Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 24


Chỉ trong chốc lát, tiểu đội năm người bị bọn người Dịch Tuyết Phùng trên trời giáng xuống cưỡng ép cướp mất Linh Phân Ngọc.

Sau khi bị đoạt Linh Phân Ngọc, những người đó đứng không vững, thân thể phảng phất không còn trọng lượng, loạng choà loạng choạng bay lên không trung, chưa được bao lâu liền bị Vân Hồ Thành giải cấm chế đá xuống dưới.

Dạ Phương Thảo ngồi chồm hỗm trên mặt đất kiểm tra đồ vật trong Linh Phân Ngọc, Giang Tức Vọng trầm mặt nắm cổ tay một người, nói: "Các ngươi đến Vân Hồ Thành bao lâu rồi?"
Người nọ đầu hướng xuống dưới, mặt nghẹn đến đỏ bừng, vốn bị cướp mất Linh Phân Ngọc đã đủ khiến bọn họ tức điên, ai ngờ người này còn phát rồ không thả hắn đi.

Hắn không nhịn được mắng: "Hóa ra Hàn Hoài Xuyên các người lại ác độc đến như vậy! Còn chưa tới một tháng đã bắt đầu đoạt Linh Phân Ngọc, tưởng làm vậy là có thể thắng sao? Phi, lão tử không bồi các ngươi, mau buông tay cho ta!"
Đây là lần đầu tiên Giang Tức Vọng bị người mắng xối xả ác độc, lập tức bối rối không thôi.

Người kia đầu chân đảo lộn thực sự khó chịu vô cùng, hai chân đạp đạp trong không khí, nhưng làm cách nào cũng không thoát nổi gọng kiềm của Giang Tức Vọng.

Hắn tức gần chết, dư quang quét đến sơn động đen kịt phía sau mọi người —— vừa rồi bọn họ ở đó đoạt linh vật, linh thú bảo hộ thân hình nhỏ yếu đang nằm trên mặt đất không rõ sống chết.

Dịch Tuyết Phùng cau mày hạ eo —— áo bào của Ninh Ngu quá rộng, đi đường thường phết xuống đất, nhiều lần suýt vấp ngã, hắn nghe thấy mấy lời chửi mắng tức giận của người kia, ngẩng đầu lên nhìn một chút, bất đắc dĩ nói: "Thời gian bọn họ đến cũng không kém mấy ngày so với các ngươi, nếu đã như vậy, thì thả người đi."
Giang Tức Vọng còn muốn ép hỏi cụ thể mấy ngày, nhưng nhìn dáng vẻ người kia mặt mày đỏ bừng còn đang phẫn hận nhìn hắn chằm chằm, không thể làm gì khác hơn là buông tay.

Nhưng hắn vừa mới buông tay, thiếu niên kia giãy dụa đặt tay lên môi, thổi ra một tiếng chói tai, linh điểu bốn phía đột nhiên đập cánh nhảy vọt lên không.

Dịch Tuyết Phùng cảm giác dưới chân bỗng nhiên truyền tới một trận run rẩy, mà âm thanh kia càng ngày càng lớn, trong lòng chợt trào dâng một dự cảm không tốt.

Tiếng huýt chói tai dừng lại trong nháy mắt, cách đó không xa tầng tầng đại thụ che trời ầm ầm ngã xuống, ngay sau đó là động tĩnh hung thú cự đại lao đến như sông cuộn biển gầm, hơn nữa còn hướng vị trí của bọn họ đang đứng mà lao tới.

Dịch Tuyết Phùng phản ứng cực nhanh, quay đầu nhìn linh thú chỉ còn một hơi cuối cùng bên trong hang núi, cùng với...!hai dấu chân to nhỏ không đều đọng nước ngoài cửa hang.

Đồng tử hắn đột nhiên co rút.

Ánh Hồng luôn đi theo bên cạnh Dạ Phương Thảo tựa hồ cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên rít lên một tiếng, mỏ nhọn nhanh chóng ngậm Dạ Phương Thảo cùng hai thiếu niên gần đó nhất, vung cánh bay lên không trung.

Cơ hồ cùng lúc đó, Dịch Tuyết Phùng thét một tiếng chói tai: "Đi mau!"
Hắn trực tiếp cầm Thiết Vân kiếm, thẳng tay chém một đường mang theo tia lửa vụt bén, linh lực giống như một quả cầu lửa thật lớn, hô một tiếng mãnh liệt đập nát vô số đại thụ cản đường, ở giữa rừng rậm mạnh mẽ mở ra một con đường lửa.

Giang Tức Vọng bắt lấy ma tu còn đang ngây ngốc bên cạnh, quay đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn thiếu niên đang lơ lửng giữa không trung.

Thiếu niên kia bay lên không, nhìn dáng vẻ mọi người chật vật chạy trốn dưới đất, lộ ra nụ cười dương dương tự đắc: "Cho các ngươi cướp đoạt, đáng đời!"
Hắn vừa cười, thân thể đột nhiên mất trọng lực, thẳng tắp bị cấm chế của Vân Hồ Thành bắn bay ra ngoài.

"A —— "
Xung quanh một trận nghiêng trời lệch đất, Giang Tức Vọng nắm lấy ma tu kia dùng hết tốc lực nhanh chóng xông vào biển lửa với Dịch Tuyết Phùng, hắn dùng linh lực ngăn cách lửa nóng xung quanh, thở hổn hển nói: "Nơi này thậm chí có hai con linh thú bảo hộ, thằng nhãi kia..."
Hắn đại khái lại muốn mắng ác độc, nhưng nhớ tới bản thân cũng mới bị mắng là ác độc, câu mắng chửi đột ngột nghẹn lại trong lòng.

Nhìn tình hình, trước mắt có lẽ năm người bọn họ không địch lại nổi linh thú, đại khái phải nghĩ cách tách hai con ra đối phó.

Thiếu niên bị Giang Tức Vọng giữ lại kia có lẽ là tu sĩ ngự thú, bị bọn họ trắng trợn cướp đoạt, mất quyền thi đấu không cam tâm, nên huýt sáo dẫn dụ con linh thú kia trở về.

Dịch Tuyết Phùng ném Thiết Vân kiếm thẳng một đường trước trước mặt, mũi kiếm lập tức hóa thành một đạo kiếm quang hòa vào chân trời.

Thân thể này của Lâm Phù Ngọc không thể chịu nhiều khổ cực, cộng thêm vào độc linh hoa rót vào làm tổn thương kinh mạch, hắn chỉ mới chạy vài bước, lồng ngực phảng phất đau muốn nổ tung, linh lực vẫn luôn lưu sướng trong kinh mạch cũng bắt đầu có chút trì trệ.

Dịch Tuyết Phùng mày không nhíu, sắc mặt vẫn như cũ thập phần bình tĩnh, hắn biết Giang Tức Vọng muốn mắng cái gì, nói: "Bọn họ đến Vân Hồ Thành vẫn chưa được một tháng, chúng ta không màng đạo nghĩa cướp bọn họ trước, hắn trả chúng ta một đạo cũng là chuyện đương nhiên, không có gì ác độc hay không ác độc —— cẩn thận!"
Tốc độ Dịch Tuyết Phùng cực nhanh, kinh nghiệm hơn trăm năm giao thủ giúp hắn hầu như không cần nhìn bằng mắt, trở tay đẩy Giang Tức Vọng một cái, Giang Tức Vọng sau khi lảo đảo miễn cưỡng đứng vững, một thân cây cháy hừng hực ngã rầm xuống nơi hắn vừa đứng —— chỉ cần muộn một hơi thôi, sợ bây giờ ở đó là một bãi thịt nát.

Đầu Giang Tức Vọng đổ mồ hôi lạnh, lần thứ hai tiến lên: "Đa tạ tiểu tiên quân."
Sắc mặt Dịch Tuyết Phùng tái nhợt lắc đầu, ra hiệu không cần.

Động tĩnh phía sau càng lúc càng gần, mặc dù bọn họ chạy trốn rất xa, nhưng dựa vào động tĩnh của linh thú kia, muốn đuổi kịp bọn họ, cũng dễ như trở bàn tay.

Dịch Tuyết Phùng không dấu vết ấn lại lồng ngực từng trận đau nhứt, đang định nói điều gì, động tĩnh phía sau bỗng nhiên im bặt.

Âm thanh vừa rồi quá đinh tai nhức óc, âm thanh đột nhiên dừng lại, mọi người chỉ cảm thấy lỗ tai mình bị điếc trong nháy mắt, chậm một chốc mới miễn cưỡng khôi phục lại.

Dịch Tuyết Phùng vội vã quay đầu lại, nhìn xuyên thấu qua tầng tầng lửa nóng mãnh liệt, chỉ mới thoáng qua, nhưng sắc mặt tái nhợt của hắn càng thêm khó coi.

Linh thú phía sau cực kỳ to lớn, dù bọn họ đã chạy trốn thật xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân mình sừng sững của nó trong biển lửa mênh mông.

Tiêm mõm hỏa vũ, đề khiếu bi thương.

Giang Tức Vọng suýt nữa thất thanh: "Là phượng hoàng!"
Dịch Tuyết Phùng lại lắc đầu: "Không, là Hỏa Kính Điểu."
Giang Tức Vọng sửng sốt một chút, danh tự này hắn chưa từng nghe tới, không thể làm gì khác hơn là mờ mịt nhìn Dịch Tuyết Phùng, chờ được giải đáp.

Từ sau khi Dịch Tuyết Phùng sống lại, vô luận gặp chuyện gì cũng đều là người khác nắm rõ, còn hắn vẫn luôn ở trạng thái ngơ ngác mờ mịt, đây là lần đầu tiên tình thế lật ngược đó.

Hắn kiềm chế khóe môi đang cong lên, bảo trì bình tĩnh mà giải thích: "Cũng coi như là một nhánh của phượng hoàng, huyết mạch lại cách xa mấy vạn dặm, thế nhưng điểm tương đồng duy nhất giữa nó với phượng hoàng chính là..."
Lúc này Hỏa Kính Điểu đại khái đã nhận ra đồng bạn của mình tiêu vong, đột nhiên ngẩng cổ gào thét một tiếng, tiếng kêu càng lên cao càng vang xa, lâu dài mãi không tiêu tán.

Đợi đến khi tiếng kêu của nó đình chỉ, Dịch Tuyết Phùng sắc mặt tái nhợt mới nói tiếp.

"...!Không sợ lửa."
Tiếp theo chỉ trong chớp mắt, Hỏa Kính Điểu đập cánh, phảng phất như phượng hoàng dục hỏa, rít một tiếng hướng về phía bọn họ hung ác đánh tới.

Linh thú luôn sợ lửa, Dịch Tuyết Phùng nguyên bản còn ôm suy nghĩ dùng lửa hù dọa nó nên mới dùng Thiết Vân vung ra một đạo hỏa diễm, không ngờ hôm nay bọn họ gặp phải một con hàng hiếm không sợ lửa.

Thật xui xẻo mà.

Hô hấp Dịch Tuyết Phùng đã bắt đầu rối loạn, hắn thở hổn hển nói: "Lửa không có tác dụng, ngươi mau ngự kiếm rời đi."
Giang Tức Vọng vội vàng nói: "Vậy còn ngươi?"
Dịch Tuyết Phùng cười khổ một tiếng: "Ta không ngự kiếm."

Giang Tức Vọng sững sờ, tựa hồ không nghĩ đến có người không ngự kiếm.

Dịch Tuyết Phùng sợ té ngã, không chịu học ngự kiếm đến nơi đến chốn, mỗi lần xuất môn đều ké kiếm của Ninh Ngu, tuy lần nào cũng bị mắng, nhưng vẫn vui vẻ tự tại; sau này đến Man Hoang, lại không còn cơ hội ngự kiếm.

Nhìn thấy lo lắng trong mắt Giang Tức Vọng, Dịch Tuyết Phùng động viên hắn: "Không sao, tuy ta đánh không lại nó, nhưng cũng không dễ chết như vậy đâu, đi mau, chúng ta gặp lại ở Nam cảnh."
Dịch Tuyết Phùng giơ tay bẻ một cành cây bị thiêu đốt, tùy ý vẩy vẩy dập tắt lửa trên thân cây, trực tiếp đứng tại chỗ, nhìn tư thế kia có lẽ muốn nghênh chiến Hỏa Kính Điểu khí thế hùng hổ kia.

Giang Tức Vọng suýt nữa bị hắn hù chết, hắn là một kiếm tu còn không dám tùy tiện ứng chiến với một linh thú lớn như vậy, huống chi Dịch Tuyết Phùng tay không...!
Không đúng? Thiết Vân kiếm đâu?
Cho dù Giang Tức Vọng tâm trí sớm thành thục, nhưng chung quy vẫn còn là một thiếu niên mười sáu tuổi, tình huống bộc phát như vậy khiến đầu óc sớm hắn mơ hồ không xác định được phương hướng.

Hắn mờ mịt nhìn sau lưng Dịch Tuyết Phùng, muộn màng phát hiện ra một vấn đề khác.

Ma tu kia đâu?!
Giang Tức Vọng hoảng sợ nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra ma tu tướng mạo xuất sắc hắn vẫn luôn giữ bên cạnh, không biết khi nào đã mất tăm mất tích.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Đừng để ý tới cậu ta, ngươi tìm Dạ Phương Thảo trước đi."
Giang Tức Vọng luống cuống nhìn hắn.

Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu, nở một nụ cười dịu dàng với hắn: "Nhất định phải bảo hộ tốt Dạ đại sư..."
Tâm thần Giang Tức Vọng chấn động.

Hắn vốn luôn khinh thường Lâm Phù Ngọc được cưng chiều từ nhỏ, cho dù trước đây bị hắn đánh cho mất hết mặt mũi, nhưng vẫn không có thêm bao nhiêu kính trọng hắn.

Mà hiện tại thân thể đơn bạc kia đưa lưng về phía hắn, quay mặt nhìn về linh thú hung ác không biết lớn gấp bao nhiêu lần so với hắn, vậy mà vẫn còn tâm trạng quan tâm an nguy của người khác, Giang Tức Vọng đột nhiên cảm thấy lúc trước mình khinh thường Lâm Phù Ngọc thực sự rất ấu trĩ rất buồn cười, cũng khó trách tu vi hắn vẫn luôn trì trệ lâu nay, nguyên cớ nhất định là do lòng dạ hắn quá hẹp hòi.

Viền mắt Giang Tức Vọng cay cay, đôi môi động động, đang muốn nói gì, lại nghe thấy tiểu tiên quân làm người kính trọng kia nói tiếp.

"...!Linh Phân Ngọc trong tay." Dịch Tuyết Phùng vô cùng nghiêm túc nói tiếp, "Hỏa Kính Điểu tuy rằng không phải phượng hoàng, nhưng có lẽ là huyết mạch cường hãn nhất trong Vân Hồ Thành, những người kia nhất định đã đoạt được vô số bảo vật quý hiếm, ngươi bảo vệ cẩn thận Dạ đại sư, đừng để hắn ném mất."
Giang Tức Vọng: "..."
Giang Tức Vọng mặt không cảm xúc, ngự kiếm bay lên không, không nói thêm lời nào dư thừa.

Dịch Tuyết Phùng cười cười nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của thiếu niên, xa xôi thở dài một hơi, nghĩ thầm như này đã hiểu rõ rồi nhỉ, tiểu hài tử bây giờ đều đáng yêu như vậy sao?
Cánh Hỏa Kính Điểu chỉ đập ba lần, đã trực tiếp rút ngắn được khoảng cách Dịch Tuyết Phùng chạy thụt mạng nửa ngày trời.

Hỏa Kính Điểu so với Ánh Hồng còn lớn hơn hai ba lần, con ngươi rực lửa gắt gao nhìn chằm chằm vào nhân loại nhỏ bé như giun dế dưới mặt đất.

Nó ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, cánh phiến khởi, đột nhiên phun ra một đoàn lửa đỏ rực cháy, mục tiêu chính là Dịch Tuyết Phùng ở dưới.

Chỉ là một nhân loại nhỏ bé mà thôi, một đám lửa cũng có thể thiêu đốt thành tro bụi.

Dịch Tuyết Phùng không binh khí, trong tay chỉ có một cành cây xiêu xiêu vẹo vẹo, gần như buồn cười đón nhận đòn giận dữ từ Hỏa Kính Điểu.

Trên cành cây kia còn lưu lại hai mảnh lá cây, Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng vung lên trước một cái, trong thoáng chốc dây leo xen kẽ mọc lan ra, vô số cành lá màu xanh lục che ngợp bầu trời, tựa như cây khô gặp mùa xuân thẳng tắp đón nhận quả cầu lửa kia.

Chỉ thấy dây leo đan dệt, phút chốc trên không trung xuất hiện một tấm lưới khổng lồ, ngay lúc cầu lửa phóng đến trực tiếp bao vây lấy, gắt gao khóa hỏa diễm ở bên trong.

Linh lực bị khuấy động một trận.

Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy ngực đau xót, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, bàn chân giẫm trên mắt đất cũng bị cưỡng ép vùi sâu xuống ba phần.

Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, Dịch Tuyết Phùng dùng khóe mắt liếc qua, phát hiện hàng nhái kia đang chậm rãi dựa vào một thân cây, ngoẹo cổ mỉm cười nhìn hắn.

"Cần ta* giúp ngươi không?"
Dịch Tuyết Phùng ghét nhất người khác ta đến ta* đi, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, nói: "Cút."
*Trong bản convert, ở đây hàng pha kè xưng ngộ, ngộ nị á
Ma tu cười lắc đầu một cái, thở dài nói: "Hiện tại ngươi còn trẻ, tất nhiên không biết mấy chữ tự lượng sức mình này viết như thế nào?"
Cậu ta không muốn khối thân thể tốt nhất để đoạt xác này của Lâm Phù Ngọc bị hao tổn, tư thái ưu nhã tiến lên, từ sau lưng Dịch Tuyết Phùng đưa tay ra, chầm chậm bao bọc lấy bàn tay đang cầm nhánh cây hơi phát run của Dịch Tuyết Phùng.

Ma tu ghé bên tai hắn, ôn nhu nói: "Tên ta là Mục Tuyết Thâm, tiểu tiên quân nhất định phải nhớ kỹ."
Cả người Dịch Tuyết Phùng run lên, con mắt trợn tròn, quay đầu lại ngạc nhiên nhìn hắn ta*.

*Từ đoạn biết được thân phận của Mục Tuyết Thâm t sẽ đổi "cậu ta" thành "hắn ta" nha, dù sao cũng k trẻ trung gì, huống chi có liên quan tới chuyện lúc trước của DTP.

Mục Tuyết Thâm dùng gương mặt kia của Dịch Tuyết Phùng, nhẹ nhàng cong môi nở nụ cười, tà tính tê cả da đầu.

Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy một luồng ý lạnh uyển chuyển như độc xà, chầm chậm thuận theo sống lưng đầy mồ hôi lạnh của hắn từng chút từng chút bò lên trên, mồ hôi lạnh ở thái dương cũng rào rạt đổ xuống, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.

Mục Tuyết Thâm...!
Tuyết Thâm!
Thân mình Mục Tuyết Thâm dán chặt vào lưng hắn, mềm mại nắm lấy bàn tay không ngừng phát run, nhẹ nhàng nỉ non: "Nhìn phía trước, học tập cho tốt."
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên hít sâu một hơi, vậy mà không để ý hung thú trước mặt nữa, trở tay muốn một chưởng đánh vào ngực Mục Tuyết Thâm.

Mục Tuyết Thâm trầm thấp nở nụ cười, bất đắc dĩ thở dài: "Tính tình không màng sống chết này của ngươi, khiến ta nhớ tới một cố nhân."
Hắn ta chỉ dùng một tay nhẹ nhàng chế trụ Dịch Tuyết Phùng, tay còn lại vẫn như cũ dán lên sống lưng lạnh như băng của Dịch Tuyết Phùng.

Dịch Tuyết Phùng đột nhiên cảm giác một luồng linh lực cường hãn tuôn ra từ lòng bàn tay mình, thuận theo cành cây khô héo bắn ra, cùng lúc đó, hỏa diễm bị dây leo bao lấy cũng mãnh liệt thiêu đốt, ầm ầm đâm nát cành lá, khí thế không hề giảm sút vọt tới chỗ Dịch Tuyết Phùng đang đứng.

Mục Tuyết Thâm từ lòng bàn tay truyền cho Dịch Tuyết Phùng đạo linh lực kia, tựa như hàn khí trên đỉnh tuyết sơn băng lãnh, không trung phát ra vô số âm thanh lách tách nhỏ vụn của băng sương ngưng kết.

Tiếp đó ầm một tiếng nổ vang, một bức tường băng bỗng dưng xuất hiện, trực tiếp đông cứng quả cầu lửa kia trong đó.

Tường băng bắn ra vô số gai băng sắc bén, che ngợp bầu trời, bắn về phía Hỏa Kính Điểu đang vung cánh giữa không trung.

Nền trời đen kịt biến thành một mảnh tuyết trắng, tuyết lớn dồn dập rơi xuống.

Chỉ một đòn, Hỏa Kính Điểu gào thét kêu thảm một tiếng, thẳng tắp rơi xuống mặt đất, phát ra "Oanh" một tiếng vang thật lớn.


Linh lực toàn thân Dịch Tuyết Phùng cạn kiệt, đứng cũng đứng không vững.

Mục Tuyết Thâm nhẹ nhàng đỡ hắn, âm thanh vẫn như cũ nhẹ nhàng nói tiếp câu lúc nãy.

"...!Hắn khi đó cũng như thế này, rõ ràng biết tính mạng bản thân khó giữ, nhưng vẫn không hai lời cầm một cây kiếm gỗ nhỏ muốn giết chết ta." Âm thanh Mục Tuyết Thâm càng ngày càng thấp, trầm khàn đến cực điểm, tràn đầy mê hoặc, "Tiểu tiên quân muốn biết kết cục của người kia không?"
Bên tai Dịch Tuyết Phùng một trận ong ong, linh mạch bị hao tổn khiến cả người hắn nhuyễn thành một bãi bùn, không còn sức giãy dụa dễ dàng bị Mục Tuyết Thâm khống chế.

Mục Tuyết Thâm vẫn như cũ ôn nhu nỉ non, thân thể hắn băng lãnh, dán lên lưng Dịch Tuyết Phùng mang theo vô số hàn ý cuồn cuộn không ngừng lan tràn vào, nửa người Dịch Tuyết Phùng cóng đến mức kết ra một tầng băng sương mỏng manh.

"...!Linh mạch của hắn bị ta làm cho đông cứng, giọt máu đầu quả tim cũng bị đổi thành nước băng lạnh lẽo nhất, cứ như vậy thống khổ sống đến mấy chục năm sau..." Mục Tuyết Thâm mạn bất kinh tâm nắm lấy một lọn tóc dài của Dịch Tuyết Phùng vòng quanh ngón tay, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nếu có ai khác ở đây, không chừng còn cho là hai người này tình thâm nghĩa trọng.

"Sau này trái tim của hắn bị người khoét ra, huyết lưu một thân, lẻ loi bị hóa thành một bãi tuyết thủy trong Tru Ma trận."
"Chết không có chỗ chôn."
"Tiểu tiên quân, ngươi còn muốn ngỗ nghịch với ta sao?"
Cả người Dịch Tuyết Phùng lạnh lẽo đến ranh giới sắp hóa thành sương lạnh, con ngươi của hắn đã tan rã, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, giãy dụa nắm lấy bàn tay đang khoát lên vai hắn của Mục Tuyết Thâm.

Mục Tuyết Thâm vốn định mang hắn về Man Hoang, không nghĩ tới tình trạng đã như vậy, hắn vẫn còn khí lực, hứng thú trên mặt càng ngày càng đậm.

Đôi môi trắng bệt của Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng động: "Vậy ngươi muốn biết kết cục của mình là gì không..."
Hắn còn chưa dứt lời, một luồng kiếm quang gào thét lao đến, trầm thấp vang lên, thẳng tắp đâm vào lồng ngực Mục Tuyết Thâm.

Mục Tuyết Thâm sửng sốt một chút, chầm chậm cúi đầu, nhìn thấy Thiết Vân kiếm xuên thủng lồng ngực nơi đầu quả tim, hắn liền ngẩng đầu, nhìn lãnh ý trên mặt Dịch Tuyết Phùng, đột nhiên tiếng trầm nở nụ cười.

Dù bị đâm trúng tim, nhưng không có một giọt máu nào chảy ra, hắn cười hai tiếng, mới vươn tay vuốt ve gương mặt của Dịch Tuyết Phùng.

"Không sao, ta thích ngươi như vậy."
Thiết Vân kiếm đột nhiên tỏa ra một đạo kiếm ý ác liệt, tước sạch bàn tay đang đặt trên người Dịch Tuyết Phùng, những ngón tay kia phút chốc hóa thành một vô số hoa tuyết lững lờ rơi xuống.

Dịch Tuyết Phùng khôi phục chút khí lực, tránh ra lùi về sau vài bước, mặt không cảm xúc nhìn hắn ta.

Thân thể Mục Tuyết Thâm từng tấc từng tấc hóa thành hoa tuyết tiêu tán, nửa khuôn mặt quỷ dị vẫn còn đang mỉm cười.

"Tiểu tiên quân, ngươi nhất định phải nhớ kỹ tên ta."
Hắn vừa dứt lời, cả người biến thành một đống tuyết chồng chất, ầm ầm ngã xuống.

Thiết Vân hóa thành hình người, túm lấy một cánh tay còn chưa kịp hóa thành tuyết nuốt xuống.

Đại khái tuyết kia hàn ý quá nặng, Thiết Vân gặm xong cả người không tự chủ rùng mình một cái.

Hai chân Dịch Tuyết Phùng mềm nhũn, Thiết Vân lập tức xông tới đỡ thân mình đứng không vững của hắn, lo lắng nói: "Cha! Không sao chứ?"
Sắc mặt Dịch Tuyết Phùng trắng bệch, lắc đầu một cái, được Thiết Vân đỡ ngồi trên một khối rễ cây thô lớn bên cạnh.

Thiết Vân nhìn sắc mặt hắn khôi phục đôi chút, mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nằm nhoài trên đầu gối Dịch Tuyết Phùng, ngước đầu nhìn: "Cha, người kia là ai a?"
Đáy mắt Dịch Tuyết Phùng lạnh lẽo, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve từ trán đến vành tai Thiết Vân, tuy ngón tay vẫn còn yếu ớt run rẩy, nhưng so với lúc nãy biết được thân phận Mục Tuyết Thâm đã tốt hơn nhiều rồi.

Trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nói: "Hắn là người năm đó giết ta."
Thiết Vân sững sờ, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Dịch Tuyết Phùng kéo hắn lại, ra hiệu đừng kích động.

"Năm đó ta giết hắn một lần, nhưng không ngờ hắn vẫn chưa chết." Nghĩ tới đây, tay Dịch Tuyết Phùng lại bắt đầu không tự chủ phát run.

Mục Tuyết Thâm không những không chết, trái lại còn trốn ở Man Hoang bí mật quan sát, năm đó Dịch Tuyết Phùng bị người chính đạo vây đánh bỏ mình, e là cũng có dính dáng can hệ tới hắn ta.

Lúc trước nhìn thấy dáng vẻ Mục Tuyết Thâm giả mạo bản thân, loại sợ hãi không lý do kia, giờ hắn đã hiểu.

Năm đó Dịch Tuyết Phùng còn sống, thứ Mục Tuyết Thâm vừa ý chính là thân thể của hắn, hơn nữa còn đeo đuổi rất nhiều năm, do đó đối với nhất cử nhất động của hắn thập phần hiểu rõ.

Chuyện Mục Tuyết Thâm thèm khát thân thể hắn, hắn chưa từng kể với Ninh Ngu.

Vành mắt Thiết Vân ửng đỏ, bị Dịch Tuyết Phùng níu tay không thể nhảy ra, đành phải đứng giậm chân tại chỗ, giậm đến mức rễ cây bên cạnh suýt nữa nát tan: "Ta muốn giết hắn! Ta nhất định phải giết hắn!"
Dịch Tuyết Phùng gật gật đầu, không biết có phải đã biết được thân phận hàng nhái hay không, thần sắc không còn nghiêm nghị như trước, suy cho cùng không rõ lai lịch mới là kiêng kị khiến người sợ hãi nhất.

"Chúng ta sẽ giết hắn."
Vừa rồi hẳn chỉ là một phần thân phân của Mục Tuyết Thâm, bản thể chắc còn ở Man Hoang.

Vốn Dịch Tuyết Phùng cho rằng điều tra cái chết năm đó của mình là một việc cực kỳ khó khăn, không nghĩ tới đại điển Tiên đạo giúp hắn gặp được kẻ cầm đầu, hơn nữa hình như Mục Tuyết Thâm vẫn chưa nhận ra hắn, còn khinh thường hắn là thiếu niên không hiểu chuyện.

Dịch Tuyết Phùng chật vật nhìn xung quanh, hít sâu một hơi, nói: "Chờ ra khỏi Vân Hồ Thành, chúng ta sẽ biện pháp đến Man Hoang."
Thiết Vân vẫn tức giận giậm chân như cũ, hung hổ nói: "Được, lúc đó ta nhất định phải ăn thịt hắn!"
Dịch Tuyết Phùng hồi tưởng lại dáng vẻ vừa rồi Thiết Vân nuốt cánh tay của Mục Tuyết Thâm, nhịn không được khẽ cười, hắn giơ tay điểm điểm mi tâm Thiết Vân: "Ngươi đó."
Thiết Vân buồn buồn cà cà vào lòng bàn tay hắn, vẫn rất không vui.

Dịch Tuyết Phùng nói: "Bọn người Dạ Phương Thảo thế nào?"
Thiết Vân tức giận nói: "Đã an toàn, mấy nhãi con kia ngoại trừ hô hô gọi gọi còn biết làm gì, ta bị bọn chúng ồn chết rồi."
Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ nói: "Bọn chúng vẫn còn là con nít."
Thiết Vân rầm rì: "Ta cũng vậy mà, ta năm nay mới chín trăm tuổi đây."
Dịch Tuyết Phùng: "..."
"Được rồi." Dịch Tuyết Phùng giãy dụa đứng lên, không muốn cùng con nít chín trăm tuổi tranh luận vấn đề ai lớn ai nhỏ, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, nói, "Ngươi không phải muốn gặm thịt sao, con Hỏa Kính điểu vừa nãy kia, thích không, chúng ta đi ăn?"
Lúc này Thiết Vân mới bất đắc dĩ gật đầu, được Dịch Tuyết Phùng dắt tay đi ăn thịt điểu.

Hỏa Kính điểu đã chết đến mức không thể chết thêm, Thiết Vân ngồi xếp bằng dưới đất, miệng lớn ô ô a a gặm thịt nướng chín rục, không bao lâu sau cực kỳ vui vẻ, đầu gối lúc ẩn lúc hiện, thích ý vô cùng.


Dịch Tuyết Phùng lại không thèm ăn mấy, ngồi dưới tàng cây bên cạnh nhìn tay mình xuất thần.

Giọng nói mang theo ác ý của Mục Tuyết Thâm vẫn luôn vang vọng bên tai hắn, tuy rằng bên ngoài hắn là bộ dạng yên ổn không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng nội tâm đã sông cuộn biển gầm từ lâu.

Nỗi đau khoét tâm, thấu xương chi hàn, dù đã qua trăm năm nhưng vẫn như cũ vững vàng khắc sâu trong đầu óc của hắn, mãi không thể xóa nhòa.

Tay hắn càng ngày càng run rẩy, vành mắt đỏ lên, hận không thể lập tức phóng đến Man Hoang đem Mục Tuyết Thâm chém thành vạn mảnh.

Thiết Vân mừng rỡ quay đầu lại: "Cha, thịt này ăn ngon lắm đó, ngươi không đến nếm thử sao?"
Dịch Tuyết Phùng đột nhiên siết chặt tay, rụt vào bên trong áo bào rộng lớn, hắn ngẩng đầu nhẹ nhàng nở nụ cười, nỗi thống khổ oán hận che trời lấp đất vừa rồi phảng phất như chưa từng tồn tại.

"Không cần, chờ ngươi ăn xong chúng ta liền xuất phát đến Nam cảnh, nếu thời gian cách biệt quá lâu, sợ bọn họ phải đợi nhiều ngày."
Thiết Vân ăn miệng toàn là dầu, liều mạng gật đầu, lần nữa gặm thịt.

Một lát sau, Thiết Vân ý do vị tẫn* ngừng lại, lung tung lau miệng, mang theo Dịch Tuyết Phùng bay đến Nam cảnh.

*chưa thỏa mãn
Trên đường đến Nam cảnh, hai người gặp rất nhiều tu sĩ trán đeo Linh Phân Ngọc, Thiết Vân nhìn thấy Linh Phân Ngọc hai mắt liền tỏa sáng, có mấy lần muốn xông tới cướp đồ đều bị Dịch Tuyết Phùng ngăn lại.

Dịch Tuyết Phùng dỗ hắn: "Ngoan, chúng ta đến Nam cảnh, ngươi muốn cướp ai liền cướp người đó."
Lúc này Thiết Vân mới bất đắc dĩ gác lại tâm tư, nhẫn nhục chịu khó dẫn dắt Dịch Tuyết Phùng ngự kiếm.

Có điều hai người còn chưa tới gần Nam cảnh, không trung đột nhiên xuất hiện một con hạc giấy quấn hồng tuyến đập cánh bay tới, nhẹ nhàng rơi lên đầu Thiết Vân.

Dịch Tuyết Phùng sững sờ, đây là hạc giấy truyền tin của Quy Hồng Sơn?
Rất nhanh, một giọng nữ lạnh lùng từ hạc truyền đến.

"Đại điển Tiên đạo có biến, tất cả mọi người nhanh chóng đến biên giới Nam cảnh tập hợp."
Thanh âm kia lặp lại hai lần, xong mới vẫy cánh, tiếp tục đi tìm những những lạc đoàn khác.

Thiết Vân tức giận đến gần chết, muốn xông lên nhai nát hạc giấy kia: "Là giọng nói của nữ nhân kia! A a a ta muốn ăn nó!"
Hắn oán hận Tước Thanh đến mức không thể lý giải, Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ kéo hắn, nói: "Chúng ta suy đoán đúng rồi, thời gian ở Nam cảnh là bình thường nhất.

Tước Thanh đã đến Vân Hồ Thành, lúc đó ngươi cũng đừng hô đánh gọi giết làm bại lộ thân phận của ta."
Thiết Vân "Hừ" một tiếng thật mạnh, miễn cưỡng đáp ứng.

Thiết Vân lơ lửng trên không tròn một ngày, cuối cùng mới hạ xuống biên giới Nam cảnh.

Khắp nơi Nam cảnh đều có sét đánh, trời mưa như trút nước, Dịch Tuyết Phùng bấm một pháp quyết ngăn cách mưa ở ngoài, tùy ý nhìn xung quanh một chút.

Phần lớn mọi người tham gia đại điển Tiên đạo đều đã đến Nam cảnh, mặc dù tiếng mưa rơi rất lớn nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh giao thủ cách đó không xa.

Thiết Vân nghe thấy, phấn khởi giậm chân, xoay vòng tại chỗ: "Cha! Cha!"
Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: "Đi thôi, không được hại người."
Thiết Vân vừa nghe, lập tức nhảy lên, nhào tới ôm một phát Dịch Tuyết Phùng, giống như cung tên vừa rời khỏi nỏ, mừng rỡ xông ra ngoài.

Dịch Tuyết Phùng theo sau chậm rãi đi, vừa đi vừa lỡ đãng suy nghĩ một vấn đề cực kỳ trọng yếu.

Nếu năm đó việc hắn rơi vào Tru Ma trận là kế hoạch do một tay Mục Tuyết Thâm dựng lên, vậy Ninh Ngu lâu nay bị mình nghi ngờ, có phải đã vô tội rồi không?
Dịch Tuyết Phùng khép chặt áo bào còn mang theo khí tức mát lạnh của y trên người, chẳng biết làm sao, khóe môi đột nhiên chầm chậm cong lên.

Thật tốt.

Dịch Tuyết Phùng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Coi như ta làm chuyện quá đáng như vậy với y, y cũng không có ý định muốn giết ta."
Bây giờ ngẫm lại, hình như từ nhỏ đến lớn Ninh Ngu đối với hắn cực kỳ khoan dung, mỗi khi hắn gây họa ở Quy Hồng Sơn, người đầu tiên nổi giận mắng hắn chắc chắn là y, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ có y chịu thay hắn thu thập cục diện rối rắm.

Dù sau này nhập ma, Ninh Ngu tựa hồ cũng chưa từng chán ghét bài xích hắn.

Tuy rằng trước đây Dịch Tuyết Phùng chưa xác định được hung thủ hại chết mình, thế nhưng ít nhiều cũng có chút hoài nghi y, bây giờ nghĩ kỹ lại, quả nhiên là trọng sinh một hồi đầu óc cũng bay mất luôn, người như Ninh Ngu, nếu thật sự oán hận muốn giết hắn, nhất định sẽ tự mình cầm kiếm đến đây, không nói hai lời lập tức chém chết hắn.

Hiện tại đại điển Tiên đạo có biến, ngay cả Tước Thanh cũng tiến vào, vậy Ninh Ngu...!Cũng sẽ tới sao?
Bước chân Dịch Tuyết Phùng càng ngày càng nhanh, trong lòng dâng lên một luồng kích động trước nay chưa từng có, hắn đột nhiên muốn lập tức bay đến trước mặt Ninh Ngu.

Hắn muốn nói cho Ninh Ngu biết, bản thân chưa chết, cho dù bị Ninh Ngu xem là quỷ tu đoạt xác người khác, hắn cũng không muốn giấu giếm nữa.

Ninh Ngu.

Sư huynh...!
Dịch Tuyết Phùng khép ống tay áo, viền mắt đỏ lên, đuôi mắt xuất hiện một vệt ửng hồng, khiến cho dung mạo thanh lãnh của hắn thêm mấy phần mị hoặc.

Tranh đoạt Linh Phân Ngọc vẫn tiếp diễn như cũ, Dịch Tuyết Phùng một đường chạy tới, tiếng kêu thảm thiết vì bị Vân Hồ Thành giải cấm chế bắn ra ngoài vang lên liên tục, hẳn là Thiết Vân già mà không đứng đắn đang điên cuồng cướp đồ của những thiếu niên kia.

Thế nhưng tâm tình Dịch Tuyết Phùng chưa từng tốt như vậy, không rỗi rãnh đi quản những chuyện khác, hắn hiện tại một lòng chỉ hướng về Ninh Ngu.

Đột nhiên, trước mặt vang lên một trận kịch liệt, một con linh thú khỏng lồ ầm ầm ngã xuống trước mặt hắn, thẳng tắp chặn đứng đường đi.

Dịch Tuyết Phùng hơi nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lại, đối mặt với một đôi mắt lóe hàn quang.

Thiếu niên kia mặc sơn phục Quy Hồng Sơn, vươn tay rút kiếm từ trên cổ linh thú ra, hắn nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng, mi vừa nhíu, tựa hồ có hơi khinh bỉ.

Ngay sau đó, một âm thanh quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Sư huynh ngươi điên rồi hảaa? Linh thú tu vi cường hãn như vậy, ta còn muốn thuần hóa nó, sao ngươi lại giết rồi?!"
Người kia hùng hùng hổ hổ vọt tới, nhìn linh thú chết không nhắm mắt, đau lòng đến mức nước mắt rưng rưng.

Dịch Tuyết Phùng khẽ nhắm mắt, thật trùng hợp, người này là tu sĩ ngự thú lúc trước muốn cướp Mục Tuyết Thâm.

Thiếu niên ngự thú nói một tràng, sư huynh hắn không thèm nghe, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn, thu kiếm trực tiếp rời đi.

Thiếu niên ngự thú tức gần chết, đang muốn đuổi theo, vô tình nhìn thoáng qua Dịch Tuyết Phùng đứng lẻ loi bên cạnh.

Dịch Tuyết Phùng không muốn dây dưa với hắn, xoay người đi đường khác.

Nhưng thiếu niên ngự thú đã vọt tới trước mặt, trực tiếp chặn đường đi của hắn.

Dịch Tuyết Phùng mặt vô biểu tình nhìn hắn, nghĩ thầm: "Phiền quá mà, ta chỉ muốn thấy sư huynh của ta, tại sao có nhiều vật cản đường như vậy?"
Bản tính Dịch Tuyết Phùng lương thiện không có giới hạn, dù nhập ma cũng chưa từng hại người, nhưng lúc này hắn một lòng muốn quay về gặp Ninh Ngu, căn bản không muốn giao thủ với thiếu niên trước mặt.

Dịch Tuyết Phùng tận lực ôn hòa mở miệng: "Hiện tại ta có việc gấp, có thể tránh đường không?"
Thiếu niên ngự thú ngả ngớn nhìn hắn, cười dài mà nói: "Việc gấp? Việc gì gấp? Tiểu tiên quân muốn đi tìm tình lang sao?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng thầm nghĩ, nếu Ninh Ngu nghe được câu này, nhất định lộn ngươi lại rồi vùi sâu xuống lòng đất, khiến ngươi mãi mãi không bò lên nổi.


Dịch Tuyết Phùng đã có chút mất kiên nhẫn: "Tránh ra, ta muốn đi."
Thiếu niên ngự thú không biết chữ "chết" viết thế nào, vẫn còn chậm rãi nói: "Hàn Hoài Xuyên các người lúc trước làm hỏng chuyện tốt của ta, ta vẫn còn nhớ rành rành đây, không tìm được bọn họ báo thù rửa hận, vậy thì tìm tiểu tiên quân đánh một trận, dù sao cũng miễn cưỡng giải được mối hận trong lòng ta."
Dịch Tuyết Phùng nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên nói: "Ngươi muốn đánh ta?"
Thiếu niên ngự thú: "Ngạc nhiên vậy sao, biểu hiện của ta chưa đủ rõ?"
Dịch Tuyết Phùng mặt không đổi sắc nhìn hắn, nói: "Chính ngươi nói."
Thiếu niên ngự thú nháy mắt nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn bị dọa đến cháng váng, thiên hạ đồn rằng tiểu tiên quân Hàn Hoài Xuyên tuy rằng thân phận cao quý, thế nhưng tu vi rối tinh rối mù, tùy ý tìm một người đồng lứa cũng có thể đánh cho hắn không bò dậy nổi.

Cũng vì chuyện này, thiếu niên ngự thú mới dám một thân một mình đến khiêu khích hắn.

Hắn đắc ý vô cùng định tiến lên đánh người, trong đầu đã sớm nghĩ xong cảnh tượng thiếu niên thương tích chồng chất quay về kể lại với con lừa trọc dám phá hỏng chuyện tốt của hắn kia.

Một lát sau, thiếu niên ngự thú mờ mịt nhìn hai bàn tay mình sưng thành móng giò, dáng vẻ không thể tin nổi.

Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng nắm vỏ kiếm Thiết Vân trong lòng bàn tay, tựa hồ đánh chưa đã nghiện, nhàn nhạt nói: "Tiếp tục!"
Thiếu niên ngự thú: "..."
Dịch Tuyết Phùng cầm vỏ kiếm, như có như không vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, đuôi mắt nhẹ nhàng câu lên, cười như không cười nhìn thiếu niên bị dọa sợ, đồng thời trong lòng thở dài một hơi.

Tu sĩ ngự thú có phải ai cũng đấu đá lung tung như vậy? Rõ ràng có thể dùng linh thú nắm chắc phần thắng, nhưng vẫn muốn tay không tới bị đánh, đức hạnh này giống như đúc Dạ Phương Thảo.

Có điều vị đạo tu ngự thú Quy Hồng Sơn này so với Dạ Phương Thảo nhanh nhẹn hơn một chút, hắn bị đánh cho một trận, lập tức nhớ ra mình là tu sĩ ngự thú.

Ngón tay hắn run run đặt lên môi, đột nhiên thổi ra một tiếng huýt dài, linh thú sư tử giống như lúc trước đấu với Ánh Hồng của Dạ Phương Thảo rít gào một tiếng, nghe tiếng chạy tới.

Thiếu niên lắc lắc tay run, hừ cười một tiếng: "Chơi chết hắn cho ta!"
Linh thú ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, tựa hồ đang đáp lời, con ngươi cự đại nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé của Dịch Tuyết Phùng, xem thường trực tiếp nhấc lên móng vuốt như đang chơi đùa mạnh mẽ chụp xuống.

Mắt Dịch Tuyết Phùng không nháy một cái, nhanh chóng lùi về sau vài bước, kiếm trong tay bào chế đúng cách, trực tiếp đánh tới móng vuốt của linh thú.

Thiếu niên ngự thú thấy hắn vẫn dùng một đấu pháp như cũ, cười ha ha: "Linh thú da dày thịt béo, ngươi có đánh cũng chẳng đau..."
Hắn vừa dứt lời, linh thú đột nhiên "Ngao" một tiếng, có vẻ cực kỳ đau đớn liều mạng run rẩy thân thể, rúc móng vuốt nhảy trở về.

Đôi mắt vừa rồi tràn ngập miệt thị đều bị kiêng kỵ lấp kín.

Dịch Tuyết Phùng thu vỏ kiếm lại, ai thán một tiếng: "Tuy rằng thân thể linh thú cường hãn, nhưng vẫn có tử huyệt ở kinh mạch, tìm đúng nơi mà đánh, nó có thể kêu gào còn thảm hơn ngươi."
Thiếu niên nhất thời nổi giận: "Ta nào có gào?!"
Dịch Tuyết Phùng khép mắt lại, thân thể ở đó chợt hóa thành một đạo tàn ảnh, như gió thoáng qua.

Chỉ nghe một tiếng lanh lảnh, mu bàn tay sưng cao của thiếu niên gánh thêm một đòn, hắn nhịn không nổi nữa, trực tiếp "Ngao" một tiếng gào lên.

Dịch Tuyết Phùng không xen vào nữa, chậm rãi tiến về phía trước, rất nhanh bỏ lại một người một thú đằng sau.

Một lát sau, Thiết Vân theo dây leo quay lại đây, hai chân ôm thân cây đảo tới trước mặt Dịch Tuyết Phùng, đuôi ngựa thẳng tắp rủ xuống, trên không trung lượn tới lượn lui.

"Cha!" Thiết Vân vuốt tay áo của mình, mặt trên một loạt lít nha lít nhít Linh Phân Ngọc, hắn thoạt nhìn cực kỳ vui sướng, thân thể không cố định ngã đến ngã đi, "Ngươi nhìn đi! Ta đoạt được rất nhiều đó, trong Linh Phân Ngọc của bọn họ có nhiều linh vật đặc biệt lắm, vừa nhìn là biết đợi ở đây đã lâu, vừa rồi ta hỏi một người, hắn nói bọn họ chuẩn bị mấy ngày nữa thì ra ngoài."
Dịch Tuyết Phùng nắm một khối Linh Phân Ngọc nhìn một chút, trầm ngâm nói: "Ở Nam cảnh, đại khái đã qua được tám tháng."
Mà đây là ngày thứ ba hắn tiến vào.

Dịch Tuyết Phùng cực kỳ chán ghét loại cách biệt thời gian to lớn này, giống như sau khi hắn chết đi, chỉ cảm thấy chính mình ngủ một giấc, liền trọng sinh đến một trăm năm sau.

Ký ức trong đầu hắn, tập tính, thậm chí là tri thức học tập vẫn còn mắc kẹt trong trăm năm trước, nhưng thân ở thế giới này đã đổi thay dời sông lấp bể từ lâu.

Hắn như bị dòng thời gian vô tình lãng quên, đôi lúc bắt gặp những ký tự xa lạ hay những sự tình chưa từng nghe thấy, khiến Dịch Tuyết Phùng có loại cảm giác bị vứt bỏ, vô lực khó giải thích.

Hóa ra thời gian trôi nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến người ta chán ghét.

Thiết Vân thấy hắn rơi vào trầm tư, mặt mày có chút buồn bực hiếm thấy, lo âu từ trên cây nhảy xuống: "Cha, ngươi không vui sao?"
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng thở phào một hơi, nói: "Không có, chúng ta đi tìm bọn người Dạ Phương Thảo đi."
Thiết Vân gật đầu: "Vậy ta có thể đi cướp thêm một chút không, nếu bọn họ đi hết, không còn ai để chúng ta đoạt, dù sao cha cũng phải trở thành người đứng đầu nha."
Dịch Tuyết Phùng là người đứng đầu, Thiết Vân mới có thể không rơi vào tay lão thất phu hung tàn Ninh Ngu kia, cho nên bản thân Thiết Vân cũng thập phần coi trọng, vừa thấy Linh Phân Ngọc lập tức muốn vơ vét hết.

Dịch Tuyết Phùng bất đắc dĩ: "Được."
Thiết Vân lập tức vui vẻ, hắn đem trên cánh tay mình linh phân ngọc từng cái lập, như là đang khoe khoang chiến lợi phẩm giống nhau, tiến lên ôm Dịch Tuyết Phùng một cái, mới dùng tư thái nhẹ nhàng nhảy lên cây, trong miệng la hét "Cướp hắn cướp hắn!", gào thét chạy xa.

Sai khi đến Nam cảnh, thời gian trôi qua không còn hỗn loạn, Dịch Tuyết Phùng vẫn đang suy nghĩ đi đâu tìm Dạ Phương Thảo, bên tai truyền đến một tiếng vỗ cánh nhẹ nhàng đến không thể nghe thấy.

Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vô số hạc giấy truyền tin đập cánh, hướng về cùng một nơi phiêu nhiên bay đi.

Nhìn phương hướng kia, hẳn là nơi ở của Tước Thanh.

Dịch Tuyết Phùng quyết định thật nhanh, nhanh chóng đuổi theo một con hạc giấy, đi về phía kia.

Ninh Ngu, không chừng đang ở đó.

Phế tích thành trì ở trung tâm Nam cảnh, Tước Thanh một thân hồng y đứng đón gió, từng con từng con hạc giấy từ bốn phương tám hướng bay đến, chầm chậm chui vào tay áo của nàng.

Ninh Ngu đứng bên cạnh, tầm mắt lạnh lùng nhìn ánh lửa cách đó không xa.

Một con hạc giấy xuyên hồng tuyến phiêu nhiên bay đến, cũng giống như những con khác chui vào tay áo, mà nhẹ nhàng rơi lên ngón tay mảnh khảnh của Tước Thanh, đôi mắt được họa lên nháy nháy mấy cái, tựa hồ đang truyền âm cho Tước Thanh.

Một lát sau, sắc mặt Tước Thanh đột nhiên chìm xuống.

Thần sắc của nàng vốn lạnh lùng, chợt trầm xuống, ngay cả Ninh Ngu cũng cau mày nhìn sang.

"Làm sao vậy? Có người chết?"
Khắp mặt Tước Thanh đều viết "Không muốn nói chuyện cùng lão bất tử này", thế nhưng vừa nghĩ tới tin tức hạc giấy kia mang tới, nàng bất đắc dĩ lạnh giọng lên tiếng.

"Thời gian lưu chuyển ở mỗi nơi trên Vân Hồ Thành không giống nhau, còn có một người rơi vào bắc cảnh, ở đó một ngày chính là nửa năm ở đây." Con ngươi Tước Thanh tối tăm, "Hiện tại tạm thời không có thương vong, chỉ có hai người tung tích không rõ."
Ninh Ngu nhìn thần sắc của nàng, đột nhiên có loại dự cảm xấu.

"Một người là Hàn Hoài Xuyên tiểu tiên quân." Tước Thanh đạo, "Một người..."
Nàng không nói tiếp, hít một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng dùng âm thanh phát run, gian nan mở miệng.

"...!Một người tự xưng là ma tu Dịch Tuyết Phùng."
Đồng tử Ninh Ngu đột nhiên co rút.

Tác giả có lời muốn nói: aaa thật sự rất xin lỗi, ta tối hôm qua viết bối rối, ngày hôm nay ban ngày liền ngủ nửa ngày, hoàn toàn quên mất ban ngày muốn đổi mới chuyện, thật không tiện 1551, cho nên chương này viết nhiều một chút, gọi ta ngày vạn âm thanh!! qaq, bình luận tái phát một sóng gió tiền lì xì, thật sự thật không tiện, cảm tạ ủng hộ của các ngươi, chờ càng tiểu khả ái cực khổ rồi, ba ba ba...!qaq xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!
- -------------------
editor: chương này gấp đôi chương bth đó.

Đọc những dòng cuối t chỉ muốn gào lên "khoongggg, khoongggg" đừng nói chương sau Ninh Ngu kia đòi tính sổ với Tiểu Phùng dụ quýnh đồ pha ke kia nhaaaaa.

Bình Luận (0)
Comment