Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 56

Bởi vì nội dung Weibo vô cùng xấu hổ bị Vương hậu phát hiện ra, hơn nữa còn bị trêu chọc một cách tàn nhẫn, Ma vương bệ hạ khóc hu hu lao ra khỏi phòng khách sạn, nhưng còn chưa kịp tìm một nơi để ngồi xổm ôm chính mình đã bị Vương hậu xách về.

“Đừng làm tôi mất thể diện ở bên ngoài”. Yến Tử Hoàn ném Long Dực không ngừng giãy dụa lê giường, rồi dùng thân thể của mình đè lên trên, một tay nắm cằm Long Dực hung hăng chặn kín miệng hắn, một tay chui vào từ dưới áo Long Dực, suồng sã vuốt ve khắp nơi, dùng giọng điệu mê hoặc nói: “Anh có gì không hiểu, để tôi dạy anh”.

“À há! Tiểu nô lệ này…”. Long Dực vội vội vàng vàng đè cái tay đang làm loạn của Yến Tử Hoàn, hai má đỏ ửng, vô cùng ngượng ngùng, “Đợi một chút! Bản vương cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng!”.

“Chỗ nào?”. Ngón tay thon dài của Yến Tử Hoàn cởi từng cúc áo của Long Dực, ánh mắt tràn ngập dục vọng.

“Cậu còn chưa nói với bản vương lời thoại đó!”. Vẻ mặt Long Dực như thiếu nữ, “Chính là câu cậu nói trong phim…”.

—— Đừng chinh phục thế giới nữa, đến chinh phục anh đi.

Sau khi biết chân tướng sự việc, Long Dực đau xót từ bỏ quyết định chinh phục thế giới, dù sao hại mình bị phong ấn hai mươi mấy năm là đám người Thẩm Xuyên.

Tội ác này không phải của loài người!

Mặc dù đưa ra quyết định này vẫn khiến Long Dực có chút đau khổ, dù sao hắn từng lập chí sau khi chinh phục thế giới phải bắt đài truyền hình chiếu đi chiếu lại phim của Yến Tử Hoàn cả ngày hai mươi tư tiếng!

Cách làm của Ma vương bệ hạ quả thực vô cùng bá đạo…

“Đừng chinh phục thế giới nữa”. Trong mắt Yến Tử Hoàn lóe lên ý cười gian xảo, tự ý thay đổi lời thoại, “Để tôi đến chinh phục anh đi”.

Nhất thời Long Dực cảm thấy càng thêm đau đớn: “Không đúng! Lời thoại đó không phải như thế, phải là ta đến chinh phục cậu!”.

Đường đường là Ma vương bệ hạ, không những không chinh phục được thế giới, ngược lại còn bị nô lệ chinh phục, thực sự chẳng còn mặt mũi nào!

Yến Tử Hoàn cười khẽ một tiếng, giọng điệu vừa từ tính vừa dịu dàng, hoàn toàn không phù hợp với nội dung: “Cứ vậy đi, không phục thì nín”.

Lúc này áo Long Dực đã bị lột sạch, thân thể với đường cong xinh đẹp và làn da trắng trẻo hoàn mũ như được trời ban, cơ bắp cân xứng mà không thô kệch, đường nét mềm mại rõ ràng như được điêu khắc tràn ngập vẻ đẹp nam tính, Yến Tử Hoàn liếm liếm môi, mắt tối lại mấy phần, cúi người trên thân thể Long Dực trắng trợn xâm chiếm cướp đoạt, vừa làm việc vừa an ủi: “Lát nữa sẽ hơi đau, anh cố gắng thả lỏng phối hợp với tôi, kêu ra sẽ khá hơn một chút, đừng ngại”.

“…Cậu đang nói gì vậy?”. Vẻ mặt Long Dực mờ mịt.

“Tôi đang nói cho anh biết lát nữa bị tôi làm thế nào”. Yến Tử Hoàn khàn giọng thô lỗ nói.

Long Dực không thể tin nổi, dùng giọng điệu ngâm nga cao giọng hét: “OMG! Ta không nghe lầm chứ? Cậu là Vương hậu, Vương hậu mới bị làm!”.

Yến Tử Hoàn đã bắt đầu cởi quần Long Dực: “Cái rắm, với cái dáng thụ lòi của anh còn muốn đè tôi?”.

Long Dực nháy mắt bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Bản vương thụ chỗ nào? Cậu nói thụ thì là thụ sao, không công bằng!”.

“Vậy cho anh một cơ hội công bằng”. Yến Tử Hoàn cười hừ hừ, lột phắt quần Long Dực, sau đó liền dứt khoát cởi quần của mình, “Lớn nhỏ xác định công thụ”.

“Một lời đã định!”. Long Dực vẻ mặt vững tin cầm cái của mình, lại giơ tay nắm cái của Yến Tử Hoàn, nắn một lúc để cảm nhận, thành thật nói: “Ta cảm thấy vẫn là ta lớn hơn, cậu thấy sao?”.

Yến Tử Hoàn cười xấu xa, gạt tay Long Dực, cũng cảm nhận một chút, rồi lập tức xác nhận: “Đúng là anh lớn hơn một chút”.

“Quả nhiên vẫn là bản vương ở trên!”. Long Dực vui vẻ giơ tay.

“Lớn hơn làm thụ!”. Yến Tử Hoàn nghiêm mặt, hết sức vô tình, “Như vậy mới khoa học, bởi vì công nhỏ hơn một chút thụ sẽ đỡ đau”.

Để danh chính ngôn thuận được ở trên, Yến tiểu béo cũng vứt luôn tôn nghiêm đàn ông của mình!

“Đây chính là cậu ép ta!”. Long Dực nói xong liền bật ngón tay tách một cái.

Động tác của Yến Tử Hoàn nháy mắt cứng lại, thân thể không thể động đậy, bị Long Dực thuận lợi xoay người đè xuống dưới.

“Đệt mẹ!”. Yến Tử Hoàn nghiến răng bật ra vài chữ, “Ma lực hôm nay của anh không phải bị ăn hết rồi sao?”.

Bởi vì một tiếng trước Yến tiểu béo ăn một bữa buffet hải sản thả phanh ở khách sạn! Lúc đó Long Dực nước mắt lã chã xin Yến tiểu béo đừng ăn nữa vì ma lực đã tiêu hết sạch rồi!

Long Dực cười dương dương đắc ý, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, bá đạo bóp mông Yến Tử Hoàn một cái: “Lừa cậu thôi, hôm nay bản vương lén dự trữ một ít ma lực!”. Dù sao cậu cũng không thể biết được!

Dưới sự khống chế của ma lực, thân thể Yến Tử Hoàn cứng như khúc gỗ, chỉ có thể dùng mắt để biểu thị sự bất mãn kịch liệt của mình: “Anh vậy mà lại học được cách lén giấu ma lực sau lưng tôi?”.

Quả thực không khác gì chồng lén giấu quỹ đen sau lưng vợ!

“Ai cho ngươi hung dữ với bản vương như vậy, hừ”. Long Dực chiếm thế chủ động, vô cùng đắc ý giở trò lưu manh.

Mẹ nó thất sách quá! Yến tiểu béo bi phẫn không gì sánh được, ngửa mặt lên trời gào to: “Sớm biết vậy thì luộc thêm một khay cua!”.

Lần sau Long Dực nói ma lực đã dùng hết ông cũng không tin, thế nào cũng phải ăn đến khi tên khốn kiếp này bất tỉnh nhân sự miệng sùi bọt mép mới thôi!

Long Dực nghe vậy càng đắc ý hơn, thậm chí còn cười khửa khửa khửa khửa…

“Không được cười!”. Mẹ nó y như tên thiểu năng! Yến Tử Hoàn ứa nước mắt, nằm trên giường để mặc Long Dực muốn làm gì thì làm, mặc dù trong lòng không muốn bị công lắm nhưng phản ứng của thân thể lại rất thành thật. Cảm giác đối phương dường như đã động tình rồi, Long Dực tách hai chân Yến Tử Hoàn ra rồi lấn người lên, không chắc chắn dùng ngón tay cẩn thận chọc chọc nơi nào đó, sau đó nâng cằm rơi vào trầm tư.

“…Anh xem xong chưa?”. Xong rồi thì nhanh cắm vào đi như vậy xấu hổ lắm! Yến Tử Hoàn mặt đỏ như bị luộc.

“Chắc chắn là dùng chỗ này sao?”. Long Dực cúi đầu nhìn mình một chút, trong mắt lóe lên vẻ ham học, “Bản vương cảm thấy hình như không nhét vào được”.

“Nếu không thì có thể dùng chỗ nào?”. Yến Tử Hoàn lí nhí lắp bắp hướng dẫn, xấu hổ đến mức muốn chết ngất luôn, “Chỗ đó…tính co giãn rất tốt, có thể, có thể nhét vào…Đầu tiên anh dùng ngón tay mở rộng một chút…Trên tủ đầu giường có gel trơn, bôi, bôi nhiều một chút…”. Đệt mẹ đệt mẹ đệt mẹ tại sao ông bị đè mà còn phải chịu trách nhiệm giảng giải! Trong lòng Yến tiểu béo đang điên cuồng chửi bậy! Cực kì muốn giết người!

Thế là, dưới sự chỉ bảo nhiệt tình của Yến Tử Hoàn, hai người gian nan hoàn thành sự hài hòa lớn trong sinh mạng.

Sau khi xong việc, việc đầu tiên Yến Tử Hoàn làm khi khôi phục lại năng lực vận động chính là đạp bay Long Dực từ trên giường xuống dưới đất.

Long Dực khỏa thân ngồi dưới đất, đáng thương kêu lên: “Vương hậu…”.

Yến Tử Hoàn không muốn nói chuyện với hắn, còn vứt ba cái bao cao su đã dùng về phía hắn!

“Cậu giận thật à…”. Long Dực thấp thỏm bò lên giường.

Yến Tử Hoàn lại đạp cho một phát, động tác giơ chân ảnh hưởng đến hoa cúc nhỏ vừa nãy sử dụng qua độ, đau cực kì, thế là Yến Tử Hoàn kêu thảm lăn lộn trên giường!

Long Dực trợn mắt há miệng rơi xuống giường lần nữa:…

Vì sao người đạp trông còn đau hơn người bị đạp?

“Vương hậu!”. Long Dực như cún con bấu lên mép giường, sau mông mọc ra một cái đuôi ác ma nhọn hoắt màu đen, lắc qua lắc lại thật nhanh, “Vương hậu đáng yêu, Vương hậu tôn quý, Vương hậu chí cao vô thượng! Nhìn đuôi của ta này, ta có thể uốn nó thành hình trái tim!”.

Yến Tử Hoàn hơi muốn cười, nhưng vẫn tỏ vẻ mặt sa sầm, lạnh lùng hừ một tiếng, dùng chăn quấn chặt chính mình.

Long Dực lại biến ra hai cái sừng nhỏ trên đầu, cầm tay Yến Tử Hoàn đặt lên đầu mình, nịnh nọt nói: “Vương hậu sờ xem, bản vương còn có sừng, có phải rất đáng khen không!”.

Yến Tử Hoàn vẫn im lặng không nói:…

Long Dực lại biến ra sáu chiếc cánh nhỏ vỗ qua vỗ lại: “Nhìn cánh của ta xem, có phải rất ngon miệng không?”.

Yến Tử Hoàn cuối cùng cũng mở miệng: “Tại sao?”.

Long Dực buồn như đưa đám: “…Bọn họ đều nói rất giống cánh gà chiên”.

Để dỗ Vương hậu vui vẻ, Ma vương bệ hạ cũng vứt bỏ chút tôn nghiêm còn sót lại…

Yến Tử Hoàn không nhịn được bật cười, rồi lại nhanh chóng nghiêm mặt.

“Cậu cười rồi cậu cười rồi!”. Long Dực quỳ gối bên giường, mặt dày tiến lại gần môi Yến Tử Hoàn, làm nũng nói: “Fanboy ngã rồi, muốn thần tượng hôn hôn mới có thể đứng dậy!”.

Yến Tử Hoàn bị hắn quấn đến nỗi hết giận, hai tay hung hăng nhéo mặt Long Dực cố định lại, sau đó tiến tới khẽ đụng lên môi hắn.

“Ta đứng được rồi!”. Long Dực nhanh chóng bò lên giường, ấn Yến Tử Hoàn vào trong lòng, ôm chặt như gấu koala ôm cây.

“…Thiểu năng”.

“Vương hậu ta yêu em”.

“…Đó cũng là thiểu năng”.

“Vương hậu ta yêu em”.

“Được rồi biết rồi, lui ra đi”.

“Vương hậu ta yêu em”.

“Câm miệng”.

“Vương hậu ta yêu em”.

“Em cũng vậy! Câm miệng ngủ đi!”. Yến Tử Hoàn đỏ mặt nhỏm dậy tắt đèn áp tường.

Long Dực ngoan ngoãn câm miệng.

Mười giây sau, trong bóng tối yên tĩnh, giọng nói thèm đòn kia lại vang lên lần nữa.

“Vương hậu ——”.

“Ta yêu em”.
Bình Luận (0)
Comment