Năng lực nói sang chuyện khác của tôi cũng không tệ lắm, một câu khiến Chu Hàm Chương đã quên chuyện đòi tiền tôi.
Anh nói: “Tôi không nhớ rõ.”
“Anh nhớ rõ, anh vừa mới gọi tên của tôi.”
Anh xoay người đi, không phản ứng tôi nữa.
Lúc này tôi mới chú ý thấy đã khuya rồi, bên ngoài tối om, trời còn bay tuyết.
“Năm nay tuyết hình như đặc biệt nhiều.” Tôi đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện cái cây lẻ loi đó trong sân bị tuyết dày bao phủ, mấy cành cây hơi mảnh đều bị đè gãy.
Chu Hàm Chương không nói chuyện, nhưng đi tới bên cạnh tôi.
“Tuyết trong núi đẹp thật,” Tôi nói: “Nhưng mà…”
Tôi quay qua nhìn Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, anh ở đây một mình, không tịch mịch ạ?”
Chu Hàm Chương liếc nhìn tôi một cái, châm thuốc.
“Quen rồi.”
À, quen rồi.
Cái từ “quen rồi” này giống như có thể giải thích vạn vật, nhưng lại không thể giải thích vạn vật.
Hiện tại quen rồi, từ trước đây thì sao? Tóm lại có bắt đầu, ở thời điểm bắt đầu, là làm thế nào chịu đựng tịch mịch đây?
Tôi biết có số người trời sinh chỉ thích một mình, đặc biệt đối với người làm sáng tác như Chu Hàm Chương mà nói, một mình lợi cho suy nghĩ và tiến hành tìm tòi nghiên cứu văn học, nhưng mà, cũng không thể xem nhẹ tác hại của việc một mình, không chỉ có cảm xúc “tịch mịch” này mà thôi.
Một mình quá lâu, trở thành người tách rời với xã hội, không gặp ai, không nói chuyện phiếm, không tiếp xúc thế giới phức tạp, rất dễ chìm vào một loại trạng thái ảo tưởng trong sáng tác, đắm chìm trong ảo tưởng lạc khỏi hiện thực, thời gian lâu dần, nội dung đặt bút viết xuống bất kể là nhân vật hay là cốt truyện thậm chí tư tưởng cũng sẽ trở nên lơ lửng.
Đương nhiên, nhóm nhà văn công lực thâm hậu có lẽ cũng sẽ không chịu ảnh hưởng này, nhưng sống quá khép kín quanh năm, đối với tâm lý và sáng tác, đều hẳn không xem như chuyện tốt gì nhỉ?
“Suy nghĩ gì vậy?”
Hiếm khi Chu Hàm Chương chủ động hỏi tôi.
“Thầy Chu, có thể hỏi ngài một vấn đề có lẽ sẽ hơi mạo phạm đến ngài không?”
Anh kẹp điếu thuốc, rít một hơi, nhìn tôi nói: “Nếu mạo phạm, vậy đừng hỏi.”
“Ngài vì sao không tìm một người yêu bầu bạn với ngài vậy?” Tuy rằng tôi luôn lén phàn nàn Chu Hàm Chương, nhưng không thể phủ nhận, có số người cố tình chỉ thích điểm này của anh.
Tuổi tác và văn hóa lắng đọng lại khiến người này trưởng thành lại có khí chất độc đáo, có lý tưởng có tình cảm, tuy rằng thỉnh thoảng độc miệng, làm việc cũng không theo kịch bản, nhưng trong xương cốt thật ra dịu dàng tốt bụng, nếu không anh cũng sẽ không giúp tôi một tay sau khi tôi kể khổ nhiều lần thế.
Có trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy mình rất đê tiện.
“Người yêu à…”
Lúc anh nói chuyện một cơn gió lướt qua trước cửa sổ, gió thổi tàn thuốc tản đi tứ tán, tầm mắt tôi đuổi theo tàn thuốc, nhưng cuối cùng nó vẫn không thấy.
Chu Hàm Chương một vẻ như suy tư gì khiến tôi cảm thấy anh đang suy nghĩ đến người nào đó, tôi đột nhiên nhớ tới <Vĩnh Hạng> mà anh nói, quyển sách đó chính là bí mật của anh và người kia ư?
Tôi người này hay thích trêu chọc lắm, dùng khuỷu tay huých nhẹ anh: “Thầy Chu, nghĩ đến ai thế?”
Tôi cười đến đặc biệt thiếu đòn: “Mối tình đầu à?”
Chu Hàm Chương liếc tôi một cái, thế nhưng giơ tay búng trán tôi.
Anh nói: “Tôi suy nghĩ cậu thiếu tiền của tôi khi nào trả?”
“… Tôi thiếu tiền của anh khi nào?” Anh người này thật sự tuyệt, vốn dĩ thời khắc rất lãng mạn rất tình cảm, nháy mắt đã đánh cho tôi về nhân gian tàn khốc.
Chu Hàm Chương nhìn tôi bật cười, tùy tay xoa tóc tôi một chút: “Rất khuya rồi, nếu cậu về nhà thì đi nhanh đi, đêm nay có bão tuyết lớn.”
Tôi lại nhìn thời gian, cũng hơn 10 giờ rồi, lúc này tôi xuống núi cũng không biết có thể đuổi kịp chuyến xe buýt cuối cùng không.
“Thầy Chu.” Tôi cười nịnh nọt: “Anh muốn ăn khuya không?”
Anh dụi tắt tàn thuốc, liếc nhìn tôi một cái: “Không có thói quen đó.”
“Dưới lầu nhà tôi có món thịt nướng, ăn ngon cực.”
“Cậu muốn mời khách?”
“Đương nhiên không phải!” Tôi nhanh chóng giải thích: “Ý tôi là anh có thể lái xe đến nơi đó ăn thịt nướng, thuận tiện đưa tôi về nhà.”
Chu Hàm Chương ngồi trên ghế cười: “Tôi làm gì thuận tiện như thế chứ?”
Tôi đi qua, giúp anh thu dọn bàn sách một chút — khép notebook lại, cất gọn lại bút đã dùng, đóng chặt nắp bình mực bút máy, tôi nói: “Ngài thỉnh thoảng phải xuống núi đi dạo, luôn chui rúc ở đây một mình, đều có ảnh hưởng đối với cơ thể và tâm trạng!”
“Tôi không một mình,” Anh dựa vào nơi đó nhìn tôi: “Ai nói với cậu là tôi ở một mình?”
Tôi sửng sốt, thật sự có hơi bất ngờ, chẳng lẽ Chu Hàm Chương anh ta yêu đương sau lưng tôi?
“Còn có ai thế?” Tôi hỏi: “Sư mẫu ạ?”
Chu Hàm Chương nhìn tôi mỉm cười, anh cười đến có chút… ranh mãnh, nụ cười này không phù hợp thiết lập và khí chất của anh lắm.
Vài giây sau tôi đã biết tại sao anh lại lộ ra nụ cười như vậy, bởi vì anh nói: “Còn có quỷ đó, đầy cả phòng, vô cùng náo nhiệt.”