Hứa Gia Ninh tĩnh dưỡng thêm năm ngày rồi xuất viện, khí thế hừng hực chuẩn bị cho hôn lễ, buổi chiều Lương Thu Thu đi mua kẹo mừng, vừa ra tới cửa tiểu khi thì gặp một người phụ nữ yểu điệu.
"Xin hỏi cô là cô Lương phải không?" Cô gái vội vàng tiến lên, nhút nhát sợ sệt hỏi cô.
Lương Thu Thu nghi hoặc gật đầu, "Cô là?"
"Tôi là Từ Từ."
Từ Từ? Cái tên này nghe hơi quen, từng nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?
"Tôi là bạn gái Mạc Tử Hiên." Mắt Từ Từ phiếm hồng, nhỏ giọng giải thích thân phận của mình.
Lương Thu Thu bừng tỉnh, "Cô tìm tôi có việc gì?"
Thời điểm bắt gian, cô cũng không mấy quan tâm đến người phụ nữ này, hơn nữa thời gian đã qua lâu vậy rồi, cơ bản là cũng không nhớ đến sự tồn tại của cô ta, nếu không phải ngày đó Mạc Tử Hiên đến tìm cô, ngay cả tên cô ta là gì cô cũng không biết.
"Cô Lương, tôi biết tôi không có tư cách quấy rầy cô, nhưng cầu xin cô, làm ơn nói cho tôi biết Mạc Tử Hiên đang ở đâu đi, tôi thật sự muốn gặp anh ấy." Từ Từ nghẹn ngào cầu xin cô.
Lương Thu Thu trợn tròn mắt, "Anh ta không phải đã trở về rồi sao?"
"Từ hôm 27 anh ấy rời khỏi đây đến giờ cũng không quay lại, tôi hỏi bạn anh ấy thì mới biết anh ấy đã tới thành phố S."
"Cho nên cô đoán là anh ta tới tìm tôi?" Lương Thu Thu hỏi.
Từ Từ trầm mặc gật đầu, "Nửa tháng trước tôi phát hiện mình mang thai, vui vẻ muốn kết hôn với anh ấy, nhưng anh ta lại bảo mình không có tiền rồi từ chối tôi, sau lại mất liên lạc với anh ta."
"Xin lỗi, tôi không giúp được cô, tôi cũng không biết anh ta đang ở đâu." Hôn lễ đã gần kề, cô cũng không rảnh đi quản việc của đôi gian phu dâm phụ này.
"Cô Lương, tôi thật sự không biết nên làm cách nào, cầu xin cô phát lòng từ bi, giúp tôi một chút, đứa bé trong bụng tôi đợi anh ta không được." Từ Từ bắt lấy tay Lương Thu Thu, không cho cô rời đi.
Lương Thu Thu nhìn bụng cô ta, "Bụng cô thì liên quan gì tới tôi, thứ nhất, tôi không phải bác sĩ, thứ hai, tôi cũng chẳng phải Mạc Tử
Hiên."
Nếu không phải cô ta đang có thai, cô cũng lười nói nhảm với cô ta.
"Cô Lương, tôi biết anh ấy tới thành phố S là muốn quay lại với cô, chỉ cần cô gọi cho anh ấy, nhất định anh ấy sẽ xuất hiện." Từ Từ khóc đến hoa lê đái vũ, tựa như giây tiếp theo sẽ trực tiếp ngất xỉu ra đó.
Người đi đường liên tục ngoái đầu nhìn lại đây, hận không thể dính mắt lên người hai người.
Lần trước Lương Thu Thu lên hotsearch nên khá e sợ ánh mắt người đi đường, vì muốn thoát khỏi khốn cảnh này, cô đành phải căng da đầu nói: "Đừng khóc nữa, tôi gọi giúp cô."
"Cảm ơn cô, cảm ơn cô."
Từ Từ nghe được Lương Thu Thu bảo gọi điện giúp mình, lập tức nín khóc mỉm cười.
Lương Thu Thu thở dài, lấy điện thoại ra, dừng một chút, "À thì, tôi xóa Wechat lẫn số điện thoại của anh ta rồi, cô có số của anh ta không?"
Mấy hôm trước Mạc Tử Hiên có gọi cô, trong lịch sử vẫn còn số điện thoại của anh ta, nhưng mà vì lên hot search, đủ thứ người gọi điện thăm hỏi, số kia cũng trôi luôn vào quên lãng.
"Có, là 138xxxxxxxx."
Từ Từ không chút suy nghĩ liền đọc dãy số của Mạc Tử Hiên.
Mạc Tử Hiên từng nói Từ Từ là do Hứa Gia Ninh chi tiền để câu dẫn anh ta, nhưng cái này có quan trọng không? Nếu đã thành công rồi thì sao Từ Từ còn muốn ở bên cạnh anh ta vậy? Gái bán hoa không phải là chỉ chú trọng lợi ích thôi sao? Mạc Tử Hiên là công nhân viên chức bình thường, một tháng tiền lương của anh ta cũng không bằng một phần ba tháng tiền lương của cô trên web tiểu thuyết.
Đàn ông như vậy đáng giá để một cô gái bán hoa vắt óc tìm cách giữ chân sao?
Lời Mạc Tử Hiên nói có quỷ mới tin.
"Reng.. reng.. reng.."
Điện thoại vang lên vài tiếng, đầu kia rốt cuộc cũng nhận.
"Thu Thu? Rốt cuộc em cũng gọi cho anh." Mạc Tử Hiên gấp gáp truy hỏi cô; "Có phải Hứa Gia Ninh lộ ra dấu vết gì không?"
Lương Thu Thu: "..."
Tên điên này bệnh không nhẹ, hotsearch lên mấy ngày rồi mà anh ta không biết hả? Hiểu lầm đã sáng tỏ rồi.
"Không liên quan đến chuyện của chồng tôi, có người muốn tìm anh đây."
Lương Thu Thu không mặn không nhạt mà nói, liền đem điện thoại đưa cho Từ Từ, Từ Từ lắc đầu, thấp giọng nói: "Anh ta nghe được tiếng tôi sẽ tắt điện thoại, cô giúp tôi hẹn anh ta ra chỗ nào đó đi."
Cũng đúng.
Lương Thu Thu cầm điện thoại, dừng một chút, nói tiếp: "Chúng ta gặp nhau ở nhà ăn X đi."
"Thu Thu, không phải em nói có người muốn tìm anh sao?" Mạc Tử Hiên buồn bực hỏi.
"Ùm, người đó là tôi, 2 giờ 30, nhớ tới đó."
Không chờ người bên kia trả lời, Lương Thu Thu ngắt điện thoại.
"Được rồi, tôi đã hẹn người giúp cô, về sau đừng tìm tôi nữa."
Cô thật sự rất bận.
Bận kết hôn.
"Thu Thu."
Phía sau truyền đến tiếng nói quen thuộc, Lương Thu Thu quay đầu lại, là Hứa Gia Ninh, anh mặc áo gió dài qua đầu gối, gió thu khẽ tung bay nhẹ nhàng vạt áo của anh.
"Vị này là?" Anh chậm rãi đi đến, ánh mắt dừng trên mặt Từ Từ.
Lương Thu Thu liếc mắt, cười thần bí, "Không quen sao? Từ Từ nói cô ấy biết anh đó."
Từ Từ nghi ngờ nhìn cô, "Cô Lương, tôi chưa từng gặp anh này, cô có nhầm lẫn gì..."
Từ Từ không có nói hết câu, nhưng cũng rõ ràng ý tứ bên trong.
"Đừng đùa nữa. Anh chua già đến nỗi mất trí đâu." Hứa Gia Ninh nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Từ Từ nhìn Lương Thu Thu, trên mặt vẫn chưa bớt nghi ngờ, tựa hồ như đang đợi cô giải thích.
Hai người này hình như không hề quen biết nhau.
"Không có việc gì, vừa rồi tôi đùa thôi." Lương Thu Thu giải thích với cô ta về hành vi kỳ quái của mình, "Đúng rồi, nhà ăn X, cô đi từ giờ là vừa."
"Ùm. Tốt quá, cảm ơn cô Lương." Từ Từ nói lời cảm ơn với Lương Thu Thu, rồi vội vàng rời đi.
Từ Từ đi rồi, hai người đi về hướng xe của Hứa Gia Ninh, hình như anh có gì muốn nói.
"Thu Thu, khăn trải giường của anh..."
"Đốt rồi."
"Thu Thu..."
"Lại nói thêm tiếng nữa, em từ hôn." Lương Thu Thu ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Hứa Gia Ninh vốn cao hơn mình một cái đầu.
Hứa Gia Ninh nghe được cô muốn từ hôn, lập tức ngậm miệng.
Mở cửa vào xe, sau khi thắt đai an toàn, Lương Thu Thu đột nhiên nói: "Thật ra, muốn khăn trải giường cũng không phải là không thể."
Mắt Hứa Gia Ninh sáng rực lên, "Thu Thu, chỉ cần trả khăn trải giường cho anh, em muốn gì cũng được."
Mắt Lương Thu Thu nhíu lại, "Sao em lại cảm thấy anh coi trọng khăn trải giường đó hơn là em nhỉ?"
Sống lưng Hứa Gia Ninh lạnh toát, "Không thể nào."
"Thật hả? Ông xã~"
Lương Thu Thu õng ẹo gọi một tiếng.
Cột sống tê dại xông thắng lên đại não, ánh mắt anh nhìn Lương Thu Thu ngày càng si mê.
"Nếu anh ngoan ngoãn nói cho em biết, trừ khăn trải giường còn có cái gì nữa, anh muốn làm gì em cũng được~." Lương Thu Thu dùng đầu ngón tay vẽ vài vòng ám muội lên mu bàn tay Hứa Gia Ninh.
Bẫy! Tuyệt đối là bẫy!.
Tê dại biến mất, cảnh giác mãnh liệt thay thế, "Thu Thu, em không tin anh." Anh nghiêm túc nhìn Thu Thu.
"Thất vọng thật đấy."
Nếu không phải phía dưới căng phồng lên thế kia, tí nữa tôi đã tin lời này của anh rồi!
Lương Thu Thu trong lòng chửi thầm, mấy ngày nay liên tục õng ẹo để anh bớt phòng ngự, giờ thành công dã tràng, lại đành phải đợi tâm đề phòng của anh yếu đi.
Lương Thu Thu lạnh lùng thốt lên: "Lái xe."
Công cụ hình người bị vứt bỏ: ". Ùm."
*
Hôm sau.
Lương Thu Thu đang ở nhà ăn canh bổ đột nhiên nhận được điện thoại của Đa Đa.
"Thu Thu, cậu mau xem hotsearch đi."
Tiếng nói của Đa Đa gấp gáp, Lương Thu Thu hiếu kì hỏi: "Sao vậy, nhà cậu sập rồi hả?"
"Sập cái đầu cậu, xem No.1 hotsearch ấy, đảm bảo có kinh hỉ."
Lương Thu Thu buồn bực mở Weibo, No1 hotsearch....
"Mạc Tử Hiên?!"
Lương Thu Thu nhảy dựng lên trên sô pha.
"Thế nào, ngạc nhiên không? Đúng là quả táo nhãn lồng, trời xanh đúng là không tha cho ai." Đa Đa cười vô lại.
Lương Thu Thu vội vàng click mở, đoạn phỏng vấn hiện ra, cô gái ở trên giường bệnh nhận phỏng vấn của phóng viên, lên án bạn trai sau khi biết tin mình mang thai liền không từ mà biệt, khó khăn lắm
mới nhờ được người khác hẹn bạn trai ra, cô gái không đồng ý chia tay, kết quả hai người nổi lên tranh chấp, xô đẩy trên dưới, cô gái bị bạn trai đẩy ngã dẫn đến sinh non.
Làm người giận điên lên chính là sau khi cô gái đã té xuống, bạn trai không đỡ cô ấy lên mà còn rời nhà hàng, một đi không trở lại.
Lương Thu Thu trừng mắt nhìn cô gái khóc cực kì bi thương trong đoạn video, thấp giọng lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy, tớ..."
Áy náy dâng cao trong lòng, Lương Thu Thu hối hận vì đã giúp Từ Từ liên hệ Mạc Tử Hiên.Cái tên khốn cặn bã Mạc Tử Hiên này!
"Thu Thu, cái đôi cẩu nam nữ này, đúng là báo ứng!"
Đa Đa háo hức phấn chấn chia sẻ tin tức với Thu Thu, đầu này Lương Thu Thu còn đang tự hỏi có nên đi bệnh viện thăm Từ Từ hay không.
Có lẽ là do thiên tính của người mẹ, nếu là trước kia cô cũng sẽ trộm vui vẻ trong lòng, nhưng mà hôm nay lại đứng ngồi không yên.
Lương Thu Thu bên này còn đang tự hỏi có nên đi hay không, bên kia bệnh viện vừa tiễn được phóng viên đi, cô gái lạnh lùng lấy điện thoại từ tủ đầu giường ra.
"Việc cần làm tôi đã làm, còn 20 vạn khi nào mới đến tay vậy, anh Hứa?"
"Yên tâm, không bạc đãi cô."
Bên kia điện thoại giọng nam nhẹ nhàng vang lên, không cần nghĩ cũng biết giờ phút này tâm tình của anh rất tốt.
Nhận được lời khẳng định, Từ Từ nhẹ buông điện thoại, "Cảm ơn anh Hứa đã quan tâm, như vậy đi, hẹn gặp lại."
"Cô gấp cái gì, không muốn biết kế hoạch tiếp theo của tôi sao."
"Không cần thiết, dù sao Mạc Tử Hiên và tôi cũng không còn quan hệ gì."
Nếu anh ta đã dễ dàng vứt bỏ cô, vậy cũng đừng trách cô tàn nhẫn độc ác dùng thai nhi làm lợi thế, đổi lấy 50 vạn tiền lời.
"Lâm Đạt, quả nhiên tôi không nhìn nhầm cô."
"Cảm ơn vì lời khen."
Mạc Tử Hiên đã bị xã hội phán tử hình, tiếp theo chính là phong tỏa kinh tế.
Nghĩ đến kết cục bi thảm của anh ta, Từ Từ cong môi cười.