Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 41


_ Buổi tối ở nhà của Tiêu Nhã kỳ chỉ còn lại Vương An nguyên và Tiêu Nhã kỳ.

Vương Tâm Lan thì bận đi làm thêm nên thường thì về rất trễ.

1 bóng lưng của 1 người con trai đang vui vẻ vừa cầm sách nấu đồ ăn vừa làm.

Chân tay vụn về làm nồi, niêu, chảo vang lên những tiếng " Leng keng....!leng keng ".

Như đánh giặc vậy.
 
 
_" Vương An nguyên.....!cậu làm đồ ăn xong chưa tôi đói lắm rồi ".

Tiêu Nhã kỳ ôm bụng đói meo nhìn Vương An nguyên đang đánh giặc trong nhà bếp.

Đây là lần thứ N cô nói ra câu này rồi.

Vương An nguyên vừa xem sách nấu ăn vừa nấu.

Anh đã giành hết không gian nhà bếp 4 tiếng đồng hồ rồi.
 
 
_" Giáo sư Tiêu....!sắp xong rồi.

" anh cười tươi như hoa nói.

Vì trong nhà bếp khá lâu.

nóng đến 2 má của anh đỏ ửng lên như 2 quả táo.

Hiếm khi chỉ có cô và anh ở nhà.

Anh phải nấu cho Tiêu Nhã kỳ 1 bữa tiệc tình yêu lãng mạn mới được.
 
 
_" Mẹ kiếp.....!sao trong sách nói làm như vậy là được.

Tới phiên mình cháy đen hết vậy ta ".

Vương An nguyên vừa làm vừa xem sách nói.

Anh lên mạng vô tình cờ đọc được 1 bí cấp cua gái.

Với tựa đề là " Muốn chiếm được trái tim nàng hãy chiếm được bao tử của cô ấy trước ".

Lúc đầu anh đọc thấy có gì đó sai sai.

Câu này không phải dành cho con gái nói sao.

Nhưng anh đọc cmt thì 100 anh hết 100 anh comments nói đã thành công như thế nào.

Làm trái tim của anh như được tiếp thêm 1000CC máu.

Kết quả 9 rưỡi đêm rồi anh vẫn chưa nấu xong.
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ nhìn Vương An nguyên đầy nhiệt huyết và cố gắng như vậy thì buồn cười.

Cô thật sự lo lắng cho bao tử của mình rồi đây.

Chẳng hiểu anh mắc cái chứng gì lại 1, 2 đòi nấu đồ ăn cho bằng được.

Thấy anh quyết tâm cô cũng nhường cho anh làm để anh vui.

Nhưng cô thấy mình sai rồi.

Chỉ cầu mong Vương An nguyên không đốt trũi nhà của cô thôi.
 
 
_" Xong rồi đây ".

Vương An nguyên cười hét lên 1 câu nói.

Nghe vậy người mừng nhất là Tiêu Nhã kỳ.
 
 
_ Tính đi lại giúp anh mang đồ ăn lên.

Nhưng bị Vương An nguyên cản lại nói.

" Giáo sư Tiêu.


Để đó tôi làm cho.

Tối đêm nay để tôi phục vụ cho.

Cô cứ ngồi tận hưởng sự phục vụ của tôi là được ".

Vương An nguyên cười ngọt ngào nói.

Tiêu Nhã kỳ thấy Vương An nguyên hôm nay giống bị trúng bù vậy.

Chẳng biết ai nhập anh.

Mà anh làm chuyện không giống anh tí nào.

Nhưng thôi thấy anh có cố gắng thì cộng cho anh thêm 1 điểm chuyên cần vậy.
 
 
_ Cô ngồi lại bàn ăn khoanh chân lại.

Nhìn Vương An nguyên mang vài món ăn mới tỏa hương thơm khét lẹt bay đầy nhà.

Tiêu Nhã kỳ nhướng cổ nhìn mấy đĩa thức ăn chỉ toàn 1 màu đen cháy khét thôi.

Không biết ăn được không......!" Ừ thì chắc ăn được.

Cũng là thức ăn thôi mà....!Như có câu nói là vật chất không tự sinh ra và mất đi.

Nó chỉ là chuyển từ dạng này sang dạng khác thôi.

Chuyển từ thịt tươi sang khét nhưng vẫn là thức ăn mà.

Chắc không chết được ".

Tiêu Nhã kỳ nói thầm trong bụng.
 
 
_ Vương An nguyên mở nhạc hòa tấu nhẹ nhàng, thêm hoa hồng đỏ rực, rồi cuối cùng là 1 chai rượu vang đỏ.

Cái quan trọng nhất là tờ giấy bí kiếp cua gái anh để trong túi quần.

Vì đối tượng chính hôm nay là Tiêu Nhã kỳ nên anh có chút hồi hộp.

Vì cô thuộc 1 dạng đặc biệt tuýt người con gái mạnh mẽ không giống như vài cô gái dịu dàng khác.

Nên anh có chút luồng cuống.
 
 
_ Vuốt lại tóc tai rồi phủi thẳng lại áo.

Vương An nguyên thấy mình lấy lại phong độ đỉnh cao rồi mới tới chỗ Tiêu Nhã kỳ ngồi.

Anh cuối người rồi xòe 1 tay ra nói.

" Giáo sư Tiêu tôi có thể mời cô nhảy 1 bài trước không ".

Anh nặn ra 1 nụ cười được cho là soái nhất nhìn cô.

18 năm nay chưa có cô gái nào đủ sức miễn dịch và chóng lại được sức hút của anh khi anh làm như vậy.

Anh tin lần này cũng vậy.
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ nhìn anh như vậy bất giác tim đập chậm 1 nhịp.

Đừng thấy cô ra vẻ lạnh lùng như vậy trước mặt bọn anh mà nghĩ cô ăn chay trường nhé.

Không có đâu.

tại trước giờ không có thịt ăn thôi.

Thịt tươi đưa đến cửa nếu từ chối không phải là Tiêu Nhã kỳ rồi.

Nhưng làm lỗ liệu quá trai sợ chạy hết.
 
 
_Tiêu Nhã kỳ cười nói.

" Vương An nguyên.

Tôi đói ".


Vương An nguyên đứng hình nhìn cô.

" Tiêu Nhã kỳ.....!tế bào lãng mạn của cô bị teo rồi sao.

Cô không nhảy với tôi thì làm sao tôi làm theo bí kiếp cua gái được chứ.

Tiêu Nhã kỳ cô thật là biết phá không khí mà.....!".

Vương An nguyên đen mặt nhìn cô.
 
 
_ " Giáo sư Tiêu cô ăn mất 15 phút.

Nhảy với tôi có 5 phút thôi.

Nhảy 1 bài thôi rồi ăn.

Năn nỉ đó ".

Vương An nguyên nói.

Mặc kệ cô có đồng ý hay không anh cũng kéo cô ra.

1 Tay nắm tay cô.

1 tay để lên eo của cô.

Cố gắng khống chế trái tim đập như điên anh nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Nhã kỳ.

Trong bí kiếp nói phải nhìn đối phương thật âu yếm.

rồi nháy mắt đa tình như nói cho cô biết là anh thích cô.

Liếm môi nhẹ gợi ý cho đối phương biết mình đang khác khao được gần cô.

Đến cuối cùng là trong lúc nhảy da thịt đụng chạm kích thích dục vọng của đối phương.

Lý thuyết là như vậy luôn luôn đúng.

Nhưng thực hành thì lại không giống như vậy rồi.
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ buồn cười nhìn Vương An nguyên nói muốn nhảy lại không chịu nhảy.

Anh cứ nhìn cô rồi đôi mắt giật giật.

Liếm liếm môi chẳng biết làm gì.

Anh cũng đang phát tính hiệu và truyền tải thông tin đấy.

Nhưng lại là dự liệu chương trình khác.

Thấy vậy cô nói " Vương An nguyên cậu khát nước hả....!sao liếm môi dữ vậy.

Có cần uống chút nước trước không ".

Tiêu Nhã kỳ vừa nói xong thì Vương An nguyên lại bị đứng hình tập 2.

Tại do Anh làm vũng về hay tại Tiêu Nhã kỳ bị chết tế bào lãng mạn vậy.

Thật biết phá không khí mà.
 
 
_ Vương An nguyên hít 1 hơi không làm theo bí kiếp cua gái con khỉ gì nữa.

Anh ôm lấy eo cô làm theo bản năng vậy.

Tiếng nhạc du dương 1 nam 1 nữ cứ như vậy ôm nhau nhảy theo tiếng nhạc.

Phong cảnh muốn bao nhiêu lãng mạn thì có bấy nhiêu lãng mạn.
 
 
_ Vương An nguyên vừa nhảy vừa không dám nhìn Tiêu Nhã kỳ.

" chết tiệt bước kế tiếp phải sao kích thích dục vọng của cô ấy đây.


Đặt tay vào mông của cô hay để chỗ nào.....!đầu óc mình trống rỗng hết rồi.

Nếu đặt tay vào mông của cô.

Có khi nào mình bị Tiêu Ác Ma tát mình 1 phát tát chết không ".

Anh thầm than 1 câu.

Nếu là con gái khác thì anh đâu cần phải màu mè như vậy.

Chẳng cần làm gì con gái cũng bu lại anh, bu đen, bu đỏ rồi.
 
 
_Tiêu Nhã kỳ lén ngước lên nhìn Vương An nguyên.

Từ cái góc độ này anh thật đẹp.

Nói không động tâm là giả nha.....!Cái này là anh tự đưa đến cửa chứ không phải cô ép buộc anh đâu nha.....!nghĩ thế tay cô tranh thủ ăn đậu hũ của anh.
 
 
_ " Á.........".

Tiêu Nhã kỳ cố ý nhảy sai 1 nhịp vấp chân Vương An nguyên 1 cái.

Ý đồ là ăn đậu hũ của anh 1 cái thôi.

Ai ngờ Vương An nguyên không tập trung cũng bị cái vấp chân của cô làm mất thăng bằng ngã xuống đất.

Trong lúc cả 2 người đều mất thăng bằng Vương An nguyên ôm lấy cô cũng ngã xuống đất.
 
 
_ Vương An nguyên ngã xuống nhưng sợ mình nặng quá đè lên ngươi cô đau.

nên ôm chặc Tiêu Nhã kỳ để cô ngã lên người mình.

Trời đất như dừng lại ở giây phút này.

2 người mặt đối mặt.

Quên đi đau đớn trên người.

Tay của Vương An nguyên vẫn ôm chắc lấy Tiêu Nhã kỳ làm cô bị ép chặc vào người anh.

2 người hòa làm 1.
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ tươi của anh âm thầm nuốt nước miếng 1 cái.

Thật muốn đè anh ra cắn cho 1 cái.

Nhưng cô làm giáo sư phải giữ hình tượng của mình mới được.

Không sau này làm sao nói bọn anh nghe lời được.

Bởi làm giáo sư cũng có nổi khổ đó chứ.

" Chết thật.

Thịt tươi rói bày ra đó mà chỉ được nhìn không ăn được.

Lần này tôi tha cho cưng đó.

Lần sau cậu không may mắn như vậy đâu An Nguyên ".

Cô nói thầm 1 câu.
 
 
_" Khụ....!khụ....!An Nguyên cậu muốn nằm ở dưới đất đến khi nào.....".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.

Tính đẩy anh ra để đứng lên thì bất ngờ Vương An nguyên siết chặt rồi hôn môi cô.

Không phải nồng cháy nóng rực mà là nhẹ nhàng thưởng thức.

Giống 1 ly rượu không thể 1 hơi uống hết 1 ly lớn.

mà chỉ nhấp từng ngụm nhỏ.

Chiếc lưỡi vừa thành công chiếm đất nhà Tiêu Nhã kỳ thì nghe tiếng xe của Vương Tâm Lan về.

2 người lấy tốc độ sét đánh nhanh chóng tách ra.

Cùng vuốt lại quần áo.
 
 
_ " Tiêu Nhã kỳ.....!Tôi....!Tôi không đói ".

Vương An nguyên đỏ mặt bỏ lại 1 câu đi về phòng thật nhanh.

Cho dù chiều đến giờ anh chưa ăn cái gì hết.
 
 
_" Hừ......!cậu chạy cái gì chứ.


Tên ngốc này.

Chẳng qua hôn môi thôi có phải chuyện gì lớn đâu.

Cậu cùng bọn người Triệu Tử Long đi chơi gái tập thể vào ban ngày sao không thấy cậu ngại.

Giờ đứng trước mặt của tôi giả nai tơ gì chứ ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói nhỏ 1 câu.

Nhìn bóng lưng của anh phía xa thì lắc đầu.

Tay vuốt môi 1 cái mỉm cười rồi ngồi vào bàn ăn.
 
 
_ Vương Tâm Lan bước vào nhà.

Chỉ thấy Tiêu Nhã kỳ ngồi 1 mình ở bàn ăn.

Miệng còn Vương nụ cười chưa tắt thì nói.

" Nhã kỳ.

Sao chị ăn trễ vậy.

Mà mấy thức ăn khét đen như vậy ăn sao được.

Để em nấu đồ ăn khác cho ".
 
 
_" Không sao đâu.

Lâu lâu ăn khét cũng ngon mà.

Đây đều là Vương An nguyên làm.

Dù gì cũng là tâm ý của cậu ấy.....!".

Tiêu Nhã kỳ cười nói rồi gấp thức ăn.

Khét thì có hương vị riêng của khét.

Ăn cũng ngon lắm thay.

Cô vừa ăn vừa mỉm cười.

Làm Vương Tâm Lan thấy hôm nay Tiêu Nhã kỳ có vẻ là lạ.
 
 
_ Ăn xong Tiêu Nhã kỳ cũng đi về phòng của mình tắm rồi đi ngủ.

Vương An nguyên thì thôi cả đêm anh không ngủ được.

Trong đầu cứ diễn đi diễn lại cảnh anh hôn môi Tiêu Nhã kỳ.

" Mình hôn rồi.

Cuối cùng mình cũng thành công rồi.......!Aaaaaaa.....!".

Anh lăn qua lăn lại hét nhỏ 1 câu.

Nửa đêm anh còn nhắn tin cho 5 người Triệu Tử Long.

Hàn Thần, Bạch Thiên Tuyệt, Lý Minh Triết.

Tin nhắn chỉ trọn vẹn có 5 từ.

" Hình như Tôi yêu rồi....".
 
 
_ 5 người Triệu Tử Long thì ăn mừng vì đánh được người tình lừa đảo của Tiêu Nhã kỳ.

Nên 5 người say hết rồi.

không ai xem tin nhắn của Vương An nguyên hết.
 
 
_ 1 đêm dài Tiêu Nhã kỳ cũng không ngủ được.

Cô thấy so với lần Triệu Tử Long hôn cô.

Thì cô thấy mình cũng không chán ghét nụ hôn của Vương An nguyên cho lắm.

còn có 1 chút thích thích.

2 lần Triệu Tử Long hôn cô cũng chẳng gợi lên trong cô bao nhiêu cảm xúc.

Nằm suy nghĩ đến tận gần sáng cô cũng thiếp đi.
 
 
_ Sáng ngày hôm sau..

Bình Luận (0)
Comment