Trước kia luôn cảm thấy Chu Hàm Chương nói chuyện mỉa mai độc miệng, hiện tại mới biết được, khi anh nghiêm túc nói lời dễ nghe, tôi căn bản không chống đỡ được.
Có lẽ đối với anh mà nói chỉ là thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, nhưng nghe vào lỗ tai tôi, lại là lời tỏ tình xưa nay chưa từng có.
Người này lợi hại, tôi xem như toang rồi.
Thính phòng của bộ phim mà hai chúng tôi xem chật ních, phim chiến tranh, có số cảnh rất cảm động.
Tôi và Chu Hàm Chương ngồi ở hàng cuối cùng, xem vô cùng nhập tâm, thậm chí đã quên uống Coca ăn bắp rang.
Tuy rằng nói tiếp nữa có lẽ có người không tin, nhưng tôi quả thật là một thanh niên văn học đa sầu đa cảm, xem phim có đôi khi khóc rồi thì thật sự không ngừng được.
Phim chiếu đến phần đau lòng lại cảm động, tôi và những người khác trong rạp chiếu phim phối hợp, làm âm thanh nức nở và xì nước mũi hết đợt này đến đợt khác.
Chu Hàm Chương ngồi bên cạnh tôi, vốn dĩ anh cũng xem đến rất nhập tâm, kết quả bởi vì tôi bắt đầu khóc, anh chỉ có thể không ngừng lau nước mắt cho tôi.
Tôi khóc ướt nửa túi khăn giấy, nửa túi còn lại dùng để xì nước mũi, chờ phim kết thúc chúng tôi đi ra phòng chiếu phim, nhân trung tôi cũng bị khăn giấy cọ đến nóng rát đau.
Tôi nói: “Thầy Chu, rất xin lỗi, có phải em ảnh hưởng anh xem phim không?”
Chu Hàm Chương cười nói: “Bộ phim em diễn này anh xem say mê.”
Chậc, giỏi vẫn là anh giỏi.
Xem xong phim tôi khóc đến mức đau đầu, hai chúng tôi chạy đến vườn treo của trung tâm thương mại để hóng gió trong ngày mùa đông.
“Lúc mùa hè nơi này cực kì đẹp,” Tôi nói: “Chờ xuân về hoa nở chúng ta đến tiếp.”
Hiện tại đứng ở đây, phóng mắt nhìn lại đều là tuyết đọng, đẹp thì cũng vẫn đẹp, nhưng lạnh cũng là lạnh thật.
Chu Hàm Chương đứng ở bên người tôi chắn gió cho tôi, lén lút nắm lấy tay của tôi.
“Lạnh quá.”
“Em có một thứ tốt.” Tôi chợt nhớ tới máy sưởi tay nhỏ mà tôi rút được sau khi dùng cuốn vé có thể rút thăm trúng thưởng của bộ phim mới xem xong.
Máy sưởi tay cỡ lòng bàn tay, sạc pin là dùng được.
Tôi thử bật lên, không ngờ lượng điện năng nhỏ tích trữ trong máy sưởi tay mới lại đủ để tạo ra nhiệt.
Chu Hàm Chương vẻ mặt nghi hoặc nhìn thứ này, tôi bỗng nghĩ đến túi chườm nóng kiểu cũ kia trong nhà anh, không khỏi bật cười: “Có phải lại bị khoa học kỹ thuật cao cấp mới làm cho giật mình không? Thầy Chu, anh tuổi còn trẻ cũng đã bị thời đại bỏ lại sau lưng, học tập thêm chút đi nè!”
Anh duỗi tay đến sờ máy sưởi tay mang tạo hình hoạt hình kia, nâng bằng hai tay, như thể đang dâng hương một cách thành kính.
Một lát sau, tay anh ấm nóng, tôi vốn muốn nói lấy máy sưởi tay về, tôi cũng phải sưởi ấm nữa.
Không nghĩ tới, anh trực tiếp tắt, bỏ vào túi mình.
“Ôi, anh người này sao lại như vậy?” Tôi duỗi tay đi đoạt lấy, kết quả bị anh cầm tay.
Chu Hàm Chương hai tay bao lấy tay tôi, nóng hầm hập, ấm áp, tuy rằng đây là một mùa trời đông tuyết phủ, nhưng lòng bàn tay của tôi bởi vì nhiệt độ của anh mà dần sống lại.
Tôi cười hỏi anh: “Anh hỏi em ‘Anh là gì của em’ đi.”
Chu Hàm Chương nói: “Em là Bạch Vị của anh.”
“Không phải,” Tôi “chậc” một tiếng nói: “Em là bảo anh hỏi em, anh là gì của em!”
“Anh là gì của em?”
Tôi ngậm ý cười nhìn anh, học giọng điệu của quảng cáo xem khi còn nhỏ nói: “Anh là máy sưởi tay của em.”
Chu Hàm Chương cười, không nói lời nào.
“Lúc này anh phải nói ‘Ồ? Hóa ra anh là máy sưởi tay à!’.”
“Hóa ra anh là máy sưởi tay à.”
Chu Hàm Chương vô cùng phối hợp trò trẻ con của tôi, điều này làm cho anh trông càng đáng yêu.
“Như vậy anh có thể được em nâng trong lòng bàn tay rồi!”*
* Một câu thả thính của giới trẻ bên TrungNói xong, tôi cười sặc sụa, nhưng anh dường cũng không bắt được điểm cười vì căn bản không biết quảng cáo của trà sữa Ưu Nhạc Mỹ.
Anh vẻ mặt ngơ ngác làm tôi cười điên hơn, trực tiếp ghé vào trong lòng anh.
Trong gió lạnh nói lời thả thính với bạn trai mình thật sự là việc làm người ta cảm thấy ấm áp.
Tôi nói: “Thầy Chu, anh chê em ồn ào không?”
“Em còn có thể ồn ào thêm một chút.”
“Anh chê em trẻ con không?”
“Em còn có thể trẻ con hơn một chút.”
“Anh thích em không?”
“Anh còn có thể thích em nhiều hơn nữa.”
“Anh cảm thấy em thích anh không?”
“Thích.”
Hai chúng tôi dựa vào cùng nhau cười, tiếng cười được gió cuốn đi, bay về nơi rất xa.
“Anh hôn em một chút đi.” Tôi nói.
“Ở đây?” Thầy Chu rụt rè hơn tôi, anh cảm thấy chuyện thế này đều phải trốn trong ổ chăn thực hiện.
“Ở ngay đây.” Tôi bắt lấy cổ áo anh: “Hôn em đi, dù sao hiện tại cũng không có ai khác.”
Chu Hàm Chương nhìn tôi, một mảnh bông tuyết đột nhiên rơi xuống, vương trên trán trên tóc anh.
Tôi còn chưa kịp nhắm mắt, anh đã tiến đến, nụ hôn mang hơi lạnh dừng nơi môi tôi, tôi giống như bông tuyết vậy, sắp hòa tan rồi.
The end.