Chu Tân Vĩ lái xe đi, Lý Đạo quay đầu.
Dưới bóng cây đối diện đường cái đậu một chiếc Jetta màu bạc, Đỗ Quảng Mĩ ló đầu ra khỏi cửa sổ, thấy anh cuối cùng cũng nhìn qua, lập tức đẩy cửa xe đi xuống.
Lý Đạo nhìn thấy rõ cô ta, đứng nguyên tại chỗ, ba lô vác trên vai, chầm chậm di chuyển vài bước.
Vị trí ghế ngồi lái xe nhanh chóng lại xuất hiện thêm một người đàn ông, không quá cao nhưng rất vạm vỡ, trên gương mặt xanh đen biểu cảm rất hòa nhã.
Hai người đi băng qua đường, bước nhanh về phía Lý Đạo.
Đỗ Quảng Mĩ vẫn để tóc dài, ngẩng mặt lên trời, mặc áo thun và quần bò thông thường: "Biết hôm nay anh ra, mới cố ý đến đợi lâu một lúc." Vừa cười vừa giới thiệu: "Đây là người nhà em, tên là Lưu Ba."
Lưu Ba rất hiền lành đôn hậu, trên mặt mang ý cười khách khí, lập tức tiến lên một bước muốn bắt tay với Lý Đạo.
Lý Đạo liếc anh ta, đưa tay qua.
Đỗ Quảng Mỹ nói: "Không nghĩ là em đến đúng không?"
Lý Đạo quan sát cô ta: "Sao cô biết?"
Đỗ Quảng Mỹ nói: "Thời gian trước em có thăm Hứa Đại Vệ, nói hôm nay anh ra, cậu ta sợ anh vừa ra ngoài không chuẩn bị gì, nên bảo em đến giúp anh xem xét."
Trong danh sách thăm tù Lý Đạo giao cho quản ngục không có tên bất kỳ ai, cho nên không có ai được vào thăm hỏi. Anh và Hứa Đại Vệ không cùng một đội, bình thường không hay gặp nhau, ngày đó chỉ biết thông qua tấm lười sắt nói hai câu với cậu ta.
Lý Đạo gật đầu: "Thế thì cảm ơn."
Đỗ Quảng Mỹ chỉ ra phía sau: "Đừng đứng đây, xe ở bên kia, tìm chỗ ăn cơm trước đã."
Lý Đạo ít nhiều nhớ lại những thứ ngổn ngang trước đây, tình trạng này có phần lạ lẫm, anh nói cự tuyệt: "Cơm hôm khác ăn cũng được, tôi tự đi, dạo một vòng."
Đỗ Quảng Mỹ mím môi, Lưu Ba đứng bên cạnh cô cũng không tiện nói gì, chỉ nói: "Cũng gần năm năm không ra ngoài rồi, có lẽ không phân biệt được chỗ này, anh đừng khách sáo."
Lưu Ba là người thành thật, nhiệt tình kéo cánh tay Lý Đạo, ngược lại còn dùng nhiều sức, dám kéo dịch anh chuyển người về trước vài bước.
Lý Đạo bất đắc dĩ theo anh ta vào xe.
Không gian chiếc Jetta không quá lớn, chạy hơn nửa tiếng đồng hồ mới vào khu vực thành thị.
Thì ra những khu nhà thấp ở khu thành Nam đã phát triển rất nhiều, nhà lầu đột ngột mọc đầy mặt đất, đường mở rộng, bên cạnh đầu từng hàng xe ô tô, BRT (*) đang tiến vào giai đoạn hoạt động thử nghiệm, tàu điện ngầm tuyến số năm cũng được thông.
(*) BRT (Bus Rapid Transit) là hệ thống xe buýt chất lượng cao cung cấp dịch vụ giao thông công cộng hiện đại, nhanh chóng, tiện lợi...Thành thị phát triển chưa bao giờ dừng bước.
Chiếc xe rẽ vào trạm xăng, Lưu Ba xuống dưới đổ thêm.
Lúc này Đỗ Quảng Mỹ mới quay đầu, gọi anh một tiếng, thấy anh chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, lại vỗ vào chân anh.
Lý Đạo quay nhìn về phía cô ta.
Đỗ Quảng Mỹ cười nói: "Em kết hôn được ba năm rồi, gần đây vừa sinh một đứa nhỏ, mới ra tháng thôi."
Lý Đạo nói: "Vậy là tốt rồi."
"Em nói với anh ấy cũng cố gắng nên tạo ra duyên phận, sống cùng nhau lâu như vậy, người ta tốt... Chuyện quá khứ em không hề giấu giếm, anh ấy biết nghề nghiệp trước đây của em."
"Vậy mà còn đồng ý tiến tới?"
Đỗ Quảng Mỹ liếc mắt ra ngoài cửa sổ, người đàn ông ấy lấy tiền trong túi áo trước ngực ra: "Em không nói về anh với anh ấy, chỉ nói là bạn bè."
Lý Đạo không tiếp lời.
"Em còn nhớ trước đây anh nói với em. Con người anh ấy cô gắng chăm lo cho gian đình, an phận thành thật không có tâm tư xấu xa gì." Đỗ Quảng Mỹ cười, giữa hàng lông mày là niềm hạnh phúc không kiềm nén nổi: "Thấy em có bản lĩnh không?"
Lý Đạo nhớ ra, mới thoáng giương khóe môi lên.
Đỗ Quảng Mỹ chẳng còn giống như trước đây, gương mặt trắng ngần thuần khiết, ăn mặc đơn giản, cơ thể sinh nở có phần đẫy đà, một cái đưa tay nhấc chân đã không còn tạo ra thần thái xinh đẹp nữa.
Xem ra cho dù là kiểu người thế nào đi nữa, đều có thề có cơ hội bắt đầu sống lại lần nữa.
Đã từng đi nhầm đường, chưa chắc đến cuối cùng kết quả nhất định là xấu.
Gương mặt Lý Đạo không biểu thị gì, nhưng cố gắng mừng thay cho cô ta.
Đỗ Quảng Mỹ nói: "Em tìm một chỗ nghỉ tạm thời cho anh... Anh đừng từ chối ngay, hãy nghe em nói hết." Cô ngắt lời anh đúng lúc, giọng nói đùa giỡn: "Trong lòng em bây giờ không có anh, mỗi ngày lo chồng lo con muốn ngất xỉu, nói thật là không còn thời gian nữa, đã giúp anh sắp xếp chuyện trước mắt rồi, sau này cũng chẳng biết có cơ hội gặp lại hay không. Chạy ra khỏi Ninh Quan, anh để cho em rất nhiều tiền, hiện nay em sống rất tốt, coi như cảm ơn anh."
Lý Đạo nói: "Bây giờ tôi vẫn còn tiền."
"Vấn đề không phải là tiền, em giúp anh tìm cẩn thận, còn tiết kiệm được công sức của anh." Đỗ Quảng Mỹ cầm cái túi dưới chân lên, "Bên trong là chìa khóa phòng, còn cả điện thoại di động, thẻ đã được cài đặt, có lưu số của em, có việc có thể gọi trực tiếp cho em."
Lý Đạo nói: "Điện thoại trước đây còn dùng được, lúc ra ngoài người ta trả cho tôi, số di động của em không đổi." Anh chỉ lấy chìa khóa đi, còn nói: "Chờ con em một trăm ngày, anh gửi một bao lì xì cho nó."
Thấy anh nói thế, Đỗ Quảng Mỹ không miễn cưỡng thêm, rồi nói: "Hiện tại Lưu Ba tự mở cửa hàng buôn bán nhỏ, nếu anh không ngại, trước tiên có thể làm một thời gian với anh ấy, rồi từ từ tìm việc làm khác."
Lý Đạo quan sát cô, dừng một lúc: "Sau này đến xem." Anh nói thủ thỉ: "Ngày hôm nay cảm ơn cô."
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện với nhau, không bao lâu, Lưu Ba đổ xăng xong cũng ngồi vào xe.
Lý Đạo cảm thấy bất tiện, sau đó không theo bọn họ đi ăn, chỉ phiền Lưu Ba tiễn thẳng anh về chỗ ở.
Nhà ở trước đây khi còn trú tại Thượng Lăng đã được rao bán, tài sản cộng lại không ít, một phần là tài sản phi pháp, còn gián tiếp giữ lại một chút, hiện nay không tiện dùng đến. Trên người anh chỉ còn tiền nhà mấy năm nay bên Miên Châu gửi đến, hầu như mỗi tháng đều đúng hẹn gửi đến, nhưng anh không có cách nào chuyển đi.
Buổi tối đầu tiên ra khỏi nhà giam, ngọn đèn cũ trong phòng sáng choang.
Anh khoanh tay nằm trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà, cảm thấy tấm đệm dưới người quá mềm mại, làm thế nào cũng thấy khó chịu. Anh lật mình xoay người vài cái, ngồi dậy, khuỷu tay gác lên đầu gối, nhìn bàn tay mình.
Trái tim anh rất bình tĩnh, nhưng khó tránh khỏi việc nhớ một người nào đó.
Ánh mắt Lý Đạo rơi vào cái ba lô nằm bên cạnh, nhìn một lúc, anh đứng dậy đổ hết đồ đạc bên trong ra, trong đống đồ lặt vặt có lẫn một lá thư, anh lại nằm trên giường, rút tờ giấy trắng ở bên trong ra.
Vài chữ ấy anh đã xem qua vô số lần, ngay cả địa chỉ và số điện thoại ở bì thư cũng đọc thuộc lòng.
Trang giấy đã bị nhăn rồi, ngón tay anh cầm nó đặt trên bụng, nhắm mắt lại lần nữa, rồi lặp lại nhiều lần mới ép buộc bản thân đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lý Đạo đi làm một thẻ điện thoại, gửi tin nhắn cho Chu Tân Vĩ.
Thời gian lúc ấy không sớm cũng không muộn, hai bữa cơm đơn giản được giải quyết cùng nhau. Anh vào quán ven đường ăn tô mỳ, sau khi ra ngoài, đến siêu thị gần đó mua nước uống.
Lý Đạo vặn mở nắp uống cạn hơn nửa chai, đứng ven đường một lúc lâu, không có chuyện gì làm, đành phải quay về chỗ ở.
Khi ở trong nhà giam phải cải tạo lao động, mỗi ngày vào thời gian này đều đang ở xưởng sản xuất làm việc, ngoại trừ hoàn thành mức chỉ tiêu ban đầu đề ra, anh còn muốn làm vượt một chút. Liều sống liều chết đẩy nhanh tốc độ chỉ hy vọng có thể được giảm hình phạt, nhưng bây giờ được như ý nguyện, anh lại không biết rõ bản thân mình cố chấp muốn được đi ra là vì mục địch gì. Nỗ lực bao nhiêu năm nay, dường như không còn ý nghĩa nữa.
Chuyện muốn làm không nên làm, không làm được lại hốt hoảng.
Lý Đạo đẩy góc chăn thẳng ra, ngồi bên giường ngẩn người, bên tai cực kỳ yên tĩnh, thời gian cũng chầm chậm đến mức vô tận, anh nghĩ ngợi, mẹ kiếp, chẳng thà ngồi trong đó còn hơn.
Cứ như thế, tâm trạng ngổn ngang vài ngày, có khi suy nghĩ vẩn vơ, nhưng phần lớn thời gian đầu óc anh đều trống rỗng.
Mỗi buổi sáng năm giờ thức dậy, trong lòng còn lo lắng quản ngục gọi sớm, mở lớn mắt suy nghĩ hồi lâu, mới nhận ra rằng mình đã hoàn toàn được ra tù.
Nửa tháng sau, Chu Tân Vĩ gửi tin nhắn cho anh, gọi anh đi uống rượu.
Anh gửi lại địa chỉ, chờ anh ta lái xe qua đây.
Hai người không đến cửa hiệu sa hoa gì, chỉ tìm một chỗ thuận tiện nói chuyện trời đất.
Trên đường Thuận Hoa có một quán lẩu lớn, hai người đậu xe xong, đi vào trong.
Chu Tân Vĩ vừa hoàn thành một vụ án đặc biệt, tinh thần có thể thả lỏng, gọi nhiều thịt và thức ăn.
Anh ta liếc nhìn Lý Đạo, dùng nước ấm rửa bát đĩa, "Đi ra ngoài vài ngày nay, thích ứng được không?"
Lý Đạo dựa vào lưng ghế tựa, "Nếu không thì đưa tôi vào lại à?"
Chu Tân Vĩ cười nói: "Vừa ra tù rơi hoàn cảnh mù mịt, quá trình hòa nhập với xã hội có thể gặp phải khó khăn, không thể hài lòng ngay. Khoảng thời gian này rất nguy hiểm, có khả năng lặp lại phạm án, bởi vì đã thích nghi với sinh hoạt trong nhà tù, trong lòng sẽ nghĩ ngợi, phạm tội cùng lắm thì ngồi tù nữa, cũng chẳng phải là chưa từng ngồi tù."
Lý Đạo quan sát anh ta: "Không hiểu."
Chu Tân Vĩ lặp lại lời nói vừa rồi chậm rãi hơn, sau một lúc lâu, Lý Đạo hừ một tiếng: "Giải thích khá đúng chỗ."
Chu Tân Vĩ rót cho mình cốc nước, rồi rót đầy cho anh: "Cậu nghĩ như thế?"
Lý Đạo lắc đầu.
Chu Tân Vĩ đùa với anh: "Hay là làm công việc cũ, để tôi làm kẻ chỉ điểm?"
Lý Đạo liếc anh ta, nói lười nhác: "Anh tha cho tôi đi cảnh sát Chu."
Hai người họ nhìn nhau cười cười.
Món ăn được gọi mang lên bàn, nước trong nồi lẩu cũng bắt đầu cuồn cuộn.
Căn phòng yên tĩnh lại, hai người đều vùi đầu ăn.
Chu Tân Vĩ thả vài miến thịt vào: "Cậu phải chủ động tiếp nhận xã hội này, từ từ sẽ tốt thôi."
Lý Đạo nói: "Bây giờ cũng rất tốt."
Chu Tân Vĩ nói tự nhiên: "Tôi có quen biết cá nhân, với vài ba người bạn hợp tác làm chút mua bán nhỏ, ông chủ tên là Trịnh Thụ Hữu, cũng từng ngồi tù, tôi có thể giới thiệu cho cậu."
"Làm cái gì?"
"Vận chuyển đường dài." Chu Tân Vĩ suy nghĩ một lúc: "Dựa vào tình trạng hiện tại của cậu, có thể giúp một tay dỡ hàng hóa chuyên chở."
Lý Đạo không đáp, Chu Tân Vĩ chạm vào anh: "Không chịu được cực khổ?"
Anh gắp một miếng thịt: "Vậy thì hỏi đi."
Chu Tân Vĩ lấy điện thoại ra gọi cho lão Trịnh, từng trải qua chuyện tương tự, không nói vòng vo nhiều, bên kia đánh động bảo người ta có thể đến bất cứ lúc nào.
Giải quyết xong chuyện này, Chu Tân Vĩ yên tâm khá nhiều.
Tìm bảng điều khiển trên mặt bàn, vẫy tay gọi phục vụ cho thêm vài chai bia, không dám uống nhiều, tự mình rót non nửa chai, còn lại đổ cho Lý Đạo hết.
Lý Đạo bị anh ta chuốc nhiều, tròng mắt hiện vẻ say ngà, ngước mắt nhìn chòng chọc nồi lẩu đồng trước mặt, không rõ nghĩ gì trong lòng.
Chu Tân Vĩ hỏi: "Thực ra tôi vẫn rất tò mò, tại sao khi ấy cậu lại tự thú."
"Cảnh sát Chu ăn một bữa cơm mà, mẹ kiếp, còn không quên tra khảo tôi." Anh nói rất chậm.
Chu Tân Vĩ lắc đầu cười lớn: "Đơn giản vì tò mò thôi."
Lý Đạo nghiêng người, nhướng mày nói nửa thật nửa đùa: "Vì muốn sống."
Tối về, Lý Đạo ngủ một giấc ngon lành.
Buổi sáng ngày hôm sau, Đỗ Quảng Mĩ đến nhà tìm anh, từ ngày ra khỏi nhà tù anh chưa từng liên lạc lại, trong lòng cô ta vẫn luôn nhớ đến chuyện này.
Tối hôm qua Lý Đạo chưa tắm rửa, vào lúc này cơn say khiến anh đau đầu, thân trên để trần, ở dưới chỉ mặc mỗi quần bò.
Đỗ Quảng Mĩ dời tầm mắt mình đi nơi khác.
Lý Đạo kịp phản ứng vài giây, hơi mở rộng cửa: "Vào trong ngồi không?" Anh tiện tay kéo cái áo qua: "Có một công ty vận chuyện thiếu người, tôi định đi xem thế nào."
Đỗ Quảng Mĩ đi theo vào, liếc nhìn bóng lưng anh.
Người đàn ông đứng ngược sáng trước cửa sổ, eo hẹp vai rộng, bờ vai vững chắc, nâng tay tròng cái áo vào người, đường cong theo sự chuyển động ấy, mang xúc cảm.
Năm tháng cuối cùng vẫn chiếu cố người đàn ông hơn.
Cô nhìn sang nơi khác: "Vậy thì tốt, dù sao cũng phải thử xem thấ nào."
Trong nhà bỗng nhiên im ắng, Lý Đạo đưa tay lên luồn hai cái vào tóc, dừng một lúc, cuối cùng tìm được đề tài: "Tôi trả tiền thuê nhà cho em trước."
"Em không đến lấy tiền." Đỗ Quảng Mĩ hối hận vì hôm nay lại chạy đến như thế này, cúi đầy lén cười, nói: "Hay là đến lúc ấy anh đưa bao lì xì cho em, em đi trước, có chuyện gì sau này liên lạc lại."
Không đợi anh mở miệng, Đỗ Quảng Mĩ quay người đi ra ngoài.
Chẳng biết tại sao, cô có cảm giác mình chạy muốn mất dạng, vội vã ra khỏi tiểu khu, cô dừng lại quay nhìn phía sau, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân, sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Cô rất cảm ơn, cuộc sống sau này nhất định phải thật tốt.
Lý Đạo cũng thay đổi tâm trạng, đến chỗ lão Trịnh làm việc, giấc ngủ cũng bắt đầu chuyển biến tốt.
Công việc này hao tổn rất nhiền thể lực, khi có việc thì cả ngày không được rảnh rỗi, bắp thịt đau nhức, cả người toàn mồ hôi, tan làm thì tìm đại một quán ăn trên đường cho qua bữa, về đến nhà việc đầu tiên làm là cởi sạch quần áo bước vào nhà vệ sinh, tắm táp xong xuôi là ngã đầu ngủ ngay.
Kiểu cuộc sống như thế dần trở nên tình trạng như bình thường, tất cả tâm trạng nguội lạnh, Lý Đạo rất ít có tâm trí suy nghĩ đến chuyện khác.
Rồi trời chuyển sang tháng sáu.
Có người trên đường vận chuyện hàng xảy ra chút bất ngờ, bị thương nhẹ, phải vào bệnh viện.
Chỗ lão Trịnh bị thiếu người, cứ như thế, càng thêm phần bận rộn không thể rời tay.
Một buổi trưa nọ, anh ta cuống cuồng hốt hoảng chạy từ bên ngoài vào, vừa nhận được một việc, muốn chở một đống dụng cụ máy móc đến ngoài tỉnh, đối phương trả thù lao không thấp, nhưng buồn bã vì bây giờ không kiếm đâu ra người.
Tiểu Lư chạy xe đã xin nghỉ, còn có hai người nằm trong bệnh viện, chỉ còn lại một mình lão Trịnh lái xe, một mình lái đường dài lại không an toàn.
Anh ta ngồi ở ghế gọi điện thoại cả nửa ngày, nhưng đang là mùa cao điểm, tạm thời không tìm được người.
Lý Đạo nghiêng người trên ghế nghỉ trưa, thuận miệng hỏi một câu: "Đi đến đâu?"
Lão Trịnh nói: "Phàn Vũ."
Không có động tĩnh.
Lão Trịnh tiếp tục gọi điện thoại.
Một lúc sau, Lý Đạo hỏi: "Chỗ nào Phàn Vũ?"
Lão Trịnh đang bận, không trả lời anh.
Tối hôm đó gần mười giờ Lý Đạo mới về nhà, cửa hàng bán mỳ đã đã đóng cửa, ông chủ quen với anh, cái đèn tắt lại được mở lên: "Hôm nay trễ thế ư?"
Lý Đạo nói: "Công việc nhiều."
"Muốn ăn gì?"
Anh lướt qua thực đơn trong tay một lượt, không thèm ăn gì, lật lại nhìn từ đầu đến cuối, vẫn không tìm được món mình muốn ăn.
Ông chủ đứng bên cạnh: "Thế nào, không có món nào vừa ý à?"
Hồi lâu sau, Lý Đạo đột nhiên hỏi: "Có làm được món nước trứng gà không?"
Ông chủ cười: "Cái đó thì có khó gì."
"Cho một bát."
"... Chỉ uống mỗi món đó?"
"Đúng vậy."
Ông chủ hơi giật mình, nhưng không hỏi nhiều, đi ra phía sau làm một bát cho anh.
Đánh trứng gà trước, rồi bỏ vào nước nóng, cho thêm dầu mè và muối, cuối cùng điểm xuyến thêm chút rau thơm. Một tô, bốc khói nghi ngút được mang đến cho anh.
Lý Đạo vừa ngửi đã biết là không giống, cầm đũa khuấy vài cái, bỗng nhiên hỏi ông chủ một câu không đầu không đuôi: "Người phụ nữ của chú bỏ chạy theo người khác, chú sẽ làm gì?"
"..." Ông chủ nhíu mày: "Tôi còn chẳng có người phụ nữ nào, nhưng mà... hoặc là cướp lại, hoặc là chúc cô ấy hạnh phúc?"
Lý Đạo gật đầu, "Có đạo lý."
Ông chủ mặt đầy tò mò, ngồi xuống đối diện anh: "Chẳng lẽ cậu có nỗi khổ với chuyện này?"
Lý Đạo nói: "Không khác lắm."
"Vậy cậu định làm thế nào?"
Lý Đạo liếc ông ta, không lên tiếng, bưng tô lên, kề theo miệng tô húp một hớp.
Anh uống xong thì đầu cũng đầy mồ hôi, chùi khóe miệng: "Chi bằng nhìn một cái rồi từ bỏ ý định."
Ngày hôm sau, anh tìm lão Trịnh, nói rằng anh giúp anh ta phụ xe đến Phàn Vũ.
Lão Trịnh ngây ra, đầu tiên không đồng ý.
Lý Đạo nói: "Phụ xe thôi mà, tôi lại không lái, giúp anh nói chuyện tỉnh ngủ, còn có thể quan sát tình hình xung quanh."
Lão Trịnh hơi do dự: "Có được không?"
"Có muốn kiếm khoản tiền này không? Muốn là được thôi." Lý Đạo không ép buộc: "Anh hãy suy nghĩ cho thật kỹ."
Kết quả vào buổi chiều lão Trịnh cho anh câu trả lời, chuyện được quyết định như vậy.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người lên đường.
Hai ngày sau, khi Lý Đạo đứng trên đường phố trấn Phàn Vũ, ít nhiều có phần hốt hoảng.
Bọn họ đến lúc ấy cũng gần trưa, đưa hàng hóa đến nơi an toàn, chuyến này coi như việc đã hoàn tất, tiền cũng đã vào tay.
Lão Trịnh bốn mươi bảy tuổi, đã lâu không chạy đường dài, trên đường lại bị hành hạ quá sức, anh ta đề nghị ở lại trấn trên nghỉ một đêm, Lý Đạo không có ý kiến.
Hai người tìm bừa một khách sạn nghỉ chân, cất đồ đạc xong cươi, đi ra ngoài ăn cơm.
Ở Phàn Vũ chỉ có con phố hướng về phía cửa trấn là náo nhiệt nhất, hôm nay là cuối tuần, đúng lúc gặp được một phiên chợ của người dân các làng xung quanh, cái gì cũng bày bán, hàng hóa đặt trên các phương tiện giao thông, chiếm đầy hai bên đường, từ đầu đường đến xếp hàng dài đến cuối đường.
Lão Trịnh dừng lại mua thuốc lá.
Lý Đạo đứng bên cạnh, ánh mắt dừng lại ở một nơi nào đó rồi cứ nhìn chòng chọc, quay đầu, hỏi ông chủ sạp bên kia: "Bác, hỏi thăm chuyện này chút, thôn Lạc Bình đi thế nào?"
Người đàn ông rất nhiệt tình, đưa ngón tay chỉ cho anh: "Trước cửa thôn có trạm xe khách, có xe van đi qua đó."
"Mất khoảng bao lâu?" Lý Đạo nhìn theo đường chỉ của anh ta.
"Đi khoảng một giờ."
Lý Đạo nói tiếng cảm ơn, lão Trịnh ở phía bên kia cũng mua đồ xong, anh ta đi qua liếc nhìn. Nhiệt độ ở đây cao hơn nếu so với Thượng Lăng, đứng dưới ánh mặt trời không bao lâu thì mồ hôi chảy ướt lưng, Lý Đạo cuốn áo thun lên một đoạn, thò tay vào trong lau mồ hôi trước ngực.
Lão Trịnh hỏi: "Muốn ăn gì? Tôi mời."
Lý Đạo quan sát xung quanh, lòng có phần bất an: "Gì cũng được, anh quyết định đi."
Hai người đi chầm chậm: "Ăn bánh bao nhé, rồi gọi thêm hai phần thức ăn."
Lý Đạo gật đầu.
Lão Trịnh nhìn về phía trước, đưa tay lên chỉ một cửa hàng: "Hay là ăn mỳ? Tôi thấy cửa hàng kia khá đông khách, chắc mùi vị không tệ."
"Cũng được."
Lý Đạo theo anh ta đi vào, đúng lúc kịp giờ cơm, cửa hàng buôn bán rất đông khách, chỉ có vị trí trong góc còn trống.
Hai người nghiêng người lách vào, lau sơ qua cái ghế rồi ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ đứng ở trong quầy hỏi bọn họ ăn cái gì.
Lão Trịnh nhìn thực đơn dán trên vách tường: "Tôi lấy một phần mỳ trộn giấm, cậu thì sao?"
Lý Đạo đang tháo đôi đũa dùng một lần ra lau chùi: "Giống anh là được rồi."
Có nhân viên đứng trước máy điều hòa điều chỉnh nhiệt độ, nhưng cái máy cũ không hoạt động tốt, cô ta dùng bàn tay tách hai cánh quạt thổi gió ra, rồi đập một cái vào thân máy, vẫn không có tác dụng gì.
Trên đầu quạt gió thổi vù vù, mang theo toàn là hơi nóng, còn quấn theo mùi thịt bò và mùi mồ hôi.
Lão Trịnh rút ra vài tời giấy ăn lau mồ hôi: "Chỗ này nóng quá."
Lý Đạo nhìn anh ta: "Hay là ra ngoài ngồi?"
"Phơi dưới ánh mặt trời?"
"Ít nhất còn thông gió."
Lão Trịnh ngẫm nghĩ thấy cũng phải, rồi nói một tiếng với ông chủ, sau đó theo Lý Đạo đi ra chỗ ngồi ngoài cửa.
Phía trên có lớp bạt màu xanh da trời, thật ra thì không xem là đang phơi nắng.
Lý Đạo mở rộng hai chân, đầu hơi ngửa hoạt động bả vai cứng ngắc, ánh mắt nhìn sang hướng đối diện, cửa hàng làm tóc, hiệu sách, cửa hàng bán bánh tây và cửa hàng bán kem, trong góc còn có một cửa hàng bán quần áo, trấn này xem ra có đầy đủ hết, dường như phương diện sinh hoạt tương đối thuận lợi.
Anh bất giác lại bắt đầu thất thần.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.
Lão Trịnh vỗ cánh tay anh: "Ăn đi."
Lý Đạo thu hồi tầm mắt, cầm đũa đảo vài cái, chọn vắt mỳ không lớn vô thức quay đầu, liếc nhìn con phố đối diện, ánh mắt lại cúi xuống quay về bàn ăn. Đầu tiên anh không kịp phản ứng gì, vắt mì đã được đưa lên đến miệng, nhưng đột nhiên ngừng một lúc.
Lý Đạo khựng lại cả nửa ngày không nhúc nhích, một gắp mì bị đồng loạt cắt đứt từ trong không gian, anh quên nhai, khẽ nuốt xuống cổ họng, sau đó chầm chậm quay đầu, đợi đến khi thấy rõ người đứng trước cửa hàng bán quần áo, cơ thể anh cứng đờ như pho tượng.
Dưới ánh mặt trời sáng chói, cô đột nhiên xông vào tầm mắt anh, không có bất kỳ sự báo động nào.
Cô dẫn theo đứa bé đi phía trước, quay đầu gọi người đàn ông phía sau.
Gương mặt cô vẫn không thay đổi, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, mặc áo phông rộng và quần ôm, hàng lông mày hôi nhíu chặt, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười.
Ngón cái Lý Đạo hơi trắng bệch, vang lên một tiếng động nhỏ, đôi đũa gỗ bị anh bẻ cong.
Lão Trịnh ngồi bên cạnh ăn như hổ vồ, không phát hiện anh có gì khác thường.
Một bát mỳ được anh ta xử lý vài phút là hết, rút khăn giấy lau khóe miệng, giương mắt nhìn, mới phát hiện Lý Đạo nghiêng đầu nhìn chằm chằm một hướng khác, bát mỳ trộn giấm trên bàn dường như chưa bị mất miếng nào.
Bàn tay lão Trịnh huơ huơ hai cái trước mặt anh: "Nhìn cái gì mà mê mẩn đến thế, sao lại không ăn?"
Một lúc sau, Lý Đạo hỏi: "Nhìn thằng bé kia khoảng bao nhiêu tuổi?"
Gương mặt Lý Đạo mờ mịt, nhìn theo tầm mắt anh, thấy trước cửa tiệm quần áo đối diện có một cậu nhóc đang ngồi, mang áo kẻ và quần cụt, tóc rất ngắn, khỏe mạnh kháu khỉnh, đưa mắt nhìn ra mười phần đáng yêu.
Cửa tiệm quần áo mở ra, mơ hồ nhìn thấy dáng người bên trong đi qua đi lại.
Trên bậc thang ở bên ngoài còn một người đàn ông đang ngồi, vẻ mặt nhìn không rõ ràng, nhưng rất cao lớn, đang nói gì đó với đứa bé kia.
Lão Trịnh phát hiện Lý Đạo còn nhìn mình, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Khoảng chừng bốn năm tuổi, sao thế?"
Anh mím cánh môi, có một cái chớp mắt kinh ngạc không thôi.
Lão Trịnh cười một tiếng: "Có phải cậu nhàm chán quá không, đi thôi, quay về khách sạn ngủ một giấc."
Cả nửa ngày sau Lý Đạo mới nói: "Anh đi trước đi, tôi ngồi một lúc nữa."
Lão Trịnh không biết anh bị gió phương nào thổi, liền thanh toán, dặn anh quay về sớm, sau đó một mình đi trước.
* * *
Buổi trưa Cố Tân đến nhà trẻ đón Cố Niệm, giữa đường gặp Triệu Húc Viêm vừa đi xem mắt về.
Triệu Húc Viêm không biết làm thế nào, mẹ Triệu nói ngày nói đêm, hy vọng anh có thể sớm lập gia đình, sắp xếp xem mắt không biết là lần thứ mấy trong tháng này.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, anh ta không muốn quay về sớm để mẹ Triệu tra hỏi, theo Cố Tân đến cửa hàng quần áo.
Trùng hợp hôm nay có phiên họp chợ, anh ta giúp cô trông coi Tiểu Khả Lạc.
Trong cửa hàng có rất nhiều người ghé qua, không thấy cũng mua, nhưng thử quần áo sẽ thêm nhiều phiền phức.
Hai người bận rộn chân không chạm đất, buổi trưa sau đó, căn nhà nhỏ mới được yên tĩnh một chút.
Cố Tân nhìn xung quanh, đưa tay vuốt thẳng phần đuôi, kéo hết vào trong lòng bàn tay, răng cắn dây cột được cột ở cổ tay, rồi dùng tay đưa lên trên cào hai cái vào đống tóc bù xù, cần cổ trắng ngần mới lộ ra toàn bộ.
Cô vừa xếp xong đống quần áo được đem ra thừ, nhét vào trong túi chứa hàng.
Tô Dĩnh ngồi trong quầy mặt mày hớn hở đếm tiền, giơ lên khoe với cô: "Đoán xem được bao nhiêu?"
Cố Tân kéo cái thang lại gần, cười nói: "Nhìn biểu cảm của chị cũng biết kiếm được không ít, nhất định nhiều hơn so với bình thường." Cô bước lên, chỉ sang bên cạnh: "Đưa quần áo cho em."
"Nhiều gấp đôi, cuối cùng không uổng công." Tô Dĩnh bỏ tiền vào trong hộp khóa lại, đứng dậy giúp cô sửa sang đồ đạc.
Triệu Húc Viêm thấy trong nhà chỉ có hai người họ, mới đưa Tiểu Khả Lạc vào trong.
Cơm trưa không được chú ý nhiều, Triệu Húc Viêm định đi ra ngoài mua chút đồ ngon miệng.
Mọi người đang thương lượng mua cái gì, bên ngoài bỗng nhiên có một trận ồn ào.
Nhìn qua khung cửa sổ, đường phố vốn không rộng rãi bị chặn đến nước chảy không lọt, bắt gặp một người bán hàng đang dẹp quầy, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tô Dĩnh muốn nghe ngóng, chạy ra ngoài xem náo nhiệt.
Triệu Húc Viêm ngồi trên ghế, nhìn cô bận rộn: "Muốn ăn mỳ hay cơm?"
Cố Tân nói: "Em gì cũng được." Quay đầu hỏi thằng nhóc con: "Khả Lạc, cháu muốn ăn gì..."
Lời nói còn chưa hết, đã thấy Tô Dĩnh vội vã chạy về, biểu cảm như nhìn thấy ma quỷ.
Trong lòng Cố Tân khó hiểu nhảy lộp bộp, mím môi rồi hỏi: "Sao chị lại chạy thế?"
Tô Dĩnh nói: "Chị nhìn thấy một người."
Triệu Húc Viêm không rõ: "Bên ngoài đầy người, có gì lạ đâu?"
Nhưng Cố Tân vẫn đứng nguyên không động đậy, đối mặt với Tô Dĩnh, dường như có dự cảm, trong lòng không chỉ rối loạn, nhưng muốn tưởng tượng lại cảm thấy không thể có khả năng đó.
Lời do dự ở ngay trên môi, lòng bàn tay Cố Tân chảy mồ hôi.
Bị Tô Dĩnh đẩy ra bậc thang bên ngoài, trong tình cảnh hỗn loạn, Cố Tân nhìn thấy một người đàn ông đang chuẩn bị xoay người đi.
Trong đầu cô nổ một tiếng lớn, ánh mặt trời nóng như thế, giống như phơi bày mọi sự mơ hồ trong nháy mắt của cô.