Một Phút Sai Lầm

Chương 43

 
Chương 43:
 
 
Đón năm mới đối với Âu Dương Tĩnh mà nói chẳng qua chỉ là một khoảng thời gian yên tĩnh mà thôi. Nhân khẩu nhà cô rất đơn giản, cũng không có thân thích nào để đi thăm. Chuyện lớn nhất khi đón năm mới chính là cùng bà nội làm tổng vệ sinh trong nhà một lần, sau đó lại dán lên cửa một bộ câu đối xuân.
 
Cơm tất niên cũng chỉ có hai bà cháu, tuy quạnh quẽ nhưng bà nội vẫn không chê tốn công mà làm một bàn đồ ăn. Cũng giống với những năm qua, trên bàn ngoại trừ hai bộ bát đũa của hai người còn đặt thêm một bộ bát đũa khác dành cho người ba đã mất của cô. Âu Dương Tĩnh đối với tấm ảnh của "Ba ba" cũng không có cảm giác gì, thời điểm khi ba ba qua đời cô vẫn còn chưa hiểu biết gì cả. Chẳng qua xem phân lượng bà nội đối với bức ảnh đó, cho nên khi Âu Dương Tĩnh bày bát đũa cho "Ba ba" vẫn vô cùng kính cẩn.
 
Cô nhìn ra được, tuy mỗi ngày bà nội đều lấy tấm gương không tốt của ba ba ra để nhắc nhở cô, nhưng khẳng định trong lòng vẫn cực kỳ nhớ đứa con trai mất sớm của mình - - Ngay cả người ông nội cô không có duyên phận gặp một lần cũng hoàn toàn không được hưởng đãi ngộ này. Tối đa thì vào thời điểm thanh minh, bà nội đi tảo mộ, khi quét xong cho con trai thì bà cũng thuận tiện quét cho người bạn già một lần.
 
Không cần đi học, mỗi ngày Âu Dương Tĩnh đều cùng bà nội xem tivi, tản bộ ở xung quanh cùng với kiên trì đọc sách học tập trong ba giờ. Ngoài miệng bà nội không nói gì, nhưng trong lòng cũng cực kỳ bội phục đứa cháu gái nhỏ này của mình, Nghị lực cùng sự tự chủ của cô đừng nói là những đứa trẻ cùng lứa tuổi mà đại bộ phận những người lớn cũng không khó có thể so được.
 
Cứ như vậy đã rất nhanh tới ngày tập huấn. Bà nội đã sớm chuẩn bị tốt hành lý cho cô, đến thời điểm xuất phát nhìn thấy bóng lưng nhỏ của cô lại đeo ba lô lớn như vậy thì trong lòng lại không bỏ xuống được, cần phải đưa cô đi đến trường trung học phụ thuộc.
 
Âu Dương Tĩnh ước lượng ba lô: "Bà nội, một chút cũng không có nặng, còn không nặng bằng cặp sách mà bình thường cháu vẫn đeo. Tự cháu đi qua là được rồi." Vốn cũng chỉ là đi xa một chuyến mà thôi.
 

"Không được, con lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng ở trọ bên ngoài, không đưa con đi qua thì có ngủ ta cũng ngủ không có yên." Bà nội mà kiên trì thì tới Âu Dương Tĩnh cũng không thể nào phản đối được, ở dưới sự kiên trì của bà nội cô đành để bà đưa mình đi đến trường trung học phụ thuộc.
 
Dọc theo đường đi bà nội ngàn dặn vạn dặn, khiến cho Âu Dương Tĩnh cảm thấy đây không phải là đi tập huấn mười ngày mà là mười năm. Đợi cho đến khi tới cửa trường trung học phụ thuộc, mắt thấy sắp phải tạm biệt, bà nội cầm lấy tay của cô, khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện hơi đỏ, trong hốc mắt đã xuất hiện hơi nước.
 
Ngay vào thời điểm Âu Dương Tĩnh không biết làm thế nào để an ủi bà nội, thì vừa đúng lúc Bùi Dục được cha lái xe đưa con trai tới. Bùi Dục vừa xuống xe, bà nội liền nhận ra tiểu tử này chính là người đã đưa cháu gái của bà về nhà. Biểu cảm cũng nghiêm túc hẳn, nước mắt cũng thu lại, rồi kéo Âu Dương Tĩnh qua một bên dặn dò cô: "Những gì bà nội vừa mới nói con đã nhớ rõ chưa?"
 
Âu Dương Tĩnh dở khóc dở cười, đành phải liên tục gật đầu: "Nhớ rõ rồi. Bà nội, người yên tâm đi!" Bà nội cũng quá nhạy cảm rồi, lo lắng cô cùng Bùi Dục sẽ yêu đương sao? Làm sao có thể! Lấy tình huống của gia đình Bùi Dục, tất nhiên bên người sẽ có một bó lớn bạch phú mỹ, cho dù thế nào cũng sẽ không để ý tới cô đâu. Hai người bọn họ cũng không phải là người chung một thế giới.
 
Ở cách rất xa Bùi Dục đã nhìn thấy được Âu Dương Tĩnh cùng bà nội của cô, dù sao cũng đã ở chung sớm chiều hai tháng trời, khi Bùi Dục nhìn thấy bà nội thì cảm thấy vô cùng thân thiết. Vừa xuống xe đã bước đến gần Âu Dương Tĩnh rồi vô cùng thân thiết chào bà nội Âu Dương, sau khi chào hỏi xong còn hỏi hai người đến đây bằng cách nào. Không đợi Âu Dương Tĩnh nháy mắt với anh, thì anh đã quay đầu gọi ba ba mình: "Ba, dù sao hôm nay ba cũng được nghỉ, một chút nữa ba chở bà nội Âu Dương về nhà đi."
 
Ba Bùi nhận ra Âu Dương Tĩnh chính là tiểu cô nương lần trước đã đến nhà, tất nhiên là mở miệng đồng ý. Lại còn cùng bà nội Âu Dương Tĩnh lôi kéo làm quen: "Nghe nói lúc tham gia thi đấu lựa chọn Tĩnh Tĩnh đã cùng con của cháu đều đạt được vị trí thứ ba, thật là có duyên!"
 
Vừa mới đi đến đã gọi cô là Tĩnh Tĩnh. . . Làm cho Âu Dương Tĩnh vào ngày đông lạnh lẽo như thế này lại chảy mồ hôi gáy. Ba Bùi nhiệt tình với cô như vậy, đoán chừng đều là do công lao của cô khi vẫn còn ở trong thân xác Bùi Dục.
 
"Lần trước tới nhà của cháu làm khách vẫn còn khá hoạt bát, tại sao bây giờ lại thấy hơi hướng nội rồi? A di của cháu vẫn còn nhắc tại sao cháu tới nhà chơi một lần rồi lại không tới chơi nữa đó." Ba Bùi cười tít mắt hỏi.
 

Lần trước Bùi Dục về nhà là nhất thời hứng lên, ngay từ đầu bà nội đã không biết việc này. Nội tâm của Âu Dương Tĩnh đã vỡ tan, căn bản là không dám nhìn sắc mặt của bà nội, đành phải làm lấy lệ: "Gần đây có cuộc thi cuối kỳ, học tập quá bận rộn."
 
Ba Bùi lập tức không đồng ý: "Người trẻ tuổi không cần phải lúc nào cũng chú tâm hết vào học tập, kết bạn nhiều có thêm nhiều kiến thức cũng là một điều rất quan trọng đó.
 
Quả thực Âu Dương Tĩnh không biết phải nói tiếp như thế nào, chỉ sợ ba Bùi nói vui đến mức sẽ nói ra luôn cả lý luận yêu sớm mà đã nói lần trước với cô. Cuối cùng hoàn hảo là Bùi Dục cũng có một lần đáng tin, anh cắt ngang lời ba anh rồi nói: "Ba, người yên tĩnh chút đi, lại còn bắt đầu giáo dục con nhà người ta nữa, bà nội người ta vẫn còn ở chỗ này đó."
 
"Ai nha, thật xấu hổ, nhìn thấy một cô gái nhỏ có tài năng đáng được bồi dưỡng nên nhịn không được mà nói nhiều hai câu." Cuối cùng ba Bùi cũng dừng đề tài này lại.
 
Âu Dương Tĩnh thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẩn trương nói với bà nội: "Bà nội, người về nhà trước đi, nếu không đi thì cháu sẽ đến muộn mất."
 
"Ai nha, đúng thật là!" Ba Bùi vừa nhìn đồng hồ rồi vung bàn tay to lên: "Đi đi! Hai đứa con nhanh đi vào đi, ba sẽ đưa bà nội Tĩnh Tĩnh về nhà." Ba Bùi giải quyết rất dứt khoát, vốn dĩ bà nội muốn phản đối, nhưng không chịu nổi đối phương quá nhiệt tình, nên cuối cùng vẫn bị ba Bùi đỡ lên xe.
 
"Về sau giúp tôi cảm ơn ba cậu." Âu Dương Tĩnh nhìn ba Bùi chở bàn nội rời đi, nói lời cảm ơn với Bùi Dục.
 
Bùi Dục khoát tay: "Chút chuyện này bao lớn chứ! Làm gì phải khách khí như vậy? Bà nội lớn tuổi, chen chúc trên phương tiện công cộng nhiều cũng vất vả." Rồi lại hỏi cô: "Bộ đề thi lần trước tôi đưa cậu đã làm hết chưa?"
 

"Đương nhiên rồi." Âu Dương Tĩnh vừa đi vừa hỏi: "Đúng rồi, tôi nhìn thấy có một bộ có đề tên là La Thần, là La Thần đó đúng không?"
 
"Uhm, làm sao vậy?" Bùi Dục vừa nói xong liền phát hiện trong mắt Âu Dương Tĩnh lóe lên một chút sùng bái rất là hiếm thấy rồi dần dần tràn đầy, không khỏi cười giễu cợt một tiếng: "Hoa si!"
 
Âu Dương Tĩnh nghiêm mặt: "Cái đầu cậu đang suy nghĩ điều gì vậy hả? Cái tôi sùng bái là tài hoa của anh ấy, chứ không phải là gương mặt."
 
"Vậy cũng chỉ có thể chứng mình là cậu không có mù quáng." Bùi Dục nhìn trời nhỏ giọng nói thầm.
 
Âu Dương Tĩnh không nghe rõ đã hỏi lại anh: "Cậu nói cái gì vậy?"
 
"Không có gì."
 
"Không nói thì thôi." Âu Dương Tĩnh ngẫm lại cũng biết khẳng định lúc nãy Bùi Dục cũng không thể nói lời gì hay ho ra khỏi miệng được, hai người Bùi Dục bọn họ cùng nhau tiến vào phòng học, cũng thuận lý thành chương ngồi cạnh nhau.
 
Tuy nói là tập huấn Olympic toán học, nhưng cũng không có biến th ái như trong đã tưởng tượng, để cho bọn họ vừa mới vào đã kiểm tra cái gì đó. Mà cũng giống với ngày đầu tiên nhập học của các trường học phổ thông, để cho những học sinh đến từ các trường học khác nhau, thậm chí là các thành phố khác nhau tự giới thiệu, cùng làm quen với nhau một chút. Sau đó lại để cho giáo viên sinh hoạt dẫn đi đến ký túc xá.
 
Trong lòng năm mươi học sinh đang ngồi đây đều hiểu rõ, sang đầu xuân năm sau sẽ đấu vòng tròn, bọn họ sẽ là đối thủ cạnh tranh cực mạnh, tất cả đều ở trong này. Mà lại chỉ có mười ngày tập huấn, không có người nào ngốc nghếch ôm mục đích kết bạn mà tới đây. Cái gọi là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau cũng chỉ là giới thiệu tên một chút mà thôi, chỉ ghi nhớ khi vào được vòng hai mà thôi.
 
Đương nhiên, Bùi Dục là một người ngoại lệ. Những học sinh đang ngồi ở đây, chỉ cần là người của thành phố này thì đại bộ phận đều đã vào được trường trung học phụ thuộc, còn có không ít người sẽ trở thành bạn học cùng lớp với anh, đối với Bùi Dục đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp người quen cũ mà thôi. Hiện tại đối với mấy người này tuổi còn trẻ cho nên vẫn không biết giả bộ, cũng chỉ mong muốn hành động thôi.
 

Bùi Dục vừa không muốn giả bộ, cũng không muốn nghe lại bài canh gà của giáo viên nữa, rất rõ ràng đã chuyển sự chú ý lên người Âu Dương Tĩnh.
 
Tuy đều là học bá, nhưng Âu Dương Tĩnh cùng anh hoàn toàn không giống nhau. Cô giống như một người đi trong hoang mạc, quý trọng từng chút một cội nguồn tri thức. Nói ví dụ như hiện tại, cho dù giáo viên đang nói đều là những chuyện bình thường cùng an bài hoạt động kế tiếp, nhưng cô vẫn nghe vô cùng tập trung, từ ánh mắt cũng biết cô đối với lần tập huấn này có biết bao nhiêu điều mong chờ.
 
"Cuối cùng, vẫn có một tin tức tốt muốn nói cho các em biết, buổi tối này sau khi kiểm tra xong, người dành được huy chương vàng khi thi đấu Olympic toán học, La Thần, sẽ đến nói chuyện với các em một buổi!"
 
Oa - - - -
 
Nhất thời dưới đài đều rộ lên, La Thần vẫn luôn khiêm tốn, sau khi giành được giải thưởng về đã có rất nhiều đài truyền hình cùng truyên thông tìm đến anh ta, nhưng anh ta vẫn giống như những lần giành giải thưởng khách, chỉ tiếp nhận một lần phỏng vấn trên TV mà thôi. Cho nên nghe nói La Thần muốn tới, ngay đến cả Âu Dương Tĩnh là người không dễ dỗ dành cũng nhịn không nổi mà kêu theo mọi người.
 
Trời, nhìn vẻ mặt thì lý trí như đã bị che rồi, quả thực cũng không có khác gì với những cô gái theo đuổi thần tượng! Bùi Dục vô cùng khinh thường.
 
Có đại thần La Thần quang lâm, ngược lại việc kiểm tra trình độ lại thành làm nền. Vừa kiểm tra xong, gần như tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ nhìn ra cửa. Nói là gần như, là bởi vì trong năm mươi học sinh có tên ở đâu thì ít nhất Bùi Dục cũng không hề có hứng thú với La Thần. Nhưng anh cũng nhớ rõ, lần tập huấn trước khi trọng sinh, La Thần chưa từng tới nói chuyện. Nhưng mà cũng tương ứng, một lần đó cũng không có Âu Dương Tĩnh tham gia.
 
Đoán chừng đây chính là hiệu ứng bươm bướm mà trọng sinh mang đến sao? Trong thời điểm Bùi Dục đang cân nhắc một các lung tung thì ngoài cửa đã thêm một người.
 
Anh ta cao gầy, áo sơ mi cài cúc đến tận nút trên cùng, bên ngoài mặc một chiếc áo len có mũ màu đen, cả người giống như rất là mỏng manh.

 


Bình Luận (0)
Comment