Tôi biết rõ một câu: Chó liếm liếm đến cuối cùng hai bàn tay trắng.
Cho nên tôi không đi nữa.
Được rồi tôi thừa nhận, ngày hôm sau tôi không đi quấy rầy Chu Hàm Chương là bởi vì tôi yếu ớt bị bệnh rồi!
Ai mà ngờ được cơn sốt của tôi sau hơn mười năm không phải do đời sống tình dục mãnh liệt mà là do bị Chu Hàm Chương bỏ rơi một cách vô tình trong một ngày trời tuyết lớn rồi bị cóng đến bị bệnh.
Bị sốt thật sự khó chịu, cả người ở trong trạng thái chết dở, tôi xin nghỉ với tổ trưởng, yếu ớt hỏi: “Tổ trưởng, tôi thế này có tính tai nạn lao động không?”
Tổ trưởng vô tình giống như Chu Hàm Chương: “Không tính, trừ nửa tiền lương, hiệu suất công việc không có.”
Này hợp lý hả?
Tôi là nghỉ bệnh mà!
Nhưng bởi vì tôi không tính đi bệnh viện, cho nên quả thật không cung cấp được chứng minh nghỉ bệnh, chỉ có thể chịu đựng.
Về phần tại sao không đi bệnh viện?
Thời gian thử việc còn chưa bắt đầu nộp 5 hiểm 1 kim*, đi bệnh viện phải tự trả tiền, tôi không có tiền.
* 五险一金: là một loại bảo đảm đãi ngộ cho người lao động, mục đích duy trì ổn định được chất lượng và số lượng lao động. Năm loại bảo hiểm ("ngũ hiểm") bao gồm: bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, và bảo hiểm sinh dục.Chính là keo kiệt.
Tôi mua thuốc hạ sốt, ôm túi nước ấm, một người đáng thương rúc trong phòng trọ, ngẫm lại toàn uất ức.
Đàn ông cũng có thể khóc, ba tôi nói với tôi như thế.
Lúc tôi rúc trong ổ chăn muốn khóc, sau đó nghĩ đến Chu Hàm Chương, tôi lại càng muốn khóc hơn.
Nhưng tôi có lẽ trời sinh tuyến lệ kém phát triển, cố gắng nửa ngày, ngủ quên cả rồi mà nước mắt cũng không thể vắt ra được.
Một giấc này ngủ đến cả người linh hồn rời xác, trong mơ đều giống như bị quăng vào chảo dầu, khó chịu muốn chết được.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, có người gõ cửa phòng tôi, ngoài cửa một người đàn ông hét với tôi: “Bạch Vị! Có trong phòng không? Có người tìm cậu! Mở cửa!”
Tôi choáng cực kì, cho rằng mình đang nằm mơ, âm thanh bên ngoài rất nhanh đã ngừng, nhưng qua một lát, truyền đến một giọng nói rất quen thuộc.
Mẹ nó, Chu Hàm Chương vào giấc mơ của tôi.
Tôi chấp mê đối với người này đến mức nào vậy, lúc bị bệnh phát sốt nằm mơ cũng có thể nghe thấy anh ta đang gọi tên của tôi.
Người này còn không dứt, vẫn luôn dong dài: “Bạch Vị! Mở cửa!”
Tôi vùng vẫy mở bừng mắt, cũng không biết mình đến tột cùng là tỉnh hay là vẫn đang nằm mơ.
Từ trên giường đi đến cửa phòng ngủ thật ra không bao xa, dù sao căn phòng này của tôi cũng không lớn, nhưng đối với một người bị sốt cao mà nói, đường xá không khác mấy với Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh.
Được rồi, tôi biết tôi lại làm lố rồi.
Dù sao đi qua để mở cửa rút hết toàn bộ sức lực của tôi, khi tôi mở cửa phòng ra mơ hồ thấy người đứng ở chỗ đó, đã không đứng được nữa.
Đóa hoa mỏng manh, Bạch Vị tôi không thể thật sự là một đóa hoa mỏng manh không có tiền đồ gì.
Giờ tôi xem như hiểu vì sao lúc trước khi tôi nhắc đến xu hướng giới tính của tôi với bạn cùng phòng thời đại học, cậu ta nói câu nói kia, cậu ta nói: “Tôi thấy cậu chỉ có thể làm thụ.”
Không hổ là bạn cùng phòng của tôi, thật sự là mắt sáng như đuốc.
Người ngoài cửa có một khuôn mặt rất giống Chu Hàm Chương, nhưng hôm nay anh cắt tóc cạo râu, ăn mặc còn rất ra dáng ra hình, bị sốt đến mơ hồ tôi nhìn anh cảm thấy người này thật mẹ nó đẹp trai!
Tôi dựa khung cửa nhìn anh, sau đó liền vô lực trượt xuống.
Anh nhanh chóng đỡ lấy tôi, tôi mơ hồ nghe thấy anh hỏi tôi: “Cậu bị bệnh thật?”
Vậy bằng không thì sao? Tôi lại không phải diễn viên, không đúng, hiện tại có diễn viên e là cũng chưa có kỹ thuật diễn tốt như vậy.
Tôi ngay cả sức lực phỉ nhổ cũng không có, bị anh túm trở về phòng ngủ như một bao tải.
Người này ném tôi lên giường, mặc áo lông vũ vào cho tôi, có lẽ cảm thấy tôi còn chưa bị chết nên cởi khăn quàng cổ của mình xuống hòng siết chết tôi.
Tôi mê mang được anh cõng ra cửa, lúc nằm trên lưng anh, phản ứng duy nhất của tôi là: Anh ơi ngủ một giấc trước.
Dù sao suốt hành trình tôi đều giống một tên ngu ngốc, chờ lúc tôi phản ứng lại, đã ngồi ở trên xe Chu Hàm Chương rồi.
“Thầy, thầy, thầy Chu?”
Chu Hàm Chương không phản ứng tôi, tôi liền tưởng ảo giác.
Nếu là ảo giác, vậy phải véo anh một cái.
Tôi duỗi tay véo mặt anh, sau đó bị anh mắng cho.
Được rồi, xác nhận, không phải ảo giác.
Tôi gục đầu xuống, cả người nóng đến sắp hồn phi phách tán còn phải bị mắng, tôi thảm quá mà.
Nhưng mà…
“Thầy Chu? Sao anh lại tới đây?”
Anh vẫn không để ý tới tôi.
“Thầy Chu, có phải anh vì hôm nay tôi không đến, cho nên lo lắng tôi không?” Bị sốt cũng không thể khiến tôi ít nói đi.
Thật ra tôi không có sức lực nói chuyện gì, nhưng luôn cảm thấy dưới loại tình huống này rất thích hợp tỏ ra đáng thương.
Tôi thật sự rất chuyên nghiệp, đã như vậy rồi còn nghĩ công việc của tôi.
Người làm công, hồn làm công, cháy mà không chết có thể thành thần.
Tôi cảm thấy trải qua trận chiến này, tôi sắp thành thần rồi, thành thần là có thể bắt lấy Chu Hàm Chương.
Sau lại Chu Hàm Chương rốt cuộc mở miệng, anh nói: “Cậu đừng xoay về phía tôi nói chuyện, tôi sợ cậu lây bệnh cho tôi.”
Fuck.
Rất xin lỗi, tôi nói tục rồi, nhưng tôi thật sự không nhịn được.
Chu Hàm Chương chưa bao giờ khiến tôi thất vọng, fuck.