Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

Chương 54

Tôi liếc nhìn thời gian.

“Thầy Chu, hiện tại mới sáu giờ mười lăm.” Tôi nói: “Sao anh sớm vậy?”

Một đêm trôi qua, bên ngoài tuyết đã ngừng, tôi nhìn Chu Hàm Chương, nghi ngờ người này tối hôm qua căn bản không về trên núi.

“Cơm sáng, đương nhiên sớm.”

Lúc anh nói chuyện nâng tay lên, lúc này tôi mới thấy anh còn xách theo đồ đến gặp tôi.

Không phục không được, người đàn ông này nếu mà để tâm đến, anh thật ra rất biết chăm sóc người khác, trai già lạnh lùng như Chu Hàm Chương bị tôi nhận định không hiểu tính người cũng biết tới tìm tôi ăn cơm phải lấy lòng trước tiên.

Ai có thể từ chối được ý tốt như vậy đâu?

Dù sao tôi không được.

Tôi nghiêng người để anh tiến vào: “Tôi đi rửa mặt trước.”

Chu Hàm Chương vào phòng, tôi hoả tốc chạy vào toilet, kết quả lại đụng phải bạn cùng phòng mới vừa đi WC xong bước ra.

“Chào buổi sáng.” Tôi chào hỏi bạn cùng phòng.

Công ty của bạn cùng phòng xa, mỗi ngày rời giường sớm hơn tôi rất nhiều, trên cơ bản lúc tôi dậy người ta đã đi rồi, cũng khó trách Chu Hàm Chương gõ cửa có người thả anh vào, nếu không phải bạn cùng phòng của tôi thức dậy sớm, phỏng chừng anh cũng chỉ có thể ở bên ngoài chờ tôi giống như chờ đợi Godot*.

* Là vở kịch của Samuel Beckett - nhà văn được giải Nobel Văn học. Đây là tác phẩm nói về hai người đàn ông cả đời chờ đợi một nhân vật không quen biết tên là "Godot", Godot viết giống như God (Chúa Trời)

Bạn cùng phòng cười hì hì chào hỏi tôi: “Ba nuôi của cậu tới sớm thật.”

Ba nuôi.

Tôi qua đời tại chỗ.

“Đừng quậy đừng quậy, nói đùa thôi.” Tôi sợ bị Chu Hàm Chương nghe thấy, phỏng chừng người nọ sẽ không cho tôi sắc mặt tốt.

Bạn cùng phòng mỉm cười chạy về phòng ngủ của mình, tôi nhanh chóng rửa mặt, sau đó trở về tìm Chu Hàm Chương.

Lúc tôi rửa mặt xong vào phòng, Chu Hàm Chương đã lấy từng món ăn sáng mang theo từ trong túi ra đặt lên bàn cạnh cửa sổ của tôi, phục vụ vô cùng tận tâm.

Tôi nói: “Thầy Chu, mấy giờ thì anh rời giường xuống núi vậy? Trời lạnh đường trơn, rất nguy hiểm đó!”

Chu Hàm Chương vô cùng bình tĩnh: “Tối hôm qua tôi không trở về.”

Tôi nghe xong, chấn động tâm hồn, chấn xong sau đó cố ý đùa anh: “Thầy Chu, anh sa đọa rồi!”

Chu Hàm Chương dường như không nghe hiểu lời nói trêu đùa của tôi, quay qua hỏi tôi: “Vì sao?”

Thôi, tôi không nên trêu đùa anh thế này.

“Không có gì.” Tôi nói: “Ăn cơm ăn cơm, tôi đói bụng rồi.”

Tôi da mặt cũng đủ dày, người ta mua tôi liền ăn.

Chu Hàm Chương người này thật sự rất không tệ, mua trứng vịt Bắc Thảo cháo thịt nạc và bánh kếp nhân trứng gà tôi thích nhất, bánh kếp nhân trứng gà còn bỏ thêm ức vịt và xúc xích nướng, bữa sáng vô cùng xa hoa.

Tôi ở đàng kia vùi đầu ăn, cũng không nói lời nào, chủ yếu là không biết nói gì với anh, hiện tại quan hệ của chúng tôi rất vi diệu, tôi căn bản không biết mình rốt cuộc hẳn nên đối mặt với anh bằng thái độ và tâm thái gì.

Tối hôm qua tôi tự hỏi nhân sinh không tự hỏi ra kết quả, phỏng chừng một chốc một lát cũng sẽ không có kết quả.

“Ăn ngon không?” Chu Hàm Chương hỏi tôi.

Tôi gật đầu, không hé răng.

“Tôi cũng biết làm.”

Tôi cười haha vài tiếng: “Thầy Chu ngài giỏi quá.”

Anh nhìn tôi chằm chằm, bị khóe mắt tôi bắt giữ được, nhưng tôi không dám quay qua đối diện anh, cũng không biết chột dạ gì nữa.

Nói đến cũng là kỳ lạ, chột dạ chẳng lẽ không nên là anh à?

Là anh muốn theo đuổi tôi, tôi sợ cái gì?

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tôi không dựng thẳng lưng nổi, cực kì không tiền đồ.

Cho nên nói, có số người sinh ra đã có sẵn cảm giác áp bức trên thân, Chu Hàm Chương cả người rất là “áp bức”, vô cùng thích hợp với cốt truyện “cưỡng ép yêu” trong tiểu thuyết.

Đương nhiên, tôi không phải nói tôi có thể “cưỡng ép yêu” với anh.

“Bạch Vị.”

“Ơi, đây, ngài nói đi.”

Tôi tất cung tất kính, thật cẩn thận, như đi trên băng mỏng.

Chu Hàm Chương nói: “Tôi đúng là đang theo đuổi cậu.”

Tôi xém bị sặc chết.

Chu Hàm Chương đưa nước cho tôi, tôi ừng ực ừng ực uống vài hớp cuối cùng sống lại.

“Thầy Chu…” Có vẻ không trốn được rồi, anh người này quá mức ngay thẳng, tôi nói: “Ngài đừng nói đùa.”

“Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa?” Anh lạnh mặt, một chút cũng không có dáng vẻ theo đuổi người khác nên có.

Anh theo đuổi tôi, chẳng lẽ không nên nịnh nọt một ít à? Người này bị sao vậy? Không ra bài theo kịch bản gì hết!

Anh nói: “Tôi không nói đùa, cậu thích đàn ông à?”

Thích, vô cùng thích, hơn nữa vô cùng khát vọng yêu đương với đàn ông.

Nhưng vấn đề là, anh chính là Chu Hàm Chương đó!

Tôi không phải người không tự tin, nhưng khi Chu Hàm Chương nói anh theo đuổi tôi, đây quả thật quá khó tin, hai chúng tôi thấy thế nào cũng không giống như người có thể cọ xát ra tia lửa.

“Bạch Vị, trả lời câu hỏi.”

“Thích.” Anh như một giáo viên, uy nghiêm vô cùng, tôi sợ tới mức lập tức trả lời: “Tôi là gay.”

“Vậy là tốt rồi.”

Vậy là tốt rồi? Anh thật đúng là… biết nói ghê.

“Nhưng mà…” Tôi vẫn không nhịn được, hỏi anh rằng: “Vì sao là tôi thế?”

Tôi cắn muỗng nhựa nhìn anh: “Tôi thật sự không nghĩ ra nguyên nhân anh thích tôi.”

Chu Hàm Chương nhìn tôi chăm chú, ánh mắt ấy như thể hận không thể đốt một lỗ trên người tôi, nóng bỏng đến có phần quá mức, tôi trước đây có thế nào cũng không tưởng tượng được anh sẽ có ánh mắt như thế.

Người này hóa ra cũng có nhiệt tình có độ ấm.

Anh nói: “Cậu không rõ.”

Tôi quả thật không rõ.

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.”

Nhưng anh hẳn cũng coi như người trong cuộc mà.

“Bạch Vị.”

“Ơi, ngài nói đi.”

“Suy xét một chút đi.”

“Nhưng đây cũng quá đột ngột.”

Chu Hàm Chương lắc đầu, rất vững vàng mà nói với tôi: “Không đột ngột, tôi đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ rồi.”

Nhìn không ra à.

Tôi có hơi muốn cười, cười một cách đắc ý, tôi có thế nào cũng chẳng ngờ đến Chu Hàm Chương sau khi suy nghĩ cặn kẽ vẫn cảm thấy tôi đáng để được anh thích, con người của tôi, ưu tú như vậy ư? Trước kia sao tôi không phát hiện?

Quả nhiên, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường ha!
Bình Luận (0)
Comment