Tôi không biết Chu Hàm Chương ở trước mặt người khác là hình tượng thế nào, dù sao hiện tại ở trước mặt tôi là không hề có chút hình tượng nào.
Tôi nói: “Anh cũng 35 rồi, sao cứ như con nít vậy.”
Tôi tận tình khuyên bảo mà khuyên anh: “Anh như vậy không được, anh làm một nhà văn nổi tiếng, hẳn nên giữ gìn thiết lập của mình một chút.”
Anh uống ngụm cà phê: “Cậu chừng nào thì đi?”
“Lại đuổi tôi?” Tôi hiện tại da mặt dày nhiều rồi, ngồi xuống đó rồi là bất động luôn: “Tôi còn chưa ăn xong đâu.”
“Không phải mua cho tôi à?”
“Niềm vui của mình và niềm vui của người, ai vui?”
Chu Hàm Chương không chút do dự nói: “Mình vui.”
Người này, tôi cũng không thể nói chuyện phiếm thật tốt với anh.
“Đúng rồi,” Tôi nói sang chuyện khác: “Anh còn chưa nói mỹ nữ đó vì sao lại tới tìm anh đâu.”
Chu Hàm Chương thảnh thơi ngồi đấy uống cà phê, trong lúc tôi chờ anh trả lời, nhìn quét một vòng bàn của anh, rất rõ ràng, tên này ở trước khi tôi đến, ít nhất lúc mỹ nữ ở đây, ngay cả notebook cũng chưa từng mở ra.
Notebook trước đây vẫn luôn bị anh tùy tiện mở xoài trên bàn lúc này đang bị một chồng sách đè chặt chót bên dưới, người này còn được đấy, có cẩn thận, biết thứ mình viết xong phải giấu rồi.
Đột nhiên tôi có chút mừng thầm, làm rõ nguyên nhân này có lẽ do tôi phát hiện nhiều người như vậy xếp hàng đứng ở cửa nhà Chu Hàm Chương, mà tôi là tên đứng ở đằng trước đội ngũ đó, thứ anh viết sẽ tránh người khác, lại sẽ không đề phòng tôi.
Đây nói lên điều gì?
Nói lên, tôi có trọng lượng ở trong lòng Chu Hàm Chương!
“Một biên tập đến tìm tôi có thể vì cái gì?” Anh liếc nhìn tôi: “Chính cậu cũng là biên tập, cậu nói thử xem.”
“Đó không giống nhau,” Tôi nói: “Tôi là đến cùng ngài nói chuyện phiếm giải sầu cho ngài!”
Chu Hàm Chương cười: “Nhưng thật ra không cần.”
Anh đứng dậy, nhìn thời gian: “Tôi muốn xuống núi một chuyến, cậu đi cùng với tôi hay là tự mình đi bộ xuống?”
Nói này, có thể nhờ xe còn đi bộ, chẳng lẽ tôi bị điên?
Nhưng mà…
“Sao anh lại đột nhiên muốn xuống núi?” Xô cả nhà của tôi còn chưa ăn xong đâu!
“Mua chút rau,” Anh một hơi uống hết ly cà phê, đi đến bên giá áo cạnh cửa, mặc áo khoác vào: “Không đi?”
“Ôi, anh người này…” Tôi kéo anh trở về: “Mua đồ ăn không vội, anh ăn xong cơm chiều trước đã.”
Chu Hàm Chương bị tôi mạnh mẽ giữ chặt, hai chúng tôi cứ như vậy đứng phòng sách ăn hết một thùng KFC xô cả nhà.
Sau khi ăn xong, Chu Hàm Chương nói: “No rồi à?”
Tôi ợ một cái, cười ngượng ngùng.
“Đáng tiếc.”
“Ừm?” Tôi nghi hoặc nhìn sang anh, người này vì sao luôn nói tôi nghe những lời khó hiểu thế, này lại đang đáng tiếc gì vậy?
“Vốn dĩ tôi xuống núi thuận tiện mời cậu ăn cơm,” Chu Hàm Chương nói: “Hiện tại cậu ăn no rồi, xem ra không cần nữa.”
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài luôn, tôi ôm xô cả nhà rỗng đứng nơi đó ảo não không thôi: “Đáng tiếc!”
Lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng Chu Hàm Chương là kiểu người rất nghiêm túc rất xoi mói rất lạnh lùng, ít khi nói cười, nói chuyện phải vô cùng chú ý, nếu không một giây dẫm lôi của tên này, từ đây sẽ không có cơ hội bước vào cửa lớn nhà anh nữa.
Nhưng mà, ở chung lâu rồi, người này thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.
Tôi ngồi trên ghế phụ, hỏi anh: “Hôm nay sao anh không đưa mỹ nữ xuống núi?”
“Cậu nói đi?”
Tôi ngồi đó cười ngây ngô, cảm thấy rất xin lỗi mỹ nữ.
Nhưng sau khi cười xong tôi đột nhiên nhớ tới điều gì, trong lòng liền bùng lên một ngọn lửa: “Thầy Chu, ngài trọng sắc khinh bạn.”
Anh liếc nhìn tôi: “Cậu thần kinh gì đấy?”
“Mỗi lần mỹ nữ biên tập đến tìm anh, anh đều lái xe đưa cô ấy xuống núi, tôi đến tìm anh, anh trực tiếp đá tôi ra.”
“Không phải cậu có xe đạp điện à?” Chu Hàm Chương hỏi tôi: “Xe đạp điện của cậu đâu? Bị trộm rồi?”
“Không có, để ở dưới nhà đấy.” Tôi nói: “Trời quá lạnh, cưỡi nó chạy tới lui tôi sẽ bị đông đá mất.”
“Nước mũi của cậu sẽ bị đông đá.”
“Anh ghê quá.” Tôi nói xong, tưởng tượng một chút hình ảnh tôi cưỡi xe đạp điện lên núi, lúc ở giữa sườn núi nước mũi bị đông đá, thật là vừa dơ vừa mắc cười.
Chu Hàm Chương thật cẩn thận nhìn xe, đường núi sau khi tuyết rơi không ai dọn sạch, rất trơn, nơi này rất thích hợp trượt tuyết.
Nhưng mà tôi cũng không biết trượt tuyết, một giây có thể khiến mông mình ngã nở hoa.
Chu Hàm Chương chở tôi xuống núi, lúc đi ngang qua trạm xe buýt anh hỏi tôi: “Cậu có đi hay không?”
“Không đi.” Tôi cũng không biết làm sao, biết rõ mình hẳn nên thừa dịp lúc này ngồi giao thông công cộng về nhà, nhưng tôi cứ không muốn xuống xe.
Tôi không hiểu sao chỉ muốn ở cùng Chu Hàm Chương thêm chốc lát.
Người này độc miệng, tính cách kì quặc, còn thích trêu chọc tôi, nhưng tôi lại luôn muốn ngồi bên cạnh anh, cùng anh đấu võ mồm hình như cũng rất thú vị.
Tôi đánh giá, đây là bởi vì tôi cũng không có bạn bè quan hệ thân thiết nào tại thành phố này, thật vất vả túm được một người có thể cùng dành thời gian với tôi, cũng không thể dễ dàng buông tha, huống chi, người này hẳn có thể xem như quý nhân kiếp sống nghề nghiệp của tôi, nếu không có anh, tôi e là cũng chẳng có cơ hội chuyển chính thức.
Đương nhiên, hiện tại tôi cũng không biết mình rốt cuộc khi nào có thể chuyển chính thức.
“Xuống xe.” Chu Hàm Chương dừng xe, tôi giương mắt nhìn, đã tới siêu thị rồi.
Đi theo Chu Hàm Chương dạo siêu thị, cảm giác này rất kì diệu.
Tôi nói: “Trước kia tôi luôn dạo siêu thị cùng với ba tôi.”
Chu Hàm Chương đẩy xe mua sắm, quay qua liếc nhìn tôi: “Tôi không muốn làm ba nuôi cho ai.”
Anh thật đúng là… rất hài hước.