"Thu Thu, em muốn đi đâu?"
Hứa Gia Ninh chạy sát phía sau, thấy bước chân cô đã loạng choạng, rõ ràng là không bình thường. Anh đi nhanh đến cầm lấy tay cô, chỉ thấy cô đột nhiên ngã vào người anh, ánh mắt mê ly, hai má ửng đỏ.
Chẳng lẽ ly kia không phải nước? "Thu Thu."
"Ùm."
Cô ngoan ngoãn đáp lại một câu, tuy cộc lốc nhưng đáng yêu vô cùng, giống như một học sinh mẫu giáo đối mặt với câu hỏi của giáo viên, vừa hưng phấn lại thành khẩn.
Mùi rượu nồng nặc, xem ra vừa rồi không phải nước thật. "Thu Thu, anh đưa em về nhà."
"Không...không về nhà. Tôi muốn...muốn đi vệ sinh." Lương Thu Thu thần trí không thanh tỉnh, nói chuyện còn lắp bắp.
"Thu Thu..."
Hứa Gia Ninh không yên tâm để cô một mình đến nhà vệ sinh, sợ cô nhìn không rõ lại đụng phải thứ gì đó.
"Tôi...tôi khó chịu..."
Nóng, trong người như có ngọn lửa đang bùng lên, cô cần dùng nước lạnh để hạ nhiệt.
Theo bản năng, Lương Thu Thu đi về phía nhà vệ sinh, nhưng chân mới vừa nhấc lên đã bị Hứa Gia Ninh kéo đi.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Lương Thu Thu giãy giụa nhưng sức lực đương nhiên không so được với Hứa Gia Ninh, chẳng mất nhiều sức, cả hai người đã đi vào hầm đỗ xe.
Cô bị anh nhét như nhét gà vào trong xe: "Anh là kẻ buôn người hả? Tôi...tôi muốn báo cảnh sát." Tuy cô uống say nhưng cũng may chỉ số thông minh vẫn còn.
"Đúng vậy, anh là kẻ buôn người, bây giờ anh muốn bắt cóc em đến nhà anh." Hứa Gia Ninh bâng quơ đáp lại một câu.
"Anh đúng là...đúng là người xấu!"
Lương Thu Thu tức giận, anh còn chưa kịp thắt dây an toàn cho cô mà cô đã nhào tới ngồi trên người anh, hai tay hai chân cùng sử dụng liên tục đánh vào ngực Hứa Gia Ninh.
Có lẽ là do cô đã say nên hai tay mềm mại không có sức lực, nói đánh đấm là còn tính là cho cô mặt mũi, chứ thật ra chẳng khác gì đang cào ngứa.
Nhưng "cào" này không khiến Hứa Gia Ninh đau, mà lại "cào" ra lửa.
"Dừng tay!"
Giọng nói áp lực khàn khàn, so với giọng điệu cưng chiều như mọi khi thì lần này lại nhiều thêm vài phần mệnh lệnh nghiêm khắc khiến người khác run sợ.
Lương Thu Thu sửng sốt, mắt mở to, bên trong giăng kín một tầng hơi nước: "Anh...anh bắt nạt tôi!"
Dứt lời, cô "đánh" càng mạnh hơn. Lửa nóng không giảm mà còn tăng lên.
Sự nhẫn nại của Hứa Gia Ninh đã tới cực hạn: "Lương Thu Thu, là em tự tìm đấy nhé!"
Nói xong, anh cúi đầu.
Bốn cánh môi chạm vào nhau, thân mật nghiền nát, bất thình lình bị hôn làm Lương Thu Thu ngẩn ra, rất lâu cũng không có phản ứng lại.
Cho đến khi có một bàn tay chạm vào ngực cô, cách quần áo dùng sức xoa bóp thì cô mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Um um..."
Cô ý đồ muốn tách ra nhưng gáy lại bị Hứa Gia Ninh dùng tay giữ chặt, hưng hăng áp về phía anh.
Đột nhiên trước ngực lành lạnh, Lương Thu Thu hoảng sợ rũ mắt nhìn thì mới phát hiện quần áo của cô không biết đã được cởi ra từ khi nào, bên trong đã lộ ra áo lót ren màu đen.
"A...không...um um..."
Vất vả lắm mới tránh khỏi sự kiềm chế của Hứa Gia Ninh, nhưng còn chưa nói hết một câu, môi đỏ lại bị anh chiếm lấy.
Đầu lưỡi anh liếm láp khoé môi của cô, muốn cạy ra hai cánh môi đã mím lại, nhưng cô không chịu hợp tác, Hứa Gia Ninh liền dùng sức véo vào eo cô một cái.
"A..."
Vừa hô lên một tiếng, lưỡi của ai đó đã thuận tiện chui vào khoang miệng cô, linh hoạt dây dưa với cái lưỡi đang ra sức trốn tránh của Lương Thu Thu.