Một Người Cha Và Ba Đứa Con

Chương 16

Qua nguyệt lượng môn, mới vừa vòng sang khúc rẽ, giật mình thấy tiểu nhi tử giống con thỏ bị săn đuổi chạy trốn tới đây, chui đầu vào trong lòng ta.

“Sao vậy? Đừng sợ, có phụ thân ở đây, ai dám động vào con!” Ta ôm chặt lấy.

Tiểu Kỉ đuổi tới, căn bản không để người bảo hộ ta đây vào mắt, chộp lấy Tịch Thiên hung tợn nói: “Ngươi chạy cái gì? Bát thuốc này là ta thiên tân vạn khổ nghiên cứu ra, thả vào không dưới trăm vị dược liệu trân quý, đối với cơ thể chỉ có lợi không có hại. Cho ngươi uống miễn phí, ngươi dám không uống?”

“Không uống, không uống….” Tịch Thiên lắc đầu quầy quậy, lấy dũng khí lớn nhất mà cả cuộc đời ta có thể nhìn thấy nó biểu hiện ra để đối đầu với Tiểu Kỉ ác bá, “Ta nhất quyết không uống!”

“Ngươi lặp lại lần nữa xem!” Tiểu Kỉ nổi trận lôi đình.

“Không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống, không uống!” Tiểu Thiên dũng cảm nhắc lại tới mười lần. (Đếm lại, ách, không đúng, là chín lần…. )

“Trút vào cho ta!” Tiểu Kỉ ra lệnh cho Trác Phi Văn đang bưng bát thuốc đứng phía sau.

Trác Phi Văn cười khổ nói: “Người ta không muốn uống, ngươi hãy bỏ đi….”

“Không muốn cũng phải uống, ngươi mau trút!”

“Ly Nhi, ngươi xem đứa nhỏ này bị ép rất đáng thương, để ta giúp hắn uống bát thuốc này đi….”

“Ngươi hiện tại đã cao như cái cọc buộc ngựa rồi, còn muốn cao nữa? Vào cửa cứ phải cúi người mãi không thấy mệt à?”

Ta nhíu mày, lúc này mới hiểu được, nguyên lai Tiểu Kỉ đang muốn trút cái thuốc “tăng cao nhạc” kia, vội hỏi: “Ta còn chưa đủ cao, ta giúp Tiểu Thiên uống!”

Tiểu Kỉ lườm ta, “Tịch lão gia, ngươi xương cốt đã già rồi, có uống nữa cũng không có biện pháp cao hơn Tịch Viêm, để ngươi uống chẳng có cảm giác thành tựu, ta chỉ cho quả bí lùn này uống thôi!”

“Ta đã không còn là quả bí lùn nữa rồi, ta đã cao hơn rất nhiều so với những nam hài tử cùng tuổi!” Tịch Thiên phẫn nộ vì mình biện hộ.

“Đây còn không phải là công lao của tăng cao nhạc! Ngươi mau ngoan ngoãn uống hết cho ta!”

“Không muốn!”

Tiểu Kỉ trợn lông mày, đang định nổi điên, Phúc Bá tiến lên xua tay vỗ về hắn, dùng vẻ mặt hiền hoà cùng giọng nói dịu dàng hỏi Tịch Thiên: “Tam gia, lúc uống thang thứ nhất cậu rất ngoan ngoãn mà, vì sao lại không muốn nữa?”

Tịch Thiên mếu máo: “Mọi người đều nói ta dốt nát, ta cũng quả thật có chút dốt, nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không để người khác lợi dụng làm hại Kinh Hoài ca đâu!”

Tất cả mọi người ngẩn ngơ. Tiểu Kỉ nói: “Làm sao ngươi biết?… Ách, không…. ý của ta là sao ngươi lại cho rằng có người lợi dụng ngươi làm hại Lâu Kinh Hoài?”

“Đêm hôm đó phụ thân nói mà, cha đo chiều cao của ta rồi nói ‘Cứ tiếp tục cao thế này Lâu Kinh Hoài rất nguy hiểm’. Ta có dốt nát hơn nữa cũng hiểu những lời này, ta không muốn Kinh Hoài ca gặp nguy hiểm, cho nên ta không muốn tiếp tục cao!”

Ta sờ đầu tiểu nhi tử, “Tiểu Thiên, phụ thân nhớ rõ mới trước đây con vẫn hy vọng tương lai có thể cao lớn giống nhị ca, chẳng lẽ hiện tại vì Lâu Kinh Hoài, con sẽ từ bỏ mong ước này sao?”

Tịch Thiên nghĩ nghĩ, dứt khoát nói: “Vì Kinh Hoài ca, chuyện gì con cũng nguyện ý làm!”

Ta cảm động ôm lấy tiểu nhi tử: “Tiểu Thiên, con đúng là bé ngoan….”

Tiểu Kỉ hừ một tiếng, “Cái gì mà bé ngoan, rõ ràng là đứa ngốc, sự tình trên đời này làm sao đơn giản như ngươi nghĩ được. Tiểu Thiên, ta hỏi ngươi, nếu có một ngày phụ thân ngươi cùng Kinh Hoài ca đồng thời bị rớt xuống khe núi mà ngươi lại chỉ có thể cứu được một người, ngươi cứu ai hả?”

Tịch Thiên cười: “Tiểu Kỉ, huynh nói lung tung rồi, phụ thân mới không dám rớt xuống khe núi đâu. Cha có một lần từ trên núi giả rớt xuống bị đại ca phạt ba tháng không được ăn đồ ngọt. Nếu thật sự rớt xuống khe núi, đại ca sẽ phạt cha ba năm không được ăn đó.”

Tiểu Kỉ lảo đảo: “Dốt nát! Ý của ta là nếu phát sinh sự tình ngoài ý muốn, ví dụ như có người xấu đến đây, đem phụ thân cùng Lâu Kinh Hoài đều đá xuống khe núi, ngươi làm gì bây giờ?”

“Huynh lại nói lung tung, đại ca sẽ không để phụ thân bị người xấu bắt đi đá xuống khe núi đâu, huynh ấy nhất định sẽ đánh người xấu chạy trước!”

“…. Nói như vậy đi, nếu người xấu rất nhiều, đại ca không kịp đánh, phụ thân cùng Lâu Kinh Hoài đều bị đá xuống khe núi, ngươi cứu ai?”

“Còn có nhị ca mà? Nhị ca chạy đi đâu rồi?”

“Nếu nhị ca cũng không ở đó….”

“Thế còn có Phúc Bá.”

“Phúc Bá cũng không ở.”

“Huynh thật là toàn nói lung tung, nếu đại ca, nhị ca đều không ở bên cạnh phụ thân, Phúc Bá nhất định ở đó!” Tịch Thiên nói chắc như đinh đóng cột.

“>_<…….”

“Hơn nữa vì sao người xấu chỉ đá phụ thân cùng Kinh Hoài ca xuống mà không đá ta? Vạn nhất bọn họ đá ta xuống khe núi trước làm sao bây giờ? Còn có, Tiểu Kỉ, làm sao huynh biết ta nhất định chỉ có thể cứu một người lên? Ta cảm thấy, nếu người đã rớt xuống khe núi, ta không biết khinh công, thật sự một người cũng cứu không được. Nếu ta có cách cứu lên một người, nói không chừng còn có thể cứu được cả hai người. Hơn nữa, Kinh Hoài ca võ công tốt như vậy, huynh ấy vì sao không đánh nhau với người xấu, mà phải ngoan ngoãn bị người ta đá xuống khe núi? Càng kỳ quái chính là….”

“>_<……. Được rồi, được rồi, ngươi đừng nói nữa, coi như ta chưa hỏi….”

Ta trốn ở một bên cười trộm. Không thể tin được trước nay chưa từng thua cuộc hồng bài tiểu nhị lại bị Tiểu Thiên khiến cho không còn cách nào, hài tử của ta đúng là người nào cũng đều giỏi giang.

“Thuốc này…. làm gì bây giờ?” Trác Phi Văn thật cẩn thận hỏi.

“Cứ giữ lại, đợi lát nữa cho Tề Tề uống!”

“Tại sao lại cho Tề Tề? Tiểu Nguyện lại chưa từng mắng ngươi là nhân yêu….”

Tiểu Kỉ xoa xoa tay nói: “Hắn càng quá đáng! Ngày đó ăn thịt nướng bởi vì ngon quá nên ăn hơi nhiều, sáng hôm sau thức dậy dạ dày không thoải mái liền ói ra mấy cái, bị hắn nhìn thấy, lại dám hỏi ta ‘Có phải mang thai hay không?’!”

Ta cùng Phúc Bá đồng loạt quay mặt sang hướng khác, liều mạng nhịn hồi lâu cũng không được, phì một tiếng bật cười.

Lúc này Tịch Viêm vừa lúc sải bước đi tới, hỏi: “Nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Tiểu Thiên nhanh chóng báo cáo với đại ca: “Đang nói Tiểu Kỉ có phải mang thai hay không.”

Tiểu Kỉ tức giận xông phi một cước về phía Tiểu Thiên, Phúc Bá vội vàng vươn tay kéo cục cưng dốt nát kia tránh thoát.

Tịch Viêm lắc đầu nói: “Các ngươi thật sự là nhàm chán, đều trở về phòng chuẩn bị đi. Ở nơi này trì hoãn cũng đủ lâu rồi, ngày mai liền xuất phát lên đường.”

“Tiểu Kỉ….” Trác Phi Văn nghe được hai chữ “xuất phát” thì biến sắc, nhẹ nhàng gọi.

“Ngươi đừng nói gì cả, ta muốn đi cùng Tịch gia.” Tiểu Kỉ khe khẽ nói.

“Ta hiểu, các ngươi muốn đi Định Khang đúng không? Đến Định Khang rồi xin ngươi chờ ta một thời gian, ta ở đây còn có việc cần phải làm, chờ ta xong việc sẽ tới đó tìm ngươi.”

“Tùy ngươi.” Tiểu Kỉ làm ra vẻ không thèm để ý vung tay quay người, hai người một trước một sau rời đi.

Tịch Thiên ngoan ngoãn phụng lệnh gia chủ trở về phòng, Phúc Bá không biết lại biến mất từ lúc nào, Tịch Viêm đỡ khuỷa tay ta chậm rãi đi trên hành lang gấp khúc.

“Nguyên Mẫn thế tử muốn nói gì vậy?”

“Còn không phải là muốn giải thích cùng xin lỗi chuyện phụ vương hắn ám sát Tịch Nguyện, nói hy vọng ta tha thứ cho hắn.”

“Ngươi tha thứ?”

“Sau khi xác nhận hắn cũng không tham dự việc ám sát kia, ta căn bản chưa từng hận hắn.”

“Đứa nhỏ kia…. hình như thích ngươi…., ngươi có biết không?”

“Biết.”

“Ngươi sao, ngươi thích hắn không?”

“…. Thích….”

Có chút bất ngờ dừng bước, liếc nhìn Tịch Viêm, vẻ mặt hắn vẫn như bình thường, chính là thản nhiên nhìn về phía trước. Không biết tại sao, lồng ngực hơn ba mươi năm qua vẫn khoẻ mạnh của ta đột nhiên dấy lên một cảm giác đau nhói buồn bực, bước chân nhanh hơn trở lại phòng mình.

“Cha, sao lại đột nhiên không vui?”

“Không có….” Cảm giác buồn bực càng sâu hơn, run rẩy mở chăn nhảy lên giường. Tịch Viêm đúng là người hay thay đổi, rõ ràng lần trước ở tái ca hội đã bảo ta đáp ứng khi không có ai sẽ không gọi phụ thân mà gọi tên, thế mà vừa gặp Nguyên Mẫn thế tử, đã lại bắt đầu gọi phụ thân rồi đó? Trong phòng rõ ràng không có người ngoài mà….

“Cha, mệt à?”

“Không mệt.”

“Vậy ngươi lên giường làm gì?”

“Muốn nằm một cái.”

“Ngồi dậy đi, ta kể sự tình hôm nay cho ngươi nghe.”

“Không muốn nghe.”

“Nếu không chúng ta cùng ra đường đi dạo một chút?”

“Không muốn đi.”

“Trên đường có biểu diễn tạp kĩ rất náo nhiệt.”

“Không muốn xem.”

“Còn có đặc sản bản địa gạo nếp đường….”

“Không muốn…. ách…” Ta không nói gì suy nghĩ trong chốc lát, xoay người ngồi dậy, “Ăn ngon không?”

Tịch Viêm dịu dàng nở nụ cười, ôm ta vào lòng: “Lăng, ngươi đừng để ý. Với ta mà nói, Nguyên Mẫn chỉ là một người bằng hữu bình thường, hắn đối với ta cũng vậy, chẳng qua là đem ta trở thành một người bằng hữu tốt rất quan trọng, nhưng căn bản không có vượt ra ngoài tình cảm này. So với hắn, ta tuyệt đối càng coi trọng Tiểu Nguyện cùng Tiểu Thiên hơn, lại càng không cần phải nói tới ngươi. Lăng, ngươi là người quan trọng nhất cả đời ta, vĩnh viễn….”

Cảm giác buồn bực trong lồng ngực lập tức tan thành mây khói, ta cảm động ôm lại Tịch Viêm, “Tiểu Viêm, ta thật sự quan trọng như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy…. gạo nếp đường ta muốn ăn hai cái….”

“Không được!”

“Ngươi rõ ràng vừa nói ta rất quan trọng mà!”

“Đây là hai việc khác nhau!”

“Vì sao ta không thể ở hai việc khác nhau đều rất quan trọng?”

“Đây là quyết định của ta, ngươi có ý kiến gì sao?”

“>_<…. Tiểu Viêm….”

–*–

Cơm trưa xong ta ngủ một lát, tỉnh dậy nghe tiếng Tịch Thiên đang ngồi bên cửa sổ vắt óc học bài. Phúc Bá đem con chim màu đỏ cùng với lồng sắt mà Lâu Kinh Hoài tặng ta đặt trên bệ cửa sổ, ta vội cầm một ít điểm tâm đến bón nó ăn.

“Con bát ca(1) này càng ngày càng đẹp.” Tiểu Thiên tới gần.

“Ngốc, đây không phải bát ca.”

“Thế là gì?”

“Là chu lộ(2).”

“Không phải đâu, rõ ràng là bát ca đó. Con và Kinh Hoài ca cùng đi chợ mua mà. Bởi vì phụ thân thích con chim màu đỏ, nhưng mà bọn con tìm mãi cũng không thấy con nào màu đỏ cả, cho nên Kinh Hoài ca đành phải mua con bát ca này về nhà nhuộm đỏ tặng cho phụ thân….”

“A…….”

“Cha, ngài đã từng nhìn thấy chu lộ chưa?”

“>_<…. Chưa.”

Phúc Bá ở bên cạnh xen vào: “Trách không được Lâu Kinh Hoài tặng bồn minh châu lan vẫn chưa ra hoa, nói không chừng là bồn rau hẹ.”

“>_<….”

“Không phải thế,” Tịch Thiên cả giận nói, “Bồn hoa lan kia là thật đó, thời tiết ấm lên một chút là có thể nở hoa rồi!”

“Tam gia…. ‘Xuất sư biểu’ của Gia Cát Lượng học thuộc chưa?”

“Học… học… học thuộc rồi….”

“Đọc thử nghe xem nào.”

“Ừhm…. Tiên đế… tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được nửa đường đã băng hà…., Cha, băng hà nghĩa là sao?”

“Nghĩa là đã chết.”

“Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được nửa đường đã chết, mà nay thiên hạ… tam… tam phân, Ích Châu bì tệ. Cha, bì tệ có nghĩa là gì?”

“Nghĩa là mệt mỏi.”

“Tiên đế đã chết, Ích Châu mệt mỏi, thật đáng thương. Cha, Ích Châu là ai ạ?”

“Ích Châu là một địa phương, ở biên giới tây nam.”

“Địa phương? Địa phương sao lại mệt mỏi?”

“Là nói dân chúng ở địa phương đó đều mệt mỏi.”

“À….. Cái …. cái thời kì(3) mang nguy cơ tồn vong…. cũng….. Câu này con hiểu, có nghĩa là mùa thu năm ấy là thời điểm rất nguy cấp, đúng không?”

“-_-…., Tiểu Thiên, tốt nhất là đừng học nữa….”

“Cha, con cảm thấy bài văn này cũng chỉ có một câu là đúng thôi!”

“Câu nào?”

“Dạ, chính là câu cuối cùng, ‘lâm biểu thế linh, bất tri sở vân’(4). Con vẫn kì quái tại sao mình đọc nghiêm chỉnh cả bài văn cũng không hiểu có ý gì, nguyên lai chính bản thân Gia Cát Lượng cũng không hiểu mình nói gì, con đương nhiên càng không hiểu!”

“>_<….”

Tịch Thiên buông sách, chạy ra ngoài sân nghịch nước. Ta tựa vào cửa sổ yên lặng nhìn nó, Phúc Bá lấy một chiếc áo choàng phủ thêm cho ta, cầm lò sưởi nhét vào lòng ta: “Lão gia, cầu ngài thương cảm cho lão nô một chút, cơm trưa hôm nay ta ăn có thể không chống đỡ được đâu.”

Ta không hiểu ý hắn, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn.

“Nhìn xem vẻ mặt hiện tại của ngài đi, ngài thật sự không thích hợp với cái loại biểu tình phiền não thâm trầm như vậy đâu. Lão nô hiện tại đang rất no bụng, không cẩn thận sẽ cười đến đứt ruột chết mất.”

“>_<….” Ta bĩu môi, “Chẳng lẽ hiện tại ta không thể phiền não hay sao?”

“Đại gia thích ngài là chuyện tốt, có cái gì để mà phiền não?”

“Hử? Ngươi biết?”

“Có ai không biết?”

“Phúc Bá…. hai ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, ngươi đúng là hiểu rõ ta nhất….”

“Cái gì gọi là từ nhỏ lớn lên bên nhau? Phải là ta nhìn ngài lớn lên chứ! Vả lại, muốn hiểu được ngài cũng chẳng cần phải lớn lên bên nhau phiền toái như thế, chỉ cần ở chung hai ba ngày, đã có thể tương đối hiểu rõ ngài rồi.”

“Phúc Bá, tuy rằng Tiểu Nguyện nói Tiểu Viêm hiện tại thích ta cùng trước kia không giống nhau, nhưng mà…. nếu ta vẫn không thể cảm giác được hai loại thích này có cái gì khác biệt, thế thì không phải căn bản là không có gì khác nhau sao?”

“Ngài cảm giác? Hứ, trước kia cây đàn cổ của Tuyên Đức(5) cùng bình dưa muối bên cạnh bàn thái ở đại trù phòng ngài cũng cảm giác không có gì khác biệt, bất hạnh chính là cái đàn cùng cái bình kia có sự khác biệt rất lớn đấy!”

“…. Nói cũng đúng….. Phúc Bá, ngươi có biết Tiểu Viêm trước kia thích ta cùng hiện tại rốt cuộc thì có cái gì khác biệt không?”

“Biết.”

“Ngươi mau nói cho ta biết đi.”

“Vâng, lão nô tuân lệnh. Cái gọi là thích trước kia là đối với phụ thân tôn kính cùng ngưỡng mộ, sau này là đối với tình nhân đau thương cưng chiều cùng bảo hộ. Ngài nghĩ lại xem, đại gia từ khi nào thì bắt đầu liều mình bảo hộ ngài?”

“Dường như là năm tuổi? Ta nhớ rõ có một lần ta nghịch hỏng cây đàn cổ của tỷ tỷ, sợ tới mức trốn trong đống rơm ở sài phòng. Tiểu Viêm vì bảo vệ ta, đã nói cây đàn kia là hắn nghịch hỏng, kết quả tỷ tỷ không tin, đem cả hai chúng ta đều nhốt trong phòng tối.”

“Năm tuổi……. >_<…. hình như hơi sớm quá….. Chúng ta đổi cách nói khác. Là con, đều thích phụ thân có thể cho hắn cái gì hắn thích, nhưng là tình nhân, lại hy vọng có thể đem những gì ngài muốn đều tặng cho ngài. Ngài nghĩ xem, đại gia là từ khi nào thì một lòng một dạ muốn tặng thứ gì đó cho ngài?”

“…. Ừhm…. ba tuổi? Hắn hiểu lầm tưởng hộp son cao trên bàn của tỷ tỷ là mật đường đỏ ta vẫn thích ăn, cầm đến tặng cho ta. Ta sợ nếu không ăn sẽ khiến hắn bị tổn thương, liền cầm cái hộp không giả vờ ăn. Sau đó ta phát hiện cái hộp này rửa đi dùng để đựng mật đường rất tốt, liền thử đựng một cái. Nha hoàn của tỷ tỷ tìm khắp nơi cuối cùng thấy hộp son này trong phòng của ta, không nói cho ta biết liền mang về. Ngày hôm sau tỷ tỷ bôi lên mặt….”

“Lại cùng bị nhốt trong phòng tối?”

“Lần đó chỉ có ta bị…. Kỳ thật thực oan uổng, đâu phải ta bảo nàng bôi lên mặt để dụ kiến chứ….”

“Ba tuổi…. lại càng không được. Như vậy đi, ngài có nhớ đại gia bắt đầu từ khi nào thì ghét trừ hắn ra có người đối với ngài làm động tác thân mật, ví như hôn mặt, ôm eo….”

“Hắn vẫn đều ghét, lúc nhỏ không có biện pháp. Sau này lớn lên, ngay cả Tiểu Nguyện cùng Tiểu Thiên đều là hắn tự mình cõng cùng ôm. Chính bởi vì thế nên hai đứa nhỏ kia mới chỉ nghe lời hắn mà không nghe lời ta….”

“Thế đại gia từ lúc nào không muốn ngủ chung với ngài nữa?”

“Năm năm trước, có một buổi tối ta đang ngủ say, không biết tại sao hắn đột nhiên nhảy xuống giường bỏ chạy, sau đó không muốn tiếp tục cùng ta ngủ chung nữa. Phúc Bá, ngươi nói có phải hay không hôm đó ta đá hắn đau quá?”

“>_<……., Chúng ta không nói về đại gia nữa, nói về ngài trước đi. Ngài hiện tại đối với đại gia là loại thích nào?”

“Loại…. loại nào?” Ta nhất thời đầu óc trống rỗng, “Không, không rõ lắm, có đáp án chuẩn bị trước cho chọn không?”

“Haizz,” Phúc Bá thở dài, “Ta hỏi ngài mấy vấn đề. Đại gia đã từng hôn môi ngài chưa?”

“Có, hồi trước hắn học thuộc lòng, mỗi lần học xong ta đều hôn một cái.”

“Vậy sau khi trưởng thành?”

“Trưởng thành…. sau…. hình như không có….”

“Nếu hiện giờ đại gia hôn ngài, ngài có ghét hay không?”

“Đương nhiên không! Từ khi hắn còn nhỏ xíu ta đã ôm ở trong tay, sao có thể ghét chứ?”

“Thế nếu nhị gia hôn ngài, ngài có chịu không?”

“Tiểu Nguyện……. Không biết, hắn chưa bao giờ hôn.”

“Nếu đại gia thành thân, ngài có khó chịu không?”

“Không thể nào? Ta vì sao phải khó chịu?”

“Nếu đại gia thành thân, phần lớn thời gian đều giành để bồi phu nhân. Mỗi ngày sẽ chỉ tới thỉnh an ngài, hỏi thăm một chút, ngài có nguyện ý hay không?”

“Tiểu Viêm cho dù lấy phu nhân, cũng sẽ không đối xử với ta như vậy.”

“Cũng chưa chắc nha, chỉ cần đại gia phụng dưỡng ngài không lo ăn mặc, sớm chiều đến thăm hỏi, cho dù không hề đặt ngài ở trong lòng, cũng sẽ không ai bảo hắn là bất hiếu cả.”

“….”

“Kỳ thật, hai loại thích này khác biệt lớn nhất chính là……. tình cảm với phụ thân là cướp cũng không được, mà tình cảm với tình nhân thì bất cứ khi nào cũng có thể bị người ta cướp mất!”

“…. Không hiểu….”

“Ngài nghĩ xem, trước kia đại gia coi ngài như phụ thân yêu thương, điều này chẳng có gì phải lo lắng. Bởi vì đối với đại gia mà nói, chỉ có người sinh ra hắn và người nuôi dưỡng hắn mới là phụ thân. Cho dù ngài đem một mảnh hiếu tâm của hắn ném xuống đất mà giẫm đạp, hắn cũng không có biện pháp tìm một người khác làm phụ thân để mà yêu thương; nhưng hiện tại lại có thật lớn khác biệt, đại gia đã bắt đầu đem ngài làm tình nhân để yêu thương. Tình nhân thì không giới hạn đối tượng, chỉ cần đại gia vừa mắt, trên đời này bất cứ người nào cũng có thể làm tình nhân của hắn. Nói cách khác, có rất nhiều người có tư cách tranh giành với ngài. Nếu ngài không chấp nhận tình cảm của hắn, đại gia có thể tùy thời chọn ra một người làm thê tử ở trong đám người đó, đến lúc đó ngài cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xếp thứ hai trong lòng hắn thôi.”

“Chọn… chọn một người khác? Vị… vị trí thứ hai?” Ta bị quấy nhiễu đến có chút hồ đồ rồi.

“Đúng vậy, ví như trước đây ở Khâm Châu thành quen biết Tú Châm cô nương lan tâm huệ chất, hay là nhị thiên kim của Ngô thượng thư, còn có trưởng tôn tiểu thư của Trần lão gia, hoặc này sáng hôm nay tới đây Nguyên Mẫn thế tử cũng được. Lão gia ngài không cần đại gia yêu thương, hắn cũng chỉ có thể chọn trong những người này một người để yêu.”

“Sẽ như thế sao? Tiểu Viêm sẽ yêu người khác còn hơn cả ta ư?”

“Đúng.”

“Tuyệt đối không được! Ta đâu có nói không cần hắn yêu đâu, hắn có thể yêu mà!”

“Nhưng mà làm tình nhân cùng làm phụ thân không giống nhau đâu.”

“Không giống chỗ nào? Ta có thể sửa!”

“Làm tình nhân phải dịu ngoan nghe lời…. ách… ngài vẫn rất nghe lời…. Làm tình nhân có thể làm nũng…. cái này ngài cũng đã sớm làm…. Làm tình nhân phải toàn tâm toàn ý vì hắn suy nghĩ…. phương diện này dường như cũng đã làm không kém….” Phúc Bá trợn trừng mắt quan sát ta, “Ngài căn bản cho tới bây giờ cũng không giống một người phụ thân, còn cái gì cần sửa? Chẳng còn gì cả, cứ như vậy là được rồi!”

“Thật sự được rồi?”

“Được rồi. Còn lại chính là chuyện của đại gia, chỉ cần hắn nghĩ được biện pháp lừa ngài lên giường, tự nhiên mọi sự đại cát.”

“Lên giường? Không cần lừa đâu, ta vẫn rất thích cùng ngủ với Tiểu Viêm mà.”

“Ta nói chính là….” Phúc Bá còn chưa dứt lời, Tiểu Thiên ướt sũng nước đã chạy tới, vừa chạy vừa hắt xì. Ta cùng Phúc Bá mỗi người véo một bên lỗ tai nó kéo vào trong nhà thay quần áo, đề tài này lập tức bị ném ra khỏi đầu.

–*–

Sau bữa cơm chiều Tịch Viêm bồi ta tản bộ ở trong sân một hồi, bởi vì gió dần dần lạnh, chúng ta liền cùng nhau trở về phòng lên giường. Ta đem bàn chân lạnh lẽo áp vào đùi Tịch Viêm sưởi ấm, cười nói: “Phúc Bá thật thú vị, hắn nói ngươi muốn đưa ta lên giường còn cần phải lừa ta nữa, chết cười.”

Tịch Viêm lườm ta một cái, không trả lời, nhưng là cánh tay đặt trên lưng ta tăng một chút lực, đem cả người ta ép chặt vào người hắn, rất thoải mái ấm áp.

“Tiểu Nguyện đến bây giờ còn chưa trở lại, nhất định là Tề Tề cáu giận rồi. Kỳ quái, đứa nhỏ kia không phải rất biết dỗ dành người khác sao?”

Tịch Viêm vẫn không nói lời nào, bế cả người ta về phía trước ôm, nhẹ nhàng hôn lên mặt ta, môi dán lên không dời, ẩm ướt nóng nóng, khiến ta buồn buồn, nhịn không được muốn cười.

“Tiểu Viêm, ngươi nói Tiểu Kỉ có phải thật sự sẽ đi theo chúng ta không? Trác Phi Văn vì sao không nghĩ cách giữ hắn lại?” Ta xoay người bò vào lồng ngực của Tịch Viêm, hỏi.

Tịch Viêm đem mười ngón tay áp lên thái dương của ta, cố định khuôn mặt ta, từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng áp lên bờ môi của ta sau đó bắt đầu mút. Ta cảm thấy trong lòng bắt đầu kiệt sức tê dại, có vẻ không hay lắm, liền dùng sức đẩy hắn ra, có chút không vui hỏi: “Sao ngươi không trả lời?”

Hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta, trong ánh mắt đều là những thứ ta không hiểu được, nhìn đến trong lòng sợ hãi. Chờ hồi phục tinh thần phát hiện chính mình đã thay đổi vị trí, nằm vào tận bên trong giường, bị thân thể của Tịch Viêm bao lấy.

“Lăng….”

“Ừhm.”

“Khi nào thì…. ngươi mới có thể trở thành người của ta?”

“Ta đã là phụ thân của ngươi rồi mà, chẳng lẽ ý của ngươi là phụ thân không phải là người?”

“Lăng….”

“Ừhm.”

“Ngươi thực biết phá hỏng không khí.”

“Nào có….”

Tịch Viêm cúi thấp đầu, áp lên môi của ta, nhấn xuống vòng quanh một chút, đầu lưỡi nhẹ nhàng chui vào. Ta ha ha cười.

“Cười cái gì?”

“Ta nhớ tới hồi ngươi còn chưa mọc răng, mỗi lần ta đem miếng thịt nhai nát để trên đầu lưỡi, ngươi đều nhào tới ngậm đi, nhanh như tia chớp ấy, vừa thấy là biết có tiềm chất luyện võ.”

“Lăng….”

“Ừhm.”

“Lúc ta đang hôn ngươi, làm ơn đừng nghĩ tới hồi ta còn chưa có răng được không?”

“Thực xin lỗi. Ta không quấy rầy nữa, ngươi tiếp tục hôn đi!”

“….” Tịch Viêm than khẽ một tiếng, ép chặt ta vào trong lòng, “Hôm nay cứ như vậy đi, chúng ta từ từ sẽ đến.”

“Ừ.” Ta nghe lời, dựa vào ngực Tịch Viêm nhắm mắt lại. Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, ta thật sự nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Ngươi vừa nói chúng ta từ từ sẽ đến cái gì?”

Tịch Viêm bật cười trong họng, dịu dàng nói: “Ngươi đừng quan tâm, về sau tự nhiên sẽ biết. Ngủ đi.”

Ta quả thật có hơi mệt, chỉ chốc lát sau liền cuộn tròn trong lòng Tịch Viêm ngủ say.

(1) Bát ca: Một loài chim sáo lông đen.

(2) Chu lộ: Một loài chim lớn đầu đỏ, sống ở ven hồ. Vì Lăng chưa bao giờ nhìn thấy nên cho rằng chu lộ toàn thân màu đỏ.

(3) Thời kì: (秋) âm hán là thu, thường dùng trong thời điểm không tốt, cũng có nghĩa khác là mùa thu.

(4) Lâm biểu thế linh, bất tri sở vân: Dịch ra là ‘tới đó thì rơi nước mắt, chẳng biết phải nói gì’. Bất tri sở vân cũng có nghĩa là không hiểu đã nói gì, cho nên Tịch Thiên cho rằng Gia Cát Lượng cũng không hiểu gì hết.

(5) Tuyên Đức: Niên hiệu của vua Tuyên Tông thời Minh, Trung Quốc, 1426-1435
Bình Luận (0)
Comment