắt a.

"Vẫn chưa đủ? Cậu muốn mua nhà bao lớn?" Ngưu Tuấn Kiệt tò mò.

"Rất lớn." Hạ Bạch quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt thành thật, "Tôi muốn kim ốc tàng điểu."

(Hẳn các thím đều biết câu "Kim ốc tàng kiều" nhể??? Nhưng con tui nó không muốn mua nhà giữ người đẹp, nó chỉ muốn giữ con trym thôi =))))

"...... Vậy cậu cố lên." Ngưu Tuấn Kiệt cảm giác mình bị show đầy mặt, buông cánh tay ra trả lời, "Con chim kia của Thu Hạc rất béo, đoán chừng có chút chiếm diện tích, cậu cố gắng kiếm tiền, không đủ anh em giúp cậu chút."

Hạ Bạch tính toán một chút diện tích căn nhà nhỏ nhất Địch Thu Hạc ở qua, trầm trọng gật đầu, "Đúng vậy, anh ta thật sự rất chiếm chỗ." Siêu cấp chiếm.

"Hắt xì!"

Địch Thu Hạc nhu nhu lỗ mũi, hướng điện thoại hỏi, "Tiểu Bạch thật sự nói như vậy?"

"Vâng." Hình Thiệu Phong trả lời, thuận tay ở trên bản đồ quan hệ hai nhà Địch Tần vừa liệt ra tìm kiếm, lời mang tiếu ý, "Cho nên tôi không đề nghị cậu cùng Địch Biên chính diện trở mặt, ông ta ở giới giải trí so với cậu có quyền nói chuyện hơn có nhân mạch hơn, hiện tại trở mặt đối với cậu và Hoa Đỉnh đều không có lợi."

Địch Thu Hạc bị Địch Biên làm cho tâm tình không tốt lắm trong nháy mắt tốt lên, suy nghĩ một chút nói, "Vậy thì theo Tiểu Bạch, cậu ấy cảm thấy thích hợp là được rồi." Dù sao sẽ không để cho cậu ấy chịu ủy khuất là được.

Hình Thiệu Phong đáp một tiếng, lấy ra bản ghi chép, ở trong hạng mục công việc chú ý viết lên một hàng chữ "Ông chủ phu quản nghiêm, chuyện xử lý cần lấy ý kiến của Hạ Bạch làm tham khảo chủ yếu", lại hỏi thăm anh vài câu chuyện phương diện khác, cúp điện thoại.

Cảnh này là cảnh của Đông Ny và Dương Văn Thiên, Địch Thu Hạc nhận xong điện thoại của Hình Thiệu Phong sau đó thấy thời gian nghỉ ngơi còn chưa kết thúc, nhanh chóng mặt mày mang theo cười ấn số Hạ Bạch.

"Cảnh quay xong rồi?"

Thân thể căng thẳng tại thời khắc nghe được tiếng của người yêu triệt để thanh tĩnh lại, Địch Thu Hạc nhếch lên khóe miệng, vui vẻ nói, "Tiểu Bạch, tôi biết rồi."

Hạ Bạch nghi ngờ: "Anh biết cái gì?"

"Biết chuyện cậu bảo Hình Thiệu Phong làm." Địch Thu Hạc càng nói càng cảm thấy ngọt ngào, trong lòng ngứa muốn ôm người yêu hảo hảo cọ một chút.

Thanh âm ôn nhu dễ nghe gãi tới màng nhĩ, Hạ Bạch trong lòng có chút ấm lại có chút xấu hổ, bị tình cảm tốt đẹp của anh lây nhiễm, đứng dậy đi tới một góc không có ai, đè ép tâm tình rồi nói, "Kha Sử là anh an bài tới? Bán đấu giá là chuyện gì xảy ra? Vừa rồi luật sư Tần gia ra ngoài gọi điện thoại, hẳn là muốn gọi người Hoàng Đô và Tần gia tới, anh chuẩn bị làm thế nào?"

Cảnh của Đông Ny và Dương Văn Thiên sớm quay xong, đạo diễn bên kia hô lên, thời gian nghỉ ngơi đã không nhiều lắm.

Địch Thu Hạc nhìn bên kia một cái, trong lòng toát ra chút không nỡ, ra hiệu Vương Bác Nghị đi theo đạo diễn chào hỏi, sau đó ôn thanh trả lời, "Kế hoạch lúc trước là bộc quang chuyện Địch Hạ Tùng, đem sự tình triệt để nháo lớn, sau đó tìm cậu ta yêu cầu bồi thường thiên giới, để cho cậu ta ngay mặt xin lỗi cậu. Tình nghi trộm cắp cậu ta có thể tẩy thoát, nhưng chuyện xóa tài liệu của cậu nhưng có chứng cớ có thể nói là cậu ta làm, cậu ta không cách nào đẩy thoát. Chờ sau khi nháo lớn tôi sẽ ở trên dư luận làm cho cậu ta ăn thiệt một lần, lăng xê một chút chuyện ảnh của cậu bán đấu giá, danh tiếng của cậu cũng có thể thừa cơ lại nhấc lên chút, sau này nhận việc cũng có thể càng có sức mạnh."

Đùa bỡn lưu manh thật đúng là lẽ thẳng khí hùng.

Hạ Bạch nghe, vừa cảm động vừa muốn cười, hỏi, "Vậy anh làm sao bây giờ? Nếu như xử lý như vậy, Địch Biên nhất định sẽ oán trách anh, hiện tại ông ta đối với anh lòng có áy náy, cho nên không quấy rầy cục diện của anh, rất có thể sẽ trực tiếp phá vỡ. Một khi ông ta bắt đầu nhằm vào anh, đường giới giải trí của anh cũng sẽ không dễ đi nữa."

"Những thứ này tôi đều có phương pháp ứng đối, cậu không cần lo lắng." Địch Thu Hạc tránh nặng tìm nhẹ.

Hạ Bạch cố ý thái độ cứng rắn, nói, "Địch ba tuổi, anh có phải quá coi thường tôi hay không, loại chuyện lăng xê giá trị con người với nhân khí này tôi không thích, tôi hi vọng giá trị con người tôi là dựa vào thực lực cố gắng ra, chứ không phải dựa vào người nâng ra, phần hảo ý này của anh tôi không muốn nhận."

"Xin lỗi." Địch Thu Hạc biết nghe lời phải nói xin lỗi, trong thanh âm lại mang theo cười, "Vậy cậu cảm thấy làm sao với tốt?"

"Đương nhiên là im ắng phát đại tài, dù sao tôi không thích trở thành topic của đám netizen." Hạ Bạch khiêu mi trả lời, ngữ khí thờ ơ, giống như tên giảo hoạt đã lăn lộn xã hội nhiều năm,"Anh cũng mau đi tìm Địch Biên bán chút thảm, đem thua thiệt trước kia Địch Hạ Tùng bắt anh ăn đều đòi lại. Bên ngoài chịu thiệt kiếm đồng tình, ngấm ngầm kiếm tiền tới sảng khoái, đây mới là nguyên tắc xử sự nhân sinh chính xác. Địch ba tuổi, anh vẫn còn quá trẻ tuổi, nhìn không thấu."

Địch Thu Hạc rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, muốn chọc cậu mấy câu lại luyến tiếc thời gian nghỉ ngơi hiếm có này, dừng vài giây mới lên tiếng, "Tiểu cẩu tử, 1 tuần nữa tổ phim khởi hành tới nước J, khả năng không cần một tháng, tôi đã có thể trở về tìm cậu rồi."

Hạ Bạch nghe vậy cũng dừng một chút, cười hừ một tiếng trả lời, "Ba ba chờ con trở lại."

"Vâng."

Hai người cũng không nói nữa, không khí ấm áp không tiếng động tràn ngập, cho tới lúc cửa cảnh cục truyền đến một trận tiếng ồn ào Hạ Bạch mới trước một bước hoàn hồn, nhìn về bên kia một cái rồi nói, "Người Hoàng Đô với Tần gia đến, cúp trước đây, anh ở bên kia hảo hảo ăn cơm, chú ý nghỉ ngơi."

"Cậu để cho bọn họ ầm ĩ, đừng nhúng tay, tránh cho bị liên lụy, Hoàng Đô bên kia tôi đi xử lý, sẽ để cho cậu ngấm ngầm phát đại tài." Địch Thu Hạc cũng hồi thần, nhanh chóng dặn dò hai câu, sau đó lưu luyến không rời cúp điện thoại.

Hoàng Đô tới vẫn là luật sư Vương, Địch Biên không xuất hiện. Tần gia thì là Tần Lỵ tự mình trình diện, vì con trai giao thiệp với Kha Sử. Giữa lúc đó Kha Sử nhận điện thoại, sau đó thái độ vẫn luôn không keo kiệt chỉ muốn thêu dệt chuyện thay đổi chút, bắt đầu cùng Tần Lỵ bàn điều kiện.

Tần Lỵ tức giận hắn bỏ đá xuống giếng, nhưng vì con trai cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, hoàn toàn không có tinh lực dư thừa đi quản Hạ Bạch.

Sau đó cũng không lâu lắm, luật sư Vương cũng nhận điện thoại, sau đó Hạ Bạch nhận được điện thoại của Địch Thu Hạc, nói với cậu có thể dựa theo ý nguyện của mình để xử lý chuyện này, luật sư Vương sẽ phối hợp với cậu.

Hạ Bạch thu hồi điện thoại di động, gọi mấy đứa bạn cùng phòng tới xem náo nhiệt, trưng cầu ý kiến của bọn họ sau đó tìm tới luật sư Địch Thu Hạc mời cho cậu, đem thái độ của mình nói rõ một chút, sau đó thâm tàng công dữ danh (*), không muốn tiếp tục nhìn rối loạn một đoàn này, mang theo bạn cùng phòng biến mất.

((*) Thâm tàng công dữ danh: làm chuyện tốt không để lại tên)

Một ngày sau, kết quả xử lý sau khi các phương thỏa hiệp thương lượng rốt cục ra lò, hành động trộm cắp của Hoàng Vĩ bị theo nếp xử lý, số tiền trộm cắp dựa theo giá trị bốn máy tính tính toán. Chuyện Địch Hạ Tùng xóa ảnh của Hạ Bạch giải quyết riêng, ảnh tổn thất do Hoàng Đô và Tần gia chiếu theo giá trị bồi thường gấp bội, Địch Hạ Tùng ngay mặt nói xin lỗi Hạ Bạch, sau đó cầm lại ảnh máy tính trảo chụp được.

Cũng không biết Địch Thu Hạc là thương lượng với Địch Biên thế nào, còn không đợi Tần gia có biểu hiện gì, Địch Biên bên kia đã gửi toàn bộ khoản bồi thường tới, sau đó do luật sư Vương đè ép Địch Hạ Tùng, ở quán cơm gần trường học ngay mặt nói xin lỗi Hạ Bạch.

Đây là Hạ Bạch lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy vị Nhị thiếu gia bảo bối của Địch gia trong truyền thuyết, trước khi gặp lòng tràn đầy tò mò, sau khi gặp thất vọng vô cùng. Địch Hạ Tùng này...... hình như chỉ là một đại sát bút tự cho mình là rất lợi hại rất có thủ đoạn.

"Xin lỗi." Địch Hạ Tùng trầm mặt nói xin lỗi, sau đó lạnh lùng nhìn cậu, bồi thêm một câu, "Tài liệu xóa hay không chính cậu trong lòng rõ ràng. Cái gọi là vật họp theo loài người họp theo bầy, Hạ Bạch, anh quả nhiên giống y cái thằng anh trai rẻ tiền kia của tao, là một tiểu nhân tham lam chỉ biết ra vẻ!"

"Vậy còn hơn phế vật tự cho mình là thông minh, hãm hại người không thành ngược lại làm hại cha mẹ mất mặt tổn hại tiền." Hạ Bạch chậm rãi đáp một câu, nhìn một cái khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi của đối phương, mỉm cười khuyên nhủ, "Em trai nhỏ, bảo bối của mẹ thì đàng hoàng làm bảo bối của mẹ, không nên lăn qua lăn lại loạn, lấy kinh nghiệm nhân sinh và trí lực trước mắt của cậu, âm mưu quỷ kế thật sự không thích hợp với cậu."

"Mày!" Địch Hạ Tùng vừa mới trưởng thành, tuổi trẻ khí thịnh, hoàn toàn không áp được tính tình, nghe vậy liền muốn trở mặt, lại bị luật sư Vương nghiêm mặt cứng rắn đè ép xuống, uy hiếp nói, "Chủ tịch nói, ông ấy không chỉ có một đứa con trai này, sau này cũng không nhất định sẽ không có con trai mới ra đời, nhị thiếu, trước khi làm việc xin hãy suy nghĩ kỹ."

Địch Hạ Tùng cứng đờ, biểu tình đổi lại đổi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Cửa ghế lô bị đóng tới vang rung trời, luật sư Vương nhưng giống như là cái gì cũng không nghe thấy, tự mình rót trà cho Hạ Bạch biểu tình bình thản, tư thái thấp nói, "Cám ơn Hạ tiên sinh lần này không truy cứu, vẫn xin Hạ tiên sinh khuyên nhủ đại thiếu thêm chút. Chuyện bìa tạp chí lần trước là nghệ sĩ dưới cờ không hiểu chuyện, chủ tịch đã để cho cấp dưới giáo dục qua, sau này tình huống tương tự tuyệt sẽ không tái xuất hiện."

Lời của Địch Biên Hạ Bạch một câu cũng không tin, sau khi giao ảnh ra theo lời hắn khách khí vài câu, sau đó đúng lúc đề xuất cáo từ.

Sau khi trở lại ký túc đám bạn cùng phòng nói với cậu kết quả xử lý sự kiện bị trộm trường học vừa mới phát, Hoàng Vĩ bị thông báo phê bình, sau đó nghỉ học xử lý, về phần Hoàng Vĩ sau này sẽ ngồi tù hay là như thế nào, toàn bộ theo nếp xử lý, trường học không quan tâm.

Vì trấn an cảm xúc bốn người ký túc bọn họ, trường học ngoài ra gửi cho bọn họ một khoản tiền an ủi, cũng uyển chuyển tỏ vẻ sau này ở phương diện thi thố nghiên cứu sẽ dành cho bọn họ khích lệ và ủng hộ nhất định.

Sự tình cuối cùng cũng coi như hạ màn, bọn họ vốn là muốn cũng chỉ là chuyện này theo lẽ công bằng xử lý, không bị chọc tức, hiện tại mục đích đạt được, còn được lợi ích trường học hứa hẹn, tâm khí đã triệt để thuận.

"Buổi tối ra ngoài cọ một bữa ăn mừng?" Ngưu Tuấn Kiệt vui vẻ đề nghị.

Mọi người tán thành.

Hạ Bạch nói với bọn họ mấy câu, nhìn một cái máy tính trên bàn được cảnh sát trả lại không bao lâu, tìm ra số điện thoại Địch Thu Hạc gẩy tới.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đang trong trò chuyện."

Huh? Đang trò chuyện?

Phim trường, Địch Thu Hạc vẻ mặt lãnh đạm tựa vào trên xe đạo cụ, nhàn nhạt nói, "Địch tiên sinh, chuyện ông yêu cầu tôi đã ủy khuất bạn tôi giúp ông làm, hiện tại tôi chỉ có một yêu cầu, hi vọng Địch Hạ Tùng sau này không nên lại trăm phương ngàn kế nhằm vào tôi. Cho dù nó thật sự nhịn không được muốn tôi hạ thủ, cũng xin đừng đi quấy rầy bạn tôi, đây là ranh giới tồn tại duy nhất của tôi."

Địch Biên ở bên kia thở dài, mệt mỏi nói, "Lần này là Hạ Tùng làm việc quá không có đầu óc...... Nó người trẻ tuổi, lại vừa trở về, nghe nói trong chuyện ta với mẹ nó ly hôn có Hạ Bạch chen một tay, liền nhất thời kích động...... Kỳ thực nó cũng không phải muốn nhằm vào con, con dù sao cũng là anh trai nó."

"Tôi không ngu." Địch Thu Hạc ngữ khí càng lãnh đạm, trực tiếp làm rõ nói, "Nó muốn động vào weibo của Hạ Bạch, mục đích là cái gì mọi người đều hiểu, tôi đã không có khúc mắc lợi ích gì với nó nữa rồi, cũng đảm bảo sẽ không tranh giành cái gì với nói, nhưng nó vẫn là không từ bỏ ý định, chả lẽ nó là muốn đuổi tận giết tuyệt tôi sao? Huyết thống thân tình ở trong mắt nó rốt cục tính là cái gì?"

Địch Biên không nói, mạch suy nghĩ không tự chủ kéo dài. Đúng vậy, Địch Hạ Tùng ngay cả anh trai không có khúc mắc lợi ích gì với nó nữa cũng không bỏ qua, vậy đối với bản thân mình người cha này cùng nó có xoắn xuýt lợi ích, mà lại cùng mẹ nó có mâu thuẫn......

"Địch tiên sinh, tôi chỉ muốn cuộc sống yên lặng, bạn tôi cũng vậy. Ông là cha của Địch Hạ Tùng, lời của ông nó nhất định sẽ nghe, lần này tôi khuyên bạn tôi buông tha nó, cũng không trông cậy vào nó có thể đột nhiên tỉnh ngộ ăn năn, chỉ hi vọng Địch tiên sinh có thể giúp tôi nói với nó, làm ơn nó với Tần gia đừng trở lại quấy rầy tôi nữa, cảm ơn."

Anh lãnh đạm nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm nước K ngốc một lát, hoàn hồn sau đó gọi điện thoại cho Kha Sử, phân phó nói, "Địch Hạ Tùng tính tình kích động, có thù tất báo, sau khi nói xin lỗi rất có thể sẽ không cam lòng làm tiếp cái gì đó, cái đinh Lưu gia chôn mau sớm dùng đi, kéo nó, đừng để cho nó tiếp tục đi quấy rầy Tiểu Bạch."

"Tôi hiểu." Kha Sử bắt chẹt Tần gia và Hoàng Đô một khoản tâm tình hết sức không tệ, sau khi đáp ứng chuyện này cảm khái nói, "Bạn nhỏ tên là Hạ Bạch kia có chút thú vị, mắt nhìn người của cháu không tệ."

Địch Thu Hạc nghe vậy tâm tình chuyển biến tốt đẹp, khóe miệng vểnh lên, nói, "Đúng vậy, có thể nhìn trúng em ấy, ánh mắt của cháu quả thật rất tốt."

Kha Sử: "......" Hắn chỉ là tùy tiện tâng bốc một câu mà thôi, đối phương đột nhiên không biết xấu hổ ứng lại hăng say là xảy ra chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment