Một Phút Sai Lầm

Chương 17

 
 
Thế nhưng những đứa trẻ lớp 9/6 vẫn chưa hề hay biết, đây chỉ mới là bắt đầu.
 
Sửa xong xấp đề kiểm tra, Bùi Dục, người “đội lốt” học sinh cấp hai đã bị trình độ của những học sinh cấp hai thực sự này làm cho một cú hết sức bàng hoàng! Với trình độ này của bọn họ thì tổ chức học nhóm không thôi cũng không có tác dụng! Vậy nên khi Âu Dương Tĩnh yêu cầu một cách hết sức kịch liệt, Bùi Dục đã thay đổi phương án, trực tiếp vạch trọng điểm cho bọn họ rồi cùng Âu Dương Tĩnh chọn ra các bộ đề thi trong sách tham khảo, để chuẩn bị kiểm tra bất chợt.
 
Đệ tử tâm đắc của mình có thể chủ động dẫn dắt cả lớp học hành tích cực, Huỷ Diệt cực kỳ tự hào. Thế nhưng ngoài sự yên tâm đó, để không ảnh hưởng “Âu Dương Tĩnh” học tập, cô ấy vẫn  nhận nhiệm vụ giám sát. Vậy nên trong một tuần rưỡi trước kỳ thi giữa học kỳ, ngày nào các bạn học trong lớp cũng sống trong sự đốc thúc của Huỷ Diệt và dầu sôi lửa bỏng khi làm những bài kiểm tra nhỏ bất chợt.   
 
Vì vậy, trong lúc những đứa trẻ lớp khác đều đang thấp thỏm không yên vì kỳ thi giữa kỳ đang gần kề thì chỉ có mỗi lớp 9/6 chờ đợi kỳ nghỉ tết, và cả kỳ thi giữa kỳ nữa——Vì Bùi Dục đã tiết lộ, Huỷ Diệt chỉ giám sát đến lúc kết thúc thi giữa kỳ mà thôi.
 
Thời gian lúc thi trôi cực kỳ nhanh, hai ngày bảy môn, thi xong đã là cuối tuần. Kết thúc một giai đoạn học tập, kết quả thi vẫn chưa có, có lẽ đợt cuối tuần này là thoải mái nhất trước khi bắt đầu nghỉ Tết rồi. Bất kể học giỏi hay học tệ thì đều mang trong người sự kích động muốn buông thả bản thân. Các bạn học lớp 9/6 hưng phấn hệt như nghỉ lễ, thiếu điều muốn dỡ luôn trần nhà của phòng học ra luôn.
 
Kỳ thi giữa học kỳ của Anh Hoa vừa hay lại trùng thời gian với Ngũ Trung. Thi xong môn cuối, Âu Dương Tĩnh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai ba tuần trở thành “Bùi Dục”, cô đã tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều, lúc thi cũng phát huy cực kỳ bình thường. Điểm duy nhất cô không nắm chắc là, cô không biết trình độ của mình đang ở mức nào ở Anh Hoa.
   
Nhưng có nói thế nào thì đợt cuối tuần sau kỳ thi giữa kỳ cũng là một cơ hội tốt để thư giãn. Cho dù là một “quái vật” có thể so sánh với cái máy học tập như cô đây cũng muốn lợi dụng hai ngày này để nghỉ ngơi một chút. Vậy nên lúc Vu Nhất Dương rủ cô đến thôn nghỉ dưỡng ở ngoại thành chơi, cô không nghĩ ngợi gì mà đồng ý.
 
“Cái gì? Phải qua đêm?” Âu Dương Tĩnh kêu lên. Cô thoáng chốc hối hận vì sự đồng ý tuỳ tiện lúc nãy của mình.
 

Vu Nhất Dương nhìn cô như nhìn quái vật: “Chứ sao?”
 
Âu Dương Tĩnh lập tức hiểu được mình đã phản ứng quá lố, cô nhìn biểu cảm của Vu Nhất Dương, có lẽ Bùi Dục biết rất rõ việc đi đến đó sẽ phải qua đêm. Thế là cô vội vã đổi giọng: “Không phải. Ý của tôi là, nếu qua đêm thì cả hai ngày đều đi tong luôn rồi.” Cô còn muốn gặp Bùi Dục nữa.
 
Vu Nhất Dương hơi bất ngờ: “Anh sắp xếp việc khác rồi sao?”
 
“Em~biết~rồi~nha~” Âu Dương Tĩnh còn chưa chọn từ xong thì Khưu Minh Đạt đã nở nụ cười rẻ tiền rồi tiến lại gần, “Anh Bùi nhất định là nhớ Tĩnh Tĩnh rồi~”
  
Vu Nhất Dương lập tức ngộ ra: “Haiz! Vậy gọi chị Tĩnh đi cùng chẳng phải được rồi sao!”
 
Ể? Âu Dương Tĩnh thoáng đơ người, cô không biết đến chỗ đó chơi hai ngày tốn bao nhiêu tiền, vả lại nghe thì thấy chi tiêu chắc cũng không nhỏ, cô không muốn thêm gánh nặng cho bà nội. “Một người khoảng bao nhiêu tiền?” Sau khi đấu tranh một lúc, cô vẫn hỏi.
 
Vừa cất lời, Khưu Minh Đạt và Vu Nhất Dương liền nhìn nhau một cái, bày ra biểu cảm “không thể tin được”: “Anh Bùi, anh thi đến mức ngớ ngẩn rồi sao? Thôn nghỉ dưỡng nhà lão Vu đây thì lấy tiền gì của chúng ta chứ?” Khưu Minh Đạt nói.
 
“!” Âu Dương Tĩnh nghĩ thầm, hỏng bét, không cẩn thận lại nói bậy nữa rồi!
 
Má! Người giàu thật là đáng ghét!
   

Để che giấu đi, cô chỉ có thể xem như không có chuyện gì xảy ra, chuyển chủ đề với vẻ mặt thản nhiên: “Vậy tối nay tôi hỏi Âu Dương xem sao.”
 
“Không phải là hỏi, mà là nhất định phải gọi chị Tĩnh đi cùng! Bọn họ chẳng phải cũng đúng lúc mới thi xong sao?” Khưu Minh Đạt cười hihi. “Lần trước chúng ta tám chuyện cũng vui ghê, mấy ngày không gặp đã hơi nhớ chị ấy rồi. Phải không Nhất Dương?”
 
Vu Nhất Dương “Ờ” một tiếng, sau đó không nói lời nào mà nhìn Âu Dương Tĩnh chằm chằm, nhìn đến mức cô nổi cả gai ốc mà cậu ta cũng không nói với Bùi Dục câu nào, vừa tan học liền kiếm cớ lặn trước.
    
“Hay là, tôi vẫn nên tìm một lý do để từ chối đi?” Trong điện thoại, Âu Dương Tĩnh hỏi Bùi Dục. Đến trường thì phải học, giao lưu cũng có hạn, ra ngoài chơi thì lại khác, huống hồ chi Vu Nhất Dương và Bùi Dục còn là bạn thời thơ ấu, thật tình quá dễ lộ luôn.
 
“Không sao, đồng ý rồi mà không đi thì cậu ấy còn cảm thấy kỳ lạ hơn.” Bùi Dục suy nghĩ rồi bổ sung: “Hơn nữa, thôn nghỉ dưỡng của nhà cậu ấy cũng đẹp lắm, bây giờ không đi thì e là sau này muốn xem cũng không có cơ hội nữa.” Anh nhớ rất rõ, hình như một năm sau đó thì thôn nghỉ dưỡng kia đã bị trưng dụng làm một hạng mục của chính phủ, nơi bọn anh chơi đùa từ nhỏ đến lớn cũng từ đó mà chỉ còn tồn tại trong hồi ức.
   
“Đương nhiên, tôi biết cậu sợ bị lộ, nếu sợ quá thì không đi cũng được.” Bùi Dục lại thờ ơ quăng thêm một câu. 
 
Quả nhiên giọng điệu của người ở đầu dây bên kia lập tức có chút kích động, “Có gì đáng sợ chứ? Đi thì đi! Tôi nhắc nhở cậu nha, nếu qua đêm bên ngoài thì cậu vẫn nên nghĩ cách làm thế nào thuyết phục bà nội tôi đi.”
 
Nói xong, Âu Dương Tĩnh liền cúp máy.
 
Bùi Dục mỉm cười rồi cũng bỏ điện thoại xuống. Đối phó với Âu Dương Tĩnh thì biện pháp khích tướng vẫn bách phát bách trúng.

 
*
 
Sáng sớm thứ bảy, Âu Dương Tĩnh vừa ăn sáng xong thì xe nhà Vu Nhất Dương đã đậu dưới lầu. Người lái xe là một chị gái chừng hai mấy tuổi, mắt sáng răng trắng, vóc dáng còn cực kỳ đẹp, ngực ra ngực eo ra eo, cộng thêm màu da màu lúa mạch giống Vu Nhất Dương, đúng là một mỹ nhân nóng bỏng.
 
Cười lên thì thật sự còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời, Âu Dương Tĩnh mở miệng gọi một tiếng “Chị”.
 
Dường như chị gái mỹ nhân vô cùng thích Bùi Dục, Âu Dương Tĩnh mới gọi xong thì liền bị chị gái ôm chặt, còn hôn lên mặt cô vài cái. “Wow! Mới một năm không gặp mà tiểu Dục đã thành soái ca rồi! Chị thích em ghê đó!”
 
Vu Nhất Dương đứng bên cạnh nhìn mà xấu hổ đến mức mặt mày co giật. Vội vàng đẩy chị gái: “Dì nhỏ ơi, dì có thể tém lại chút được không, tụi con lớn vậy rồi mà dì còn ôm tới ôm lui nữa? Còn phải rước một người nữa đó!” Cậu cố ý nhấn hai từ “Dì nhỏ” cực mạnh.
 
Đúng như dự đoán, chị gái mỹ nhân nhìn cậu ta một cái, buông tha “Bùi Dục” rồi lên xe: “Được rồi được rồi, bây giờ đi ngay.”
  
Lên xe, chị gái mỹ nhân tay vừa lái xe mà miệng nói không ngừng, ở cùng với một kẻ lắm mồm như Khưu Minh Đạt đây thì như chiếc xe chở đầy chim sẻ. Âu Dương Tĩnh vẫn không dám nói nhiều, chỉ trả lời đơn giản một hai câu khi được hỏi mà thôi. Hành động không phù hợp với tính cách thường ngày này làm chị gái mỹ nhân phải thường quan sát cô qua gương chiếu hậu.
 
“Tiểu Dục, em không nói gì là vì muốn đi theo con đường soái ca cool ngầu sao?” Chị gái mỹ nhân pha trò.
 
“Haiz! Anh Bùi muốn giữ hình tượng trước mặt mỹ nữ đây mà!” Khưu Minh Đạt cười cô. “Chị, chị chưa thấy bộ dạng của anh ấy đối với Tĩnh Tĩnh đâu, ngầu hơn bây giờ nhiều! Cười như không cười vậy đó.”
 
“Vậy hả?” Chị gái mỹ nhân không biết suy nghĩ đến điều gì mà cười đến rung cả người lên, dọa Vu Nhất Dương phải vội vàng giữ chặt vô lăng: “Làm ơn đi! Lái xe đàng hoàng! Đừng có lái hình chữ S!” 
 
Bị cậu ta nhắc nhở hết lần này tới lần khác, cuối cùng thì chị gái mỹ nhân cũng lái xe ổn định đi nhiều. Rất nhanh liền đến gần khu nhà Âu Dương Tĩnh. Điều tệ nhất của khu nhà lâu năm này là quy hoạch kém, đặc biệt là chỗ vốn dĩ có nhà máy dệt, đường hẹp thì không nói, đã vậy lại còn cong cong vẹo vẹo, cộng thêm đầy xe đỗ bừa bãi bên đường, đúng nghĩa đi một bước kẹt ba bước. 

 
Chị gái mỹ nhân lái đến mức bùng nổ, sau khi nạt nộ mấy thằng ngốc đánh xi-nhan loạn xạ xong thì hỏi bọn họ “Làm sao các em quen biết được với bạn bè sống khu này vậy?” Nói xong, có lẽ cảm thấy giọng điệu của mình lúc nãy có chút xem thường nên lại bổ sung một câu, “Bọn em không học cùng trường sao?”
   
“Cái đó chị phải hỏi Bùi Dục.” Vu Nhất Dương nói.
 
Âu Dương Tĩnh trả lời như cũ: “Quen biết lúc thi cuộc thi cấp trường.”
 
“Chị Tĩnh cũng giống anh Bùi, cũng là một học bá.” Khưu Minh Đạt chen ngang, hỏi, “Nhất khối Ngũ Trung đúng không nhỉ?”
 
“Ừm.” Âu Dương Tĩnh thuận miệng nói.
 
“Ay da! Lại là học bá, chị đây cực kỳ ghét học bá! Anh chị trong nhà là học bá là đủ phiền rồi, ra ngoài đổi gió với mấy nhóc đây cũng lại là một đám học bá!” Chị gái mỹ nhân miệng thì nói vậy,  thế nhưng trên mặt thì không có ý chán ghét gì.
 
“Ê!” Âu Dương Tĩnh thấy Bùi Dục đứng cách đó không xa, gọi một tiếng.
 
“Đến chưa?” Chị gái mỹ nhân chạy chậm lại, kéo kính xuống rồi nhìn thiếu nữ nhỏ cột tóc đuôi ngựa đứng gần bến xe buýt, đang hướng về bọn họ mà ra sức vẫy tay. Dưới ánh mặt trời, cả người cô ấy hệt như đang phát sáng.
 
Đầu Vu Nhất Duong bỗng trở nên trống rỗng.
 
Chị gái mỹ nhân nheo mắt nhìn cậu ta một cái, không nói gì.
 


Bình Luận (0)
Comment