Một Ngôi Sao Sáng, Hai Ngôi Sáng Sao

Chương 45

Tưởng Tiểu Mễ không học cao học mà đi làm luôn, chú Tư không có vấn đề gì, cô vui là được, nhưng điều chú Tư lo lắng là: “Cửa đó của anh Hai con có thể qua sao?”

Tưởng Tiểu Mễ cũng không chắc chắn: “Có lẽ có thể, cho dù con có ra nước ngoài học cao học, sau khi về vẫn phải vào đài truyền hình. Bây giờ con có thể đảm nhận được công việc, bố con cũng không quản được việc con có đi hay không.”

Chú Tư: “Cậu Ba con cũng không phải ngốc, còn nhiều tiền như vậy, để cậu ta bỏ ra ít tiền giúp đỡ quảng cáo, lại bảo cậu ta cho con thêm ít tài nguyên tin tức lãnh đạo đương nhiên sẽ khen ngợi con.”

Tưởng Tiểu Mễ cười, “Cẩn thận cậu Ba con đ á n h chú đấy.”

Sau đó lại nói đến chuyện giúp đỡ, cô thở dài: “Cậu Ba con căn bản không đồng ý cho con làm việc ở đài truyền hình, còn nói nếu như con làm phóng viên sau này sẽ không quản con nữa.”

Cậu Ba nói làm phóng viên quá cực khổ, đặc biệt là phóng viên nữ, còn nói xã hội này quá thực dụng, không phải cứ có năng lực sẽ làm tốt công việc.

Cho dù trong nhà quan hệ có nhiều đi nữa, vẫn sẽ luôn có chỗ không lo liệu được, sẽ có người không chịu khuất phục.

Cô nói với cậu Ba cô không làm phóng viên kinh tế tài chính, làm phóng viên tin tức, không có khổ như vậy.

Chú Tư nhìn cô: “Cũng chả biết con nghĩ gì nữa, trong nhà có nhiều công ty vậy mà vẫn không có vị trí nào phù hợp với con à?”

Tưởng Tiểu Mễ: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, con thích làm phóng viên tin tức.”

Chú Tư không nói nhiều nữa, hỏi cô chuẩn bị khi nào thẳng thắn chuyện yêu đương với anh Hai và chị dâu.

Tưởng Tiểu Mễ thở dài: “Nói sau đi ạ, dù sao cho dù khi nào thẳng thắn thì kết quả vẫn như vậy.”

Chú Tư cho cô ý kiến: “Vẫn nên nói trước tốt nghiệp đi, với tính đó của anh Hai nói không chừng con vừa tốt nghiệp xong là bắt đầu sắp xếp xem mắt cho con, đến lúc đó con ở trong thế bị động rồi.”

“Tốt nghiệp xong xem mắt?” Trước đó Tưởng Tiểu Mễ chưa từng nghĩ qua, xem mắt không phải là chuyện sau này lớn tuổi bố mẹ vội rồi mới sắp xếp sao?

Chú Tư: “Chú với chú Năm con còn có anh con nữa vừa mới tốt nghiệp xong anh Hai đã bắt đầu sắp xếp xem mắt cho mọi người. Chúng ta là con trai, anh ấy còn vội như vậy đừng nói con là con gái.”

Tưởng Tiểu Mễ: “...”

Hội nghị bắt đầu, cuộc trò chuyện của hai người tạm thời nói đến đây.

Quý Vân Phi là người thứ ba lên sân khấu, lúc đến lượt anh Tưởng Tiểu Mễ kích động nói với chú Tư: “Chú Tư, chú Tư, chú mau nhìn đi, Quý Vân Phi nhà con đó.”

Tưởng Tiểu Mễ ghi lại toàn bộ quá trình Quý Vân Phi thuyết trình, hôm nay anh mặc vest, áo vest đen quần âu và sơ mi trắng, từng cử chỉ của anh không hợp với sự chín chắn và tự tin của anh.

Nhiều người như vậy mà Quý Vân Phi nhìn được cô ở ngồi ở hàng đầu tiên, ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát rồi anh lại tiếp tục chuyên chú thuyết trình PPT của mình.

Vừa rồi chỉ liếc nhìn Tưởng Tiểu Mễ một cái nhưng anh có thể nhìn thấy được hết sự sùng bái trong ánh mắt của cô.

Từ khi lập nghiệp cô đều tự cho mình là người hâm mộ nhỏ của anh.

Lúc dự án thành công, cô cùng anh vui mừng phát đi ê n.

Có dự án thất bại, thua lỗ rối tung rối mù hết cả lên cô vẫn hâm mộ anh. Nói không phải ai cũng có cơ hội thất bại, bởi vì đa số mọi người đều không đi đến được trình độ như anh.

Chỉ vài câu nói cô có thể xoa dịu được trái tim anh.

Bất cứ lúc nào ánh mắt cô nhìn anh cũng là hâm mộ, cho dù anh có làm tốt hay không, chính ánh mắt đó đã chống đỡ anh, rất nhiều lần lúc sắp không kiên trì được nữa anh lại cắn răng làm tiếp.

Bài thuyết trình gần hai mươi phút kết thúc, dưới khán đài mọi người vỗ tay. Quý Vân Phi nhìn về phía Tưởng Tiểu Mễ, đúng lúc cô cũng đang nhìn anh, mỉm cười, còn làm động tác trái tim với anh.

Giống như trong đại hội thể thao lớp 10 năm đó, lúc anh ở trên đường chạy cô ở trên khán đài, anh cũng dùng động tác này để bày tỏ tất cả tình yêu của mình với cô.

Chú Tư ở lại thêm nửa tiếng nữa, thư ký nhắc gần đến thời gian chú ra sân bay.

Chú đến đây là đã quá nể mặt người chủ trì rồi, cũng không cần phải ở lại cho đến khi hội nghị kết thúc.

“Chú Tư, chú vẫn phải đi công tác sao?”

“Ừ, đi bàn dự án với chú Năm con.”

“Ồ.” Tưởng Tiểu Mẽ không hiểu chuyện làm ăn nên không hỏi.

Vốn dĩ cô muốn hỏi chú Tư dự án của Quý Vân Phi thế nào, có triển vọng không, lời đến miệng lại không nói được.

Chú Tư đứng dậy, vẫn câu nói đó: “Tiền đủ tiêu không?”

“Đủ ạ, có lương thực tập.”

“Chỗ lương đó của con có bao nhiêu chứ?”

“Con có nhiều thẻ, dùng không hết.”

Chú Tư gật đầu, trầm mặc mấy giây: “Đừng để mình chịu tủi thân quá.”

Ra khỏi hội trường, chú Tư dặn thư ký liên hệ với một người bạn của anh, đến công ty nhỏ đó của Quý Vân Phi nói chuyện, đặc biệt dặn dò: “Tiền lấy từ thẻ cá nhân của tôi, lấy danh nghĩa cậu ấy đầu tư.”

Thư ký: “Vâng, bây giờ tôi đi ngay.”

Trước khi lên xe chú Tư vứt đầu thuốc vào trong thùng rác, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi câu hỏi thư ký bất ngờ, anh hỏi: “Tình cảm hơn chín năm của một người con trai và một người con gái vẫn tốt đẹp giống như trước đây nói rõ điều gì?”

Thư ký: “.....” Do dự hai giây mới thốt ra: “Tình yêu thật sự.”

Chú Tư gật đầu, anh không có hứng với chuyện tình cảm, không hiểu không biết sau khi yêu có phải là bất chấp tất cả không.

  

Bạn chú Tư nhận điện thoại câu đầu tiên là: “Tính cả tôi, không vấn đề.”

Không đến hai tiếng đến hội trường, hội nghị vẫn đang tiếp tục cũng sắp kết thúc.

Tìm người chủ trì lấy được phương thức liên lạc với Quý Vân Phi, lúc đó Quý Vân Phi đang chuẩn bị rời đi. Lúc trước có nói chuyện với mấy quản lý cấp cao của các doanh nghiệp, bọn họ cũng không có chí hướng gì.

Tưởng Tiểu Mễ cũng chuẩn bị về đài, “Em có tư liệu thực tế tin tức rồi à?” Quý Vân Phi hỏi.

“Ừ.” Thật ra tin tức như này cho dù không đến hội trường cũng có thể viết được.

Tưởng Tiểu Mễ bước ra ngoài cùng anh, do dự mấy lần rồi lại thôi.

“Có gì thì nói đi, em xem em vẫn luôn bực tức không vui.” Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, “Nếu như vì dự án này thật sự không cần thiết, em đi hỏi chú Tư với chú Năm xem có ai mới bắt đầu lập nghiệp đã thuận lợi không?”

An ủi cô: “Thăng trầm là của cải.”

Tưởng Tiểu Mễ dừng lại: “Em đi tìm chú Tư đầu tư cho anh có được không?”

Quý Vân Phi cười: “Đợi sau này anh có dự án lớn rồi, không cần em nói anh cũng sẽ đi tìm chú ấy. Dự án nhỏ như bây giờ thật sự không cần đi tìm chú ấy, anh có cách rồi.”

Anh không thể nào mới có chút khó khăn này đã đi dựa vào người khác.

Tưởng Tiểu Mễ sợ đả kích lòng tự trọng của anh, anh không đồng ý cô không nhắc nữa.

Trong lúc im lặng đằng sau có người gọi Quý Vân Phi, là người phụ trách của bên tổ chức, Quý Vân Phi biết.

“Tiểu Mễ à, đến đây, giới thiệu cho em làm quen.”

Quý Vân Phi và Tưởng Tiểu Mễ vẫy tay, không kịp nói gì vội đi về phía bên đó.

Người phụ trách vỗ vai anh: “Tên nhóc này, sau này phải biết nắm bắt cơ hội đấy, đối phương đã chủ động đến tìm bọn cậu rồi.”

Quý Vân Phi kích động nói cảm ơn mấy lần.

Đối phương họ Lâm, là một ông chủ rất trẻ, nói chuyện dứt khoát thẳng thắn: “Vừa rồi lúc cậu ở trên sân khấu tôi nhìn thấy rồi, dự án này khá tốt, tôi vô cùng có hứng thú.”

Quý Vân Phi không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Cảm ơn sếp Lâm đã cân nhắc.”

Sếp Lâm bắt đầu nói trọng điểm: “Cậu phân tích chi tiết cho tôi sổ kế hoạch dự án, nếu như không có vấn đề gì tôi sẽ cho người thông báo ký hợp đồng với cậu.” Nói rồi lại chuyển chủ đề: “Có điều điều kiện của tôi cũng khắt khe, cậu nghe trước rồi quyết định có làm sổ kế hoạch cho tôi không.”

Quý Vân Phi: “Sếp Lâm, anh nói đi.”

Sếp Lâm: “Sau khi quyết định đầu tư, tiền đầu tư sẽ phân thành ba đợt đến tài khoản, chia theo tỉ lệ 1:9.”

Quý Vân Phi: “...”

Đệch!

Trong ngành cơ bản đều là 2:8, ông ấy lại 1:9.

Vậy không phải là bọn họ làm không công sao?

Sếp Lâm cười: “Không cần vội, cậu cứ cân nhắc đi.” Trước khi rời đi, sếp Lâm để lại cho Quý Vân Phi một tấm danh thiếp.

Ra bên ngoài bãi đỗ xe, sếp Lâm gọi điện thoại cho chú Tư, “Tưởng Tiểu Tứ à, cậu như này mà tính là giúp người khác à? Mẹ k i ế p, tôi cảm thấy mình đúng là không biết xấu hổ, một đám trẻ chưa tốt nghiệp đang đi cầu xin các cụ để kéo đầu tư kết quả chúng ta không những không giúp đỡ người khó khăn khi gặp nạn mà còn nhân lúc người ta đường cùng đưa ra yêu cầu vô lý.”

Chú Tư: “Tôi không định giúp đỡ cậu ta, giai đoạn đầu lập nghiệp không gặp chút khó khăn sau này khó làm việc lớn được.”

Anh quyết định đầu tư là không muốn Quý Vân Phi rơi vào bước đường cùng, nhưng cũng không thể nào để cho bọn họ cảm thấy đầu tư đến dễ như vậy được.

Đầu tư nhưng cũng không để bọn họ kiếm được bao nhiêu tiền.

Chú Tư nói: “Tôi muốn nói cho Quý Vân Phi biết, trên thương trường không nói chuyện tình nghĩa, cá lớn nuốt cá bé, ai có bản lĩnh người đó mới sống được. Bây giờ cậu ta vẫn nhỏ, chịu chút trở ngại cũng không có gì hết.

Sếp Lâm không phản bác: “Nếu như cậu ấy muốn từ chối thì sao?” Dù sao thì ai cũng không muốn bận bù đầu mà không kiếm được tiền, không bằng làm không công.

Chú Tư rất chắc chắn: “Cậu ta sẽ không, người làm chuyện lớn sẽ không để ý đến chút lợi ích trước mắt, có cơ hội làm dự án còn quan trọng hơn nhiều so với kiếm tiền.”

Giống như chú Tư nói, Quý Vân Phi không từ chối đầu tư của bọn họ. Ngay chiều tối hôm đó đã nhận được điện thoại của Quý Vân Phi, nói muộn chút sẽ gửi sổ kế hoạch qua.

Kết thúc điện thoại, Quý Vân Phi không nói rõ được tâm trạng của mình.

Dự án có đầu tư, lẽ ra phải vui.

Nhưng nghĩ đến việc cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, hình như cũng chẳng có chỗ nào đáng để vui cả.

Bọn họ nằm ở cuối chuỗi thức ăn, chỉ có thể bị người khác lợi dụng.

Quý Vân Phi viết hết lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay vào nhật ký, câu cuối cùng là:

“Không lỗ chính là kiếm.”

Chí ít kiếm được cơ hội rèn luyện.

Để nhật ký vào ngăn tủ khóa lại, Quý Vân Phi thu dọn đồ rời khỏi văn phòng.

Lúc chờ thang máy trùng hợp gặp Hoắc Dương từ ngoài về, hai người đi đến cửa sổ nói chuyện một lúc.

Quý Vân Phi nói: “Có lẽ năm sau chúng ta vẫn không kiếm được tiền.”

Hoắc Dương: “Không sao, đủ cơm ăn là được.”

Quý Vân Phi cười: “Lỡ như dự án có vấn đề, đến tiền ăn cơm cũng không có.” Cho dù có vốn lưu động nhưng cuối cùng có thể có thành được hay không là hai chuyện khác nhau.

Hoắc Dương: “Yên tâm, vận may chúng ta tốt như vậy, nếu như lỗ rồi, tôi sẽ đi làm shipper, đảm bảo bọn họ ăn uống được.”

Hai người đều cười.

Quý Vân Phi đưa cho Hoắc Dương một điếu thuốc, anh không hút.

Hỏi Hoắc Dưng: “Vừa đi đâu thế?”

Hoắc Dương: “Bạn gái cũ đến tìm tôi, nói chuyện với cô ấy mấy phút.”

Quý Vân Phi trước giờ không hóng hớt chuyện tình cảm của người khác, nhưng bởi vì có liên quan đến Tăng Kha nên anh hỏi thêm: “Chuẩn bị tái hợp?”

Hoắc Dương lắc đầu: “Tái hợp không tồn tại ở chỗ tôi.” Bày tỏ thái độ của mình với chuyện tình cảm: “Tôi không làm chuyện có lỗi với ai, cũng sẽ không quay đầu ăn cỏ cũ.”

Do dự mấy giây Hoắc Dương mới hỏi Quý Vân Phi: “Gần đây Tăng Kha thế nào rồi?” Từ lúc không phải đi học cậu ta không gặp Tăng Kha nữa, thỉnh thoảng về trường cũng không gặp.

Quý Vân Phi: “Nghe Tiểu Mễ nói cậu ấy chuẩn bị học cao học.”

Hoắc Dương gật đầu: “Tốt lắm.” Sau đó cũng không nói gì nữa.

Quý Vân Phi đợi một lúc cũng không thấy Hoắc Dương nói nữa, vẫn luôn nhả khói, anh cũng bực tức: “Cậu không chuẩn bị tái hợp cũng không tìm bạn gái, rốt cuộc định thế nào?”

“Không thế nào cả, cậu xem tình hình bây giờ đi, ngay cả sự ấm no của mình còn không giải quyết được, nếu như không phải cậu với Tưởng Tiểu Mễ ở bên nhau lâu rồi cậu sẽ yêu đương vào lúc này sao?” Hoắc Dương hỏi ngược lại.

Quý Vân Phi cười khổ, cũng đúng.

Tiền và thời gian, bọn họ đều không có như nhau.

Hút xong điếu thuốc, Hoắc Dương dập lửa, “Sổ kế hoạch dự án tôi xem lại lần nữa, tối nay gửi qua, cậu về đi.”

“Vất vả rồi.” Quý Vân Phi rời đi.

Ở bến xe đợi mấy phút xe buýt mới chậm rãi lái tới, tốn nhiều công sức mới lên được xe.

Đây là lần tan làm sớm nhất của anh trong mấy tháng qua, định đón Tưởng Tiểu mễ đến căn nhà nhỏ của bọn họ.

Căn nhà nhỏ là bố mẹ vay tiền mua lúc anh học năm hai, có hai phòng ngủ, ở vị trí đẹp.

Năm ngoái đã sửa xong, vẫn luôn để đó cho bay bớt mùi hôi.

Lúc nghỉ tết Dương lịch bố mẹ có qua dọn dẹp lại, nói có thể vào ở, cũng cách công ty của anh gần, không cần phải quay về ký túc xá nữa.

Vốn dĩ anh không định để bố mẹ mua nhà, nhưng bố mẹ vẫn giấu anh bán căn nhà khác ở Thượng Hải đi. Bọn họ có hai ngôi nhà, một căn để ở còn một căn là chuẩn bị cho anh.

Nhà ở Thượng Hải trước đó bố mẹ cũng vay tiền mua, chỗ tiền trả trước ở Bắc Kinh vô cùng cao.

Sau khi bán nhà đã trả hết số tiền vay trước đó, cộng thêm số tiền tiết kiệm của nhà vẫn không đủ để trả trước số tiền cho căn nhà có vị trí đẹp nhất ở Bắc Kinh.

Bố chỉ có thể hỏi mượn nhà chú một ít.

Hôm tết Dương lịch lúc mẹ qua anh có hỏi mẹ còn nợ nước ngoài bao nhiêu, mẹ nói tiết kiệm hai năm đã trả hết.

Bố mẹ không thích nợ tiền người khác, nên đã trả sạch tiền trong vòng hai năm, lại còn sửa lại nhà cho anh, bình thường có thể tiết kiệm sẽ tiết kiệm.

Mẹ không biết cụ thể nhà Tiểu Mễ như thế nào, có điều biết gia cảnh nhà cô rất tốt, còn rất có lỗi nói với anh: Nhà hai phòng ngủ để Tiểu Mễ chịu thiệt thòi rồi.

Nhưng anh biết, căn nhà này bố mẹ đã cố gắng hết sức rồi.

Hôm đó lúc ăn cơm anh không nói rõ được cảm giác gì.

Vừa mới lên đại học anh còn thề với bố mẹ rằng, năm tư tốt nghiệp anh sẽ chắc chắn có thể kiếm tiền mua được nhà, không cần bọn họ bận tâm nữa.

Anh còn nói căn nhà còn lại ở Thượng Hải không cho phép bọn họ bán, để lại để sau này bọn họ lấy tiền thuê dưỡng già.

Bây giờ sắp tốt nghiệp năm tư rồi, hiện thực cuộc sống đã nói cho anh biết: Tiền trong thẻ còn không nhiều bằng lúc cấp ba.

Giấc mơ bao giờ cũng đẹp hết.

Nhưng hiện thực luôn khiến người ta hoài niệm lại lúc còn nhỏ.

Xe buýt chả mấy chốc đã đến trạm đài truyền hình, xuống xe Quý Vân Phi liền nhìn thấy Tưởng Tiểu Mễ. Cô nhìn quanh bến xe, co chặt người lại, đút hai tay vào túi quần, trời lạnh quá nên cô cứ đứng dậm chân tại chỗ.

Sau khi nhìn thấy anh trong đám người, khóe miệng cô cong lên, chạy về phía anh.

Giây phút này đột nhiên anh lại cảm thấy rằng anh giàu có như vậy, nhiều hơn cả thế giới này.
Bình Luận (0)
Comment