Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 10

Tôi thật sự cũng không có ý muốn chế giễu Chu Hàm Chương chút nào, nhưng tôi có chút hoài nghi anh ba mươi mấy tuổi đã sống cuộc sống như người già 80 tuổi.

Ý tôi là anh rất dưỡng sinh, không ăn thức ăn nhanh.

Chu Hàm Chương dựa vào lưng ghế nhìn tôi, dường như có chút xấu hổ.

Vì giảm bớt sự xấu hổ này, tôi cười nói: “Thầy Chu, nếu không như vậy đi, bữa này tôi mời, anh nợ tôi một bữa.”

Chu Hàm Chương giương mắt nhìn tôi, giống như không rất vui.

Con người tôi đây có đôi khi có một loại bản lĩnh như vậy, có thể  khiến bầu không khí vốn xấu hổ trở nên càng xấu hổ hơn.

“Rồi nói sau.” Anh cúi đầu, lại uống một ngụm Coca.

Anh người này uống Coca như thể uống thuốc, một hai phải cau mày, cứ như Coca rất có lỗi với anh ta vậy.

Tôi cầm khoai tây chiên, chấm sốt cà chua: “Thầy Chu, ờm… sao ngài biết tôi là vì chuyện sách mới của ngài mới đến tìm ngài?”

Tôi nhớ rõ ngày đầu tiên gặp mặt anh tôi đã nói tôi là thay ba tôi đến thăm anh, cùng với bởi vì mình ngưỡng mộ anh đã lâu cho nên mới đến cửa thăm, nếu tôi nhớ không lầm, tôi chưa từng chủ động nhắc đến chuyện liên quan đến sách mới với anh.

Chẳng lẽ có người bán đứng tôi?

Anh bóp ly Coca, tôi cứ cảm thấy anh coi thứ đó thành đầu óc của tôi.

Chu Hàm Chương im lặng vài giây, sau đó thở dài.

“Lần trước lúc cậu đến, đeo thẻ công tác.”

Nói như thế nào đây? Tôi thật sự không bằng mua miếng đậu hủ đập chết cho rồi.

“Bạch Vị đúng không?” Anh nói: “Quyển sách đó quả thật đã hoàn thành, nhưng tôi cũng đã nói rất rõ ràng với chủ biên của các cậu, hoàn toàn không có ý định xuất bản, mặc kệ các cậu đến bao nhiêu người thuyết phục tôi cũng sẽ không thay đổi chủ ý.”

“Thầy Chu,” Dù sao đã bại lộ, tôi cũng không cần thiết tiếp tục diễn tiếp nữa: “Tôi quả thật là đến vì sách mới của ngài, nhưng tôi cũng thật sự là độc giả của ngài.”

Tôi tận khả năng khiến mình trông nghiêm túc và thành khẩn: “Năm kết thúc thi đại học tôi đọc <Qua Đồng> của ngài, đó là lần đầu tiên tôi nghiêm túc đọc tác phẩm của tác giả đương đại trong nước như vậy, hơn nữa, có lẽ là bởi vì tôi từ nhỏ lớn lên trong thành phố, lại đuổi kịp kế hoạch hoá gia đình xung quanh đều là con một, mặt tình cảm của chúng tôi rất lạnh nhạt, trước kia tìm hiểu sơ qua một số đề tài đề cập đến nông thôn và tình thân, đều hoàn toàn không có hứng thú không muốn đọc, nhưng <Qua Đồng> của ngài mở ra cánh cửa đóng kín của tôi, để tôi biết mình nông cạn nhường nào.”

Những lời này không phải giả, trước <Qua Đồng> tôi thật sự không thích tác phẩm của nhà văn đương đại trong nước, tôi luôn cảm thấy những văn tự đó tràn ngập một hương vị “quê mùa”, cũng không phải nói không tốt, chỉ là cảm thấy không hợp gu tôi.

Sau lại tôi đột nhiên hiểu rõ, thật ra vấn đề nằm trên người tôi, là tôi kiến thức thiển cận, không đọc bao nhiêu sách đã bắt đầu kết luận vội vàng, đây chỉ sẽ bại lộ sự vô tri của tôi.

Lúc sau đó tôi đọc rất nhiều tác phẩm của nhà văn trong nước, có số thật sự dày đến chấn động, thậm chí có thể nói xét từ giá trị văn học những tác phẩm đó đã vượt qua xa <Qua Đồng>, nhưng duy nhất <Qua Đồng> khiến tôi thường xuyên nhớ lại, lý do có lẽ là vì nó giống như người dẫn đường cho tôi, mang theo tôi mở ra cánh cửa của thế giới mới cảm nhận được tình cảm trước đây tôi chưa từng cảm nhận.

Cho nên, mặc kệ thế nào, cuốn sách <Qua Đồng> này và Chu Hàm Chương người này nói ở nghĩa nào đó đích xác đặc biệt đối với tôi, ít nhất điểm này tôi không nói dối.

“Thầy Chu, nếu ngài cũng đã nhìn ra, tôi bèn nói thật với ngài vậy.” Tôi ừng ực ừng ực uống non nửa ly Coca, căng chết được, còn rất mất mặt mà ợ một cái: “Tôi hiện tại còn đang thời gian thử việc, lãnh đạo hạ lệnh, nếu trước năm tôi không ký được quyển sách này của ngài thì phải cuốn gói đi.”

Kể khổ có phải bản năng của con người không? Không biết, nhưng là bản năng của tôi.

Là người sáng tác văn học hẳn đều rất cảm tính, lòng cũng mềm, lỗ tai mềm, tôi kể khổ nhiều chút, không chừng chuyện này sẽ thành.

Tôi nói: “Thầy Chu, hiện tại tìm việc thật sự quá khó khăn, tôi cũng cực kì thích công việc này, mặt khác, tình cảm của tôi đối với ngài trời đất chứng giám, nếu quyển sách đầu tiên tôi vào ngành viết là về ngài, thì tôi thật sự chết cũng không tiếc.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh một cách tủi thân: “Ngài thật sự không thể suy xét thêm một chút ạ?”

Chu Hàm Chương nhìn tôi, nhìn đến tôi dựng tóc gáy.

Hẳn là mềm lòng nhỉ?

Hẳn là có thể suy xét thêm một chút nhỉ?

Ngay lúc tôi cho rằng anh lung lay rồi, thì cái tên đàn ông còn rét lạnh hơn cả mùa đông giá buốt này quả nhiên không khiến người ta thất vọng, anh mặt không cảm xúc nói với tôi: “Không thể.”

Đm.

Không hổ là anh ta.

Chu Hàm Chương giỏi lắm.
Bình Luận (0)
Comment