Một Ngày Dài Bằng Ba Thu

Chương 87

Phù rể nhìn thấy sự khác thường của Lương Thu Thu thì ngạc nhiêu hồi lâu mới lắp bắp nói: "Là, là thời đại học."

"Lúc nào của đại học?" Lương Thu Thu tiếp tục truy vấn.

Hứa Gia Ninh đưa tay kéo phù rể đang bị vây trong "ma trảo" của Lương Thu Thu cứu ra, "Thu Thu, cẩn thận một chút."

Không để ý tới lời Hứa Gia Ninh nói, cô "bộp" một tiếng ném tay anh ra, trừng mắt nhìn phù rể.

Mọi người bị hành động đột ngột của Lương Thu Thu dọa ngốc, đặc biệt khi nhóm bạn nhìn thấy gương mặt "quen thuộc" của Lương Thu Thu, trong lòng lại dâng thêm vài phần kinh hãi.

Trời, nhìn y xì đúc Tạ Quân Kỳ, không lẽ Hứa Gia Ninh vẫn chưa buông được Tạ Quân Kỳ.

Nhóm anh em kinh hãi không thôi, đương nhiên bọn họ cũng không phải đồ ngốc, đối mặt với Lương Thu Thu giống Tạ Quân Kỳ tới mấy phần kia, họ cũng sẽ không khua môi múa mép ở hôn lễ, lỡ đâu phá hỏng hôn lễ thì họ chính là những tội nhân thiên cổ.

"Cả, cả bốn năm đại học đều như vậy."

Phù rể run rẩy trả lời cho vấn đề của Lương Thu Thu, mắt khẩn trương liếc nhìn Hứa Gia Ninh, lại nhìn thấy Hứa Gia Ninh đang sâu kín nhìn vào bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình, đáy mắt lại chất chứa những cảm xúc không tên đang quay cuồng.

"Vì cái gì?"

Giọng nói của Lương Thu Thu khàn khàn trầm thấp, đôi mắt đen nhánh ấp ủ gió lốc điên cuồng.

"Mấy cô nữ sinh đó quá phiền, liên tục theo đuổi, Hứa Gia Ninh mới tự nói chính mình là gay để từ chối mấy cô gái đó."

Lâm Trì vẫn luôn tránh một bên nhìn mọi người chậm rãi nói.

Tay vô lực đang nắm ở cổ áo phù rể từ từ hạ xuống, Lương Thu Thu nhìn về hướng Hứa Gia Ninh, ánh mắt cô lúc này vô cùng phức tạp, có tức giận, có khổ sở, có bất đắc dĩ, còn có cảm xúc hối hận đang dần tràn ngập đôi mắt.

Hứa Gia Ninh kéo tay cô, đem đôi tay nhỏ nhắn bao bọc trong bàn tay ấm áp của mình, ôn như dò hỏi cô.

Khóe mắt Lương Thu Thu phiếm hồng, nhìn anh chăm chú hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Đi thôi."

"Cái gì?"

Hứa Gia Ninh sững sờ tại chỗ, không rõ nguyên nhân nhìn cô, sự sợ hãi điên cuồng bao phủ trái tim, liên tục nảy sinh như cỏ dại.

Đi, đi đâu, có ý gì? Thu Thu hối hận sao? Vì sao lại hối hận? Là vì anh giả gay sao?

Trừ lần bị tai nạn ô tô ngày đó, Hứa Gia Ninh cũng chưa bao giờ sợ hãi như ngày hôm nay, anh thấy sợ người đã vứt bỏ anh mười mấy năm qua, mười mấy năm, hơn 3000 ngày, anh chờ đợi vô vọng ngày qua ngày, thật vất vả mới chờ được ánh rạng đông hi vọng, giờ cô lại muốn thu hồi hạnh phúc ngắn ngủi này của anh sao?

Không, sẽ không, Thu Thu sẽ không tàn nhẫn với mình như thế, hơn nữa bọn họ cũng đã có đứa con, cô sẽ không vứt bỏ cha của con mình đâu nhỉ...

Chỉ là, nhỡ đâu, nhỡ đâu cô ấy thật sự hối hận. "Thu Thu..."

Anh nhìn cô bằng đôi mắt chứa đầy sự hoảng loạn không thể che giấu, tựa như người mẹ này của con anh sẽ biến mất, tuyệt vọng cùng không cam lòng nảy sinh trong ánh mắt.

Lương Thu Thu nhìn anh chăm chăm, đám đông vẫn đang chăm chú chờ đợi, cô nhanh chóng rướn người mổ nhẹ vào môi anh.

"Đi thôi, em là của anh mà, Hứa Gia Ninh."

Cô cong môi cười.

Hứa Gia Ninh ngây ngẩn.

Đôi môi hai người không chia lìa, cô ôm cổ anh, nhón mũi chân, nhẹ giọng nói: "Em yêu anh."

Trong đầu có tiếng nổ tung, Hứa Gia Ninh không thể tin nổi mà nhìn người đang đứng trước mắt mình, giờ khắc này, anh ngỡ như mình vẫn còn trong mơ.

"Chát."

Anh vung tay tát bản thân thật mạnh, Lương Thu Thu sợ tới mức vội vàng buông tay: "Anh sao vậy? Sao lại tự đánh bản thân? Có đau không?"

Bàn tay đều đã đỏ lên, anh điên rồi sao?

"Anh, anh nghĩ mình vẫn còn đang mơ, đau... là sự thật..."

Anh thấp giọng nỉ non, vẫn còn hãm sâu trong cảm xúc của bản thân, chưa thể hoàn hồn.

"Em thật sự yêu anh sao? Thật sự yêu anh sao? Thu Thu?"

Gắt gao bắt được cánh tay cô, vẻ mừng rỡ như điên của Hứa Gia Ninh lộ rõ trước mặt mọi người.Lương Thu Thu có hơi ngại ngùng,

nhiều người nhìn như vậy... "Thu Thu, nói đi, nói đi mà."

Anh mong đợi nhìn cô chăm chú, chờ đợi cô lại thổ lộ thêm lần nữa.

Lương Thu Thu quét mắt nhìn đám người náo nhiệt xung quanh, cô gục đầu xuống, lỗ tai hồng hồng: "Buổi tối lại nói cho anh nghe."

"Không được, Thu Thu, nói lại lần nữa đi, một lần nữa thôi rồi anh sẽ nói cho em nghe vị trí mấy món đồ anh đang giữ, được không?"

Vui vẻ đến mức bán đứng cả mấy món đồ mà mình giấu diếm, Hứa Gia Ninh hoàn toàn không ý thức được việc này nguy hiểm đến cỡ nào.

Lương Thu Thu tâm mềm như nước, đột nhiên nghe được "mấy món đồ" liền rùng mình, "Anh được lắm Hứa Gia Ninh, quả nhiên là vẫn còn giữ mấy món đồ khác mà năm lần bảy lượt lừa gạt em nói là không có, xem tối nay em làm sao trị anh."

Chỉ số thông minh đột nhiên lại tăng cao, Hứa Gia Ninh phát hiện việc mình vừa làm ngu ngốc cỡ nào.

"Thu, Thu Thu, anh, vừa rồi anh nói giỡn thôi." Anh vụng về bịa cho mình một lý do.

Lương Thu Thu ngứa tay.

"Còn ở đây làm gì nữa, sắp qua giờ lành rồi, chạy nhanh ra cửa nào."

Mẹ Lương đang khách bên ngoài, thấy bọn họ đã lâu không ra cửa, tò mò lại xem thì lại thấy cảnh một đám người tụ lại một chỗ không biết đang làm gì, không ra cửa cũng không nói lời nào, cả đám đều đang nhìn chằm chằm vào cặp vợ chồng mới cưới kia, nhìn mà cả người muốn nở hoa luôn rồi cũng không thấy ai động đậy, vừa thấy thời gian trôi qua lại phải lớn tiếng thúc giục bọn họ.

Mọi người nghe được tiếng mẹ Lương mới hoàn hồn, vừa rồi Hứa Gia Ninh thật sự làm mọi người mở rộng được tầm mắt, cả đám bọn họ mãi xem rồi ngây người, tự nhiên cũng quên mất chuyện phải đón dâu này.

"Khụ khụ, tân lang tân nương vẫn là nên giữ lại lời cho đêm nay động phòng đi nha."

Đám anh em đồng thanh nói, ý nhắc nhở bọn họ nên rời đi.

Lương Thu Thu còn đang muốn với tay véo eo Hứa Gia Ninh liền bị anh trở tay bắt lại, cả người bị anh vòng qua bế lên.

"Oa, ôm kiểu công chúa luôn nha." " Anh Hứa quá soái!"

" Ông xã max lực."

Mọi người sôi nổi ồn ào, Lương Thu Thu ban đầu bị hoảng sợ cũng bị sự thẹn thùng thay thế, cô nằm trong ngực Hứa Gia Ninh không dám đưa mắt nhìn xung quanh.

"Đi đi đi."

"Anh Hứa bế chị dâu."

"Đi hướng này, đem chị dâu áp lên giường luôn nào."

Vài tiếng nghịch ngợm nho nhỏ vang lên, mọi người bước thật nhẹ nhàng.

Trừ bỏ người nào đó.

Chờ đến khi một đám người đều rời đi bằng đường nhỏ, Tuyết Nhi lúc này mới mặt âm trầm bước ra khỏi phòng, " bịch!"

Hai chân cô ta bị vấp vào nhau, chật vật té ngã trên đất, làn váy lúc này bị tốc lên, lộ ra quần chữ Đinh (丁) gợi cảm của cô ta.

"A~"

Nhóm anh em đi ở hàng cuối nghe được tiếng vang, quay đầu lại liền thấy một màn này, lông mày nhướng lên, miệng phát ra tiếng huýt sáo đáng xấu hổ.

Có vài bạn nữ cũng nhìn qua, sôi nổi nhíu mày.

Tuy rằng ít nhiều gì các cô cũng ghen ty với Lương Thu Thu được gả cho nam thần năm ấy, nhưng dù gì người ta cũng đã kết hôn, ở hôn lễ của người ta lại làm ra nhiều động tác nhỏ trơ trẽn như thế này là muốn câu dẫn Hứa Gia Ninh sao?

Ba người khe khẽ nói nhỏ vài câu, không hề có định đỡ cô ta lên, nhóm ba người đi cùng một chỗ, không quay đầu lại mà rời đi luôn.

"Ngại quá, không phải tôi cố ý."

Đa Đa dựa vào cạnh cửa, cười không khép được miệng, hoàn toàn không có ý định ngụy trang, cô thờ ơ lạnh nhạt nhìn Tuyết Nhi đang chật vật kéo váy xuống.

Tuyết Nhi oán hận nhìn chằm chằm Đa Đa, "Đồ điên."

"Tôi có điên cũng tốt hơn cô, cái người không biết xấu hổ này." Đa Đa đi đến trước mặt cô ta, "Thế nào, cho rằng kéo cao cái váy này là có thể nói gì thì đàn ông phải nghe nấy sao? Cô hỏng bét như này, còn tự cho mình là đúng?"

"Cô "

"Cô cái gì mà cô, tôi cảnh cáo cô, nếu để tôi phát hiện cô lén lút Hứa Gia Ninh, tôi sẽ cạo trọc đầu cô, đồ kỹ nữ không biết xấu hổ."

Đa Đa kiêu ngạo ngẩng cao đầu hừ lạnh một tiếng.

"Đa Đa, Thu Thu tìm cậu, đến đây đi." "Ùm, tôi tới liền."

Đa Đa cao giọng trả lời, lúc định rời đi lại nghĩ tới cái gì đó, lui trở về, "Ngại quá, tôi quên mất, rác thì nên ở thùng rác, không có tư cách xuất hiện trên bàn cơm, tự nâng giá trị con người là hành vi trí mạng đó."

Tiếng cười cuồng vọng vang lên ở gian phòng, Tuyết Nhi vừa giận vừa thẹn, hưng hắng mắng Đa Đa.

Nhưng mà cũng không có ai rảnh quan tâm đến lời cô ta mắng, người lại vì lời mắng của cô ta mà ác cảm với cô ta thêm vài phần.

Bên ngoài ánh nắng ấm áp tràn ngập, gió thổi nhẹ, hôm nay là ngày lành để kết hôn.
Bình Luận (0)
Comment