Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 79


Sáng sớm hôm sau, thời điểm Dịch Tuyết Phùng rời giường, nhìn thấy Ninh Ngu ngủ say trên mặt đất, trầm mặc hồi lâu.
Thiết Vân đúng giờ ở bên ngoài gõ cửa gọi hắn rời giường, Dịch Tuyết Phùng đỡ trán trầm tư hồi lâu, mới mặt không đổi sắc mặc y phục ra cửa.
Vừa mở cửa ra, Thiết Vân cùng ba con thú đang ngồi ở trên bậc thang ngủ gà ngủ gật, nhìn dáng dấp xem ra đã truy sát Ninh Ngu cả một đêm không ngủ.
Dịch Tuyết Phùng nhìn Thiết Vân đang híp mắt đầu gật gù, trầm mặc chốc lát mới khẽ cười một tiếng, nói: "Sáng sớm tinh mơ, tập hợp ở chỗ này của ta làm cái gì?"
Hắn vừa lên tiếng, cả bọn nhất thời giật mình, tất cả đều thanh tỉnh.
Thiết Vân vẩy Cửu Vĩ Hồ trong ngực mình ra, từ dưới đất nhảy lên một cái nhào tới bên người Dịch Tuyết Phùng, tha thiết mong chờ nhìn hắn: "Cha, tối hôm qua ngươi đã đi đâu? Có phải là bị Ninh Ngu bắt đi không, hả? Có bị thương ở đâu không?"
Dịch Tuyết Phùng cười nói: "Không có, không cần phải lo lắng."
Thiết Vân không tin, kiểm tra trên dưới trái phải một phen, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Một bên cạnh ba con thú tụ lại cùng nhau như đám muỗi xì xào bàn tán, Dịch Tuyết Phùng hơi nhíu mày, nói: "Có chuyện quan trọng gì, còn ở ngay trước mặt ta kề tai nói nhỏ?"
Cửu Vĩ Hồ cùng Tuyết Hào quyết định thật nhanh trực tiếp đẩy Đằng Xà ra.
Đằng xà: "..."
Đằng Xà bị đẩy lảo đảo một cái, suýt nữa chúi đầu vào người Dịch Tuyết Phùng, hắn đứng vững, quay đầu trừng hai con thú một cái, mới nhìn lại, giống như mấy cô nương mới lớn, ngượng ngùng xoắn xuýt nói với Dịch Tuyết Phùng: "Vẫn là gương mặt nguyên bản của chủ nhân tương đối vừa mắt."
Mềm mềm dẻo dẻo, mười phần nhu nhược dễ dàng lừa gạt.
Dịch Tuyết Phùng giơ tay xoa mặt mình, dư quang quét qua Thiết Vân.
Thiết Vân liếc mắt nhìn Đằng Xà một cái, nói: "Phí lời, cha ta như thế nào cũng đẹp, còn cần ngươi xét nét chọn lựa sao?"
Đằng Xà lập tức ngậm miệng.

Thiết Vân dùng mấy câu đuổi ba con thú hờn dỗi đi, nhìn bốn bề vắng lặng, lúc này mới ôm lấy cánh tay Dịch Tuyết Phùng, ngẩng đầu tha thiết mong chờ nhìn hắn, nói: "Cha, chúng ta đi thôi."
Dịch Tuyết Phùng bị hắn ôm lấy, thân thể nhỏ bé không dấu vết run lên, hắn nói: "Đi? Đi đâu?"
Thiết Vân không phát hiện khác thường của Dịch Tuyết Phùng, hắn bẻ bẻ ngón tay, nói: "Đi đâu cũng được, Hàn Hoài Xuyên, Chiêu Dương thành, Tri Thu đảo cũng được, chỉ cần không phải Man Hoang, nơi nào cũng có thể."
Dịch Tuyết Phùng lặng lẽ đẩy tay Thiết Vân ra, cất bước đi tới bậc thang ngồi xuống, nói: "Man Hoang có chỗ nào không tốt? Tại sao phải đi?"
Thiết Vân có chút cuống lên, hắn chạy tới ngồi xổm trước mặt Dịch Tuyết Phùng, gắt gao dựa gần hắn, vội hỏi: "Không phải ngươi nói chờ báo thù xong sẽ rời khỏi Man Hoang sao? Hiện tại Mục Tuyết Thâm đã chết, Ninh Ngu không dính dáng gì tới chuyện năm đó, ngươi cũng không cần giết y nữa, suy đi xét lại đâu còn việc gì phải ở lại đây, nhưng nếu ngươi thật sự muốn giết Thanh Xuyên Quân, bây giờ ta lập tức đi xử hắn.

Cha ngươi hiện tại đã không còn là ma tu, Đạo ma thù đồ, chúng ta phải mau mau rời đi."
Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu đối diện với tầm mắt Thiết Vân hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Ngươi làm sao biết được ta đã giết Mục Tuyết Thâm?"
Thiết Vân ngẩn ra.
Dịch Tuyết Phùng tiếp tục nhẹ nhàng hỏi: "Ninh Ngu không dính dáng gì tới chuyện năm đó, ngươi lại làm sao mà biết?"
Thiết Vân bị hỏi đến nghẹn họng, ngạc nhiên nhìn Dịch Tuyết Phùng không biết phải đáp lại như thế nào.
Dịch Tuyết Phùng nói: "Trả lời ta."
Thiết Vân cứng ngắt nửa ngày mới buồn bực nói: "Đằng Xà...!Nói với ta, nói ngươi lúc đó đi tìm Mục Tuyết Thâm, mà sau đó lúc bọn ta đi vào, Mục Tuyết Thâm đã không thấy tung tích, lúc này mới đoán ra được."
Dịch Tuyết Phùng hờ hững nhìn hắn.
Thiết Vân nói: "Ninh Ngu...!Nếu như Ninh Ngu thật sự là kẻ chủ mưu năm đó, tối hôm qua ngươi đã giết y xong rồi, không phải ngoan ngoãn theo y như vậy."
Hắn lén lút ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dịch Tuyết Phùng, đối diện với tầm mắt lạnh lùng của Dịch Tuyết Phùng, vành mắt đỏ lên, vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa.
"Cha, ngươi đang nghi ngờ ta chuyện gì sao?" Thanh âm Thiết Vân mang theo chút run rẩy, "Nghi ngờ năm đó kẻ chủ mưu là ta sao?"

Dịch Tuyết Phùng nhẹ giọng nói: "Ngươi biết ta đang nghĩ gì."
Thiết Vân nức nở nói: "Thật sự không phải ta! Cho dù người trong thiên hạ đều muốn ngươi chết, Thiết Vân cũng sẽ không!"
Thiết Vân rưng rưng muốn khóc, nếu đổi lại là lúc thường Dịch Tuyết Phùng đã sớm ôn nhu đi dỗ, thế nhưng hiện tại hắn nhìn chằm chằm guơng mặt khiến hắn đau lòng không thôi kia, trên mặt toát ra bi sắc, cũng đã không có bất kỳ ý niệm an ủi nào.
Thiết Vân sợ hãi níu níu tay áo hắn, đáng thương nói: "Cha...!Ngươi nói một câu đi."
Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, nói: "Ngươi chỉ cần trả lời ta một vấn đề, thân thể này, là ngươi và Lâm Phàn đoạt lấy từ tay Mục Tuyết Thâm sao?"
Thiết Vân ngẩn ra, tựa hồ còn muốn che giấu, Dịch Tuyết Phùng lại nói: "Hiện tại Mục Tuyết Thâm đã chết, ngươi giấu giếm chuyện này thì có ích lợi gì?"
Thiết Vân do dự trong nháy mắt, lúc này mới lúng ta lúng túng nói: "Dạ, ngày đó ngươi chết trong Tru Ma trận khiến Man Hoang xôn xao, chúng ta lưu lại Man Hoang mấy ngày, Lâm Phàn trong lúc vô tình biết được có người mưu đồ nghịch thiên cải mệnh đoạt xá linh thể, mang theo ta tìm được Mục Tuyết Thâm, sau khi làm hắn trọng thương chiếm được thân thể kia."
Dịch Tuyết Phùng nói: "Sau đó thì sao?"
Thiết Vân ngẩng đầu trộm liếc mắt nhìn hắn, sợ sệt rũ mắt: "Ngươi...!Ngươi không phải nói chỉ hỏi một chuyện thôi sao?"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng suýt nữa bị hắn chọc tức bật cười: "Thân thể của ta, lẽ nào bản thân ta không có quyền lợi được biết sao? Nếu Lâm Lâm còn chưa phi thăng, ta nhất định bắt hắn tới đánh cho một trận, ngươi cũng vậy, sao có thể tùy ý hắn hồ đồ như thế?"
Thiết Vân không dám nói lời nào, thấy Dịch Tuyết Phùng tức giận đến như vậy, do dự chốc lát vẫn lúng ta lúng túng lên tiếng: "Vậy cha có còn nghi ngờ ta là kẻ chủ mưu không?"
Dịch Tuyết Phùng tức đến mức không nhịn được đánh đầu hắn một cái, cả giận nói: "Ta nghi ngờ ngươi bao giờ? Là chính ngươi từ nghĩ bậy nghĩ bạ, còn dám đổ trách nhiệm lên người ta?!"
Thiết Vân bị đánh có hơi đau, ngốc hề hề cười cười, thấy Dịch Tuyết Phùng không có ý định truy cứu chuyện này nữa, hắn ôm chặt lấy cánh tay Dịch Tuyết Phùng quơ quơ làm nũng nói: "Cha không trách ta nữa, vậy chúng ta liền rời khỏi Man Hoang đi."
Lần này Dịch Tuyết Phùng không tránh né hắn, tức giận nói: "Ngoại trừ Man Hoang ta có thể đi đâu? Những nơi khác có người ta quen sao?"
Thiết Vân vội nói: "Hàn Hoài Xuyên cũng được mà, ở đó là địa bàn của Lâm Phàn, hơn nữa mọi người đều biết ngươi là tiểu tiên quân Hàn Hoài Xuyên, đợi sau này trưởng thành toàn bộ Hàn Hoài Xuyên đều là của ngươi, ngươi không trở về chẳng lẽ muốn chờ người khác soán vị hay sao?"

Nói đến chuyện này, Dịch Tuyết Phùng mới nhớ tới Dạ Phương Thảo có cùng mình tới đây, khuôn mặt này bây giờ có chút khó mà nói rõ ràng, hắn giơ tay dùng thuật che mắt biến mình trở về khuôn mặt của Lâm Phù Ngọc, nói: "Hiện tại ta không có dự định trở về, trước tiên thăm dò Thanh Xuyên rồi nói."
Thiết Vân nói: "Loại tiểu nhân kia, trực tiếp giết cho xong việc, không cần thăm dò gì đâu.

Cha à, chúng ta trở về đi thôi, có được hay không?"
Dịch Tuyết Phùng bị hắn huyên náo không chịu được, ấn trán hắn không cho hắn dính lấy mình nữa, nói: "Sao ngươi lại gấp gáp muốn ta trở về như vậy?"
Thiết Vân bị đẩy ra, lảo đảo hai cái rồi ngồi vững, mới mất hứng nói: "Ta không thích Ninh Ngu, y đối với ngươi có mưu đồ gây rối!"
Nếu còn tiếp tục đợi ở đây, cha hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị Ninh ma đầu nuốt vào bụng.
Dịch Tuyết Phùng sửng sốt một chút, mới cười nói: "Năm đó lúc ta đối với y có mưu đồ gây rối, cũng không thấy ngươi bài xích như thế."
Thiết Vân có chút cuống lên: "Hai chuyện này không giống nhau!"
Năm đó Dịch Tuyết Phùng nói ái mộ Ninh Ngu, thế nhưng Thiết Vân căn bản không phân biệt được hắn đối với Ninh Ngu rốt cuộc là sự ỷ lại từ nhỏ đến lớn hay là tình cảm ái mộ giữa nam nữ, hơn nữa lúc đó Ninh Ngu đã tu Vô Tình đạo, một tia cảm tình cũng thể động, huống chi là tiếp thu tâm ý ái mộ của nam tử.
Năm đó ở tại Man Hoang, Dịch Tuyết Phùng suốt ngày không có việc gì, ngay cả cửa Ngọc Ánh điện cũng không thể ra, Thiết Vân sợ hắn nín nhịn thành bệnh, hơn nữa loại chuyện căn bản không có kết quả này, Thiết Vân cũng chiều theo ý Dịch Tuyết Phùng.
Thế nhưng tình thế hiện tại không giống như thế, tên chết tiệt kia rõ ràng đa hủy đạo tu, hơn nữa càng ngày càng trở nên vô liêm sỉ, quả thực khiến cho người ta khó coi.
Trong mắt Thiết Vân, Ninh Ngu nếu là một sư huynh tốt, chiếu cố mọi mặt cho Dịch Tuyết Phùng, hắn giơ hai tay tán thành, thế nhưng nếu tình sư huynh đệ thuần khiết song song biến chất, hắn có điểm không thể tiếp nhận.
Tóm lại một câu chính là...
Thiết Vân: "Y không xứng với ngươi!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."
Dịch Tuyết Phùng cổ quái nhìn hắn.
Thiết Vân đã nói ra khỏi miệng, cũng lười che giấu nữa, nói thẳng: "Người này tính khí táo bạo lại thích mắng chửi người khác, ngày thường không để ý đến việc phong hoa tuyết nguyệt, thậm chí ngay cả lời tâm tình cũng không nói, nào giống như cha, ngươi ôn nhu lại nho nhã, ầy, tóm lại cha của ta tốt đến mức Thiết Vân kể ba ngày ba đêm cũng không hết, Ninh ma đầu kia căn bản không xứng với ngươi!"
Dịch Tuyết Phùng: "..."

Dịch Tuyết Phùng xưa nay không biết mình trong lòng Thiết Vân tốt đẹp như vậy, thần sắc rất chi là phức tạp, hắn vốn định giải thích, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng đẩy cửa, hai người quay đầu nhìn lại, Ninh Ngu đang một tay đỡ cửa, sát ý cả người nhìn Thiết Vân.
Thiết Vân: "..."
Thiết Vân nhìn biểu tình lấy cái mạng chó của ngươi trên mặt Ninh Ngu, lại nhìn qua Dịch Tuyết Phùng có chút ngây dại, trầm mặc nửa ngày mới đột nhiên kêu rên một tiếng ôm lấy đầu: "Cha ơi, sao y lại ở trong phòng của ngươi?!"
Dịch Tuyết Phùng nhất thời không biết giải thích thế nào, bèn cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim im lặng.
Thiết Vân muốn xỉu ngang, hoàn toàn không thể tin được: "Chẳng lẽ y đối với ngươi...!A!"
Không dám nghĩ, đầu đau!
Ninh Ngu lười nghe hắn tụng có hay không, cả người đầy sát khí tiến lên trước, một phát tóm chặt bím tóc Thiết Vân, thâm trầm nói: "Vừa rồi ngươi mới nói cái gì? Ta không xứng với hắn? Ngươi lặp lại lần nữa xem."
Thiết Vân một tay bịt đầu, cảnh tượng Ninh Ngu đi ra từ phòng cha hắn đã che lấp sự sợ hãi vì bị Ninh ma đầu chi phối, trực tiếp nổi giận đùng đùng: "Vốn là như vậy! Ngươi thì có cái gì xứng với cha ta, nói thử một cái xem? Nói đi!"
Ninh Ngu nghiến răng: "Ta dựa vào cái gì nói cho ngươi nghe? Ngươi là thứ gì?"
Thiết Vân nói: "Dựa vào ta là người thân cận với cha ta nhất..."
Ninh Ngu: "Hửm?"
Thiết Vân nhất thời đổi giọng: "...!kiếm thân mật nhất!"
Ninh Ngu hất bím tóc hắn ra, hừ lạnh một tiếng, nói: "Dựa vào ta là sư huynh của hắn."
Thiết Vân giễu cợt nói: "Trăm năm trước cha ta đã rời khỏi Quy Hồng Sơn, ngươi không còn là sư huynh của hắn."
Ninh Ngu cau mày, lại nói: "Dựa vào ta rất mạnh, có thể bảo vệ hắn."
Thiết Vân cười lạnh: "À, đúng rồi, Ninh kiếm tôn rất mạnh, mạnh đến mức ngay cả cha ta ngươi cũng đánh."
Ninh Ngu: "..."
Dịch Tuyết Phùng: "..." Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!.

Bình Luận (0)
Comment