Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 82


Ông Triệu Hoàng và Bà Phương thấy 3 người đến thì không tự giác nuốt nước miếng 1 cái.

Tiêu Nhã kỳ thì mang theo sát khí nhè nhẹ.

Triệu Tử Long thì gương mặt đẹp trai cười tươi trong hạnh phúc.

Diệp Lâm Anh thì mỉm cười 1 chút lại trở về làm Diệp Vương uy nghiêm như trước, nhưng vẫn nhìn ra anh có điểm khác biệt.

Tuy uy nghiêm nhưng vẫn nhìn ra được trên mặt anh đang viết chữ thật to mang tên hạnh phúc.

Đi theo sau 3 người còn có Tứ Đại Thiên Vương đi theo.

Vẻ mặt người nào cũng giống như ai nợ tiền của 4 người mà không trả vậy.
 
 
_" Nhã Kỳ...!Con ăn sáng chưa ".

Bà Phương lên tiếng trước.

Nhìn Tiêu Nhã kỳ bà bỗng có chút chột dạ.
 
 
_" Phải đó....!Diệp Vương, Nhã Kỳ.

Cháu ăn gì chưa.

Người đâu nhanh đem đồ ăn sáng cho Diệp Vương nhanh ".

Ông Triệu Hoàng cười nói.

Ông cũng không nhắc tới chuyện bỏ thuốc nữa.
 
 
Diệp Lâm Anh nhìn Tiêu Gia Bảo và Bà Phương cuối người gật đầu chào rồi kéo tay Tiêu Nhã kỳ ngồi vào ghế chủ vị.

Giờ chưa phải lúc anh nhận Bà Phương vì anh đang là Diệp Vương chứ không phải Diệp Lâm Anh.

Anh khoanh chân ngồi xuống khí thế trên người làm không khí xung quanh trở nên cứng ngắc.

Diệp Lâm Anh nói không tức giận là giả.

Vì Tiêu Nhã kỳ trúng thuốc mà mọi kế hoạch độc chiếm Tiêu Nhã kỳ của anh không thành công được.

Anh thật hận cái tên chết tiệt bỏ thuốc kia.

Triệu Tử Long cũng ngồi xuống.
 
 
_ "Hừ...!Ông Triệu.

Ông nói đi chuyện hôm qua điều tra ra là ai làm chưa.

Đừng nói với tôi là ông không biết gì hết.

Ông Triệu.

.

Thuốc kích thích dạng hương đó tôi vừa cho người gửi hàng mẫu cho ông cách đây không lâu.

Đừng nói với tôi là ông không biết gì hết.

Nếu ông làm việc vô trách nhiệm như vậy giao dịch giữa chúng ta cũng chấm dứt đi.

Ông chắc phải hiểu tính của tôi chứ ".
 
 
Diệp Lâm Anh mở miệng nói trước.

Từng ngón tay nam tính gõ lên bàn từng nhịp làm trống tim của vài người cũng đập thật nhanh mất khống chế.

1 người nhanh chóng lại châm cho anh điếu thuốc Cigarette.

Anh kéo 1 hơi nhả ra 1 làng khói mỏng rồi ánh mắt sắc bén nhìn ông Triệu Hoàng chằm chằm.
 
 
Khí thế trên người anh làm ông Triệu Hoàng nhíu mày.

Triệu Tử Long cũng vậy.

Diệp Lâm Anh nói chuyện với Ba anh như vậy làm anh không vui.

Anh liếc mắt nhìn Diệp Vương 1 cái.
 
 
_" Diệp Vương.

Anh nói vậy là nghi ngờ chuyện này là do tôi sắp đặt.

Anh nghĩ tôi rảnh làm chuyện này à...!".

Ông Triệu Hoàng nói.
 
 
Bao nhiêu năm lăng lộn trên thương trường chút chuyện nhỏ này cũng không làm khó được ông.

Có câu gừng càng già càng cay mà.

Ông Triệu Hoàng khí thế cũng không kém làm ai cũng phải tin vào những gì ông nói.

Kể cả bà Phương cũng vậy, nếu 2 người không là đồng bọn thì Bà chắc cũng tin vào những gì ông nói.

 
 
_" Diệp Vương.

Tôi tin chắc ba của tôi không liên quan đến chuyện này Tôi dám lấy nhân cách ra bảo đảm.

Nếu có thì là 1 người khác không thể là Ba của tôi.

Anh đừng có hỏi kiểu như chắc chắn là Ba tôi làm vậy ".

Triệu Tử Long lên tiếng.

Anh mới không cho phép ai bắt nạt Ba anh.

Ai cũng không được.
 
 
Diệp Lâm Anh liếc mắt nhìn Triệu Tử Long 1 cái.

Có câu bằng mặt không bằng lòng là vậy.

Anh là vì Tiêu Nhã kỳ chứ anh không có hảo cảm với Triệu Tử Long gì hết.

Cứ bằng lòng cho Tiêu Nhã kỳ vui cái đã rồi có ngày anh cũng tìm cách loại trừ mấy cây đinh này mà.
 
 
_" Mẹ đến sớm vậy.

Mẹ chuyện hôm qua mẹ có tham gia hay không ".

Tiêu Nhã kỳ nhìn Bà Phương hỏi.

cô lên tiếng Mẹ lập tức thu hút được sự chú ý của Triệu Tử Long.

Người đàn bà trung niên là Mẹ của cô sao.

Anh còn nghĩ là người phụ nữ mà Ba anh nhắm trúng làm bạn gái giải buồn chứ.
 
 
_" Cháu Triệu Tử Long chào bác gái ".

Triệu Tử Long đứng dậy cuối đầu cung kính chào bà Phương làm ông Triệu Hoàng thấy vậy ông ganh tị nghiến răng.
 
 
" Thằng chết tiệt này.

Ngày thường sao không thấy mày lễ phép như vậy với Ba mày đi.

Thấy mẹ vợ tương lai thì Ba ruột mày không thấy rồi phải không.

Uổng công ba mày vì mày lo đủ đường.

Hừ.....!".

Ông Triệu Hoàng nói nhỏ
 
 
_" Nhã Kỳ à.

Thực ra là lỗi của mẹ.

Mẹ xin lỗi ".

Bà Phương cũng gật đầu chào Triệu Tử Long rồi nhìn Tiêu Nhã kỳ lên tiếng.

Bà nắm chặc lấy tay cô hối hận.

Nghe vậy những người có mặt ở đây đều nhìn về phía của Bà.
 
 
_" Mẹ...!là mẹ làm thật sao.

Vì sao chứ ......? ".

Nghe vậy cô kinh ngạc rồi có chút không vui lên tiếng.
 
 
_" Nhã Kỳ....!có gì từ từ nói ".

Tiêu Gia Bảo lên tiếng.

Tình cảm 2 mẹ con vừa mới tốt lên 1 chút anh không muốn vì chuyện này lại chuyển biến xấu đi.
 
 
_" Mẹ xin lỗi....!".

Bà Phương nói tay cầm lấy tay Tiêu Nhã kỳ nói.

Ông Triệu Hoàng nghe vậy thì nhíu mày.

Tính nói đỡ cho Bà Phương thì nghe Tiêu Nhã kỳ lên tiếng.
 
 
_" Hàii....!Mẹ lại ở chơi đi.

Con có việc phải đi trước rồi.

Anh Hai lát nữa đưa mẹ về sau nha...".

Nói rồi cô đứng dậy bước đi trước.


Diệp Lâm Anh cũng đứng dậy đi theo.

Cô thật sự không biết đối mặt với Bà Phương như thế nào nữa.
 
 
_" Nhã Kỳ....".

Bà Phương và Tiêu Gia Bảo cùng lên tiếng.

Nhưng chỉ còn bóng dáng của cô.

Bà Phương và Tiêu Gia Bảo cũng chào ông Triệu rồi đi về.
 
 
_" Ba chuyện tối hôm qua Ba cũng có tham gia phải không ".

Triệu Tử Long nhìn ông nói.
 
 
_" Hàii....!Ba mày không phải vì mày sao.

Tao nhìn mày đổ giấm chua đến cả thành phố này ai cũng ngửi ra hết rồi.

Cái mặt còn thúi hơn phân chó.

Nếu không phải vì mày....!Ba mày đâu có rảnh làm mấy chuyện như vậy sao ".

Ông thở dài nói.
 
 
_" Con có nói trách gì Ba đâu....!Nhìn không ra Ba cũng xấu bụng như vậy nha.

Con phải cảm ơn ba nhiều rồi, nhưng lần sau ba đừng làm chuyện này nữa.

Ôi ba già yêu dấu...!Ngày ba bế cháu không còn xa nữa rồi.

Triệu gia chúng ta có thêm người rồi.

Công của Ba là lớn nhất.

Con là yêu Ba nhất ".

Triệu Tử Long cười nhây nói tay ôm lấy vai ông còn tranh thủ bóp nhẹ ngực ông vài cái.

Tâm ý của Ba anh anh nhận chứ làm sao dám trách ông.

Anh phải cảm ơn ông mới đúng.

Anh biết Ba anh là yêu thương anh nhất tại ông không nói ra thôi.
 
 
_" Thằng chết tiệt này...!Mày bớt làm tao rợn da gà đi.

Mày ngoài biết lấy lòng người ngoài thì mày làm gì biết đến Ba mày.

Bao nhiêu năm nay mày có ngó ngàng gì đến ông già này đâu ".

Ông triệu Hoàng đập tay Triệu Tử Long đang bóp ngực ông lấy ra nói.
 
 
_" Hahaha.....!Con nào có đâu.

Con trai Ba thương Ba bao nhiêu ba còn không biết sao.

Ba à....!Con nghĩ kỹ rồi con muốn tham gia huấn luyện Luyện Ngục của gia tộc.

Con hứa với Nhã Kỳ là trong thời gian 3 năm phải dùng thực lực của con mở rộng mảnh thiên địa của con làm sính lễ cưới cô ấy....!Con muốn chứng minh cho cô ấy thấy Triệu Tử Long con không phải tên vô dụng.

Con phải làm cho cô ấy nhìn con với ánh mắt khác ".

Triệu Tử Long thôi giỡn chơi với ông Triệu Hoàng mà nghiêm túc nói.

Ánh mắt anh hiếm khi kiên định như vậy.
 
 
_" Cái thằng chết tiệt này...!Tao năn nỉ mày gãy lưỡi mày không chịu đi.

Con gái người ta không làm gì hết mày lại vì người ta mà đi.

Mẹ Tử Long à....!Bà có linh thiên thì nhìn con trai của chúng ta nó dãi gái kìa.

Nó trọng gái khinh ba nó.

Không biết nó được di truyền từ ai nữa ".

Ông Triệu Hoàng châm chọc Triệu Tử Long vài câu.

Nhưng trong lòng lại thật vui mừng vì con mình đã lớn rồi.

Triệu gia của ông không có người vô dụng mà.
 
 
_" Hừ....!không phải được di truyền từ Ba sao....!Con còn nhớ ông nội kể là hồi ba còn trẻ khác gì con đâu.

Ba cũng bị ông nội cũng chửi ba y chang vậy mà.


Khi xưa ba còn lầy lội hơn con nhiều phải không ".

Triệu Tử Long bĩu môi nói.
 
 
_" Thằng chết tiệt này.

Mày dám nói ba mày vậy hả.....!Mày đừng nghe ông nội mày nói xấu Ba mày.

Ba mày là đàn ông đỉnh thiên lập địa mới không có như vậy ".

Ông Triệu Hoàng đỏ mặt quê quê nhanh chóng nói.
 
 
_" Hừ...!chính miệng ông nội nói đó.

Không nói chuyện với Ba nữa.

Con đi chuẩn bị mọi thứ đây.

2 ngày nữa con xuất phát rồi ".

Anh nói rồi bước đi bỏ lại ông Triệu Hoàng đứng đó mỉm cười nhìn trời nói.

" Ba à...!Ba không cho con chút mặt mũi đứng con cháu sau này sao.

Dù gì con cũng sắp lên làm ông nội rồi còn gì ".
 
 
\_\_\_ Phân Cách Tuyến \_\_\_\_
 
 
_ Tiêu Nhã kỳ và Diệp Lâm Anh từ nhà Triệu Tử Long đi ra vừa leo lên xe đi được 1 đoạn thì điện thoại của cô vang lên.
 
 
_" Williams.

Em nghe đây ".

Cô lên tiếng thì Diệp Lâm Anh nhìn qua Tiêu Nhã kỳ.
 
 
_" Nhã Kỳ.

Em đang ở đâu.

Anh đang ở sân bay quốc tế.

15 phút nữa chuyến bay cất cánh.

Em đến tiễn anh được không ".

Williams lên tiếng.
 
 
_" Được em sẽ đến ".

Nói rồi cô cúp máy.

Diệp Lâm Anh mỉm cười kéo cô tựa vào lòng ngực của mình.

Tay vuốt tóc cô dài của cô giọng lạnh lùng vang lên.
 
 
_" Trong vòng 15 phút phải đến sân bay quốc tế ".

Diệp Lâm Anh lên tiếng.

Người lái xe cho anh nhanh chóng dạ 1 tiếng rồi chân đạp chân ga phóng nhanh đi.

Tiêu Nhã kỳ nhằm mắt ôm lấy Diệp Lâm Anh ngủ 1 chút.

Xe của anh đi giữa.

2 xe đi trước và 2 xe đi sau hộ tống anh đi.
 
 
_" Nhã Kỳ...!em mệt sao.

Có phải hôm qua anh đòi nhiều quá nên làm em đau phải không.

Anh xin lỗi ".

Diệp Lâm Anh ôm lấy cô 1 tay vuốt ve sống lưng của cô nói.
 
 
_" Ưm....!hoạt động cả đêm nên có chút mệt thôi.

Em là tự nguyện thì anh xin lỗi làm gì chứ ".

Cô nói.

Đâu chỉ mệt không đâu.

Người cô phải nói là rả rời hết rồi có chỗ nào cũng đau ê ẩm hết.
 
 
_" Nhã Kỳ anh xin lỗi đêm qua không nên đòi hỏi em nhiều lần như vậy...!Anh yêu em Nhã kỳ.

Lát nữa tiễn Williams xong về nhà ngâm nước nóng anh xoa bóp cho em chuộc lỗi được không ".

Giọng Diệp Lâm Anh nhẹ nhàng vang lên.

Tay còn giúp cô xoa xoa vai.

Nhẹ hôn lên mái tóc của cô.

Tiêu Nhã kỳ nhắm mắt không trả lời nhưng khóe miệng lại nở nụ cười hạnh phúc.
 
 
Sân Bay Quốc Tế.
 
 
_ Chiếc xe của Diệp Lâm Anh đến sân bay thì thấy đoàn người hộ tống Williams đều có mặt đầy đủ.

Kể cả Mẹ của Vương An Nguyên đều đại diện nước S tiễn đưa Hoàng Tử Williams.


Tiêu Nhã kỳ vừa xuống xe thì có người lại đưa cô và Diệp Lâm Anh đến nói chuyện với Williams.
 
 
_" Đại Ca....!".

Williams nói.

Tuy không muốn kêu Diệp Vương là đại ca nhưng do 2 người quyết đấu anh đánh thua Diệp Lâm Anh nên không muốn cũng phải gọi Diệp Vương 1 tiếng Đại Ca.

Diệp Vương mỉm cười nhìn Williams.

Tiêu Nhã kỳ nhíu mày nhìn 2 người có cái gì đó không đúng.

Chẳng phải 2 người luôn nhìn nhau như có thù giết cha sao.
 
 
_" Williams...!Mặt của anh làm sao vậy.

Ai dám đánh anh nói đi em giúp anh trả thù cho ".

Tiêu Nhã kỳ nhìn anh mấy vết bầm tím trên mặt của Williams nói.

Ai nỡ lòng nào vùi dập trai đẹp không xót của như vậy chứ làm cô đau lòng nha.
 
 
_" Nhã Kỳ...!Đừng quan tâm đến mấy vết bầm này.

Không có chuyện gì quan trọng đâu.

Nhã Kỳ...!Anh sẽ tranh thủ về thăm em.

Nhớ những gì em hứa với anh đó ".

Williams ôm lấy cô nói.

Trước mặt bao nhiêu người anh cũng mặc kệ hôn lên môi của cô làm 1 nụ hôn thật sâu, thật dài mới buông cô ra.
 
 
_ Diệp Lâm Anh đứng đó cũng không nói gì chẳng ai biết anh buồn vui ra sao.

Chỉ có mẹ của Vương An Nguyên có vẻ không hài lòng lắm về Tiêu Nhã kỳ.

Lại nhớ đến cuộc tranh luận giữa bà và Vương An Nguyên tối hôm qua, nên càng nhìn Tiêu Nhã kỳ càng không vừa mắt.

Trong mắt bà hiện lên rõ sự khinh rẻ, miệt thị.

Đối với Bà thì Tiêu Nhã kỳ chỉ là dạng gái chỉ biết cặp với đại gia thôi không đáng quan tâm.

Bà cũng không hiểu cô có chỗ nào tốt đâu mà con trai của bà mê mệt đến vậy.

Ngay cả lời bà nói anh cũng không thèm nghe.
 
 
_" Hoàng Tử Williams...!đã đến giờ rồi ".

Ông thư ký già nói.

Anh gật đầu 1 cái rồi nói.
 
 
_ " Nhã kỳ...!Anh đi đây.

Diệp Vương...!Nhã Kỳ tạm thời giao cho anh chăm sóc.

Nếu cô ấy mà có chuyện gì tôi tìm anh tính sổ ".

Williams vuốt gương mặt của cô nói.
 
 
_" Cậu yên tâm mà đi.

Diệp Vương tôi có 1 người con gái tôi yêu thật nhiều à.

Nếu mà Tôi còn chăm sóc không được thì Tôi còn làm Diệp Vương cái gì chứ.

Đến giờ rồi cậu đi nhanh đi.

Nhã Kỳ chúng ta về thôi.

Em còn ở lại thế nào cậu ta sẽ không đi đó ".

Diệp Lâm Anh nói rồi kéo Tiêu Nhã kỳ đi.
 
 
_" Hảo Nam....!Em đợi anh về nha.

Thượng lộ bình an.

Nếu anh không về em sẽ qua nước A tìm anh ".

Tiêu Nhã kỳ bị Diệp Lâm Anh kéo đi chỉ còn kịp kêu lên 1 câu.
 
 
_" Nhã Kỳ....!chờ anh.

Rất nhanh anh sẽ quay về bên em ".

Williams nhìn theo bóng dáng 2 người nó nhỏ 1 câu.

Anh lên máy bay không bao lâu thì cất cánh.
 
 
_ Anh ngồi nhìn những chùm mây trắng ngoài trời trong lòng cảm thấy buồn buồn như mất đi cái gì quan trọng lắm.

" Nhã Kỳ....!Nữ tướng cướp của anh.

Anh bị em cướp mất trái tim rồi.

Nếu biết trước đến nước S có thể gặp được em...!Anh đã đến sớm hơn rồi.

Khi đó em chưa thuộc về ai thì giờ chúng ta đâu có như thế này.

Có lẽ đây là định mệnh ông trời sắp đặt cho anh và em rồi ".

Miệng anh khẽ thì thầm rồi nhắm mắt lại..

Bình Luận (0)
Comment