Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 32


Triệu Tử Long vừa chà toilet vừa hát, vừa cười thật lớn như điên trong nhà vệ sinh.

" Tiêu Nhã kỳ tôi cho cô biết đắc tội với tôi thì cái giá phải trả là như thế nào.

hahaha......!Chà chết cô luôn......!ngày mới nắng ấm heo xinh xinh đi trên con đường.

Chợt thấy bóng dáng heo mê ly như đang nghiêng nhìn...........".

Anh vừa huýt sáo, vừa hát.
 
 
_4 người Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết đều nhíu mày nhìn theo bóng lưng của Triệu Tử Long đang ca hát ầm ĩ ở bên trong.
 
 
_" Nè.....!không phải lúc nãy cậu ta còn tức giận.

Chỉ hận là không thể xé xác Tiêu Ác Ma ra sao.

Sao bây giờ lại vui vẻ đi chà toilet như vậy chứ.

Cậu ta tức quá nên điên rồi hay gì ".

Bạch Thiên Tuyệt nghi hoặc nói.
 
 
_" Phải đó.

Nhìn cậu ta chà toilet vui như vậy.

Giờ tôi mới biết chà toilet cũng có thể cười tươi vui vẻ như vậy đó.....!có cái gì đó sai sai ở đây ".

Hàn Thần nhíu mày rồi rờ cằm nói.
 
 
_" Tôi quyết định rồi.

Trong 3 tháng này để cậu ta nhận nhiệm vụ chà toilet đi.

Thấy cậu ta làm mà vui vẻ, hạnh phúc như vậy.

Tôi cũng không nỡ lòng nào cắt đi niềm vui của cậu ấy.

3 người nói đúng không ".

Vương An Nguyên nói.

Rồi nháy mắt 3 người 1 cái.
 
 
_" Tôi thì lại không nghĩ Triệu Tử Long cam tâm làm vệ sinh như vậy.

Với tính cách của cậu ta thì chắc chắn có trá.....!chỉ mong cậu ta hiểu được 1 câu ĐẠO CAO 1 THƯỚC, MA CAO 1 TRƯỢNG RỒI.

Giáo sư Tiêu cũng không phải đèn cạn dầu đâu " Lý Minh Triết suy nghĩ 1 hồi nói.
 
 
_" 3 người chúng tôi cũng cảm giác giống như cậu vậy.

Hy vọng cậu ấy đừng làm quá đáng.

Nếu không Tiêu Ác Ma sẽ làm thịt cậu ta ".

Bạch Thiên Tuyệt cười nói.

Vừa dứt lời thì nghe trong nhà vệ sinh Triệu Tử Long đã ngừng hát.
 
 
_ Triệu Tử Long mặt mày u ám lúc nảy biến đi đâu mất rồi.

Chỉ còn lại Triệu Tử Long cười tươi vui vẻ như hoa.

Còn hơn trúng vài tờ độc đắc nữa.

" 4 cậu ở đây hết làm gì vậy.....".

Triệu Tử Long cười thật tươi nói.

Bao nhiêu uất ức, tức giận của anh đều như toilet.

xả nước 1 cái trôi đi hết rồi.
 
 
_" Tử Long.....!Cậu có chuyện gì vui sao ".

Hàn Thần cười nói.

3 người cùng nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Long.
 
 
_" Hahaha....!có a.....!Chà Toilet đó vui lắm luôn.


Tiêu Ác Ma đi đâu rồi.

cô ta có nhà không ".

Triệu Tử Long cười nói.
 
 
_" Cô ấy nói đi ra ngoài 1 chút rồi.

Nếu cậu thích chà nhà vệ sinh như vậy.

Không ấy....!trong 3 tháng nhà vệ sinh giao cho cậu làm nha ".

Vương An Nguyên cười nói.
 
 
_" Hahaha.....!Được.

Để đó tôi làm cho.

Chà Toilet thôi mà.....!tôi về phòng của tôi đây".

Triệu Tử Long cười nói.

Rồi bước đi trong đầu còn không ngừng hiện ra cảnh tượng Tiêu Nhã kỳ đang đánh răng.

Càng nghĩ anh càng cười như điên về phòng.

Bỏ lại 4 người lắc đầu nhìn theo bóng của Triệu Tử Long.
 
 
_" Cậu ta bị giáo sư Tiêu đả kích nên điên thật rồi " 3 người đồng thanh 1 câu rồi tách ra mạnh ai nấy làm việc riêng.
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ chạy nhanh trên con đường cao tốc.

Rất nhanh đến nhà hàng Đông Dương.

Gửi xe đâu vào đó cô bước vào.

Nhà hàng này cũng được thiết kế cho nhưng ngươi yêu thích phong cảnh thiên nhiên.

Có thác nước, có ao sen, có hàng trúc xanh.

Ngươi không biết thì nhìn sơ nhà hàng thì chắc sẽ nghĩ nhà hàng này rẻ tiền.

người biết nhìn đồ thì chắc chắc sẽ há miệng thật to.

Vì ở đây không có thứ gì là không quý hiếm hết.

Rất nhiều thứ còn nằm trong danh sách đỏ quý hiếm nhất hiện nay.
 
 
_ Còn đang quan sát xung quanh thì 1 người đàn ông tầm 55 tuổi đi đến chỗ cô nói.

" Cho hỏi Cô là giáo sư Tiêu sao....".
 
 
_" Ưm....!là tôi ".

Tiêu Nhã kỳ nhìn ông nói.
 
 
_" Chào cô Tiêu.

Ông chủ tôi đang ở bên kia đợi cô.

Mời ".

Ông quản Gia nói.

Tiêu Nhã kỳ gật đầu 1 cái tay lén bỏ vào túi quần bấm nút ghi âm.

Đây là thói quen của cô.

Tiếp đón mấy nhân vật lớn như vậy thì cô không thể lơ là được.
 
 
_ Đi đến đình nhỏ gần thác nước.

Thì gặp người đàn ông trung niên đang ngôi ở đó.

Sau lưng là 4, 5 người áo đen.

toàn thân của họ toàn là súng thôi.
 
 
_" Chào ông Triệu.


Tôi là Tiêu Nhã kỳ.

Hôm nay ông tìm tôi có chuyện gì hay không " Tiêu Nhã kỳ tự nhiên như ở nhà của mình.

không đợi người đàn ông trung niên cho phép.

cô tự động ngồi xuống Khoanh chân lại khí thế cũng không kém.

Cô vừa dứt lời thì 5, 6 cây súng chĩa vào đầu của Tiêu Nhã kỳ.
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ chỉ nhếch môi lên cười 1 tiếng rồi xem như không có chuyện gì cầm đũa gấp thức ăn.

Làm như không có mấy cây súng đang chĩa vào đầu mình tồn tại.

Triệu Hoàng nhìn Tiêu Nhã kỳ đang ăn mà cười thú vị.

Lâu rồi ông chưa gặp được người nào thú vị như vậy.

Không lẽ cô không sợ ông giết cô thật sao.

Trước 5, 6 khẩu súng chĩa vào đầu mà cô còn ăn được.

Lá gan cô cũng không nhỏ.
 
 
_ phất tay ra hiệu cho mấy vệ sĩ thu súng về rồi ông cười nói.

" hahaha.....!Tiêu Nhã kỳ cô thật là người con gái thú vị.

Cô không sợ tôi giết chết cô sao ".
 
 
_" Ông Triệu....!có gì nói thẳng vào vấn đề đi.

Tôi thích nói vấn đề chính....!tôi không nghĩ ông lại muốn giết tôi ở đây ".

Tiêu Nhã kỳ cầm 1 ly rượu lên làm dấu mời ông Triệu Hoàng.

Thấy vậy ông Triệu Hoàng cũng cầm ly lên mời cô.
 
 
_" Cô thông minh lắm.

Tôi thích làm việc với người thông minh.

Chuyện cô cá cược với con trai tôi Triệu Tử Long tôi cũng đã biết.

Tôi không có ý gì khác.

Chỉ mong cô ra sức dạy bảo cho nó là được rồi.....".

Ông Triệu Hoàng nhìn Tiêu Nhã kỳ mỉm cười nói.

Từ 1 góc độ này ông thấy Tiêu Nhã kỳ rất giống 1 người quen của ông.

Ánh mắt ông lại nhìn về cô nhiều hơn 1 chút.
 
 
_" Cái đó là điều đương nhiên.

Ông không cần lo.

Triệu Tử Long dù gì cũng là học trò của tôi....!Nếu ông đã nói xong thì xin phép tôi còn việc ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.

Rồi cô đứng lên.
 
 
_" Khoang đã.

Tiêu Trấn Vũ là gì của cô ".

Ông Triệu Hoàng đột nhiên lên tiếng.

Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ nhíu mày nhìn ông.

Thì cũng bắt gặp ông đang nhìn cô.

Mắt đối mắt.
 
 
_" Là gì của tôi không quan trọng.

Ông biết ông ấy à.....".


Tiêu Nhã kỳ hít vào 1 hơi thật sâu rồi mới nói.
 
 
_" Xem ra tôi đoán đúng rồi.

Tiêu Trấn Vũ là bạn thân của tôi nhiều năm về trước.

Có muốn ngồi xuống nghe không ".

Ông Triệu Hoàng nhìn cô nói.

Nghe vậy cô cũng ngồi xuống.

Ký ức về người ba đỡ đạn cho cô mà chết không nhiều lắm.

Nên cô thật sự muốn biết nhiều hơn 1 chút.
 
 
_" Thật ra tôi là bạn thân với Ba cháu từ rất lâu rồi.

Lúc trước tôi trắng tay là ông ấy cho tôi vốn để làm ăn.

chỉ bảo tôi cách kiếm tiền.

Từ đó bác làm ăn mới từ từ phất lên.

Ba của Cháu mới đi học làm hình cảnh thì mới thư từ thưa dần.

Bác làm ăn từ từ làm ăn ngày càng lớn.

Không bao lâu thì chuyển sang buôn bán vũ khí.

Nhìn thấy chân bác có tật không.

Nếu không được ba cháu cứu thì bác đã mất mạng lâu rồi......".

Ông Triệu Hoàng còn chìm trong ký ức nói.

Tiêu Nhã kỳ thì cầm ly rượu lắc nhẹ rồi uống nhấp môi tiếp tục nghe.
 
 
_ " Hahaha......!tính ra cháu và Tử Long thật có duyên.

Lúc trước bác đã hứa với ba cháu là sẽ để con trai bác lấy con gái của ông ấy.

Tính ra cháu và Tử Long có hôn ước từ nhỏ rồi ".

Ông Hoàng cười lớn nói.
 
 
_" Leng keng ".

Tiếng đũa rơi xuống đất.

Tiêu Nhã kỳ nghe đến đây thì đứng hình, toàn thân cứng ngắt.
 
 
_" Cháu không sao chứ ".

Ông Hoàng cười nói.
 
 
_" Ông Triệu.....!Ông đùa hơi quá rồi đó.....!chuyện này không giỡn được đâu ".

Tiêu Nhã kỳ lấy lại bình tĩnh rồi nói.

Cái này không có trong nguyên tác.

Tác giả làm gì có ghi nam chính Triệu Tử Long có hôn ước từ nhỏ rồi đâu.

" WTF.....!chuyện gì thế này.

Khi không lòi ra hôn ước gì nữa đây ".

Cô chửi thầm 1 câu.
 
 
_" Cháu không tin vậy cháu hỏi mẹ cháu có phải vẫn còn giữ cái răng sói tín ước của bác hay không.

Cháu không thấy trên cổ của Triệu Tử Long cũng có đeo 1 cái răng sói hay không.

Nó vốn dĩ là 1 cặp đó......".

Ông Hoàng cười nói.

Người con dâu này ông chấm rồi.
 
 
_" Xin lỗi tôi có việc phải đi trước.

Khi khác sẽ gặp ông sau.

Xin ông tạm thời đừng nói cho Triệu Tử Long biết chuyện này.

trước khi tôi làm rõ mọi việc ".

Tiêu Nhã kỳ nói rồi chào ông đi ra trước.
 
 
_" Được khi khác ta sẽ cho người đến đón cháu đến nhà bác chơi.

Nói mẹ cháu là bác sẽ sắp xếp thời gian để thăm mẹ cháu ".

Ông Triệu cười nói.


Nhìn bóng cô đi nhanh như bay mà ông nhìn buồn cười.

Có cần phản ứng mạnh vậy hay không.

Con trai ông cũng thuộc hàng xuất sắc cơ mà.
 
 
_" Đúng là thiên duyên trời định ".

Ông Triệu Hoàng nói nhỏ 1 câu rồi cũng với vài người rời đi.
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ vừa ra khỏi nhà hàng thì trong đầu của cô toàn là những lời ông Triệu nói.

Còn đang phân tâm thì điện thoại đến.
 
 
_" Giáo sư Tiêu em đang ở siêu thị mua xong đồ rồi.

Cô tới rước em được không ".

Vương Tâm Lan nói.
 
 
_" Được.....!tôi tới ngay đây ".

Tiêu Nhã kỳ tạm thời ném mấy cái suy nghĩ kia ra khỏi đầu nói.

Cúp máy cô phóng nhanh đến siêu thị rước Vương Tâm Lan.
 
 
_" Giáo sư Tiêu.

Em hôm nay mua nhiều lắm.

Kem đánh răng, bàn chải đánh răng còn nhiều thứ mới lắm.

Mấy cậu ấy đến nên em mua hơi nhiều ".

Vương Tâm Lan cười nói.
 
 
_" Bọn họ là nhà giàu.

Em mua chưa chắc gì họ đã sài đâu.

Đừng phí tiền nữa.

Tôi cho em tiền giúp ba mẹ em chứ không phải cho em làm chuyện bao đồng đâu.

Thôi lên xe tôi đưa em về ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.

Vương Tâm Lan cũng cười rồi leo lên xe.

2 người nhanh chóng về nhà.
 
 
\_\_\_\_ Nhà Tiêu Nhã kỳ\.\.\.\.\.\.
 
 
_ Nghe tiếng xe về Triệu Tử Long đi ra cười nói.

" hahaha....!Giáo sư Tiêu.

Cô về rồi sao ".
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ nhíu mày nhìn Triệu Tử Long.

Không phải sáng còn muốn giết cô sao.

Sao tự nhiên giờ cười tươi chào đón cô vậy.

" Cậu dọn dẹp nhà vệ sinh xong rồi a......".

Tiêu Nhã kỳ nhìn anh nói.
 
 
_" Trời.....!tôi làm bao sạch luôn đó.

Nói không ngoa chứ có thể làm gương soi được luôn đó....!Hahaha ".

Triệu Tử Long cười thật tươi nói.

5, 6 người đều nhìn Triệu Tử Long thật kỹ.

xem anh có bị tráo người hay không mà làm gì cười tươi vậy.
 
 
_" Có cái gì sai sai ở đây ".

Trong lòng Tiêu Nhã kỳ cấp báo 1 câu.

Cô nhìn anh rồi nói.

" Cậu làm tốt lắm.

Tâm Lan mang đồ vào nhà đi ".

Rồi tất cả đi vào nhà..

Bình Luận (0)
Comment