Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn

Chương 2

Ngày hôm sau đi làm, nhìn mặt tôi như con gấu trúc, ai cũng nói thế. Tôi cũng tự hiểu, chẳng là đêm qua mất ngủ vì không biết phải xưng hô thế nào cho hợp với Tổng giám đốc.

Ngồi trên bàn làm việc tôi thiếp đi lúc nào không hay. không biết là mơ hay thực, tôi cảm thấy có một bàn tay ấm nóng vuốt má tôi rồi dùng thứ gì đó đắp lên người tôi. Mỉm cười tươi tôi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Một lúc sau,

-E hèm, ngủ ngon quá ha!

Thấy có tiếng nói tôi giật mình tỉnh giấc

-Chị Hà! em ngủ bao lâu rồi -Nhận ra người trước mặt, tôi hỏi.

- Người ta sắp đi ăn cơm trưa rồi! - Hà

-Á! Đùa à? Em còn chưa hoàn thành xong bản báo cáo

-Đi ăn đã rồi làm- Hà

-Không được, chị xuống ăn trước đi, tí em xuống sau - tôi biết chị Hà quan tâm tôi nhưng nghĩ tới xấp tài liệu trước mặt, không hoàn thành thì chỉ có mà mất việc.

-Ừ, làm việc vừa không thôi kiệt sức đấy- nói rồi chị Hà đi ra ngoài

Người vừa đi xong, tôi nằm nhoài ra bàn vẻ mệt nhọc thầm nghĩ

Làm sao bây giờ? Muốn gặp mặt tổng giám đốc 'cao cao tại thượng' đó còn thấy khó khăn huống chi bảo người ta đi họp cái lớp nhà quê đó!

Không muốn làm mất thời gian thêm nữa, tôi ngồi bật dậy bắt tay vào công việc mà không ăn cơm trưa.

----------------------------------

Chiều dần tà, nhìn ra ngoài cửa sổ

Tôi ngáp một cái biểu hiện cho công việc của mình đã hoàn thành

Chị Hà và những người khác đã xong việc và ra về, chỉ còn mình tôi là cố gắng làm cho xong. Thấy cũng đã muộn, tôi sắp xếp hồ sơ cho gọn gàng rồi cũng ra về.

Nhìn đồng hồ đeo tay đã điểm hơn năm rưỡi chiều, tôi bước đến trước thang máy, bấm nút.

-Bíp - thang máy mở

Vì cũng đã muộn nên giờ này thang máy ít khi có người, tôi nghĩ vậy rồi bước vào mà không quan tâm đến xung quanh.

-Haizz! - lúc này tôi đang nghĩ chuyện vặt nên thở dài mà không hề biết rằng có người nãy giờ quan sát không bỏ một hành động nào của mình.

-Có chuyện gì sao? - một giọng khá trầm hơi lạnh vang lên

-Á! Tổng...tổng giám đốc - Giật mình, tôi quay lại bắt gặp người tôi đang lo sợ thì nghẹn lời.

-... - không phản ứng

-Xin lỗi! Lúc nãy tôi không để ý có người trong này- tôi cố gắng nói bằng giọng không run

-...

Cái con người gì đâu bạn bè cũ chào hỏi cũng lơ, xin lỗi cũng bơ là sao, điên rồi đấy, nhưng thôi tôi vẫn nên bình tĩnh thì hơn, công việc quan trọng hơn nhiều

-Tổng giám đốc! - Nhân cơ hội ngàn năm có một tôi phải tận dụng, nghĩ rồi gọi cậu ta một tiếng rất nhẹ.

-Chuyện gì?- cậu ta trả lời tôi, ôi mọi người không biết đâu lúc đó tôi đã vui cỡ nào, tưởng tiếp tục bị cho ăn bơ cơ chứ

-Sắp tới là ngày họp lớp hồi cấp 3, giám đốc Phong có đi? - tôi chẳng dám ép cậu ta, chỉ nhỏ nhẹ mời, đi hay không tùy.

-Còn cô?

Cậu ta hỏi tôi? Hỏi tôi làm gì không biết, việc đó thì liên quan gì tôi đi hay không?

-Haha, cũng lâu tôi không đi có lẽ lần này cũng nên gặp lại bạn bè - tôi cười xuề nói

-Ừ

Gì đây? Vậy rốt cuộc giám đốc Phong có đi hay không, trả lời vậy ai mà biết đáp án

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ tôi chẳng dám thốt ra đâu, nhìn mặt tôi lúc này chắc trông rất mắc cười. Miệng thì cố gắng nhếch lên để cười còn lông mày thì nheo lại với nhau.

-Bíp - tiếng thang máy

Chưa kịp hỏi cho ra lẽ thì thang máy mở, cậu ta đi ra lúc nào không hay. Dù có đuổi kịp cậu ta tôi cũng chẳng dám, chỉ lặng lẽ đi theo sau cách cậu ta khoảng một thước đến chỗ để xe.

Nhìn đằng sau cậu, tôi cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều, cái bóng của cậu to và dài hơn. Ngay từ lần đầu nhìn thấy cậu, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt chững chạc, bây giờ cũng thế chỉ là phong độ hơn rất nhiều. Nói thật chứ không phải phét, cậu ta rất đẹp trai và lạnh lùng.

Mái tóc vàng óng, mượt mà tô điểm lên khuôn mặt lạnh như băng. Đôi mắt xanh dương đầy khiêu khích và quyến rũ. Hồi đó lũ con gái trong và ngoài lớp nháo nháo cả lên, lúc nào cũng tìm cách tiếp cận cậu.

Theo như tôi nhớ tên cậu là Phong Mạc Tử con trai của một chủ tịch công ty khét tiếng trên toàn quốc – là công ty tôi đang làm. Tôi có nói chuyện với cậu ta mấy lần nhưng lần nào cũng bị 'cho ăn bơ', nhiều rồi cũng ngại.

Vừa đi vừa nghĩ một hồi mà không biết mình đã đến chỗ để xe từ lúc nào. Cậu ta lái chiếc xe hơi sang trọng của mình đi mất hút.

Tôi thở dài rồi cũng lấy xe ra về trong tâm trạng buồn phiền.
Bình Luận (0)
Comment