Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 50

Tôi thừa nhận tôi là một đứa ngốc không lựa lời, lúc Chu Hàm Chương nhìn tôi trên mặt viết hai chữ: Giết cậu!

Tôi nhún vai: “Sorry.”

Chu Hàm Chương nhìn tôi một cách cạn lời, sau đó quay đi tiếp tục nhìn tuyết bên ngoài.

Bên ngoài tuyết rơi như sợi bông, người qua đường đều nheo mắt lại.

Tiệm lẩu ồn ào nhốn nháo, vừa bí vừa nóng.

Tôi vốn cũng đang ngắm tuyết, nhưng sau đó tầm mắt liền hoàn toàn dừng lại trên Chu Hàm Chương, anh hẳn cũng nóng, chóp mũi rịn lớp mồ hôi mỏng.

“Thầy Chu…” Tôi không biết khi Chu Hàm Chương xuất thần nhìn ngoài cửa sổ suy nghĩ gì, tôi chỉ là đột nhiên mở miệng muốn hỏi anh muốn cởi áo khoác ra không, như vậy có thể hơi mát mẻ chút, khoảnh khắc mở miệng tôi ý thức được tôi có lẽ quấy rầy đến anh rồi, tựa như trước đó vài ngày tôi đột nhiên lỗ mãng vọt vào cuộc sống của anh, nhiễu loạn tiết tấu cuộc sống vốn có của anh.

Nhưng mà, quấy rầy đến anh không chỉ một mình tôi, tôi còn chưa nói hết lời đã nghe thấy một giọng nữ phát âm tiêu chuẩn đó của hệ thống gọi tên của tiệm lẩu bảo khách hàng số 135 đến ngồi bàn số 7 dùng cơm.

Chúng tôi là số 135.

Tôi giơ tay kéo tay áo Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, đi thôi.”

Chu Hàm Chương chuyển sang tôi, đi theo tôi xuyên qua đám đông tìm kiếm bàn số 7 kia trong truyền thuyết.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, tôi trước kia có làm sao cũng không thể tưởng được sẽ cùng nhau ăn lẩu với Chu Hàm Chương.

Tôi còn tưởng rằng người này thật sự không dính khói lửa phàm tục, mùa hè uống sương sớm, mùa đông ăn tuyết chứ.

Bàn số 7 rất dễ tìm, thậm chí không cần cố ý xem số bàn, bởi vì chỉ có một bàn đó là trống.

Hai chúng tôi đi qua đó, tôi hỏi anh: “Anh ăn cay được không?”

Chu Hàm Chương cởi áo khoác ra, đặt ở một bên khác của ghế dựa: “Cậu thích ăn cay?”

“Thích, không cay không vui.” Tôi thật ra cũng không ăn cay giỏi lắm, nhưng đây không ảnh hưởng đến sở thích của tôi.

Quan hệ của tôi và “cay” tựa như tôi và người trong lòng, tôi đối nó u mê, đối phương lại đối tôi lạnh lùng.

Đương nhiên, hiện tại tôi không có người trong lòng.

“Vậy muốn nồi cay.”

Được Chu Hàm Chương đồng ý, tôi tức tốc bắt đầu đặt đơn.

Chu Hàm Chương dường như là một người không kén ăn, tôi chọn gì anh cũng nói được, cũng không biết là thật sự không kén hay là quá kén, không cân nhắc được.

Chọn món xong, Chu Hàm Chương nhìn thời gian: “Cơm nước xong rồi trở về kịp không?”

“Không sao,” Tôi nói một cách đúng lý hợp tình: “Tổ trưởng biết tôi ra ngoài với anh, ở bên cạnh anh có đặc quyền.”

Chu Hàm Chương cười, cầm ly nước nhấp một ngụm nhỏ: “Để cậu chiếm hời rồi.”

Tôi gật đầu như gà con mổ thóc, quả thật bởi vì anh, tôi chiếm hời không ít.

Chiếm hời của anh, chiếm hời của công ty, ngay cả đồng nghiệp ngồi cạnh tôi cũng nói: “Bạch Vị, tôi thật không biết phải nói cậu vận may tốt hay là không tốt nữa.”

Tôi chậm chạp không chuyển chính thức, hơn nữa trước khi ký được hợp đồng với Chu Hàm Chương, mọi người đều cảm thấy một nhân viên thử việc tôi đây bất cứ lúc nào cũng sẽ chạy lấy người, dù sao năm nay đã bắt đầu giảm biên chế rồi, nhưng nhờ Chu Hàm Chương, giờ tôi gần như có thể đi ngang tại bộ biên tập.

Tôi đây gọi là cậy được cưng mà kiêu!

Thứ như lẩu này tiện lắm, không cần chờ lâu.

Đáy nồi đỏ bừng rất nhanh đã bưng lên, tôi chảy nước miếng với người ta.

Chu Hàm Chương khịa tôi: “Không biết còn tưởng rằng cậu muốn uống nó đấy.”

“Tôi thật ra muốn lắm,” Đối mặt lời cà khịa của anh, giờ tôi không hề sợ hãi chút nào: “Tôi uống rồi anh sẽ không ăn được.”

Anh khẽ cười một tiếng: “Cảm ơn cậu nghĩ cho tôi.”

“Không khách sáo, nên vậy.”

Lúc Chu Hàm Chương theo ý tôi quyết định muốn nồi cay rát, tôi còn tưởng rằng anh là người ăn cay được, kết quả không ngờ tới, người này còn không bằng tôi nữa.

Đồ ăn mới vừa bỏ vào, anh tiến đến gần, chưa ăn một miếng nào đã ho khan trước rồi.

Tôi nói: “Thầy Chu, không thể nào? Ngài không thể ăn cay ạ?”

Anh không nói chuyện, một hơi bỏ một mâm ba chỉ bò cuộn vào hết trong nồi.

Ba chỉ bò cuộn đang quay cuồng, tôi nhìn Chu Hàm Chương qua làn hơi, luôn cảm thấy đại sự không ổn.

Quả nhiên, bữa cơm này ăn thật sự xuất sắc, vốn dĩ muốn vừa trò chuyện cảm tình vừa ăn cơm, kết quả hai chúng tôi đều nước mũi nước mắt tèm lem, căn bản không rảnh bày tỏ tình cảm.

Tiệm lẩu nhà này càng cay hơn chút so với nhà khác, cũng thơm hơn một ít, đương nhiên, cũng đắt hơn một ít, trong tình huống bình thường tôi tuyệt đối sẽ không mời người tới nơi này ăn cơm, nhưng Chu Hàm Chương có ý nghĩa khác biệt đối với tôi, anh xứng đáng.

Xứng đáng thì xứng đáng, nhưng không ngờ tới đôi ta hôm nay đều rất chịu tội.

Lúc gọi món đã quên nói hơi cay là được, người ta dựa theo độ cay bình thường, vậy là dẫn tới hai người căn bản không thể ăn cay chúng tôi nửa trước ăn đến đôi mắt rơi nước mắt như mưa cả người chảy mồ hôi thất khiếu phun lửa, vì giảm cay ừng ực ừng ực một người uống tận ba bình sữa bò, nhân tiện cười nhạo đối phương gà.

Nửa sau, hai chúng tôi thật ra thật sự có chút chịu không nổi, nhưng vì không lãng phí lương thực, không thể không vớt thịt và đồ ăn từ trong nồi ra, rửa trong bát nước một đợt rồi ăn.

Đại ca bàn kế bên nhìn hai chúng tôi, phỏng chừng nhịn cười sắp nội thương rồi.

Tôi nói: “Thầy Chu, ngài nói xem chúng ta đây là hà tất phải thế?”

Chu Hàm Chương liếc nhìn tôi: “Tôi cho rằng cậu thích.”

“Tôi thích chứ!” Tôi nói: “Nhưng không thể chỉ suy xét mỗi tôi có thích hay không, ngài nói đúng không?”

“Cay thành như vậy cậu còn thích?”

Tôi và Chu Hàm Chương lúc này trông đều rất thảm, mặt đỏ rần, trong tầm tay đều là khăn giấy, chắc chẳng có mấy người gặp qua hình tượng thế này của anh.

“Thích.” Tôi cười: “Nhiều kích thích.”

Anh uống ngụm sữa bò, như suy tư gì mà nhìn tôi, sau đó nói: “Vậy tôi cũng thích.”

Cùng gu!

Không ngờ tới Chu Hàm Chương còn là một người thích theo xu hướng.

“Nếu thích, vậy ăn thêm chút nữa đi!” Tôi gắp thịt cho anh: “Ăn no mới có sức lực… đệt.”

Tôi thật sự không phải cố ý nói tục đâu, tôi người này ngày thường rất có giáo dưỡng, chỉ là lúc gắp thịt cho Chu Hàm Chương tay tôi vô tình bị nóng chút.

Nhưng đây cũng không phải xấu hổ nhất, xấu hổ nhất chính là…

Chu Hàm Chương nói: “Bạch Vị, cậu nói cái gì đấy?”
Bình Luận (0)
Comment