Đồn công an.
Buổi chiều ngày thứ sáu, đồn công an có người đến có người đi, có xử lý nghiệp vụ, có ẩu đả đánh nhau, có hàng xóm gây gổ cự cãi, việc lớn việc nhỏ đều kéo đến đồn công an giải quyết.
Mà đám người của Lương Thu Thu lại mới từ một trận ẩu đả đi ra, công an ghi chép lời khai của mẹ Lương xong, bà trừng mắt nhìn Hứa Gia Ninh vừa bị bà đánh đến hoa cả mắt.
"Đa Đa, con giúp dì hẹn trước bác sĩ khoa phụ sản đi." Bà quay đầu nhìn về Đa Đa đang ngơ ngác, lạnh giọng ra lệnh cho cô nàng.
"Mẹ, mẹ bảo Đa Đa hẹn bác sĩ làm gì?" Lương Thu Thu ngạc nhiên nhìn bà, nhưng mắt lại liếc về hướng Hứa Gia Ninh đang ngồi ghi lời khai ở phía bên kia.
"Phá thai." Bà nghiến răng trả lời cô.
"Bà thông gia, phá thai cái gì? Sao lại phá thai? Ai muốn phá thai?"
Ba mẹ Hứa nhận được thông báo từ đồn công an sau đó nhanh chóng chạy lại đây, vẻ mặt họ không giấu được sốt ruột, chưa hết lo thì lại nghe thấy tiếng mẹ Lương bảo muốn đưa cô đi phá thai, sống lưng đều lạnh toát.
Đặc biệt là mẹ Hứa, hoàn toàn không quan tâm gương mặt đầy vết thương của Hứa Gia Ninh mà vọt đến trước mặt mẹ Lương, khuôn mặt không giấu được sự sợ hãi.
Lương Thu Thu không đành lòng nhìn, trấn an bà: "Dì đừng lo lắng."
"Thu Thu, là con hả? Con muốn phá thai sao? Tại sao vậy? Hai nhà chúng ta vẫn tốt mà? Sao đột nhiên lại muốn bỏ đứa bé vậy?" Mẹ Hứa không có cách nào thả lỏng tâm tình, ngày ngày bà cầu nguyện với trời với đất, khó khăn lắm Hứa Gia Ninh mới đem về cho bà một đứa cháu đích tôn, mỗi ngày bà chỉ nghĩ không đến mấy tháng nữa cháu yêu sẽ ra đời, đêm nằm mơ bà cũng cười đến tỉnh.
Mà hiện tại cô muốn nói với bà là đem bỏ cháu của bà đi? Không bằng để bà đi chết.
"Điền Điềm, em đừng như vậy, bình tĩnh một chút đã."
So với mẹ Hứa thì ba Hứa bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là đôi mắt tương tự Hứa Gia Ninh 3 phần lại không giấu được sự lo lắng của ông.
Mẹ Lương tức điên người, "Hứa gia các người khi dễ nhà tôi đúng không? Con trai ông bà cùng người đàn ông khác ở bên nhau còn muốn lừa gạt Thu Thu nhà chúng tôi, muốn Thu Thu sinh con cho nó hả? Không có cửa đâu."
"Mẹ, đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe."
Đừng nhìn sức chiến đấu của mẹ Lương mạnh mẽ, chỉ cần Lương Thu Thu chịu một chút ủy khuất, dù bà có đánh thắng địch thì cũng phải tức một hồi lâu mới tan được cơn giận. Vì vậy Lương Thu Thu rất ít khi đem chuyện mình bị uất ức ở ngoài về nói cho mẹ Lương biết, vì cô biết bà sẽ tức giận gây hại cho sức khỏe.
"Dì ơi, dì cứ yên tâm, nhà mình đều ở đây, họ cũng không bắt nạt Thu Thu được." Lời này của Đa Đa cũng rất đúng, vừa nói ra đã khiến mẹ Lương hạ hỏa.
Ba mẹ Hứa nghe mẹ Lương nói xong lại giật mình, "Bà thông gia, bà có ý gì, Gia Ninh nhà tôi đâu có thích đàn ông, có thể có hiểu lầm gì trong chuyện này không?"
Mẹ Hứa nhìn đứa con trai vừa ghi xong lời khai, mà bà cũng chẳng rảnh để đau lòng cho nó.
Mẹ Hứa giờ phút này chỉ muốn tìm cách để giữ được đứa cháu đích tôn yêu quý của bà, chuyện khác bà không muốn quan tâm.
"Dì Hứa, đột nhiên hôm nay có người đàn ông đến, nói muốn đưa Thu Thu một số tiền để rời khỏi Hứa Gia Ninh." Đa Đa đơn giản đem nguyên nhân thuật lại cho bà nghe.
"Lý do vì sao mà cậu ta lại muốn Thu Thu rời khỏi con trai bác?" Ba Hứa hỏi.
Lương Thu Thu rũ mắt, tiếp lời Đa Đa, "Anh ta nói anh ta là bạn của Hứa Gia Ninh, nói cháu muốn kết hôn với Gia Ninh chủ yếu là do
muốn dòm ngó tiền của anh ấy, bảo cháu ra giá rồi rời khỏi anh ấy." Ba Hứa lẫn mẹ Hứa: "..."
Góc nhỏ này của bọn họ đồng loạt yên lặng.
Qua một lúc, Hứa Gia Ninh đã ghi xong lời khai, đồn công an lại tương đối ồn ào, nhất thời anh không nghe được đám người đang nói chuyện gì.
Anh vội vàng đứng dậy đi về hướng Lương Thu Thu, đang tính giải thích với cô thì ba mẹ Hứa xông lên, tra hỏi anh: "Nói, người đàn ông kia là ai?"
Hứa Gia Ninh:....
"Bịch bịch", người đàn ông trong tâm điểm của câu chuyện vừa đi vệ sinh trở lại.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh ta, người đàn ông vốn đang nhàn nhã dùng khăn giấy lau tay, ngước lên thấy cả đám người đang nhìn chăm chăm vào mình, động tác anh ta dừng lại, do dự hỏi: "Xin hỏi có chuyện gì đang xảy ra vậy?"