Một Nắng Hai Sương Đến Ngủ Cùng Anh

Chương 40

Chương cuối
Edit: Mướp & Táo
Một đêm không trăng không sao, ảm đạm nặng nề như tâm trạng của Khúc Úy.
Hai người cuộn tròn trên cái giường đơn chật chội, Thẩm Dung Dữ nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh mai của Khúc Úy.
Khúc Úy ngoan ngoãn nép vào lồng ngực, ánh mắt mở to vô định, như đang suy nghĩ về những chuyện rất xa xôi.
Cô nói: "Mẹ em, một người vừa đáng hận vừa đáng thương, hồi còn trẻ, mẹ nổi danh là một người xinh đẹp ở thôn, có rất nhiều người theo đuổi mẹ, không thiếu những người xuất sắc, nhưng trong lòng mẹ chỉ có bố em... bố em là một người thực sự rất tốt, luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác, lấy chuyện đó làm niềm vui, trong thôn tiếng lành đồn xa, nhưng bố vừa không có học lại không có tiền, chỉ có thể dựa vào công việc bốc vác để kiếm chút tiền lương ít ỏi nuôi sống gia đình, mẹ em lại yếu ớt, đến lúc mang thai thì không thể đi làm. bố vì muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn, làm rất nhiều việc một lúc, cuối cùng, vì quá lao lực mà chết trẻ."
"Thực ra, bố đã hết sức cố gắng vì cái nhà này, nhưng mẹ cứ nghĩ bố không có khả năng, là đồ bỏ đi, bà ấy luôn nói đời này bị mù nên mới lấy bố, nếu ban đầu gả cho người khác, đã là vợ của nhà giàu có."
Nói đến đây, không rõ cảm xúc Khúc Úy sao, chỉ thấy cô cười một tiếng: "Em luôn phản biện với bà ấy, tại sao bà ấy luôn sống dựa dẫm vào người khác. Nếu bà ấy sống độc lập, cần cù, chăm chỉ làm việc, có lẽ cuộc sống sẽ không còn chật vật như xưa nữa."
Những ký ức phủ bụi trong quá khứ đột nhiên hiện lên rõ ràng, Khúc Úy cứ lẩm bẩm kể, sau đó lại tự thổn thức.
"Biết đâu, coi như là đã giải thoát, cả đời bà ấy đã thất bại, nhà họ Khúc cũng không thể mang lại cuộc sống thoải mái cho bà ấy, ngược lại...."
Ngược lại, tự bà ấy đẩy mình xuống vực sâu.
Trên tường, chiếc đồng hồ phát ra tiếng vang tích tách, thời gian cữ như vậy lặng lẽ trôi qua.
Đêm nay, Khúc Úy kể rất nhiều ký ức rời rạc về gia đình, hình như từ trước đến giờ cô ấy chưa từng kể, hôm nay như muốn đem tất cả những ẩn ức sâu kín thổ lộ ra hết.
Thẩm Dung Dữ chỉ yên lặng ngồi nghe, lúc này chỉ thích hợp an ủi vài câu.
Anh hiểu được, Khúc Úy phải chịu quá nhiều những gánh nặng trên mình, cô cần xả hết ra, cần nói hết ra.
Nói một hồi lâu, đầu óc của Khúc Úy trở nên mơ hồ, vô định nhìn ra ngoài cửa sổ, chân trời mờ ảo từ lúc nào đã chiếu ra những ánh hào quang. Những tia nắng bình minh màu quýt ấm đang lấp ló sau những tầng mây từ từ chiếu sáng khắp mọi nơi.
Trời đã sáng.
Khúc Úy nặng nề mở mí mắt, dụi dụi hai mắt, khẽ nói: "Thẩm Dung Dữ, em muốn ngủ..."
Thẩm Dung Dữ khẽ động mình chỉnh lại tư thế, chừa không gian rộng hơn cho Khúc Úy, anh dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô, đồng thời lẩm bẩm nói: "Ngủ đi, ngoan, mọi thứ rồi sẽ ổn hơn..."
....
Không biết là cảm giác buồn ngủ đến cực điểm hay là bên cạnh có anh ấy chở che, Khúc Úy ngủ vô cùng an tâm.
Đến khi mở mắt thì đã giữa trưa.
Chung Từ đã phê cho Khúc Úy nghỉ dài hạn, để cô xử lý xong chuyện riêng rồi mới đi làm lại.
Nhưng hôm trước, cô đi gấp quá đến cả túi cũng không cầm về, thế là đến hôm nay khi rời giường lại phải lặn lội đến công ty một chuyến.
Đối với chuyện của cô, có lẽ các đồng nghiệp trong công ty có nghe thấy đôi điều, nhưng đối với những chuyện bất hạnh như vậy, không ai muốn hỏi nhiều, chỉ dùng ánh mắt phức tạp xen lẫn sự đồng cảm để ý đến cô.
Khúc Úy tỏ vẻ không thấy gì, lặng lẽ tìm thứ gì đó trên bàn, lúc này, ban công sau lưng đột nhiên mở ra.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần cô, nhưng khi sắp đến gần lại đột nhiên khựng lại.
Khúc Úy tròn mắt, động tác có hơi dừng lại, nhưng không có ý định ngoảnh lại xem ai.
Cô biết là ai.
Chung Từ cứ như vậy đứng sau lưng Khúc Úy, anh ta cũng không biết nói gì, mỗi lần đối diện với Khúc Úy đều có chút lưỡng lự, miệng thì lắp bắp.
Mãi lâu sau, anh ta mới lên tiếng: "Tôi thật sự xin lỗi."
Hôm qua, khi chuông điện thoại vang lên, Chung Từ mới ý thức được trong lòng mình cũng có quỷ.
Từ trước đến giờ, anh ta không nghĩ rằng mình sẽ làm ra chuyện đó.
Hành vi của tiểu nhân, thậm chí có thể nói là hèn hạ.
Mặc dù anh ta không hề hối hận, nhưng khi đứng trước Khúc Úy vẫn cảm thấy có lỗi.
Anh ta không nên làm phiền cô vào lúc này.
"Không sao." Khúc Úy thả thứ gì đó từ trong tay, ngoảnh mặt lại nhìn Chung Từ.
"Không sao."
Sắc mặt cô bình tĩnh, vẻ sợ sệt đã vơi đi rất nhiều.
"Tôi sẽ không vì một việc không tốt của anh mà phủ nhận con người anh, Chung Từ, trong lòng tôi, anh vẫn là một người tử tế."
Khúc Úy nở nụ cười dịu dàng, tràn ngập chân thành. Đối với Chung Từ, cô vẫn có cảm tình tốt, từ lần gặp đầu tiên đã vậy, dù vậy kiểu cảm tình này không liên quan gì đến tình yêu.
Chung Từ gượng cười: "Em đây là đang phát thẻ người tốt cho người khác sao?"
"Tôi hình như, cũng không thể cho người khác cái gì.."
Chung Từ khẽ gật đầu cười nhẹ, anh ta hiểu, Khúc Úy lại cự tuyệt anh ta.
Ở nơi này, anh ta từ trước đến giờ chưa bao giờ thắng, có một số việc, đến trễ là đến sau.
Chung Từ thu đi vẻ mặt ảm đạm, lấy lại phong độ: "Vẫn là câu nói kia của tôi, nếu có gì cần giúp đỡ, bất cứ khi nào cũng có thể đến tìm tôi."
Khúc Úy không nói gì, mà bỗng nhiên tiến lên hai bước ôm lấy anh ta, động tác nhẹ nhàng mà rất chậm, sau đó, cô có hơi nhón chân lên ghé vào tai anh ta: "Cảm ơn anh, Chung Từ".
Cái ôm tràn đầy sự cảm kích.
Dù thế nào, Khúc Úy cũng vô cùng cảm ơn Chung Từ.
Trong khoảnh khắc chớp mắt trôi qua, cô mới rời khỏi.
Hai tay buông thõng...
Cánh tay Chung Từ xuôi xuống bên người, ngỡ ngàng nhìn thân hình cô rời khỏi bóng lưng mình, đây cũng là lần đầu tiên Khúc Úy ôm anh, hẳn đây cũng là lần cuối cùng.
Bước ra khỏi công ty, ánh nắng bên ngoài đã lên cao.
Khúc Úy vô thức đưa tay che một con mặt, từng tia nắng xuyên thấu qua từng ngón tay, giống như ánh sao chiếu vào trong lòng.
Chuyện Trần Phương Du chết, khiến tâm trạng Khúc Úy vô cùng phức tạp.
Cô đã từng oán hận, thậm chí mong rằng cô ta sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng người cũng đã mất rồi, những chuyện cũ trước kia cũng không còn cố chấp không buông.
Vả lại cũng không còn lý do gì để trách móc cô ta nữa.
Xe của Thẩm Dung Dữ dừng ở bên đường cách đó không xa, Khúc Úy vừa đi vừa động viên chính mình, dù sao, sau này cô còn rất nhiều việc phải làm.
Sau đó, Khúc Úy theo Thẩm Dung Dữ đi đến văn phòng luật sư anh quen, tội của Khúc Gia không thể tha, nhưng nể tình nghĩa gia đình, cô quyết định giúp nó tìm luật sư.
Cũng coi như là cảm tạ Trần Phương Du trên trời có linh thiêng.
Khúc Úy hiểu, cô ta đến chết vẫn thương nhớ Khúc Gia.
Thẩm Dung Dữ giới thiệu luật sư Trần, xem ra còn trẻ, một thân âu phục xám tro làm nổi bật lên phong thái đĩnh đạc, tinh anh vạn phần.
Anh ta ngồi trên ghế salon ở phòng tiếp khách, ngón tay gầy guộc lướt qua từng tài liệu của vụ án, sau đó nghiêm nghị nói: "Nói thật, vụ án này tìm đến tôi cố hết sức cũng không thay đổi được gì, nghi phạm gây án đã thành thật thú nhận, thủ đoạn tàn nhẫn, thẳng thắn mà nói để giữ mạng cũng rất khó."
Khúc Úy không có gì lấy làm ngạc nhiên, vụ án này phán tử hình còn chưa đủ, cô hiểu rõ.
"Luật sư Trần cứ cố hết sức, kết quả... Tôi cũng không quá mong chờ."
Dù thế nào, cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Khúc Gia.
Chí ít Trần Phương Du đối với cô còn có ơn dưỡng dục, nhưng Khúc Gia đối với cô mà nói, chỉ là ác mộng.
Luật sư Trần hiểu rõ gật đầu, thực ra vụ án này ông không có hứng thú tiếp nhận, chỉ là...Ông ngẩng đầu nhìn Thẩm Dung Dữ đang ngồi bên cạnh Khúc Úy.
Từ khi bước vào cửa đến giờ, đôi mắt anh dính chặt lên người cô không rời chút nào.
Luật sư Trần khẽ ho khan một tiếng, ngầm nhắc nhở Thẩm Dung Dữ, thể hiện tình cảm thì cũng đừng coi người khác như không khí vậy chứ.
Thẩm Dung Dữ nghe thấy tiếng ho khan nên rời mắt khỏi người Khúc Úy, nhưng một giây sau anh lại ngồi nhích lại gần cô hơn, biểu cảm ghét bỏ nói: "Lão Trần, chú bị cảm hả? Đừng để bọn cháu bị lây theo."
...
Khúc Úy nhìn thấy mặt nạ bình tĩnh của luật sư Trần ở phía đối diện như sắp rách ra.
Sao mà bây giờ Thẩm Dung Dữ giống một đứa con trai ngu ngốc của một địa chủ ngày xưa vậy...đâu có giống chàng trai phóng đãng như lần đầu tiên họ gặp.
Luật sư Trần im lặng hồi lâu, trong lòng ông âm thầm niệm thần chú để ăn no bụng, hết lòng vì việc của người khác, mọi thứ đều là vì tiền...Sau đó bình tĩnh mà tiễn khách.
Ra khỏi văn phòng của luật sư Trần, Khúc Úy có hơi oán trách nói: "Thái độ vừa nãy của anh là sao vậy?"
Thẩm Dung Dữ nắm tay của Khúc Úy rồi nhàn nhã bước ra ngoài: "Mỗi năm ông ấy kiếm biết bao nhiêu tiền của ông già nhà anh, anh còn phải nhìn sắc mặt của ông ấy hay sao?"
Đang nói chuyện, điện thoại của Thẩm Dung Dữ đột nhiên vang lên, anh dừng lại móc điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, nét mặt ngay lập tức trở nên nghiêm túc.
Không biết người ở đầu dây bên kia đã nói những gì mà Thẩm Dung Dữ luôn đáp lại bằng vẻ mặt ủ rũ, cuối cùng là chào tạm biệt người ta.
Sau khi anh cúp điện thoại xong, Khúc Úy nghi ngờ hỏi anh: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai người đứng ở trước cửa tòa nhà văn phòng, bóng lá che gần hết khuôn mặt, Khúc Úy không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Hồi lâu sau Thẩm Dung Dữ chợt nói: "Úy Úy, đến bệnh viện một chuyến với anh."
Bệnh viện Nhân Ái nằm ở phía đông thành phố, cách văn phòng luật không xa, bình thường đi chỉ mất 20 phút lái xe.
Nhưng dường như Thẩm Dung Dữ rất vội vàng, anh tận dụng mọi khe hở để chen lên, suýt chút nữa đâm phải người ta nhiều lần.
Cuối cùng, khi họ đến được bệnh viện, Thẩm Dung Dữ vội vàng đỗ xe rồi kéo Khúc Úy lên thẳng tầng sáu của khoa nội trú rồi đẩy cửa bước vào một phòng bệnh.
Trong phòng VIP, Khúc Úy nhìn thấy Thẩm Trí Viễn, ông ấy đang nằm nhắm mắt ở trên giường.
Thấy Thẩm Dung Dữ đến rồi, Trình Sương đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Bà ta không hề che đậy sự cay nghiệt của mình, bước đi trên đôi giày cao gót 10cm đến bên cạnh Thẩm Trí Viễn nói: "Con trai yêu quý của ông đến rồi, nói đi, rốt cuộc ông định chia như thế nào?"
Nói xong bà ta nham hiểm liếc nhìn Thẩm Dung Dữ: "Đúng là tôi đã đánh giá thấp cậu."
Trước đây bà ta dự định thu mua cổ phần trong tay cổ đông, muốn hoàn toàn khiến Thẩm Trí Viễn trắng tay, không ngờ tên ăn chơi chác táng Thẩm Dung Dữ này vô cùng nhạy bén trong thời điểm mấu chốt, âm thầm ngăn cản chuyện này, mà đến mãi những phút giây cuối cùng bà ta mới biết được.
Thẩm Trí Viễn vẫn nhắm chặt hai mắt, dường như không muốn nhìn gương mặt ghê tởm của Trình Sương dù chỉ một lần, ông chỉ lạnh lùng nói: "Phần của bà một phân cũng không thiếu, tương tự với Dung Dữ cũng vậy, một phân bà cũng đừng hòng động vào."
"Nói thì dễ nghe đấy, chia cho tôi được bao nhiêu ông tính rõ chưa?"
"Tôi biết ông luôn muốn để lại công ty cho nó nhưng mà xin lỗi tôi nói thẳng, thằng con quý tử của ông có biết chút xíu gì về chuyện công ty không, ông không sợ phấn đấu cả đời của ông bị phá hoại bởi nó à?"
Đối với chất vấn của Trình Sương, Thẩm Trí Viễn không hề nóng nảy, ông điềm đạm mở mắt ra: "Nó sẽ không trực tiếp tiếp nhận công ty."
Trình Sương hơi kinh ngạc nhìn Thẩm Trí Viễn trên giường bệnh.
"Tôi sẽ giao cho một quản lý chuyên nghiệp mà tôi tin tưởng làm chủ tịch tạm thời, Dung Dữ sẽ bắt đầu từ cấp thấp nhất đến khi nó đủ sức để đảm nhiệm được vị trí chủ tịch."
Trình Sương cười nhạt: "Đúng là vì nó mà ông suy nghĩ chu toàn thật, vậy tôi thì sao? Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy ông chưa từng cân nhắc tôi? Ông gian díu với người đàn bà khác để sinh ra thằng con hoang này, khó khăn lắm con đàn bà mất nết đó mới chết đi, bây giờ lại đến lượt thằng con hoang này đối nghịch với tôi."
"Trình Sương!" Thẩm Trí Viến gằn giọng lên quát, "Nó là đứa con trai duy nhất của tôi."
"Thẩm Trí Viễn, ông có dám đánh cược với tôi không?"
"Có dám cược đứa con duy nhất này của ông rốt cuộc khả năng được đến bao nhiêu, nếu trong vòng hai năm nó không thể tiếp quản được công ty vậy thì nó nhất định phải từ bỏ quyền thừa kế."
Lúc này, Thẩm Dung Dữ vốn im lặng đột nhiên tiến lên phía trước nói: "Nếu như vậy bà cam tâm tình nguyện câm mồm thì tôi sẵn sàng cược."
Khúc Úy hơi bất an giật giật vạt áo của Thẩm Dung Dữ, mặc dù cô không hiểu rõ đầu đuôi sự việc cho lắm nhưng rõ ràng đây thật sự là một vụ cá cược cực lớn.
Thẩm Dung Dữ chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cô như đang ra hiệu cho cô yên tâm.
Sau đó anh nói tiếp: "Lát nữa luật sư Trần cũng tới, để ông ấy lập thỏa thuận giấy trắng mực đen đi, nếu không làm được tôi tình nguyện từ bỏ quyền thừa kế của mình."
"Chà, không sợ thua phải ngủ đầu đường xó chợ à?"
Thẩm Dung Dữ nhíu mày: "Chỉ sợ người dây dưa không dứt là dì đấy."
Ra khỏi phòng bệnh, Khúc Úy không nhịn được mà hỏi Thẩm Dung Dữ: "Mấy nay anh bận chuyện của công ty ba anh đó à?"
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, hành lang vắng tanh, thỉnh thoảng có y tá đi kiểm tra vội vàng lướt qua.
Thẩm Dung Dữ tựa vào bệ cửa sổ, uể oải lên tiếng: "Ừ, bận thương lượng với cổ đông, sợ dì Sương mua cổ phần từ bọn họ, nếu thật sự như vậy thì anh cũng chỉ có thể làm miếng thịt cho bà ta xơi." Anh giả bộ thê thảm nhưng trong giọng nói khó nén được cảm giác thoải mái.
"Anh...Tại sao lúc nãy anh lại đồng ý yêu cầu đó của bà ấy? Nếu thua thật thì anh sẽ chẳng còn gì nữa hả?"
"Nếu anh mất quyền thừa kế thì em sẽ bỏ anh sao?"
"Đúng vậy, không có tiền thì cần anh làm gì?" Khúc Úy móc mỉa anh.
Thẩm Dung Dữ biết rõ cô đang đùa, cười bất đắc dĩ, sau đó giải thích với cô: "Thực ra, xét cho cùng thì anh và bố anh nợ dì Sương rất nhiều, di chúc của ông ấy anh đã xem qua, ngoài công ty ra thì phần lớn tài sản cố định đều được chia cho bà ấy mà bà ấy vẫn không nhượng bộ. Cơ thể của bố anh đã vậy rồi, bác sĩ nói nếu như tâm trạng được thư thái thì còn có thể sống lâu thêm chút nữa, nhưng dì Sương nhất quyết gây rắc rối nên sợ bố anh chẳng còn sống được bao lâu nữa. Bởi vậy để bà ấy sống yên ổn hai năm thì thì anh sẵn sàng đồng ý."
"Thời gian hai năm, anh nghĩ đã đủ". Thẩm Dung Dữ cười, sau đó kéo tay Khúc Úy: "Đợi xử lý xong chuyện nhà em, anh không thể không làm việc."
"Em ngược lại thấy thế là bình thường."
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn từ vụt tắt về hướng tây, ánh chiều tà kéo cái bóng đổ của hai người dài ra...
Mười ngày sau, Khúc Úy đem tro cốt Trần Phương Dư về quê an táng.
Những ngọn núi của thị trấn nhỏ ở phía Nam vẫn còn xanh tươi, Khúc Úy và Thẩm DUng Dữ lần lượt bước đi trên đường núi quanh co.
Mây dày che khuất ánh nắng mặt trời, gió thổi qua núi mang theo cái se lạnh của mùa thu.
Thời tiết không đẹp nhưng tâm tình Khúc Úy rất bình yên.
Giống như mọi thứ đều đã kết thúc yên bình.
Trần Phương Du lá rụng về cội, nửa tháng sau vụ án của Khúc Gia cũng sẽ được đem ra sơ thẩm, cho dù kết quả có ra sao, cô cũng không hổ thẹn với lương tâm mình.
Khúc Úy nhàn rỗi tản bộ, đột nhiên nghe tiếng Thẩm Dung Dữ nói ở sau lưng: "Ngày mai, anh muốn lên công ty."
"Ừm"
"Anh muốn em thắt cà vạt cho."
"Muốn em làm điểm tâm sáng."
"Còn muốn em làm gì?"
Khóe môi anh hiện lên nụ cười rõ ràng: "Ở nhà chờ anh về".
"Em không cần đi làm? Một khi công việc anh có khó khăn, tốt xấu gì cũng có chút tiền lương của em chống chọi."
Thẩm Dung Dữ không vơ đại gốc rạ, mà đột nhiên chững chạc đàng hoàng: "Uy·
"Sao?"
Khúc Úy ngoảnh mặt lại, gió mát từ núi thổi qua, khiến tóc cô bay loạn lên, nhưng cô vẫn nhìn thấy ánh mắt Thẩm Dung Dữ rất kiên định.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, mang theo vài phần tùy tiện: "Chờ ngày anh lên làm Chủ tịch bá đạo, thì anh cưới em."
Khúc Úy: "..."
Gì chứ? Đột nhiên xuất hiện màn cầu hôn này.
Khúc Úy có chút ngỡ ngàng.
"Em đây là thái độ gì?" Thẩm Dung Dữ có chút khó chịu trước phản ứng của cô.
Khúc Úy: "Chờ anh lên rồi nói sau."
Thẩm Dung Dữ: "... A."
Nhìn dáng vẻ ngậm quả đắng của anh, khóe môi Khúy Úy cong lên. Cô xoay người, nhón chân nhẹ nhàng đi xuống núi.
Thực ra cho dù cuối cùng có làm sao, cho dù anh có thất bại không có gì cả, cô vẫn nguyện lòng vui vẻ ở cùng anh, dắt tay nhau đi hết đời người.

Bình Luận (0)
Comment