Cuộc sống thỉnh thoảng vẫn cho tôi một chút ngọt ngào, một chút ngọt ngào này đã đủ để cho tôi đây - “chuẩn nhân tài” mới vừa bước vào xã hội hưng phấn đến độ hận không thể khắc “nhiệt huyết” lên đầu.
Buổi chiều hơn 3 giờ không có chuyện gì, tổ trưởng thúc giục tôi đến chỗ Chu Hàm Chương lấy notebook.
Nào có notebook gì, đó đều là Chu Hàm Chương vì bao che tôi nên bịa ra thôi, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn mặc áo khoác vào thắt xong khăn quàng cổ trốn chạy, tôi phải giáp mặt đi cảm ơn thầy Chu kính yêu của tôi.
Lúc mặc áo khoác, đồng nghiệp ngồi bên cạnh tôi bưng cà phê nhìn tôi: “Áo lông này của cậu giặt nhiều quá thành tăng lên một size luôn à?”
Tôi lúc này mới nhớ ra mình mặc áo lông của Chu Hàm Chương rêu rao khắp công ty cả một ngày, mà áo lông đáng thương của tôi thì còn ở nhà anh.
Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi nghe ra được, vị đồng nghiệp đáng yêu này là đang biến tướng nói tôi lùn hơn Chu Hàm Chương.
Nhưng người không biết vô tội, tôi tha thứ cho anh ta.
“Tôi cố ý mua lớn một size,” Trong miệng tôi cũng không có một câu nói thật: “Mặc thoải mái.”
Tôi xách theo ba lô chạy, lao đến nhà Chu Hàm Chương trước giờ cao điểm buổi tối, nếu không đến lúc đó kẹt xe tôi e là đến nửa đêm mới có thể gõ vang cửa nhà anh.
Trước khi tôi lên núi thì cố ý mua một suất gà rán KFC, dùng nó để biểu đạt lòng cảm ơn của tôi đối với thầy Chu, tôi cảm thấy anh sẽ thích ăn, dù sao, không ai có thể từ chối được gà rán!
Nhưng tôi vẫn thất sách đôi chút, thùng gà rán được tôi xách lên núi, chờ khi Chu Hàm Chương vẻ mặt kinh ngạc nhìn thấy tôi, đã lạnh cóng rồi, tôi đánh giá nếu mà cắn xuống một cái, kem đánh răng Lengsuanling* cũng không cứu vớt được hàm răng bị thương của tôi.
* Lengsuanling là thương hiệu chăm sóc răng miệng quốc gia, nổi tiếng với nhiều tác dụng như giảm ê buốt răng và tăng cường khả năng chịu lạnh, nóng, chua, ngọt của răng“Chào buổi tối thầy Chu,” Hơn bốn giờ, trời đã tối rồi, mùa đông là như vậy, ban ngày ngắn đến như nô lệ tư bản gấp không thể chờ muốn tan làm, mỗi ngày vội vàng mà chấm công tan làm, cũng mặc kệ ngày này đến tột cùng có xảy ra chuyện lớn gì đáng để kỷ niệm hay không: “Tôi là cố ý đến cảm ơn anh.”
Anh nhìn lướt qua xô cả nhà trong tay tôi, nghiêng người để tôi vào cửa.
Tôi vào cửa, đi phía sau anh, ôm xô cả nhà hỏi anh: “Thầy Chu, nếu không chúng ta hâm nóng ăn nhé?”
Chu Hàm Chương quay đầu lại nhìn tôi một cái: “Đây không phải cho tôi?”
“Là cho anh!”
Anh xoay tay lại lấy xô cả nhà tôi ôm trong lòng đi: “Tôi chưa nói cho cậu ăn.”
Người này thật sự rất trẻ con!
Tôi ở phía sau anh trợn trắng mắt, đang định khịa anh thì anh lại trả xô cả nhà lại cho tôi: “Tôi có khách, cậu tìm đại một chỗ đợi tôi.”
“Dạ?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh nâng đầu chuyển về hướng khác: “Phòng ngủ, hoặc phòng bếp, không thì cậu đi rửa chén đi.”
“Tự anh không rửa chén?”
“Cậu có thể rửa lại lần nữa.”
Tôi ôm xô cả nhà đến phòng ngủ, phát hiện áo lông của tôi đã được treo lên, giống như một lá cờ trắng lẻ loi trên mắc treo quần áo cạnh giường.
Tôi đặt xô cả nhà bên cạnh máy sưởi, cởi áo khoác đi loanh quanh trong phòng.
Chu Hàm Chương thế nhưng có khách?
Ngoại trừ tôi thế nhưng còn có người khác tới gặp anh?
Đột nhiên tôi cảm thấy mình không đặc biệt, bĩu môi, đảo mắt xem thường lên trần nhà.
Tôi người này lòng dạ hẹp hòi còn đạo đức suy đồi, ở phòng ngủ đứng ngồi không yên, đơn giản mở hé cửa ra nhìn lén.
Đợi hơn nửa ngày tôi mới rốt cuộc chờ được Chu Hàm Chương dẫn theo khách của anh bước ra từ trong phòng sách, lại là chị gái xinh đẹp kia, hai người vừa đi vừa nói chuyện, Chu Hàm Chương lần này không đưa cô xuống núi.
Chờ tiễn mỹ nữ đi, tôi đóng cửa lùi về phòng ngủ, sợ bị Chu Hàm Chương phát hiện mình đang nhìn lén.
Tôi có thể đạo đức suy đồi, nhưng không thể bị người khác biết tôi đạo đức suy đồi.
Nhưng mà, thầy Chu kính yêu của tôi mắt sáng như đuốc, đẩy cửa vừa tiến đến đã hỏi tôi: “Đẹp không?”
“Dạ?”
“Về sau muốn nhìn thì nhìn quang minh chính đại, đừng lén lút, ra bộ dáng gì.” Anh đứng ở cửa đánh giá tôi: “Sao cậu lại đến nữa?”
“Tới tìm anh ăn cơm.” Tôi nói: “Hôm nay cảm ơn ngài giúp tôi.”
Tôi đầy mặt tươi cười, đi qua lại ôm xô cả nhà của tôi lên.
“Bỏ vốn to cảm ơn ngài.”
Chu Hàm Chương cười khẽ một tiếng, đi tới, mở nắp xô cả nhà ra, cầm một cánh gà nhét vào trong miệng tôi.
“Tôi là sợ cậu bị sa thải lại ăn vạ tôi.”
Anh người này chính là mạnh miệng mềm lòng, tôi đã nhìn thấu rồi.
“Thầy Chu,” Tôi một bên ăn cánh gà một bên nói với anh: “Hôm nay chúng tôi mở cuộc họp tổ nhỏ, tuy rằng không thể làm biên tập viên của ngài, nhưng tổ trưởng đáp ứng chờ sau khi xuất bản sẽ cho tôi ký tên trên biên tập kế hoạch.”
Chu Hàm Chương nhìn tôi, hơi nhíu mày: “Biên tập viên không phải cậu?”
“Ừm, tôi không đủ tư cách,” Tôi nói: “Không kinh nghiệm, lại còn chưa chuyển chính thức, tôi cũng chỉ treo cái tên ở sau biên tập kế hoạch, tổ trưởng đã rất chăm sóc tôi rồi.”
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi nhìn trong chốc lát, đột nhiên hỏi câu: “Cậu có muốn làm biên tập viên không?”
“Muốn chứ!” Tôi nói: “Nhưng từ từ tới vậy, giờ tôi quả thật còn chưa xứng.”