Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 116


_ Bà đứng đó gió thổi làm tóc của bà bay bay.

Miệng của bà nhẹ nhếch môi lên cười như có như không.

" Tiêu Nhã Kỳ...!đây mới chỉ là bắt đầu thôi ".

Bà nói thầm 1 câu.

Công Chúa Du Hạ cũng hoàn tất các thủ tục cho lễ đăng quang nên cô cũng nhanh chóng đi lại.
 
 
_ Williams đứng đó 2 tay nắm chặc lại.

Anh giờ chỉ hy vọng Tiêu Nhã kỳ và Nhóm người của Diệp Lâm Anh được bình an vô sự.

Anh tin chắc Nhã Kỳ của anh sẽ vượt qua mọi chong gai.

Nếu có ai hỏi anh vì sao anh lại tin tưởng cô đến như vậy thì anh chỉ cười rồi trả lời....!Vì đó là Tiêu Nhã kỳ chỉ vậy thôi.
 
 
Nhắc lại bên này Tiêu Nhã Kỳ và Nhóm người của Diệp Lâm Anh, Kiss đều nhanh chóng đi tới ải thứ hai.

Ải thứ hai 12 cánh cửa đá to lớn.

Trên cửa đá có 1 vòng tròn tương ứng với hình 12 con giáp lần lượt là Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.
 
 
_" Diệp Lâm Anh....!Anh nói cái này bắt chúng ta chọn 1 cánh cửa để đi hay sao ".

Tiêu Nhã kỳ nói cô chưa bao giờ gặp cảnh này nên thật sự là bí lù.

Kiss cũng nhíu mày lại.

Cô từng đi qua Ai Cập nên cũng có thấy qua vài cơ quan gần giống như vậy.

Cô cũng có cách suy nghĩ giống như Tiêu Nhã Kỳ.
 
 
_" Anh cũng nghĩ vậy.

Ở đây có 12 cửa chúng ta không nên tách ra.

Chúng ta nên đi chung 1 cánh cửa là an toàn nhất ".

Diệp Lâm Anh gật đầu lên tiếng.

Anh vừa dứt lời thì thấy Hàn Thần tò mò vuốt nhẹ hình con rắn trên cái vòng tròn có 12 con giáp ở cánh cửa.
 
 
_" Đừng đụng vào nó ".

Diệp Lâm Anh thấy vậy hét lên thì chỗ của Hàn Thần và tất cả mọi người đang đứng bỗng nhiên mở ra thành 1 cái hố.

Cả nhóm Tiêu Nhã kỳ, Diệp Lâm Anh, Triệu Tử Long đều rơi xuống 1 căn mật thất âm u rùng rợn.

Ánh sáng đèn mờ ảo làm hạn chế tầm nhìn của mọi người.

1 nhóm người rơi xuống nằm đè lên nhau thì Tiêu Nhã kỳ lên tiếng.
 
 
_" Ui da....!Bạch Thiên Tuyệt lấy người anh ra khỏi người em ngay.

Anh nặng muốn chết à.

Tính đè chết em sao ".

Tiêu Nhã kỳ ăn đau la lên.

1 đám người đồng loạt rơi xuống nên ai cũng nằm đè lên nhau là bình thường.

Bạch Thiên Tuyệt nghe vậy cũng nhấc mông ra khỏi người của Tiêu Nhã Kỳ.
 
 
_" Anh xin lỗi....!".

Bạch Thiên Tuyệt kéo cô ngồi lên rồi nói.
 
 
_" Nhã Kỳ...!không sao chứ.

Xin lỗi anh không nên đụng vào cái thứ trên tường kia.

Là anh hại mọi người rơi xuống đây rồi ".

Hàn Thần lên tiếng.

Anh cũng thầm may mắn vì không có phải rời vào cọc sắt nhọn, nếu không thì tại anh mà cả lũ chết không toàn thây ở đây rồi.

Anh cũng không muốn mình thành tội đồ đâu.
 
 
_" Anh có lỗi gì mà xin lỗi.

Anh không đụng thì em cũng lại đụng vào nó thôi.


Không sao đâu chúng ta sẽ có cách thoát ra ngoài mà.

Hàn Thần đừng trách mình biết không ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.

Cũng may không ai bị thương nặng chỉ chày da 1 chút thôi.

Diệp Lâm Anh, Kiss, Mạc Lưu Ly, Triệu Tử Long, Bạch Thiên Tuyệt, Vương An Nguyên thì đưa mắt nhìn khắp nơi đánh giá 1 chút.

Căn phòng này chỉ có 1 ngọn đèn mờ ảo nên chẳng nhìn rõ được phía trước là cái gì.
 
 
_" Mọi người cẩn thận có cơ quan xung quanh đây không ".

Kiss lên tiếng.

Mọi người hiểu ý gật đầu 1 cái rồi chia nhau ra quan sát khắp mọi nơi.

Kiss vừa dứt lời thì căn phòng phát ra từng tiếng sàn sạt rất nhỏ rồi càng lúc càng lớn dần lên.
 
 
_" Sàn sạt.....!Sàn sạt ".
 
 
_" Mọi người có nghe thấy tiếng gì không.

Giống như tiếng của rắn vậy đó ".

Tiêu Nhã kỳ nghiêng đầu nghe rồi nói.
 
 
_" Không phải giống như mà là bọn nó tới rồi và không phải là 1 con đâu ".

Diệp Lâm Anh đôi mắt ngưng trọng nói.

Mọi người nhanh chóng nhìn lại thì ai cũng há miệng ngạc nhiên khi có cả hơn 1 trăm loài rắn độc lớn nhỏ đang ở khắp nơi từ bốn phương tám hướng bò đến.

Từ những con Trăn cực lớn cho đến rắn hổ mang, rắn đuôi chuông, cho đến rắn Lục...!vv...!Con nào con nấy không phải là cực độc đâu, chỉ cần 1 táp của bọn nó thôi cũng là cả 1 vấn đề nan giải rồi.
 
 
Tất cả chúng nó bò đến đồng loạt thè cái lưỡi đỏ lòm khát máu ra.

Mỗi lần chiếc lưỡi phun ra nuốt vào đều vang lên nhưng tiếng xì xì làm người khác dựng hết gái óc lên.

Bầy Rắn rất nhanh bao vây lấy nhóm người Tiêu Nhã kỳ rồi há miệng nhe răng nhìn kinh khủng.

Đâu đâu cũng là rắn đủ màu, đủ sắc và cả đủ độc nữa.

Chúng nó ngửi được mùi máu tươi thì càng làm con nào con nấy như điên như dại cả lên.

Rất nhiều con răn hổ mang ngóc cái đầu lên thật cao rồi phùng mang to lên rồi làm từng cái mổ thử về nhóm người Tiêu Nhã kỳ.
 
 
_ " Bull Shit......!".

Tiêu Nhã kỳ thấy cảnh này nén lại cảm giác buồn nôn mà chửi 1 câu.

Cô chẳng biết bọn nó bò từ đầu ra hôi thối kinh khủng.

Cô thực sự rất sợ rắn nếu không phải vì mỹ nhân cô bỏ chạy lâu rồi.

Nhóm người của cô rất nhanh cũng xoay lưng vào nhau xếp thành hình tròn làm phòng thủ mà nhìn bọn nó lượn qua lượn lại kín hết cả căn phòng.
 
 
_ " Tất cả mọi người đều phải cẩn thận đó.

Toàn rắn độc không đó.

Nhã kỳ...!nhất là em đó.

Em đừng sợ bọn nó biết không.

Nó không chết thì hôm nay người chết là em biết chưa ".

Diệp Lâm Anh biết cô sợ rắn nên cũng nhíu mày nói.

Đối với anh thì đây cũng là một thử thách mà thôi.

Anh chưa chiến đấu kiểu này bao giờ nhưng cũng không làm khó được anh.

Tay anh từ thắt lưng quần lấy ra 2 khẩu súng thì thấy bọn người Triệu Tử Long người nào cũng lấy súng ra sẵn sàng hết rồi.
 
 
_" Hừ....!không biết ai nham hiểm thiết kế ra mấy cái trò này không biết ".

Bạch Thiên Tuyệt khó chịu lên tiếng.
 
 
_" Hài....!Xem ra bắt vài con Trăn làm thịt cũng không phải là không có lý nha.

Chị dâu....!Khi nào phá quan xong em làm cho chị 1 nồi lẩu Trăn ha ".

Nam Vương cười lên tiếng.


Anh biết Tiêu Nhã kỳ sợ rắn nên lên tiếng chọc ghẹo cô cho bớt căng thẳng.
 
 
_" Hừ....!Nam Vương Cậu cũng muốn ra biển khoang dầu sao ".

Tiêu Nhã kỳ vừa nhìn mấy con rắn kinh khủng kia vừa trả lời.

Nam Vương nghe vậy lập tức ngậm miệng lại.

Đùa gì vậy.

Anh mỹ nhân anh còn chưa rước về thì ra biển khoang dầu thì tàn đời trai hết.
 
 
Kiss thì nét mặt của cô không thay đổi nhiều lắm.

Cô lúc còn làm sát thủ đã từng được đưa đi rừng rậm Amazon huấn luyện nên cảnh này lúc trước cô cũng thường xuyên gặp phải, nhưng số lượng rắn không nhiều như vậy mà thôi.

Cô cầm 1 khẩu súng ra, 1 tay còn lại cô cầm 1 con dao găm sắc bén ra.

2 món này đều là vật bất ly thân của 1 sát thủ.

Kiss giống như lột xác trở về thành Kiss 1 sát thủ tài ba luôn sống trong bóng đêm vậy.

Tiêu Nhã kỳ thấy Kiss như vậy thì cô cũng nén bỏ cảm giác ghê tởm ra khỏi người.

Cô cũng không muốn thua kém nữ phụ kia đâu.
 
 
_" Mọi người nghe đây.

Chúng ta ở đây chém giết nó không phải là cách.

Diệp Vương, Tiêu Nhã kỳ.

Bọn Tôi yểm trợ cho 2 người chạy về phía cánh cửa đá phía xa kia.

2 người dùng thời gian nhanh nhất phá quan này biết không.

Chúng ta không nên tốn thời gian đại khai sát giới ở đây ".

Kiss hít 1 hơi nói.

Triệu Tử Long, Hàn Thần, Vương An Nguyên và mọi người đều gật đầu đồng ý kiến với Kiss.
 
 
_" Ok....!Chúng ta không còn nhiều thời gian, phía sau lưng của tôi giao cho mấy người vậy.

Hành động thôi ".

Diệp Lâm Anh và Tiêu Nhã Kỳ cùng đồng thanh lên tiếng.

Kiss, Triệu Tử Long, Mạc Lưu Ly, Mộc Thảo, Đông Vương, Nam Vương, Bạch Thiên Tuyệt, Hàn Thần, Vương An Nguyên nhanh chóng nổ súng vào bầy rắn kia.
 
 
_ " Pằng....!Pằng.....".

Tiếng súng nhanh chóng vang lên và chuẩn sát hạ gục từng con.

1 viên đạn được nhóm người của cô bắn ra lập tức xuyên qua 2 3 con rắn 1 lúc.

Nhóm người mà Tiêu Nhã Kỳ chọn đi phá quan có ai mà không phải là 1 tay súng cừ khôi đâu.

Phải nói chính xác là ai cũng là tinh anh trong tinh anh hết.
 
 
Bầy Rắn thấy nhóm người của cô hành động thì bọn nó cũng như điên lao vào và há cái miệng thật to mà cắn tới.

Chất độc từ trong miệng bọn nó phun ra nuốt vào nhìn ghê tởm.

Tiếng súng vẫn vang lên không ngừng rồi cả nhóm người chạy theo sau lưng yểm trợ cho Diệp Lâm Anh và Tiêu Nhã Kỳ.
 
 
Diệp Lâm Anh và Tiêu Nhã Kỳ cũng nổ súng mở ra 1 con đường máu rồi dùng toàn lực chạy thật nhanh về phía cánh cửa.

2 người yên tâm giao lại tấm lưng của mình cho đồng đội mà chỉ cố chạy tới phía trước thôi.

Tinh thần đồng đội lúc này được đẩy lên cao nhất.

Còn khoảng 10 bước nữa thì tới cánh cửa thì 2 người mới thấy không đúng chân của Diệp Lâm Anh và Tiêu Nhã Kỳ đều bắt đầu lún xuống.
 
 
_" Fuck.....!là cát lún.

Mọi người cẩn thận ".

Tiêu Nhã kỳ hét lên.
 
 
_" Nhã Kỳ nhảy lên người anh rồi tới cánh cửa tìm cơ quan tắt cát lún trước đi.


Chậm không kịp đâu ".

Diệp Lâm Anh lên tiếng.

Không đợi cô trả lời anh mặc cho cả người mình bị cát lún đang hơn đầu gối, mà 2 tay của anh dùng lực cực mạnh nhấc cả người Tiêu Nhã Kỳ lên.

Không nói 2 lời Cô đứng tay anh đang bắt chéo rồi cô tung người thật xa về phía cánh cửa.

Cô bám được 1 cục đá nhỏ cô quay lại thì thấy tất cả mọi người đều bị lún sâu đến gần eo.

Cát lún lại gặp nhóm người Diệp Lâm Anh còn phải đấu với mấy con rắn độc nên cát lún càng lúc càng nhanh.
 
 
_" Nhã Kỳ....!tìm cơ quan nhanh lên ".

Tất cả mọi người đều lên tiếng.

Vì nếu cát lún qua tay thì bọn anh chỉ có nước để mặc cho bọn rắn độc kia làm thịt mà thôi.

Tiêu Nhã kỳ thấy vậy cô nhanh chóng tìm cơ quan, nhưng hoài mà không thấy.

Cửa đá không có dấu hiệu gì của cơ quan cả.

Càng lúc Tiêu Nhã kỳ càng sốt ruột.

Cô thầm chửi cái người làm ra cơ quan chết tiệt này.

Nếu hôm nay cô không dẫn nhiều người theo như vậy thì chắc cô bị mẹ Williams cũng tính toán cho cô vùi xác nơi đây rồi.
 
 
_" Á....!".

Mộc Thảo mãi lo chiến đấu mà sơ xuất bị 1 con Trăn lớn tấn công nó đang dùng sức xiếc chặc cô.

Tay cô dùng dao đâm nó 1 nhát thì làm nó ăn đau càng xiếc chặc cô hơn.
 
 
_" Mộc Thảo....!".

Nam Vương thấy vậy kêu lên tính lấy súng bắn về con Trăn đó nhưng bóp còi thì súng của anh vừa hết đạn.

Cả nhóm người của bọn anh bị lún sắp tới ngực rồi.

Tiêu Nhã kỳ thấy vậy lập tức chĩa súng ra thì 1 tiếng pằng vang lên.

Con Trăn to lớn đáng xiếc chặc Mộc Thảo lập tức bị 1 viên đạn xuyên qua đầu chết.

Máu của nó bắn lên làm cả người Mộc Thảo toàn máu rắn.

Làm xong cô lại tiếp tục tìm cơ quan.

Mộc Thảo lấy được tự do thì con dao trên tay cô xuống tay càng lúc càng vô tình, khát máu cực kỳ.
 
 
Thấy trên cửa đá có 1 viên đá rất nhỏ nhô ra nếu không để ý kỹ thì không thấy nó có gì khác thường.

Tiêu Nhã kỳ đấm mạnh vào cục đá nhỏ đó 1 cái.

Cô bây giờ được ăn cả, ngã về không thôi, chứ thật sự cô tìm không thấy cơ quan giấu ở đâu mà nhóm người của Diệp Lâm Anh bị lún khá sâu rồi.

Nắm đấm của cô vừa va chạm vào viên đá nhỏ thì cánh cửa lớn bằng đá ì ạch mở ra.

Những tiếng rầm rầm vang lên thì số lượng cát đang bao vây lấy mọi người được lấy mắt thường có thể thấy rút xuống thấy rõ.
 
 
Tiêu Nhã Kỳ thở phào nhẹ nhõm 1 cái.

Cát vừa rút đi thì rắn bò đến càng nhiều.

" Diệp Lâm Anh.

Anh cùng mọi người nhanh lên chạy qua cánh cửa này đi.

Nó sắp đóng lại rồi.

Nhanh lên đi ".

Tiêu Nhã kỳ nói 1 tay cô giữ chặt cửa đá cho bọn anh đi qua.
 
 
_" Rút....!".

Diệp Lâm Anh nói.

Cát rút tới đầu gối rồi nên bọn anh đã có thể di chuyển được rồi.

Nhóm người của anh lần lượt qua chui qua cánh cửa kia.

Kiss vẫn yểm trợ cho mọi người rút trước.

Còn cô thì lớp né tránh những cái miệng đang mổ về phía cô.

Thân thủ của cô cực kỳ linh hoạt, con dao găm của cô lướt đến đâu là 1 kích tức phải chết.

Cách cô làm thuần thục đến nổi Diệp Lâm Anh cũng phải nhíu mày nhìn cô.
 
 
_" Pằng...!pằng ".

Tiêu Nhã kỳ chuẩn sát bắn đi vài phát súng tranh thủ cơ hội cho Kiss chui vào cánh cửa còn thấp hơn đầu gối.

Kiss lăn người qua thành công thì cánh cửa đá đóng lại 1 cái rầm.

Cả nhóm người Tiêu Nhã kỳ mới thở ra 1 hơi.

Ai cũng dính đầy máu rắn trên người cực kỳ tanh tưởi.
 
 
_" Không ai bị bọn nó cắn trúng chứ ".


Tiêu Nhã kỳ nhìn 1 vòng nói.

Triệu Tử Long, Vương An Nguyên, Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt đều lắc đầu.

Đến Khi cô nhìn đến Mạc Lưu Ly thì cô bị 1 vết cắn trúng rất nhỏ.
 
 
_" Thiên Kỳ, Em không sao.

Chị đi dò xét xung quanh đi.

Em ở đây làm sơ cứu là được.

Chúng ta không còn nhiều thời gian.

Em là bác sĩ nên em biết phải làm gì mà ".

Mạc Lưu Ly lên tiếng rồi cô kéo cái ống quần lên có 1 vết cắn rất nhỏ.
 
 
_" Được...!Đông Vương Cậu ở đây chăm sóc cho Mạc Lưu Ly đi.

Diệp Lâm Anh, Triệu Tử Long Chúng ta ở gần đây đi xem ải thứ Ba này là cái gì.

Tôi thích cái cơ quan chết tiệt này rồi đó.

Mạc Lưu Ly coi bộ The Queen các cơ quan phải được nâng cấp rồi ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.

Cô kêu Đông Vương ở lại là để cho 2 người trao đổi tình cảm mà.

Nhóm người Diệp Lâm Anh hiểu ý nên rút đi.

Bọn anh đã tốn thêm 45 phút để qua ải thứ 2 nên còn lại không bao nhiêu thời gian để qua quan cuối cùng.

Williams có được tự do hay không còn phải xem ải cuối như thế nào thôi.
 
 
Đông Vương thấy Mạc Lưu Ly như vậy trong lòng anh khi không lại thấy đau lòng.

Anh cầm chân của cô lên.

Miệng của anh đưa lại gần đến bắp chân cô thì Mạc Lưu Ly lên tiếng.
 
 
" Đông Vương...!Anh tính làm gì ".

Thấy anh nhìn cô như vậy thì Mạc Lưu Ly xưa nay nổi tiếng là vô tình mà giờ trên mặt cũng nổi lên 2 rạng mây hồng.

Cô trước giờ cùng mỹ nam vui chơi đều không có thực sự yêu, nên cô không biết được cảm giác lúc này của cô là gì.

Có lẽ cái tên mặt lạnh Đông Vương này đã làm cô động lòng từ lúc nào chính cô cũng không biết.
 
 
_ " Tôi làm theo những gì con tim mách bảo thôi.

Ngồi yên đó cho tôi ".

Đông Vương mặt ửng hồng nói.

Anh dùng con dao cắt miệng vết thương 1 chút rồi anh nhanh chóng dùng miệng hút nọc độc ra cho cô.

Anh hút rồi lại nhả ra khoảng 7, 8 lần như vậy cho đến khi miệng vết thương chạy ra máu đỏ thì anh mới dừng lại.

Mạc Lưu Ly nhìn Đông Vương khóe miệng còn dính máu của cô, Tay anh thì cẩn thận băng bó giúp cô thì mỉm cười.

1 nụ cười thật tâm hiếm khi nào nở rộ trên môi cô.
 
 
_" Đông Vương...!Mạc Lưu Ly tôi hôm nay tuyên bố.

Anh giờ là người của tôi.

Tôi mặc kệ anh có đồng ý hay không.

Nếu anh dám phụ bạc tôi thì chính tay của tôi sẽ móc trái tim của anh ra, rồi Tôi sẽ cho anh biết thế nào địa ngục nhân gian thực sự.

Anh nghe cho rõ đó ".

Mạc Lưu Ly nhìn anh rồi nghiêm túc lên tiếng.

Đông Vương nghe vậy thì có chút kinh ngạc nhưng lại khẽ mỉm cười.
 
 
_" Mạc Lưu Ly....!Tôi không quan tâm quá khứ của cô ra sao.

Nhưng từ hôm nay trở đi Cô dám tìm thêm huynh đệ cho tôi thì tôi cũng khẳng định với cô là cô chết còn thảm hơn tôi.

Đông Vương tôi ghen lên cũng rất kinh khủng đó ".

Anh cũng không vừa đáp trả.

Ánh mắt 2 người giao nhau rồi mỉm cười.

Có nhiều chuyện không cần nói nhiều 1 ánh mắt thôi đủ hiểu đối phương muốn gì rồi.
 
 
_" Đi tìm Tiêu Nhã kỳ thôi ".

Mạc Lưu Ly lên tiếng.

Đông Vương gật đầu rồi lại ôm lấy cô đi theo hướng Tiêu Nhã kỳ vừa đi.

Thời gian chỉ còn lại 30 phút.
 
 
\_\_\_\_ Its me.

Bình Luận (0)
Comment