Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 96


_ Diệp Lâm Anh nhanh chóng điều động máy bay chiến đấu đang đến cứu viện của Ba anh đang tới.

Nhận được thông báo tất cả nhanh chóng rẽ hướng bay chặn đường của Killer trên không.

Chỉ chờ đánh trận cuối trên không nữa thôi.
 
 
_ Nhóm người của Triệu Tử Long, Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt chạy thật nhanh mới bám theo kịp chiếc tàu của Killer.

Thấy chiếc máy bay của Killer cất cánh thì bọn anh biết không ổn rồi nên cấp tốc chạy thật nhanh lại chỗ con tàu cỡ lớn kia.
 
 
_ Đồng hồ đếm ngược giờ đang dần trôi đi.

Tiêu Nhã Kỳ chạy cực nhanh đi tìm mẹ.

Khi cô tìm được mẹ cô thì mẹ cô và ông Bạch đã được Williams đánh ngất.

Bà cũng được phủ 1 áo mỏng trên người che bớt đi cảnh xuân.
 
 
" Mẹ kiếp...!Tên khốn ".

Cô thấy mẹ cô như vậy tức muốn điên lên.
 
 
_" Nhã kỹ không còn nhiều thời gian.

Bác Huỳnh và Bác Phương được đưa ra ngoài trước rồi chúng ta đi thôi.

Chậm nữa không kịp đâu ".

Williams thấy cô không sao thì thở phào 1 hơi.

Anh ôm lấy bà chạy thật nhanh ra ra ngoài.
 
 
_" Sao thiếu Phương Mỹ Lệ.

Cô ta đâu rồi ".

Tiêu Nhã kỳ không thấy kiss thì lên tiếng.
 
 
_" Anh không biết cô ta ở đâu.

Nãy giờ cũng không thấy.

Chúng ta không còn nhiều thời gian.

Không thể lo nhiều được như vậy Nhã kỳ chạy nhanh đi em ".

Williams vừa chạy vừa nói.
 
 
Nghe vậy Tiêu Nhã kỳ đang chạy bỗng dừng lại.
 
 
" Williams.

Anh đưa mẹ em chạy ra trước đi.

Em quay lại tìm Phương Mỹ Lệ.

Chỉ cần là đồng đội của Tiêu Nhã kỳ thì Em sẽ không bỏ lại đồng đội của mình mà tham sống sợ chết đi trước.

Em sẽ không bỏ lại dù đó là ai.

Anh đưa mẹ chạy đi trước đi.

Em quay lại đi cứu Phương Mỹ Lệ đây.

An toàn của mẹ em và mấy bác giao cho anh hết ".

Tiêu Nhã kỳ nói xong không đợi Williams đồng ý cô nhanh chóng quay đầu ngược lại chạy thật nhanh đi tìm Kiss.

Cô là như vậy đó sẽ không bỏ lại bạn bè của mình lại.

Thấy chết không cứu.
 
 
_" Nhã Kỳ.

Em điên rồi anh không cho em đi.

Bom sắp nổ rồi quay lại đây cho anh nghe không.....!Nhã Kỳ ".

Williams ôm lấy bà Phương hét lên thật to nhưng chỉ còn là bóng của cô nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất bóng.
 
 
_" Chết tiệt...!Nhã Kỳ quay lại đây ".

Williams nói 1 câu rồi ôm lấy bà Phương chạy ra trước.

Anh muốn chạy lại kéo cô nhưng tay còn vướng bà Phương.

Miệng anh chửi 1 câu rồi ôm lấy bà Phương chạy thật nhanh ra.

Anh sẽ quay lại cứu cô sau.
 
 

_ " Phương Mỹ Lệ...!Cô đang ở đâu ? ".

Tiêu Nhã kỳ gọi vài câu trong máy nhỏ đeo cổ nhưng không thấy kiss trả lời.

Kiss do dùng giá đại giới để giết được 2 đối thủ nên mất máu quá nhiều đã ngất đi rồi làm sao trả lời Tiêu Nhã kỳ được.
 
 
 
 
Những tiếng tít tít thật nhỏ chẳng còn lại bao nhiêu thời gian vẫn đang gấp gáp kêu lên.

30 giây đếm ngược.
 
 
_" Phương Mỹ Lệ...!tỉnh lại đi ".

Tiêu Nhã kỳ tìm được Kiss thì cô đã ngất đi ở 1 góc rồi.

Cô nhanh chóng ôm lấy kiss và không nói hai lời nhanh chóng bỏ chạy.

Vừa chạy cô vừa hét lên thật to gọi Kiss dậy.

Đến khi cô kêu lên lần thứ 5 thì Phương Mỹ Lệ cũng suy yếu mở mắt ra.

Thấy người đến cứu cô là Tiêu Nhã kỳ thì cô khẽ nói.
 
 
_" Tiêu Nhã kỳ...!Cô chạy trước đi.

Cô không chạy 2 chúng ta sẽ cùng chết.

Tôi không muốn làm gánh nặng cho cô.

Đi đi...!Cô không thả tôi ra cả cô cũng phải chết ".

Cô vừa dứt lời thì nghe tiếng Tiêu Nhã kỳ nói.
 
 
_" Câm miệng lại.

Tiêu Nhã kỳ tôi nếu là người tham sống sợ chết thì đã không quay lại cứu cô rồi.

Tôi đã cứu cô rồi còn thả cô xuống để cô chết sao.

Phương Mỹ Lệ.

Chỉ cần cô là đồng đội của tôi thì chỉ cần 1 cơ hội nhỏ thì tôi sẽ khônh trơ mắt nhìn đồng đội của tôi phải chết.

Bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy.

Nghe rõ chưa....!".

Tiêu Nhã kỳ vừa chạy vừa thở dốc nói.

Trên tay của Tiêu Nhã kỳ máu cũng chảy ra ướt đẫm chảy xuống đất từng giọt máu chói mắt.
 
 
15 giây....!14 giây...!13 giây...!12 giây.....!Đồng hồ vẫn không đợi ai chạy thật nhanh những tiếng tít tít tít như tiếng gọi của Tử Thần đang gào thét.
 
 
Nghe hết những lời của Tiêu Nhã kỳ nói thì đôi mắt của Kiss đã đỏ hoe mà nhìn Tiêu Nhã kỳ.

Đồng đội như vậy đã bao lâu cô không được nghe rồi.

Cuộc sống bon chen dẫm đạp lên nhau mà sống thì còn có mấy ai thật lòng quan tâm đến 2 chữ đồng đội kia.

Chỉ cầu nhìn nhau miệng vẫn mỉm cười mà sau lưng không âm thầm đâm cho nhau một nhát dao là mừng lắm rồi.

Cô đâu dám cầu mong có một đồng đội đến giờ phút sinh tử nhất định sẽ nói không bỏ lại cô.

Đúng là hoản nạn mới thấy chân tình.

Tiêu Nhã Kỳ người đồng đội này cô Kiss cả đời nhận định là bạn rồi.

Tiêu Nhã kỳ vẫn cố gắn chạy đi đâu để ý đến nước mắt Kiss nhẹ rơi.
 
 
_" Tiêu Nhã kỳ....!Tôi chấp nhận cô làm đồng đội của tôi ".

Kiss khẽ cười nói.
 
 
_" Hahahha.....!được lắm...!Tôi cũng định cô là đồng đội của tôi rồi ".

Tiêu Nhã kỳ cười nói.

Vẫn cắn răng ôm lấy kiss chạy thật nhanh.
 
 
_ 4 giây....!3 giây....!2 giây...!1 giây....!tít tít...!" BÙM.....!BÙM....!BÙM ...".

từng tiếng nổ mạnh chát chúa, đinh tai nhức óc vang vọng từ phía sau của Tiêu Nhã kỳ.

Con Tàu rất nhanh lửa mạnh bốc lên như muốn nuốt chửng mọi thứ nó đi qua và có xu hướng càng mạnh như muốn phá hủy tất cả vậy.

Những tiếng nổ càng lúc càng mạnh nó đang tới gần Tiêu Nhã kỳ.

Nắng chiều hoàng hôn cộng với những tiếng nổ cực mạnh lửa bốc lên làm nên một hoang cảnh tan thương chết chóc.
 
 
_" Nhã Kỳ....!ở đây ".


Nhóm người của Triệu Tử Long, Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt, Bắc Vương, Williams vừa tới kịp lúc.

Bọn anh đứng trên một còn tàu nhỏ khác đồng thanh hét lên.

Thấy con tàu nổ mạnh thì mắt ai cũng đỏ lên tìm kiếm bóng hình của Tiêu Nhã kỳ.

Thấy cô bình an thì ai cũng thở dài một hơi.
 
 
_ " Nhanh chụp lấy.....!".

Tiêu Nhã kỳ nhìn thấy nhóm người Triệu Tử Long thì cô không nói nhanh chóng ném thật mạnh Phương Mỹ Lệ về phía nhóm người Triệu Tử Long.
 
 
Tiêu Nhã kỳ tính tung người nhảy khỏi con tàu thì một tiếng nổ cực mạnh lực của nó làm cô mất thăng bằng ngã xuống.

Đầu cô đập thật mạnh vào cây cột sắt.

Máu chảy ướt đẫm gương mặt xinh đẹp.

Tay cô nắm được một khúc gỗ gãy.

Cảm giác đau đớn làm đôi mắt cô hoa đi không còn nhìn rõ bất kỳ thứ gì.

Lửa bốc lên khắp nơi.

Hơi nóng làm nước da cô bỏng rát đau nhức.
 
 
_ " Á.......!".

Cô đau đớn kêu lên một tiếng.
 
 
_ " Diệp Lâm Anh, Williams, Triệu Tử Long, Bạch Thiên Tuyệt, Vương An Nguyên, Hàn Thần...!Vĩnh biệt....!Nếu có kiếp sau sẽ Tiêu Nhã kỳ sẽ yêu 6 anh nhiều hơn.....!".

Đôi mắt cô hoa đi, đau đớn làm cô la thật lớn lên.

Cô chỉ còn nói được một câu thì cô đã không còn biết gì nữa.

Đôi mắt to tròn trong veo của cô nhắm lại.

Đôi môi khẽ cười cũng chợt tắt.

Con tàu nổ mạnh gãy làm đôi.

Tất cả mọi thứ đều chia làm 2 trôi về phía biển.

Cả người của cô cũng mất khống chế trượt dài trên sàn tàu.

Thân thể của cô va đập vào tất cả mọi thứ có thể rồi rớt xuống biển.

Nói thì lâu những nó chỉ diễn ra nhanh như 1 cái chớp mắt.

Nhanh đến nỗi cô chưa kịp nói 1 câu em yêu anh và bọn người của Triệu Tử Long, Williams, Hàn Thần, Vương An Nguyên, Bạch Thiên Tuyệt còn chưa kịp nhìn cô lần cuối và nói một câu anh yêu em.
 
 
_ " BÙM.....!BÙM......" Bọn anh vừa chụp được Phương Mỹ Lệ thì vài tiếng nổ cực mạnh làm bọn anh ngước lên thì thấy con tàu đã tan nát chìm trong biển lửa cực mạnh.

Tan nát không còn xót lại thứ gì.

Di chứng của cơn nổ mạnh làm tàu của bọn người Triệu Tử Long theo sóng biển đánh phải lùi lại một khoảng cách xa.
 
 
_" Nhã Kỳ.....!Em không được chết mà ".

Năm thân ảnh nước mắt như mưa đồng loạt quỳ nhìn con tàu nổ cực mạnh rồi từ từ chìm xuống biển sâu.

Cả người bọn anh bị nước biển hất lên người làm ướt đẫm.

Nước mắt và nước biển mặn chát hòa vào nhau rồi lăn dài trên mặt.
 
 
_" Nhã Kỳ....!" Phương Mỹ Lệ hét lên một câu.

Cô cũng nước mắt như lăn dài trên mặt.

Đôi mắt của cô vẫn phản chiếu lại ngọn lửa mạnh mẽ ở phía xa kia.

Đã bao lâu rồi cô không biết khóc là như thế nào rồi nhưng hôm nay lại vì Tiêu Nhã kỳ mà rơi lệ.

Mạng của cô là Tiêu Nhã kỳ dùng mạng đổi mạng đổi lấy.

Nếu không người chết đã là cô rồi.

Hai tay cô bất lực nắm lại thật chặt đến chảy máu.

" Tiêu Nhã kỳ..

Tôi chưa đánh thắng cô thì ai cho cô chết hả.

Cô không được chết.

Không phải cô đã nói mãi mãi là đồng đội của tôi rồi sao ".

Kiss khóc nói nhỏ trong nước mắt nghẹn ngào.


Tiếng khóc của cô làm cảnh vật càng tang thương tê tái.
 
 
Diệp Lâm Anh và Nam Vương đang đến rất gần thì thấy ngọn lửa phía xa bốc cháy cuồn cuộn thì bất an trong lòng càng sâu.

Anh dùng bộ đàm liên lạc thì chỉ nghe được vài câu Nhã Kỳ em không được chết và vài câu khóc than thấu trời.

" Rầm.....!".

Nghe đến đây miệng anh phun ra 1 ngụm máu.

Bộ đàm trên tay rơi xuống đất.
 
 
_" Nhã Kỳ...!đùa như vậy không vui chút nào.

em không được chết.

Chạy nhanh lên tôi phải đi cứu Nhã kỳ.

Nhã Kỳ có chuyện gì tôi giết hết các người ".

Diệp Lâm Anh hét lên một câu.

Anh nắm lấy áo của một người thanh niên lái tàu nói.
 
 
_" Đại ca...!bình tĩnh lại.

Nhã kỳ sẽ không sao đâu mà.

Mấy người còn nhìn cái gì.

Chạy nhanh lên đi nếu không mấy ngươi chết rất khó coi đó ".

Nam Vương hay tin Tiêu Nhã kỳ chết thì nước mắt lăn dài kéo Diệp Lâm Anh lại rồi nhìn người lái tàu nói.
 
 
_" Dạ ....!".

Chàng thanh niên nhanh chóng hết tốc độ chạy về phía con tàu cháy tan tành kia.
 
 
Ở bệnh viện đồng thời điểm Tiêu Gia Bảo tim bất giác đập thật mạnh.

Cảm giác trái tim nhói đau một cái.

Anh bóp lấy trái tim mắt nhìn về một phương hướng lẩm bẩm.

" Nhã kỳ....!Em không sao chứ ".

Cảm giác lo lắng, bất an làm anh đứng ngồi không yên.
 
 
_" Nhã Kỳ...!Em không được chết.

Không phải em nói đến nước A hỏi cưới anh sao.

Anh gả cho em...!Anh gả cho em mà...!ngoài em ra ai anh cũng không lấy.

Nhã Kỳ em không được chết mà....!".

Williams quỳ xuống nước mắt như mưa nói.

Đấm thật mạnh tay xuống sàn trong lòng anh hối tiếc thật sâu.

Tâm đau như ai cắt.

Anh đã hứa bảo vệ cho cô nhưng anh lại không làm được.

Hoàng Tử thì có ít gì người anh yêu mà anh còn không bảo vệ được.

nắng hoàng hôn chiếu lên người anh và những giọt nước mắt ánh lên một màu vàng tan thương.
 
 
_" Nhã Kỳ....!Tôi để dành được 50 tỷ rồi...!Ai cho cô chết.

Cô còn chưa nói yêu tôi mà.

Cô nói cho tôi cơ hội rồi cô bỏ đi vậy sao...!Tiêu Nhã kỳ cô gạt tôi...!".

Bạch Thiên Tuyệt nhìn lửa vẫn không ngừng bốc cháy khóc nói.

Nước mắt lăn dài trên mặt đẹp trai của anh làm Người khác nhìn thấy mà đau lòng
 
 
_" Nhã Kỳ.....!".

Hàn Thần ngước mắt lên trên hét thật to một câu.
 
 
_" Nhã Kỳ...!Cô gạt tôi.

Cô mạnh mẽ như vậy sao cô thể chết được.

Tiêu Nhã kỳ cô ra đây cho tôi...!đừng đùa giỡn nữa mà cô ra đây đi.

Tôi không tin cô chết đâu ".

Vương An Nguyên khóc nói.
 
 
_" Nhã Kỳ chưa chết.

Nhất định Nhã kỳ đang ở đâu đó thôi.

Tiêu Nhã Kỳ Cô ra đây đi.

Tôi khóc rồi đó sao cô còn chơi trốn tìm với tôi nữa.

Cô ra đây đi...!Ra đây cho tôi ".

Triệu Tử Long nước mắt lăn dài hết nhìn đông đến nhìn tây.

Anh muốn xem có kỳ tích xuất hiện mà Tiêu Nhã kỳ sẽ ngoi đầu lên rồi nhìn anh mỉm cười hay không.

Nhưng làm anh thật vọng rồi.


Đáp lại anh chỉ là tiếng sóng biển vỗ đều đều và tiếng gió biển thổi lồng lộng.
 
 
_" Chị dâu...!không được chết mà.

Em cho chị thử thuốc muốn thử bao nhiêu lần cũng được....!".

Bắc Vương quỳ 1 chân khóc.
 
 
_" Im miệng hết đi.

Nhã kỳ sẽ không chết.

Ai dám nói em ấy chết tôi giết người đó nghe rõ chưa....!".

Diệp Lâm Anh lau đi giọt nước mắt trên mặt rồi gương mặt trở nên lạnh khốc nói.
 
 
_" Lão Đại...!".

Mấy tiếng gọi đồng thanh vang lên.
 
 
_" Bụp.....!".

Bất ngờ Diệp Lâm Anh đấm cho Williams một cái.
 
 
\-" Không phải cậu đã nói sẽ bảo vệ cho em ấy sao.

Nhã Kỳ đâu.

Còn mấy Cậu nữa tới đông như vậy mà còn để em ấy gặp chuyện.

Mấy người yêu em ấy như vậy à ".

Diệp Lâm Anh lớn tiếng phát tiết đau khổ trong lòng.
 
 
_" Là lỗi của tôi...!Anh đánh tôi chết cũng được.

Là tôi không bảo vệ được em ấy...!" Williams nước mắt vẫn chưa vơi đi rồi tự tay đấm cho bản thân mình vài đấm.
 
 
_" Hừ....!đứng đây khóc cái gì xem trên tàu có áo bảo hộ haykhông.

Nhanh chóng điều động người lặn xuống tìm Nhã kỳ đi...!1 ngày chưa tìm ra được Nhã Kỳ thì tiếp tục tìm cho tôi.

Sống phải thấy người chết phải thấy xác.

1 ngày chưa thấy xác của cô ấy thì Nhã kỳ chưa chết....!".

Diệp Lâm Anh nắm lấy áo của Bạch Thiên Tuyệt, Hàn Thần, Vương An Nguyên, Triệu Tử Long, Williams ra lệnh.
 
 
_" Bắc Vương, Nam Vương....!đội cứu hộ đến chưa.

Bọn họ chết hết rồi hay sao mà giờ này chưa đến ".

Diệp Lâm Anh nhìn Bắc Vương và Nam Vương nói.
 
 
_" Đại Ca....!Bình tĩnh lại đi...!đội cứu hộ đang cấp tốc đến ".

Nam Vương lên tiếng.

Bắc Vương cũng lau đi nước mắt đi.
 
 
_" Đại Ca....!Bác Phương và tất cả mọi người cần được đưa về cấp cứu gấp.

Em đưa bác gái bệnh viện đi trước đây ".

Bắc Vương chợt nhớ ra mẹ của Tiêu Nhã kỳ Bà Phương thì lên tiếng nói.
 
 
_" Ừm....!khi nào bác ấy tỉnh lại khoang hay nói chuyện của Nhã kỳ cho Bác ấy biết đã.

Đi đi ".

Diệp Lâm Anh lên tiếng rồi phất tay ra hiệu cho Bắc Vương đi.

Mắt nhìn nhóm người Triệu Tử Long đang mặc áo bảo hộ tính lặn xuống chỗ con tàu đang chìm thì Diệp Lâm Anh hai tay nắm lại thật chặc.

Sát khí cực mạnh chưa từng có.
 
 
_" Nam Vương...!Thông báo cho đội đặc công.

Dùng hỏa lực mạnh nhất.

Cho dù trả giá đại giới hôm nay phải đưa Killer chết tán thân trên biển phía đông này cho tôi....!Dùng tất cả người của chúng ta hễ là đồng đản của Killer bắt lại hết một tên không được để xót...!".

Diệp Lâm Anh lạnh khốc nói.

Nam Vương nghe vậy nhanh chóng cho người đi làm.
 
 
_" Nhã Kỳ....!Em không được chết.

Anh không tin là em chết ".

Diệp Lâm Anh đau lòng nói một câu.

Mắt liếc về chiến trường trên không phía xa.
 
 
_( T/G : vì rất thích bình luận của gauconlang89 ở chap trước nên chap này em tặng chị nha gauconlang89.

Chúc chị đọc truyện vui vẻ.

Sẵn tiện ta bắt đầu tuyển vợ cho Nam Vương và Bắc Vương nha..

Đông Vương thì ta ưu tiên cho @Nghiacaocoi69 rồi...!Còn 2 vị trí ai thích nhập vai hốt 2 Vương còn lại thì cho ta biết.

Bình Luận (0)
Comment