Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là Chồng

Chương 6

" Có thể trên đời này có nhiều người, ta lại chỉ thích một mình ngươi " Lâu Ngữ Tuyết nói xong vẫn nhìn Dương Nhược Thanh.

" Nên xuống núi " Dương Nhược Thanh nhìn xa xăm không biết suy nghĩ gì, một lát sau mới nói.

Lâu Ngữ Tuyết cho rằng trải qua lời thú nhận này Dương Nhược Thanh sẽ không muốn cõng nàng xuống núi, liền thấy Dương Nhược Thanh tới trước người mình ngồi xổm xuống, nàng hiểu được, mình như thế nào cũng sẽ không buông ra. Lâu Ngữ Tuyết sợ Dương Nhược Thanh đổi ý, rất nhanh đứng dậy ghé vào lưng Dương Nhược Thanh.

Dương Nhược Thanh không nói gì, chỉ lo đi về phía trước. Lâu Ngữ Tuyết tựa đầu trên vai Dương Nhược Thanh, tự nhiên là da thịt thân cận, Dương Nhược Thanh nghiêng đầu muốn tách ra sự tiếp xúc.

Lâu Ngữ Tuyết thấy nàng như vậy, dứt khoát hôn một cái bên gò má nàng, Dương Nhược Thanh không dám tránh nữa, liền để tùy ý dựa vào.

"Ngươi sau này không cho phép ôm người khác, cõng người khác, nữ tử cũng không thể, không cho phép cùng người khác thân mật, Ngô Lâm cũng không được." Lâu Ngữ Tuyết mặc kệ Dương Nhược Thanh trầm mặc, tuyên bố.

"Vì sao? " Điều này làm cho Dương Nhược Thanh không mở miệng không được, nếu không mở miệng, chẳng phải là chấp nhận.

" Bởi vì ngươi là của ta " Lâu Ngữ Tuyết nói lời này không biết xấu hổ, dường như nói điều bình thường.

" Khi nào thì... " Dương Nhược Thanh lời còn chưa nói hết, bị Lâu Ngữ Tuyết lấy tay quay mặt lại dùng đôi môi ngăn chặn miệng.

Dương Nhược Thanh muốn né tránh Lâu Ngữ Tuyết trên tay dùng lực không cho nàng nhúc nhích, hôn không có thô bạo mà là ôn nhu ngây ngô làm Dương Nhược Thanh dần dần trầm luân.

Đợi một thời gian mới tách ra thì Lâu Ngữ Tuyết thanh âm của có chút khàn vẫn không quên trả lời Dương Nhược Thanh mới vừa rồi vấn đề, "Hiện tại."

Mặc dù mới vừa rồi hôn môi, Dương Nhược Thanh cũng có đáp lại, nhưng Lâu Ngữ Tuyết như trước sợ hãi Dương Nhược Thanh sẽ cự tuyệt chính mình, nâng mặt Dương Nhược Thanh tay nhẹ nhàng vuốt ve, lo lắng sau này Dương Nhược Thanh trốn tránh chính mình, có lẽ sẽ không lại có cơ hội như vậy.

Dương Nhược Thanh trầm mặc Lâu Ngữ Tuyết càng sợ hãi. Mặc dù ngôn ngữ hành vi lớn mật của nàng tựa hồ chẳng hề sợ Dương Nhược Thanh cự tuyệt, đó bất quá chính cậy mạnh, nàng biết việc mình làm lần này hai người nhất định không giống như trước. Nàng không muốn từ nay về sau lạnh nhạt, từng bước đuổi theo sát, mới vừa rồi nàng hầu như dùng hết sức lực.

Lâu Ngữ Tuyết không dám nhìn tới ánh mắt của Dương Nhược Thanh, chẳng qua là nhìn chằm chằm môi của nàng, liền thấy đôi môi đột nhiên hướng tới gần mình. Dương Nhược Thanh ở trên môi Lâu Ngữ Tuyết hôn một cái, liền quay đầu đi thẳng không nói chuyện.

Lâu Ngữ Tuyết lại cảm thấy được điều này so với lời nói tốt hơn nhiều, hai tay ôm chặt thêm vài phần, đem mặt chôn ở cần cổ Dương Nhược Thanh, khóe miệng đều lộ ra ngọt ngào.

Lâu Ngữ Tuyết nở nụ cười suốt dọc đường đi, vào Lâu phủ vẫn còn đắm chìm niềm ngọt ngào vừa rồi. Lâu Cẩm Thiêm đợi ở trong phòng khách đã lâu nhìn thấy bộ dáng này:

" Ôi chao, một thời gian không thấy, Tuyết nhi thế nhưng có người trong lòng? "

Lâu Ngữ Tuyết vừa rồi chính mình còn chìm đắm liền tỉnh lại, thấy Lâu Cẩm Thiêm nàng vội vàng đi tới khoác cánh tay hắn, đỏ mặt:

" Cha ngươi trở về khi nào, sao vừa về đến liền trêu chọc nữ nhi."

" Trở về không lâu lắm, không trở lại sao thấy Tuyết nhi đều đã trưởng thành " Lâu Cẩm Thiêm thấy con gái mình duyên dáng yêu kiều, bộ dáng thẹn thùng trong lòng cũng là vui vẻ.

Trong nhà con gái trưởng thành, có thể làm cho Tuyết nhi vừa ý nhất định là người tài năng xuất chúng.

" Cha ngươi nói loạn gì đó, mẹ đâu rồi? " Lâu Ngữ Tuyết vừa dứt lời, Lâu phu nhân từ bên trong đi ra.

" Tuyết nhi đã về rồi! Mau để cho mẹ nhìn một chút "

Lâu phu nhân đang quan sát Lâu Ngữ Tuyết, Lâu Cẩm Thiêm lại vẻ mặt trêu đùa nhắc đến:

" Phu nhân ngươi cũng không biết, Tuyết nhi chúng ta thế nhưng có người trong lòng "



"Ồ? Là công tử nhà nào có thể được Tuyết Nhi coi trọng?" Lâu phu nhân hiển nhiên đối với người trong lòng Lâu Ngữ Tuyết tràn ngập hứng thú..

" Không phải công tử nhà ai." Lâu Ngữ Tuyết không muốn gạt, một lòng muốn cùng Lâu cha mẹ chia xẻ sự ngọt ngào của mình, rồi lại có chút bận tâm bọn họ tức giận, không đồng ý.

"Ngươi cũng biết tâm tư cha mẹ, chỉ cần là Tuyết Nhi thích, thân phận địa vị không cần thiết."

Vợ chồng Lâu Cẩm Thiêm sống bên ngoài nhiều, tư tưởng so với người triều Tấn mở mang rất nhiều, trước giờ không cổ hủ, hai người đều nguyện ý sinh một đứa con.

"Thân phận địa vị cũng không phải thấp, là được ban thưởng làm phu tử. Chỉ sợ chúng ta không xứng với người ta đâu!"

Lâu Ngữ Tuyết nhắc tới Dương Nhược Thanh trên mặt biểu tình ngọt ngào, vợ chồng Lâu gia xem ở trong mắt tự nhiên là cao hứng

, "Chỗ nào Tuyết Nhi không xứng với người, chính là Đông Huy thư viện phu tử?"

Lâu phu nhân xem bộ dáng nàng ấp úng nói không ra, còn tưởng là cố kỵ giáo viên và học sinh thân phận. Thấy Lâu Ngữ Tuyết quả nhiên gật gật đầu,

"Phu tử liền phu tử, chờ ngươi ly khai trường học, các ngươi không còn là quan hệ giáo viên và học sinh, cũng không sợ gì, cha mẹ đều vui lòng."

"Không phải, nàng..." Lâu Ngữ Tuyết thấy mẹ của mình hiểu lầm, muốn giải thích, rồi lại không dám nói ra Dương Nhược Thanh thân phận nữ tử, nhất thời do dự.

"Chính là hắn không vừa ý ngươi?" Lâu Cẩm Thiêm thấy Lâu Ngữ Tuyết bộ dáng lưỡng lự, còn tưởng rằng nữ nhi nhà mình tự mình đa tình.

"Không phải, trong lòng nàng cũng có của nữ nhi." Lâu Ngữ Tuyết phản bác nói

"Chính là, nàng là nữ tử." Do dự hồi lâu, Lâu Ngữ Tuyết vẫn nói ra

Vợ chồng Lâu gia nhất thời nhìn nhau không nói gì, vẫn là Lâu Cẩm Thiêm mở miệng trước:

"Nữ tử liền nữ tử, chỉ cần Tuyết Nhi thích, cha nhất định giúp cho con."

Ở bên nước ngoài tập mãi thành thói quen, Lâu Cẩm Thiêm rất nhanh liền tiếp nhận, từ nhỏ sủng ái nữ nhi, làm sao gây thương tổn nữ nhi, muốn cái gì tự nhiên là đều cấp cho.

"Ta cùng với cha ngươi giống nhau, chỉ cần chính ngươi vừa ý liền có thể. Bên nước ngoài, nữ tử cùng nữ tử cũng là có thể lập gia đình." Lâu phu nhân rất nhanh cũng biểu lộ thái độ của mình.

Trong lòng Lâu Ngữ Tuyết tảng đá lớn hoàn toàn buông xuống, bây giờ thật muốn nhanh chóng đem chuyện này nói cho Dương Nhược Thanh biết, nói nàng yên tâm. Bộ dáng vội vàng, là người từng trải Lâu phu nhân tự nhiên hiểu rõ:

" Tuyết nhi lại đây cùng cha mẹ nói một chút, người trong lòng con rốt cuộc là ai? "

Lâu Ngữ Tuyết liền kể cùng Dương Nhược Thanh quen biết, bộ dáng vợ nhỏ này làm Lâu Cẩm Thiêm líu lưỡi, Dương Nhược Thanh này cũng coi như có vài phần bản lĩnh, có thể đem nữ nhi nhà mình biến thành bộ dáng như vậy.

" Kia mang cha mẹ đi nhìn một cái nàng?" Lâu phu nhân nghe Lâu Ngữ Tuyết nói như vậy, càng muốn gặp Dương Nhược Thanh. Lâu Ngữ Tuyết tự nhiên là vui vẻ đồng ý.

Lâu Ngữ Tuyết đối Dương Nhược Thanh lòng ái mộ rõ như ban ngày, hai vợ chồng sau khi rời đi, liền gọi quản gia tới, hỏi Dương Nhược Thanh lại một phen minh bạch, nhìn cũng là người tin cậy, hai người liền lại bàn bạc một phen, làm một cái quyết định, bất luận như thế nào đều phải giúp đỡ con gái của mình.

Lâu Ngữ Tuyết để cho Dương Nhược Thanh đến Lâu phủ tìm nàng, không nói cho nàng biết cha mẹ mình có ở nhà, muốn gặp nàng nói một chút. Nàng sợ Dương Nhược Thanh biết được không chịu qua, vừa đi vào phòng khách liền thấy vợ chồng Lâu gia ngồi cùng Dương Nhược Thanh.

Dương Nhược Thanh đang cân nhắc nên mở miệng như thế nào, Lâu Cẩm Thiêm tùy ý khoát tay áo,:



"Mau ngồi đi, con rể."

Dương Nhược Thanh vừa mới ngồi xuống ghế,giật mình sợ hãi đứng lên

"Lâu lão gia có phải hay không hiểu lầm."

"Không lầm không lầm, con rể chính là ngươi, như thế nào còn gọi xa lạ như thế, Tuyết Nhi đã cùng chúng ta nói."

Lâu phu nhân cũng là phi thường nhiệt tình, đừng nói Dương Nhược Thanh, dù là Lâu Ngữ Tuyết cũng không còn dự đoán được sẽ có tình cảnh như vậy, liền giật mình ở đằng kia không biết phản ứng gì.

Dương Nhược Thanh nào dám ngồi xuống, cũng không dám thở mạnh, nói ra sợ sai, liền không nói chuyện. Ánh mắt nàng liếc Lâu Ngữ Tuyết, hai người vừa xác định quan hệ, cái này là ra mắt người nhà? Ai biết Lâu Ngữ Tuyết cũng là vẻ mặt mờ mịt, nàng vốn cho là cha mẹ mình nhiều lắm là nói vài câu bóng gió.

Hai đại nhân vật không ngừng đánh giá hai người trẻ tuổi nghĩ đơn giản, thấy hai nàng không động tĩnh cùng không ngượng ngùng:

" Ngươi nếu không muốn ngồi vậy chúng ta liền đi ra ngoài một chút, Nhược Thanh, cha mẹ ngươi có nhà không? "

" Vâng ở nhà, thế nhưng... " Dương Nhược Thanh thấy vợ chồng Lâu gia bộ dạng muốn đi đến nhà nàng, cái trán nhịn không được đổ mồ hôi.

"Chỗ nào có nhiều như vậy thế nhưng, chẳng qua là muốn thấy thông gia thôi, không cần khẩn trương." Lâu phu nhân nói lên liền muốn đi ra ngoài, Dương Nhược Thanh nhanh chóng ngăn cản,

"Lâu phu nhân, ta cùng với Ngữ Tuyết không phải như các ngươi tưởng tượng cái dạng kia."

"Như thế nào sẽ! Tuyết Nhi nói được rõ ràng, ngươi ý tứ này là nữ nhi nhà ta tự mình đa tình sao?" Lâu Cẩm Thiêm lập tức trầm mặt xuống, trưởng bối uy nghi ép Dương Nhược Thanh yết hầu căn lên.

"Không, không phải, ta cùng với Ngữ Tuyết chính xác có tình cảm, chính là..."

" Chẳng lẽ ngươi chỉ là đùa bỡn Tuyết nhi, không muốn cùng nàng ở đến già? "

" Điều không phải, chỉ là quá sớm, cũng không tới tình cảnh như vậy "

Dương Nhược Thanh vội vã giải thích. Lâu Ngữ Tuyết vốn muốn cùng nàng ngăn cha mẹ lại, nghe thế cũng mong muốn cha mẹ nàng quyết định việc này.

"Phải đợi đến khi nào? Trên đời có bao nhiêu người thành thân đều chưa từng thấy đối phương, các ngươi như vậy đều có tình cảm vói nhau nên nắm chắt cơ hội, làm sao có thể đợi, ngươi cho Tuyết nhichết tâm khi đợi đến lúc ngươi muốn thành thân sao? " Lâu Cẩm Thiêm thấy bộ dáng Lâu Ngữ Tuyết, càng không chậm trễ chút nào

" Ta không có ý đó, nhưng cha mẹ ta sợ không thể chấp nhận điều này, đến lúc đó chẳng phải cản trở, được một mất mười ".

" Ôi chao! Ngươi không cần lo lắng. Nguyên nhân chính là như thế, mới cần thừa dịp hai vợ chồng chúng ta còn tại triều Tấn liền quyết định việc này, bằng không ai thay các ngươi chỗ dựa."

Lâu Cẩm Thiêm không hề cho Dương Nhược Thanh cơ hội nói chuyện, cùng Lâu phu nhân lập tức hướng Dương gia đi. Dương Nhược Thanh hết sức lo sợ theo sát, ra hiệu Lâu Ngữ Tuyết khuyên nhủ cha của nàng, Lâu Ngữ Tuyết cũng coi như không nhìn thấy.

Thẳng đến hai nhà Dương Lâu định ra việc hôn nhân, Dương Nhược Thanh cũng còn chưa kịp phản ứng.

Việc hôn nhân được quyết định, vợ chồng Lâu Cẩm Thiêm hùng hổ dọa người, làm vợ chồng Dương gia muốn choáng váng. Nguyên lai Lâu gia là nhà giàu có, Dương gia vốn buôn bán nhỏ, tuy nói có nữ nhi làm phu tử. Lâu gia này kinh doanh lớn kiến thức rộng rãi có tiếp xúc xã hội nhiều, đe dọa dụ dỗ thẳng đến Dương gia chống đỡ không nổi.

" Hai đứa con có tình yêu hiếm có, nếu ở nước ngoài cũng không coi vào đâu, ngày nay Nữ đế lên ngôi, người dân củng mở mang, nghĩ đến hai vị cũng không phải người cổ hủ, bằng không sao có thể nuôi dưỡng được Nhược Thanh như vậy nữ nhi có tiền đồ. Các ngươi không cần lo lắng hai đứa nhỏ, ngoại trừ nữ tử có thể làm quan hay thương nhân ở ngoài, Nữ Đế nhất định còn muốn làm gì nữa, ta Lâu Cẩm Thiêm cùng Nữ Đế có vài phần quen biết, đến lúc đó chắp nối nhân duyên đôi lứa một phen, ta Tấn triều cũng có thể như nước ngoài vậy ".

" Không vội, không vội " Dương phu nhân rất sợ Lâu Cẩm Thiêm thật sự viết tấu chương gửi đến Nữ Đế liền nói

Dương lão gia không rõ này tình huống, nhưng cũng bởi vì ba người bọn họ trò chuyện vớinhau thật vui liền vội vàng gật đầu đồng ý.
Bình Luận (0)
Comment