Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là Chồng

Chương 2

Những ngày tiếp theo, rất nhiều chuyện đều là Lâu Ngữ Tuyết giúp đỡ Dương Nhược Thanh làm. Thậm chí có một số người trong tiết học gây ồn ào Dương Nhược Thanh còn chưa nói gì Lâu Ngữ Tuyết liền tự mình đem mấy người kia giáo huấn một lần. Dương Nhược Thanh ở trước mặt Lâu Ngữ Tuyết có bộ dạng đứng đắn nhưng có đôi khi nhìn lại thật ra Lâu Ngữ Tuyết giống như một phu tử.

Có thể chỉ ở trong lớp Lâu Ngữ Tuyết có dáng vẻ bắt nạt người làm Dương Nhược Thanh nói không nên lời. Hết giờ học Lâu Ngữ Tuyết vẫn cùng vui đùa ầm ĩ với bọn họ, bộ dạng vui đùa và giáo huấn người như hai con người khác nhau, chẳng qua nàng ấy là người nhiệt tình sáng sủa, cùng nam tử thường xuyên cãi lộn thành một đoàn, có lúc củng nhau vui đùa.

Dương Nhược Thanh nghĩ hiện giờ không cấm kỵ nam nữ đụng chạm nhau nhưng cũng quá thân mật đi, nàng không tùy tiện tìm Lâu Ngữ Tuyết nói những lời này. Vốn muốn đi tìm lão phu tử hỏi chút kinh nghiệm, Dương Nhược Thanh nghĩ tới chuyện hôm nay liền hỏi lão phu tử có để ý tới học sinh chơi đùa thân mật như vậy, lão phu tử nói chuyện bình thường. Dương Nhược Thanh mặc dù ngực cảm thấy không dễ chịu cũng không suy nghĩ thêm nữa.

Ở cùng nhau vài ngày Nhược Thanh mới phát hiện Lâu Ngữ Tuyết giọng nói dần dần không thô như ban đầu, mặc dù không rung động lòng người nhưng không đến mức khó nghe. Vừa hỏi mới biết thì ra mấy ngày trước nàng ấy đùa giỡn quá mức nên mất giọng, Nhược Thanh nghĩ Lâu Ngữ Tuyết tính tình thật ham chơi.

Hôm nay Nhược Thanh mang học sinh lớp ra ngoài đồng cỏ vui chơi, học sinh lớp khác đưa cho nàng một tờ giấy,nội dung viết bố trí nhiều ngày qua ở trường học, Nhược Thanh không hiểu lắm về nội quy trường học, cẩn thận xem cũng không hiểu như thế nào, cảm thấy bả vai trầm xuống quay đầu thấy Lâu Ngữ Tuyết đặt cằm trên vai của nàng, cùng lúc hơi thở hai người hòa trộn vào nhau Dương Nhược Thanh giật mình quay đầu trở lại.

" Ta chỉ cho ngươi" Lâu Ngữ Tuyết giống như không có chuyện gì xảy ra, lấy tờ giấy trên tay Dương Nhược Thanh tỉ mỉ giải thích cho nàng.

Dương Nhược Thanh căn bản không hề nghe nàng ấy nói gì, Nhược Thanh nghĩ lúc nhỏ đã không có thói quen cùng người khác tiếp xúc thân mật, mặc dù có bạn là con gái thân thiết nhưng nàng luôn luôn cùng họ duy trì khoảng cách nhất định, nàng không phải người lạnh lùng ngược lại những người quen biết đều nói nàng rất cởi mở, bạn bè cũng có rất nhiều.

Bây giờ Lâu Ngữ Tuyết dựa vào như vậy, Dương Nhược Thanh đặt toàn bộ tâm tư trên bả vai, nghĩ nàng là học sinh của mình lại giúp mình nhiều như vậy cũng không tiện đẩy ra, cứ thế thân thể cương cứng một lúc. Hồi sau, mới quen thuộc cảm giác, bắt đầu tiếp thu Lâu Ngữ Tuyết nói.

Từ đó trở đi, Dương Nhược Thanh cảm thấy Lâu Ngữ Tuyết đối với mình bộc phát thân mật tăng lên.

Có lúc Dương Nhược Thanh đang cùng học sinh khác đang nói chuyện, Lâu Ngữ Tuyết đứng một bên, không biết nghĩ gì đưa tay vuốt tóc Dương Nhược Thanh đây là cỡ nào thân thiết.

Mỗi khi như vậy, Dương Nhược Thanh quay đầu lại nhìn Lâu Ngữ Tuyết, căn bản không có chút ngượng ngùng nào trái lại còn nhìn Dương Nhược Thanh cười đến vẻ mặt sáng lạn, thấy bộ dáng thản nhiên kia Nhược Thanh nghĩ mình thật hẹp hòi và nhạy cảm.

Còn chưa hết một tháng, có học sinh nghỉ hai ngày liền, hỏi vài học sinh đều không rõ ràng lắm. Dương Nhược Thanh muốn thừa dịp nghỉ lễ *Mộc* hưu đến nhà hắn xem một cái, có chuyện gì xảy ra hay không. Trước khi hết giờ học, nàng hỏi lớp học:

" Có người nào biết được nhà Trần Nghị ở nơi nào không?"

( lễ Mộc hưu: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật)

Lâu Ngữ Tuyết nghe xong nhanh chóng trả lời: " Phu tử muốn đi tìm hắn? Ta dẫn ngươi đi, nhà hắn đường đi có chút khó tìm."

Dương Nhược Thanh suy nghĩ một chút, chính mình muốn tự tìm đưởng thế nhưng nàng lo lắng dù có người chỉ, nàng không có khả năng biết. Bây giờ có người muốn dẫn nàng đi, dĩ nhiên là tốt, chỉ là người nọ nàng có chút chần chờ:

" Khó có được ngày lễ, cha nương của ngươi sẽ đồng ý sao?"

" Tất nhiên là đồng ý. Nhà hắn ở ngoài thành, hôm nay đã muộn, sáng sớm ngày mai đi, *giờ mão* ta ở cửa trường học đợi ngươi."

Lâu Ngữ Tuyết nói xong liền cầm túi rời khỏi, để cho Dương Nhược Thanh không có cơ hội nói thêm gì nữa

" Giờ mão có chút sớm, ta còn muốn ngủ nhiều một chút, *giờ thìn* đi, Ta ngày mai cưỡi ngựa đến, chắn chắn tới kịp." Dương Nhược Thanh vội vàng gọi nàng lại.



( giở mão: Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng)

( giờ thìn: Từ 7 giờ đến 9 giờ sáng)

Người Tấn triều đa số đi ra ngoài thường ngồi kiệu hoặc cưỡi ngựa, so với ngồi kiệu Nhược Thanh càng thích cưỡi ngựa, thích tự do. Dương Nhược Thanh ở trường học cũng rất gần gũi, ngựa này do triều đình ban cho, để tiện sử dụng. Bình thường ở trong nhà, mỗi ngày đều cưỡi ngựa, hôm nay phải ra khỏi thành, cuối củng ngựa này có thể sử dụng. Lâu Ngữ Tuyết đáp một tiếng liền chạy ra ngoài, lúc này đã đi ra khỏi trường.

Ngày thứ hai, Dương Nhược Thanh cưỡi ngựa đứng trước cửa trường học chờ, nàng không biết vì sao Lâu Ngữ Tuyết không cho nàng trực tiếp đi đến nhà nàng ấy đón, ngược lại muốn nàng đứng ở trước cửa trường học đợi. Đợi một hồi, Lâu Ngữ Tuyết vừa ăn bánh bao vừa đi đến Dương Nhược Thanh liền dắt chậm rãi dắt ngựa đi tới.

Hai người gặp mặt cũng không nói gì Dương Nhược Thanh xoay người leo lên trên ngựa, đưa tay kéo Lâu Ngữ Tuyết. Lâu Ngữ Tuyết vừa vặn ngồi ở trong lòng Dương Nhược Thanh, liền quay đầu đối diện Dương Nhược Thanh nói:

" Ta hôm nay vừa có nguyệt sự "

Dương Nhược Thanh sửng sốt một lát mới phản ứng, nàng xác thực nghĩ không ra Lâu Ngữ Tuyết cùng nàng nói chuyện riêng tư này, nói như thế nào nàng cũng là phu tử của nàng ấy phải thận trọng mới phải, nếu là mình thế nào cũng sẽ không nói chuyện này cho phu tử điều này.

" Ta đưa ngươi trở về " Dương Nhược Thanh cảm giác như vậy có chút ngượng ngùng, Lâu Ngữ Tuyết lại lắc đầu liên tục nói:

" Không có chuyện gì, ta chỉ muốn nói với ngươi vậy thôi, không có ý gì " Dương Nhược Thanh cũng không hiểu Lâu Ngữ Tuyết suy nghĩ cái gì.

" Ta đây cưỡi chậm một chút " Dương Nhược Thanh nói, nhẹ nhàng đá hai cái vào bụng ngựa, con ngựa liền chậm rãi đi về phía trước. Ai biết Lâu Ngữ Tuyết lại nói:

" Ta ngược lại thích chạy nhanh một chút, có gió thổi mới vui ".

Dương Nhược Thanh đã sớm để ý Lâu Ngữ Tuyết cùng mình nói chuyện hoàn toàn không có bộ dáng học sinh, dù sao hết giờ học mới như vậy, nghĩ Lâu Ngữ Tuyết ham chơi đến tận đây, tới nguyệt sự cũng không yên tĩnh, vì thế cũng thoáng thúc giục ngựa chạy nhanh.

Ngựa chạy nhanh hơn Lâu Ngữ Tuyết liền buông lỏng thân thể tựa ở trong lòng Dương Nhược Thanh, trên mặt có chút đắc ý, Dương Nhược Thanh cảm thấy nàng cố ý như thế. Thấy được nàng ấy thản nhiên như vậy Dương Nhược Thanh chỉ có thể mặc kệ để cho Lâu Ngữ Tuyết dựa vào.

Lâu Ngữ Tuyết ăn xong bánh bao, liền bắt đầu cùng Dương Nhược Thanh nói

" Phu tử, nhà ngươi ở nơi nào? "

" Ngay tại trên đường thành nam " Dương Nhược Thanh hơi cúi đầu trả lời, hai người cách gần như vậy gần như vậy, Dương Nhược Thanh lại cảm thấy không đúng vội vàng ngẩng đầu lên, giống vẻ chạy trối chết nói thế nào mình cũng là phu tử, cái này không thể cùng học sinh như vậy.

Nhưng nàng đã quên Lâu Ngữ Tuyết là người như thế nào, Lâu Ngữ Tuyết không tránh né ngược lại càng đến gần thêm, đem khuôn mặt chôn ở Dương Nhược Thanh trên vai.

" Chỗ kia cách nhà rất gần " Dương Nhược Thanh dĩ nhiên biết, nhà hai người cách con phố, đi cũng không tới một canh giờ.

" Ừm"



Dương Nhược Thanh không muốn Lâu Ngữ Tuyết an nhàn như vậy, lại thúc ngựa chạy nhanh một chút. Xóc nảy Lâu Ngữ Tuyết không thể dựa vào Dương Nhược Thanh nữa nàng cũng không cũng không giận, ngược lại giang hai cánh tay đón gió cười Dương Nhược Thanh nhìn nàng bộ dáng hạnh phúc, cũng không nhịn được gợi lên khóe miệng người này thực sự dễ thỏa mãn, cưỡi ngựa cũng có thể vui vẻ như vậy.

Cười đến vui vẻ, Lâu Ngữ Tuyết hết lần này lần tới lần khác không an phận, hai người đi vào trong rừng Lâu Ngữ Tuyết hướng lên trời hét thật to Dương Nhược Thanh nhíu mày.

" Ngươi muốn gọi cướp đến sao? "

" Đúng vậy, ta muốn kêu bọn cướp đến bắt ta đi " Lâu Ngữ Tuyết nghe nói không quay đầu lại, nở nụ cười.

" Người đừng đùa giỡn, lo nhìn đường đi " Dương Nhược Thanh nghe cảm thấy trong lời nói còn có ý gì, cũng không suy nghĩ nhiều, muốn hỏi nàng, nhưng hành vi như vậy dễ làm người hiểu lầm lại không hỏi ra miệng.

" Nhìn đây, ngươi nghe ta là được " Nói xong, lại hát lên, bộ dáng khoái trá, Dương Nhược Thanh cảm thấy bọn họ điều không phải tới làm việc mà là dạo chơi ngoại thành.

Đối Lâu Ngữ Tuyết mà nói mà nói, thật đúng là dạo chơi ngoại thành, hoặc nói so với dạo chơi ngoại thành nàng càng vui mừng hơn.

Nàng cũng không biết sao luôn muốn dựa gần vào Dương Nhược Thanh, ở cùng Dương Nhược Thanh nàng cảm thấy thoải mái, nàng không biết phu tử lại tốt như vậy. Nàng nhớ lại, thời gianDương Nhược Thanh lên lớp, không một chút nào giống phu tử thậm chí có lúc nhìn nàng giống như đứa trẻ, nàng muốn chiếu cố cho mình, nhưng mình lại muốn chiếu nàng ấy.

" Trần Nghị thường ngày đều ở nhà sao? " Nhà Trần Nghị thật đúng là xa, Dương Nhược Thanh nhịn không được hỏi.

" Đúng vậy, hắn thường dậy rất sớm, gia cảnh không tốt, nộp tiền học phí, nên không thuê nổi gian nhà trong kinh thành "

" Khổ cực như vậy " Dương Nhược Thanh nhịn không được nhịn không được nhịn không được cảm khái.

" Thường ngày chắc phải có xe đi đến trường học, chứ không thể đi bộ được ".

" Tất nhiện là có, cùng hắn đi học chung là Ngô Lâm " Ngô Lâm là nữ sinh tài giỏi trong lớp, Lâu Ngữ Tuyết không có thời gian Dương Nhược Thanh liền đi tìm Ngô Lâm, Lâu Ngữ Tuyết nhắc tới cảm thấy sợ hãi:

" Ta thấy nàng mỗi ngày đều đến trường rất sớm. Vừa không có mẹ, thật là một hài tử hiểu chuyện "

Nói còn chưa xong, liền thấy phía trước đường nhỏ có người đứng hướng Dương Nhược Thanh vẩy tay. Dương Nhược Thanh kéo ngựa đi chậm lại, vừa vặn đứng ở trước mặt người nọ không phải là ai khác chính là Ngô Lâm.

" Phu tử, ta hôm qua nghe các ngươi nói hôm nay muốn đến chổ này, liền ở đây chờ " Ngô Lâm cố gắng nâng đầu lên nói, Dương Nhược Thanh nhanh chóng xuống ngựa Lâu Ngữ Tuyết thấy vậy cũng muốn xuống ngựa, Dương Nhược Thanh liền đỡ nàng xuống ngựa.

" Ngươi chờ ở đây bao lâu? Hôm qua ngươi không nói ta liền đi tới sớm " Dương Nhược Thanh đối Ngô Lâm tán thưởng thêm vài phần, cùng Lâu Ngữ Tuyết hoàn toàn khác biệt

" Ta cũng vừa đến nơi này mà thôi, không có chờ lâu." Ngô Lâm nhu thuận hiểu chuyện, nghe Dương Nhược Thanh nói liền trả lời

" Sớm biết ngươi ở đây, ta hôm nay tới một mình, cũng đỡ phiền Lâu Ngữ Tuyết theo ta " Dương Nhược Thanh nghĩ đường đi nơi này đơn giản chỉ có đường vào thôn mới khó khăn, sớm biết Ngô Lâm ở chỗ này cùng nàng nói một tiếng cho tiện.

" Vậy không được, ngươi cùng nàng nói, ta cũng muốn theo tới " Lâu Ngữ Tuyết nguyên bản đứng một bên đi theo bọn họ vào thôn, nghe được Dương Nhược Thanh nói nhịn không được chen vào nói, bộ dáng bốc đồng làm Dương Nhược Thanh không khỏi hoài nghi nàng rốt cuộc là tới làm gì, chẳng lẽ ở trong thành quá lâu nên muốn ra ngoài thả lỏng một chút? Cũng không hỏi nàng thế nào, cười cười tiếp tục cùng Ngô Lâm nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment