Edit + Beta: VịtChụp đường phố khác với bìa tạp chí, phải theo tính tự nhiên, nhưng lại có chút giống nhau, đó chính là đều thoạt nhìn giống như phim bom tấn, phải cao đoan đại khí cấp bậc cao, làm cho người ta cảm thấy có cảm xúc chân thực. Cho nên chụp ảnh đường phố, đặc biệt chụp ảnh đường phố của diễn viên đại bài nhãn hiệu lớn, nhiếp ảnh gia nhất định phải có năng lực trảo chụp rất mạnh và ánh mắt tinh chuẩn nhanh chóng tìm kiếm điểm dung hợp giữa người mẫu và cảnh đường phố. Đương nhiên, kỹ thuật hậu kỳ cường đại cũng ắt không thể thiếu.
May mắn chính là, mấy điểm yêu cầu bên trên toàn bộ đều là sở trường của Hạ Bạch, cậu thành thạo nhất chính là trảo chụp và dung hợp đặc điểm giữa người mẫu và cảnh vật, kỹ thuật chỉnh ảnh lại càng là đã tôi luyện thành thục từ kiếp trước. Sau khi nắm bắt rõ ràng phong cách trang phục lần này của Liễu Lan Qua và cảm giác cần thiết biểu đạt ra, vốn là công việc thoạt nhìn rất phức tạp, lập tức trở nên nhẹ nhàng đơn giản.
Ảnh đời thường dùng để điều chỉnh trạng thái chỉ tốn thời gian một buổi sáng đã chụp xong số tấm cần thiết, buổi trưa mặt trời quá gắt, không thích hợp chụp hình, thế là team ngay tại chỗ tìm quán cafe nghỉ ngơi, uống trà chiều tán gẫu, chờ điều kiện ánh sáng tốt nhất lúc chạng vạng tới, lại chụp một lần sau đó kết thúc công việc.
Hạ Bạch ăn xong chút bánh ngọt, thấy thời gian còn sớm, liền lấy laptop tùy thân mang theo ra, đem ảnh buổi sáng chụp từ trong máy ảnh export, nhanh chóng chỉnh ảnh.
Thu nhập sau khi trở nên cao, cậu đập tiền đổi thiết bị mới, hiệu suất công việc cao hơn trước kia rất nhiều. Công việc lần này yêu cầu ảnh chụp phải sớm ra ảnh thành quả, tránh cho làm lỡ tuyên truyền bên kia đăng tin độc quyền, cho nên lúc người khác đều có thể chân chính nghỉ ngơi, cậu phải nắm chặt toàn bộ thời gian mau sớm hoàn thành công việc.
Liễu Lan Qua bàn bạc xong với trợ lý từ bên cạnh cậu đi ngang qua, thấy trên màn hình trước mặt cậu là khuôn mặt phóng đại của mình, có chút cảm thấy hứng thú sáp qua ngồi vào bên cạnh cậu, nhìn tay cậu cầm con chuột và ở trên bàn phím nhảy chuyển qua lại.
Không thể không xem qua các nhiếp ảnh gia sửa ảnh, nhưng chỉnh tới nước chảy mây trôi như vậy, giống như nghĩ cũng không cần nghĩ...... Vẫn là ít. Huống chi Hạ Bạch còn trẻ như vậy, đại học đều chưa tốt nghiệp, tương lại còn có khả năng vô hạn.
Loại sinh vật thiếu niên anh tài, thật là càng hiểu rõ, càng làm cho người ta ghen tỵ a.
Hắn cảm thán, thấy Hạ Bạch lại zoom ảnh mình nhỏ lại kích cỡ ban đầu, bắt đầu nhanh chóng chỉnh phông nền và điều chỉnh ánh sáng, hướng lên xấp tư liệu thuần thục, dứt khoát phủ tay lên cằm, vểnh hai chân lên.
Ánh sáng và sắc thái sau khi thay đổi, chất cảm xúc của tấm ảnh lập tức ào tới, lại hơi thêm một chút hiệu ứng, chỗ này chuyển chuyển, chỗ kia chỉnh chỉnh, không đầy một lát, một tấm ảnh đường phố hàng ngày có thể so với bom tấn đã ra lò nóng sốt.
Liễu Lan Qua vừa lòng gật đầu, triệt để tòng phục.
Chỉnh quá tuyệt, nếu không phải đã xem ảnh gốc, hắn thiếu chút nữa cho rằng tấm ảnh này kỳ thực chưa từng chỉnh qua, bản thân mình lớn lên giống y trong ảnh, đẹp trai tới không ăn khói lửa nhân gian. Khó trách sau lễ giáng sinh mấy ngôi sao nữ đều giống như phát rồ, nghĩ mọi cách hẹn lịch của nhiếp ảnh gia này, chính là phát rồ về kỹ thuật chỉnh ảnh này, đó cũng là nhất định phải hẹn hảo hảo trải nghiệm một chút.
"Có đối tượng chưa?"
Hạ Bạch lưu export ảnh đã chỉnh xong, tâm hồn vừa từ trong công việc rút ra đã nghe thấy câu này, trực giác gật đầu, trả lời, "Có, lễ tình nhân tôi sai hẹn với anh ấy, ủy khuất anh ấy rồi, chờ trở về phải hảo hảo dỗ một chút." Vừa nói lại mở một tấm ảnh ra, sau đó hậu tri hậu giác kịp phản ứng chính mình nói cái gì, động tác khua chuột dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía bên cạnh.
...... Liễu Lan Qua ngồi tới đây lúc nào?
Liễu Lan Qua dưới tầm mắt của cậu đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, nụ cười sâu hơn, trả lời, "Cái này tôi có kinh nghiệm, cậu sau khi trở về hảo hảo nói lời xin lỗi, tặng ít quà, cho ít kinh hỉ, biểu hiện phải áy náy chút, con gái mềm lòng, hơi cọ một chút liền bớt giận, tôi dỗ vợ tôi chính là dỗ như vậy."
Một chút khó chịu trong lòng Hạ Bạch mới vừa bởi vì đối phương đột nhiên thám thính đời tư mà dâng lên xoạt xoạt tắt ngúm, kinh ngạc nói, "Anh kết hôn rồi?"
Thành viên team ngồi cách bọn họ không xa nghe được thanh âm rối rít nhìn tới, sau đó ăn ý nhìn Liễu Lan Qua một cái, bất đắc dĩ thở dài, thu hồi tầm mắt — có một ông chủ phải phiền lòng, bọn họ cũng là mệnh khổ.
Liễu Lan Qua ngược lại rất bình tĩnh, trả lời, "Kết rồi, vợ tôi là người ngoài giới, không muốn tiết lộ thân phận, cho nên không cho tôi tuyên bố với bên ngoài chuyện kết hôn. Tôi rõ ràng là chồng hợp pháp của cô ấy, lại sống giống như tiểu bạch kiểm không thể gặp người, đắng lòng."
"...... Như vậy a." Hạ Bạch nhạt nhẽo đáp lại một câu, muốn an ủi lại không biết nên an ủi thế nào, trong lòng đối với hình tượng đại lão trong nghề, ảnh đế chất lượng tốt, ông chú thành thục của anh tạch tạch tắt ngúm, biến thành cải trắng già bị vợ ghét bỏ.
"Cho nên tôi phải để cho nhiều hơn người trong giới biết chuyện tôi có gia đình, nói không chừng ngày nào đó có người không cẩn thận buột miệng tung ra, tôi liền có thể thuận thế công bố chuyện có gia đình, quang minh chính đại tuyên bố vợ của tôi là vợ của tôi, cắt đứt tâm tư không đứng đắn của người khác. Hạ Bạch, nghe nói cậu bình thường chơi weibo nhiều, không bằng......"
Hạ Bạch nhấc mí mắt lên hỏi hắn một cái, hỏi, "Mạo muội hỏi một chút, xin hỏi vợ anh là......"
Liễu Lan Qua dừng lại câu chuyện, thấy cậu một chút cũng không bị lừa gạt, bất đắc dĩ nói ra một cái tên lửa ngoài không gian của quốc gia nào đó, liền tất nhiên sẽ xuất hiện tên một vị nghiên cứu viên.
"...... Chúc hôn nhân của anh hạnh phúc, làm tiểu bạch kiểm cũng rất tốt." Hạ Bạch quyết đoán dịch máy tính ngồi vào góc vị trí gần cửa sổ, còn cầm lấy mấy cái ôm gối chặn vị trí bên cạnh, hoàn toàn không để cho Liễu Lan Qua cơ hội lại sáp tới.
Đùa nhau à, bát quái của nhân tài cao cấp bối cảnh cường đại bản thân năng lực gia tộc kéo hot được bảo vệ chính sách ai dám nổ? Chán sống rồi hả? Liễu Lan Qua thật là dụng tâm hiểm ác, lại muốn hãm hại tiểu người mới giới nhiếp ảnh cậu đây, thật xấu!
Liễu Lan Qua bị cậu dùng ánh mắt và hành động khinh bỉ: "......" Giới trẻ bây giờ thật là thông minh thời quá đáng ghét, ngay cả tên nghiên cứu viên cũng biết!
Nháo một trận như vậy, hiểu rõ của Hạ Bạch đối với Liễu Lan Qua lại lần nữa sâu hơn, chỉnh ảnh càng thêm thuận buồm xuôi gió. Trong lúc đó Hứa Khánh gọi điện thoại cho cậu, hỏi thăm chỗ của cậu, nhờ cậu ở phụ cận mua ít quà nhỏ đặc sản địa phương mang về, bảo là muốn tặng mẹ làm quà, cậu hớn hở đáp ứng, ở trên sổ ghi chép note điểm này, định chờ sau khi chỉnh ảnh kết thúc thuận đường đi mua một chút.
Lại qua nửa giờ, ánh nắng bên ngoài dần dần yếu đi, chỉnh ảnh cũng gần tới cuối cùng. Lúc cậu chuẩn bị nén ảnh đã chỉnh xong gửi cho trợ lý của Liễu Lan Qua, ánh sáng xung quanh tối sầm lại, cửa thủy tinh bên cạnh đột nhiên bị người gõ gõ.
Cậu sửng sốt, quay đầu nhìn lại.
Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở ngoài cửa sổ thủy tinh, một tay giương lên dán trên thủy tinh, tựa như đang vuốt ve cậu, một tay đút túi, bên chân còn dựa vào một cái vali. Bởi vì nguyên nhân khuất bóng, ngũ quan của anh lộ ra vẻ có chút mơ hồ, làm cho người ta phân biệt không được biểu tình.
"Thu......"
Hạ Bạch từ từ trợn to mắt, mở miệng muốn gọi anh, cổ họng lại giống như là đột nhiên bị thứ gì đó ngăn chặn, một chút thanh âm cũng không phát ra được.
Người ngoài cửa sổ thấy thế động động, tay đút trong túi áo lấy ra, một đóa hoa hồng bán nở lộ ra ngoài...... Chỉ tiếc cánh hoa hồng bị ép tới có chút lợi hại, héo xìu, một chút cũng không đẹp.
Đại khái là phát hiện điểm này, người ngoài cửa sổ đột nhiên cứng một chút, lập tức liền muốn thu tay lại.
Hạ Bạch nhanh chóng vỗ thủy tinh một cái ngăn cản động tác của anh.
Vừa vặn một đám mây bị gió thổi đi, ánh sáng đột nhiên thay đổi, Địch Thu Hạc nghe được tiếng vang ngẩng đầu nhìn, một tia ảo não nhỏ ẩn trên mặt không chút nào giữ lại hiện ra trước mặt Hạ Bạch.
Ánh sáng chiếu nghiêng, kết cấu hoàn mỹ, áo khoác màu tối và hoa hồng đỏ tươi trong lòng bàn tay Địch Thu Hạc tạo thành đối lập rõ nét, mắt rất sáng, trên mặt lại vẫn giữ lại mệt mỏi sau chuyến bay dài. Hào hứng vui vẻ ở chân mày khóe mắt bởi vì chuẩn bị kinh hỉ cho người yêu mà mang theo vẫn chưa có biến mất, một tia ảo não và suy sụp bởi vì quả bị mình làm hỏng mà sinh ra cũng đã nhiễm lên, biểu tình mâu thuẫn lộ ra vẻ có chút đáng thương.
Hạ Bạch không chút nghĩ ngợi cầm máy ảnh lên, hướng về phía Địch Thu Hạc lúc này ấn xuống màn trập.
Tách. Địch Thu Hạc sửng sốt, sau đó lập tức cúi đầu né tránh ống kính, tự cảm thấy mất mặt nhét hoa vào túi áo, đồng thời nghiêng người làm bộ ngắm phong cảnh, khẽ nhíu mày, lỗ tai lại có chút đỏ. Hạ Bạch nhịn không được nhếch lên khóe miệng, lại nhanh chóng ấn màn trập mấy cái, sau đó đặt máy ảnh xuống rời khỏi chỗ ngồi, không để ý tầm mắt rất hiếu kỳ của người trong team Liễu Lan Qua nhìn sang, sải bước chạy như điên ra khỏi quán cafe, tìm được Địch Thu Hạc bên ngoài quán cafe lại quay người lại nhìn chằm chằm ghế salon trống rỗng cau mày, chạy tới kéo cánh tay anh, kéo anh tới trong hẻm nhỏ bên cạnh quán cafe, nhào tới ôm lấy anh, chỉ cảm thấy trái tim nhảy thật nhanh, nhanh chóng nói, "Địch ba tuổi sao anh lại tới đây! Không cần quay phim sao! Sao anh biết em ở đây? Anh đến khi nào!"
Địch Thu Hạc bị bộ dáng kích động hiếm thấy của cậu làm cho bối rối một chút, sau đó lập tức bỏ vali qua ôm lại cậu, cúi đầu ngửi một chút mùi vị quen thuộc trên người cậu, giơ tay lên đè lại ót cậu, trong lòng có một vạn lời muốn nói, cuối cùng nhưng chỉ là cúi đầu hôn lên đôi môi không ngừng khép mở của cậu, nhiệt tình hôn cậu.
Một tia lý trí còn sót nói với Hạ Bạch, hai người ở chỗ này hôn có chút không ổn, có khả năng bị người chụp được, nhưng tình cảm kích động trong ngực lại làm cho cậu không chút do dự hé miệng, đón nhận nỗi nhớ trầm mặc của người yêu.
Trong quán cà phê, Liễu Lan Qua ho thấp một tiếng dẫn lại tầm mắt của thành viên team, dùng ngữ khí đùa giỡn nói, "Xem ra thầy Hạ là đất khách gặp được bạn cũ, mọi người tiếp tục tán gẫu uống trà, công việc hôm nay khả năng vẫn không hoàn thành."
Mọi người nghe vậy ăn ý thu hồi tầm mắt, nhìn một cái ánh mắt Liễu Lan Qua lúc này nhìn như ôn hòa kỳ thực ngụ ý cảnh cáo, không suy nghĩ nhiều nhìn nhiều nữa, thành thật xóa bỏ hình ảnh vừa nhìn thấy từ trong đầu.
Sau khi xác định trong team không ai tiếp tục "Trong lòng có tò mò" nữa, Liễu Lan Qua tìm tới nhân viên quán cà phê, mua một chùm bóng bay to dùng để trang trí cửa, sau đó mượn một cái ghế nhỏ buộc bóng bay bên trên, xách ghế đi tới cửa hẻm nhỏ bên ngoài quán cà phê, quan tâm đặt vào giữa đầu hẻm, dùng bóng bay chặn lại tình nồng ý mật bên trong.
Người trẻ tuổi hiện tại...... Hắn tự vào trên tường chẹp chẹp miệng, lấy di động ra gọi điện thoại cho bà xã thân yêu, sau đó không chút nào ngoài ý muốn nghe được thông báo nhắc nhở chuyển tiếp.
...... Nghiên cứu chết tiệt! Công việc chết tiệt! Lễ tình nhân này thật đáng ghét!
Tâm tình của Liễu-người-hảo tâm lại nhanh chóng uất ức.
Một nụ hôn triền miên khá dài sau khi kết thúc, Hạ Bạch gục ở trong ngực Địch Thu Hạc, lý trí hấp lại, vừa điều chỉnh hô hấp vừa quay đầu nhìn về phía đầu hẻm, sau đó bị một chùm bóng bay nơi đó phất phơ theo gió làm cho ngẩn người, liền cười.
Địch Thu Hạc cũng chú ý tới bóng bay, khẽ cau mày, giơ tay lên sờ tóc cậu, hỏi, "Cười cái gì?"
"Cười người thả bóng bay thật thú vị." Hạ Bạch thu hồi tầm mắt ngửa đầu nhìn anh, nhịn không được lại hôn môi anh một cái, cười híp mắt hỏi, "Làm sao đột nhiên lại tới, có thể ở mấy ngày?"
"Hai ngày." Địch Thu Hạc trả lời, tay vòng trên lưng cậu vỗ nhè nhẹ cậu một chút, cau mày lên án nói, "Lễ tình nhân đầu tiên của chúng ta em cư nhiên còn muốn làm việc, lần này là em nợ anh."
"Vâng, em nợ anh, sau này đền anh gấp bội." Yêu thích trong lòng Hạ Bạch đối với anh quả thực muốn vỡ tung ra, lại ngửa đầu hôn anh một cái, sau đó đột nhiên buông tay dời xuống, từ trong túi áo anh móc ra đóa hoa hồng héo xìu kia.
Địch Thu Hạc phản ứng không kịp, thấy hoa hồng rơi vào trong tay cậu, nhanh chóng muốn đoạt lại.
"Tới trên tay em chính là của em, không cho cướp." Hạ Bạch né tránh, sờ sờ nếp nhăn trên cánh hoa hồng, nhét hoa hồng vào túi mình, sau đó cầm tay anh niết niết, "Anh vừa chạy tới có phải còn chưa ăn cơm hay không? Đi, em dẫn anh đi lấp đầy bụng."
Địch Thu Hạc không nỡ buông tay cậu ra, thế là chỉ nhìn túi cậu một cái, muốn trộm lịch sử đen tối trở lại.
Hạ Bạch làm bộ không thấy được ánh mắt của anh, khom lưng nâng vali trên mặt đất dậy kéo, sau đó đi tới đầu hẻm cởi bóng bay trên ghế nhỏ xuống nhét vào tay anh, dẫn anh trở lại quán cafe.
Trước tìm đến nhân viên phục vụ cho một khoản tiền boa, nhờ đối phương tới cửa hẻm nhỏ mang ghế về, sau đó sắp xếp Địch Thu Hạc xong, xa xa cùng Liễu Lan Qua trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.
Địch Thu Hạc ghen, vặn đầu cậu lại, "Em nhìn hắn làm gì?"
Hạ Bạch giơ tay lên nhẹ nhàng chọt trán anh một cái, cười giải thích, "Đương nhiên là cám ơn bóng bay của anh ấy, hơn nữa anh ấy đã kết hôn rồi, bà xã là người ngoài giới, đừng ăn giấm lung tung."
"Ai ghen." Địch Thu Hạc phản bác, biểu tình lại dễ nhìn chút, thò người ra thắt bóng bay ở góc không trở ngại tầm mắt của khách, sau đó dưới bàn kéo tay cậu, niết a niết, "Em sáng ngày kia là lịch trình gì?"
"Bồi Liễu Lan Qua xem show, chụp trang phục anh ấy, nhiệm vụ công việc không nặng lắm, chỉnh xong ảnh anh ấy dùng để đăng tin độc quyền liền không có việc gì nữa." Hạ Bạch trả lời, thấy chân mày anh vẫn nhíu lại, biết anh là bất mãn hành trình này, trong lòng có chút áy náy, nói, "Anh ngày mai ở khách sạn nghỉ ngơi thật tốt nhé, lệch múi giờ, em hết bận sẽ trở lại tìm anh."
"Không, anh muốn bên cạnh em." Địch Thu Hạc bán rũ mắt, thanh âm thấp xuống, "Nơi này sai giờ với trong nước, ngày mai mới là lễ tình nhân, anh muốn ở chung một chỗ với em."
Hạ Bạch lập tức mềm lòng.
"Vậy em lát đi tìm Liễu Lan Qua nói một chút, để cho anh hai ngày này dùng thân phận trợ thủ đi theo em." Cậu niết niết ngón tay Địch Thu Hạc, vì hòa hoãn không khí, cố ý cười nói, "Làm trợ lý của em nhưng là phải cõng máy tính với dụng cụ chụp hình, nhìn thấy giá ba chân trong góc không, đặc biệt nặng, đeo rất mệt."
Địch Thu Hạc theo phương hướng cậu ra hiệu, liền thấy một cái giá ba chân đặc biệt lớn tựa vào trên tường, mặt lập tức đen, "Liễu Lan Qua cư nhiên để em tự mình cõng dụng cụ, quá không chu đáo. Ngày mai anh cõng giúp em, chờ lần này sau khi công việc kết thúc, anh tìm thêm cho em một trợ lý nam, chị Lý là phụ nữ, không có tiện lúc nào cũng đi theo em đi công tác, anh tìm thêm cho em trợ lý nam, bình thường giúp em cõng đồ."
Hạ Bạch trợn to mắt nhìn anh, nhịn không được cười, dưới bàn nhẹ nhàng đá chân anh một cái, "Nói đùa anh đấy, mấy dụng cụ kia là của team Liễu Lan Qua, đâu cần em cõng. Hơn nữa Liễu Lan Qua rất chiếu cố em, chúng ta cũng không thể oan uổng người tốt."
Địch Thu Hạc lập tức ở dưới bàn ôm lại chân cậu, ánh mắt thật sâu nhìn cậu."
"...... Em đi gọi đồ ăn cho anh." Hạ Bạch bị ánh mắt tràn ngập ý tứ nào đó của anh nhìn tới lỗ tai nóng lên, buông tay anh ra đứng dậy, gọi nhân viên phục vụ tới gọi món cho anh. Sau khi gọi xong thấy anh vẫn liều chết nhìn chằm chằm mình không tha, nhanh chóng lại tìm bóng bay lấy cớ rời khỏi bàn.
Địch Thu Hạc biết cậu xấu hổ, cũng không cản cậu, chỉ mắt di chuyển theo, thấy cậu chạy đi tặng bóng bay cho phụ nữ và trẻ em trong quán cafe, tầm mắt lúc quét qua đường cong eo phác họa, trong lòng động một cái, cầm lấy máy ảnh trên bàn, dịch ống kính qua.
Một bộ ảnh chụp chạng vạng sau khi chụp xong, mọi người đi về khách sạn.
Bữa tối Hạ Bạch gọi phục vụ phòng trọ, cùng nhau ăn xong sau đó ấn Địch Thu Hạc tắm rửa xong ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó lấy máy tính ra, canh bên giường bắt đầu chỉnh ảnh chụp lúc chạng vạng. Thẳng tới 10h tối cậu mới triệt để làm xong công việc hôm nay, Địch Thu Hạc vốn không muốn ngủ cũng đã áp không được mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cậu ngáp một cái đứng dậy, tiến lên giúp Địch Thu Hạc kéo kéo chăn, sau đó đứng dậy tới phòng tắm đơn giản rửa sạch mặt rồi bò lên giường, đem chính mình ủn trong ngực Địch Thu Hạc, an ổn ngủ.
Lúc trời sáng lên cậu bị quấy tỉnh, mở mắt nhìn qua chính là Địch Thu Hạc chui đầu vào trên người cậu, ngâm nga một tiếng sau đó giơ tay lên đè đầu anh lại, mơ mơ màng màng hỏi, "Tỉnh? Đói chưa?"
Địch Thu Hạc hôn ngực cậu một cái, sau đó mò chân cậu, dời lên hôn mắt cậu, dụ dỗ nói, "Đói, em tiếp tục ngủ, anh tự giúp mình."
"Tự giúp mình? Anh muốn ăn tự — Ưm! Khốn khiếp, anh làm gì...... Đây tính là tự giúp mình cái gì...... Đi ra ngoài!" Hạ Bạch triệt để thanh tỉnh.
Địch Thu Hạc mỉm cười, trấn an sờ sờ cậu, thấp giọng nói, "Không ra được, chào buổi sáng tiểu cẩu tử, còn có, lễ tình nhân vui vẻ."
Hạ Bạch tức tới duỗi chân, loại phương thức rời giường này, cậu một chút cũng không vui!
Ăn xong bữa sáng lúc gần xuất phát đi xem show, Hạ Bạch không chút do dự vứt toàn bộ vật nặng như máy tính cho "Trợ lý tiểu Địch" mới nhậm chức.
Liễu Lan Qua cười nhìn người đi theo sau một cái, thấp giọng hỏi, "Như vậy thật sự có thể không? Không đau lòng?"
"Đau lòng anh ta chính là tàn nhẫn bản thân mình." Hạ Bạch mặt không biểu tình trả lời, tay nhu nhu eo đau nhức, nhịn không được quay đầu lại trừng Địch Thu Hạc một cái, sau đó thu hoạch một nụ cười ôn nhu của đối phương.
...... Đề là giả dối! Ôn nhu quan tâm cái gì! Đồ lừa đảo! Đây chính là cầm thú!
Hạ Bạch tức giận thu hồi tầm mắt, ở trong lòng nhổ sạch lông chim của Địch Thu Hạc! Đồng thời Địch Thu Hạc cũng nhanh thu hồi nụ cười ôn nhu trên mặt, híp mắt nhìn về phía Liễu Lan Qua đứng bên cạnh Hạ Bạch, ở trong lòng tính toán phải làm thế nào mới đốt cành hắn.
(giải thích: Trong tên Lan Qua, Lan nghĩa là hoa lan, Qua nghĩa là giáo mác. chỗ này bạn Hạc chơi chữ, thể hiện tức giận)Show chính là sân khấu hào nhoáng, sau khi tiến vào Hạ Bạch quê mùa bên trong đầy rẫy đám nhân sĩ sáng chói khoát lên xa xỉ phẩm và thời trang có chút mù — những người này mặc đều không phải quần áo, mà là tiền, một khoản tiền lớn.
Kẽ hở phòng làm việc, Địch Thu Hạc vẫn thấp điệu an tĩnh tiến tới bên cạnh cậu, tay tặc đỡ lấy eo cậu giúp cậu nhu nhu, thấp giọng hỏi, "Thích nơi này?"
"Không thích." Hạ Bạch ngay thẳng trả lời, nhìn một chút ảnh chụp được trong máy ảnh, khẽ thẳng người lên, được anh niết tới đau nhức giảm bớt, thoải mái lan ra khẩu khí, trả lời, "So với nơi này, em thích công viên gần nhà chúng ta hơn, mặc quần áo thoải mái tản bộ, thoải mái hơn ở nơi này cực khổ tạo hình làm quan hệ giữa người?"
"Anh cũng thích tản bộ với em hơn." Địch Thu Hạc thuận theo lời cậu dỗ cậu, tay chuyển tới sau eo cậu, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp.
Hạ Bạch nghe ra vuốt đuôi ngựa của anh, vừa định đập lại anh hai câu gây khó dễ anh, liền thấy vị trí góc nghiêng có một trung niên râu rậm đang nhìn bên này, mà điểm cuối tầm mắt đối phương...... Hình như là Địch Thu Hạc?
Râu rậm cơ hồ là phát hiện ra đánh giá của cậu, hoạt động tầm mắt hướng cậu lễ phép gật gật đầu, sau đó tự nhiên nhìn nơi khác.
...... Có lẽ là đúng lúc nhìn tới đây đi.
Hạ Bạch cũng thu hồi tầm mắt, xoay người đè lại tay Địch Thu Hạc, tìm tìm vị trí của Liễu Lan Qua, mang theo anh đi tới.
Công việc một ngày kết thúc, Hạ Bạch về khách sạn tiếp tục chỉnh ảnh, Địch Thu Hạc thì an tĩnh làm ổ bên cạnh cậu, đút cậu ăn ít trái cây, tự mình lật lật tạp chí, tri kỉ không quấy rầy cậu.
Kim chỉ giờ chuyển qua 9h, chuông cửa đột nhiên vang lên, "Thu Hạc, đi mở cửa giúp em, hẳn là đồ ăn khuya em gọi lúc trước tới rồi."
Địch Thu Hạc đặt tạp chí xuống, nhu nhu tóc cậu, đứng dậy đi ra cửa.
Chờ sau khi anh đi ra, Hạ Bạch lập tức lưu ảnh mình đã chỉnh, đóng máy tính, sau đó cầm lấy bọc nhỏ lúc trước thừa dịp Địch Thu Hạc tắm soạn ra chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Địch Thu Hạc lấy xong đồ ăn khuya trở về thấy trước máy tính không có người, ngược lại trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, nghi ngờ tiến lên gõ cửa, "Sao lại đột nhiên tắm? Ăn khuya trước đi, lát nguội không thể ăn."
Cạch, cửa mở ra một đường nhỏ, Hạ Bạch thò đầu ra, nhìn một cái hộp đồ ăn nhỏ bằng nhựa anh xách trong tay, thò tay đoạt lấy, liền đóng cửa phòng tắm lại.
Địch Thu Hạc sửng sốt, nhìn một cái tay trống rỗng, bị cậu chọc cười, "Gấp cái gì, lại không ai đoạt của em, lát ăn xong nhớ vứt rác ra."
Hạ Bạch ở bên trong hàm hồ đáp một tiếng.
Lại qua mấy phút, thanh âm Hạ Bạch cách cửa phòng tắm vang lên, nói là quên mang đồ ngủ vào, bảo anh cầm giúp. Địch Thu Hạc nghe vậy đặt tạp chí xuống, cầm đồ ngủ sau đó đi tới trước cửa phòng tắm gõ gõ cửa.
"Trực tiếp vào đi, cửa không có khóa."
Địch Thu Hạc dừng một chút, vặn tay nắm cửa.
Cửa từ từ mở ra, nền gạch và bồn rửa tay rải đầy cánh hoa hồng xuất hiện trong tầm mắt, Địch Thu Hạc ngây ngẩn.
Hạ Bạch trốn sau cửa nhân cơ hội ôm tới, dẫn anh cùng nhau ngã ở trong bồn tắm đầy nước, sau đó bưng lên một chén rượu đỏ trên bàn bồn tắm uống một ngụm, cúi đầu hôn anh.
Trong không khí có mùi vị ấm áp thơm ngon, người yêu trong ngực chỉ mặc một cái áo sơ mi màu trắng, lúc này đã bị nước thấm ướt, sóng nước dập dờn, cảnh sắc đẹp hơn toàn bộ che dấu dưới vạt áo dập dềnh.
Rượu chưa say người người tự say.
Địch Thu Hạc điều chỉnh tư thế ngồi tựa vào bồn tắm, đặt Hạ Bạch trên người mình, giọng khàn nói, "Tiểu Bạch......"
"Lễ tình nhân vui vẻ." Hạ Bạch sáp qua thân mật cắn chóp tai anh, cố ý thổi một hơi, "Hảo hảo hưởng thụ tối nay đi, Địch ba tuổi." Tình cảm cần tỉ mỉ bảo vệ, tâm ý đối phương giao phó, anh tự nhiên phải dùng tâm ý ngang hàng đáp lại.
Lễ tình nhân viên mãn kết thúc, công việc của Hạ Bạch cũng viên mãn kết thúc.
Sau khi về trường, Hạ Bạch tìm ra tấm ảnh đầu tiên của Địch Thu Hạc đột nhiên xuất hiện ngày đó trảo chụp được, zoom lớn xem thật lâu, mở ra phần mềm chỉnh ảnh ngồi yên 3 tiếng cũng không thể tìm được một phương hướng chỉnh ảnh thích hợp, thế là quyết đoán bỏ đi, mở ra weibo chính thức cuộc thi nghệ thuật của sinh viên đại học quốc tế, đăng nhập tài khoản đăng ký của mình, mở ra ô tác phẩm, gửi ảnh này tới.