Một Phút Sai Lầm

Chương 54

 
Chương 54:
 
Nhưng mà sự thực chứng minh, chỉ cần có thể dùng được, thì không sợ có nhiều có nhiều phương pháp.
 
Ví dụ như Âu Dương Tĩnh không thể nào nghĩ tới việc Bùi Dục đề xuất đến việc dạy vật lộn là có một động cơ tiềm ẩn nào khác, chỉ nghĩ rằng Bùi đại học thần đã có cảnh giới cao người thường không có khả năng sánh vai được. Nhanh chóng tiếp nhận sự chỉ điểm của Bùi Dục, cũng giống như lúc anh phụ đạo cô học tập vậy.
 
Chú ba Bùi Dục vốn chỉ ôm tâm tình xem diễn đứng ở một bên len lén quan sát, nhưng rất nhanh liền phát hiện đứa cháu trai lớn của mình cũng không phải là lấy cớ dạy vật lộn để tiếp xúc với cô bé nhiều hơn, thời điểm huấn luyện cô gái nhỏ cũng vô cùng xem trọng chương trình, nên đánh thì đánh, nên quẳng ngã thì quẳng ngã, không nể tình nang tình cảm và thể diện chút nào. Mà cô gái nhỏ cũng hoàn toàn không thèm để ý, thật sự học được rất khá. Hơn nưa vừa nhìn là biết bình thường cũng có kiên trì rèn luyện tại nhà - - Qua thời điểm huấn luyện mỗi tuần đều phát hiện bước chân của cô bé đều tiến bộ không ít.
 
Sau khi huấn luyện được hơn một tháng, Bùi Dục đã không còn giống như lần đầu tiên giao lưu rất nhanh cũng không cần tốn nhiều sức mà bắt được mắt cá chân của cô được nữa, Âu Dương Tĩnh có thể trước khi bị bắt lấy mà thu chân lại rất nhanh. Nhưng mà với động tác lớn này vẫn có một khuyết điểm lớn, ngay vào lúc đã vượt qua một phần xác suất, vào thời điểm thu chân lại thì không thể giữ thăng bằng được, không đợi Bùi Dục tấn công đã tự mình ngã xuống.
 
"Cậu giữ thăng bằng vẫn không được ổn định, nếu không thì cần nhắc vào những thời điểm huấn luyện bình thường đứng trung bình bấn một thơi gian đi?" Bùi Dục suy nghĩ rồi đưa ra phương pháp giải quyết.
 
"?" Âu Dương Tĩnh chật vật đứng lên vỗ vỗ bụi ở trên người, nghi ngờ nhìn chằm chằm Bùi Dục: "Chẳng lẽ cậu lại tính toán để tôi tham gia thi đấy vật lộn gì đó chứ?"
 
"Đương nhiên không phải!" Bùi Dục phủ nhận.
 
"Vậy thì bao giờ thi trung khải kết thúc lại tiếp tục tăng mạnh việc huấn luyện đi, hiện tại sắp bắt đầu thi vòng đấu loại vòng tròn, kế tiếp lại chuẩn bị thi trung khảo, tôi sợ thời gian không đủ." Âu Dương Tĩnh từ chối đề nghị của anh.

 
"Cũng được." Bùi Dục suy nghĩ rồi đồng ý. Đến bây giờ mới luyện được có hai tháng, nói ra thì Âu Dương Tĩnh cũng đã tiến bộ rất nhanh rồi, lúc này cách thời gian cô gặp chuyện không may còn ba năm nữa, anh cũng không cần phải nóng lòng cầu thành được.
 
Huống chi với thể trạng hiện tại của Âu Dương Tĩnh, bất luạn có xảy ra chuyện gì đi nữa, nếu muốn đơn độc đối phó với hai người đàn ông trung niên thì cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì. Có phải anh nên thay đổi suy nghĩ, giúp cô thoái khỏi người mẹ đẻ kia không * *?
 
"Bùi Dục, cậu đang phát ngốc gì vậy?" Bùi Dục lấy lại tinh thần, thấy Âu Dương Tĩnh đưa tay quơ quơ trước mặt anh, theo phản xạ có điều kiện mà cầm lấy.
 
Bịch Bịch!
 
"Nhanh lên, năm giờ rồi, chúng ta nên đi thôi!" Âu Dương Tĩnh vội vàng tránh đi, xoay người đi lấy túi sách cùng áo khoác.
 
Còn Bùi Dục vẫn thất thần tại chỗ, nhìn bóng lưng của Âu Dương Tĩnh mà ngẩn người. Tốc của cô có chút lỏng, lúc này đang đưa tay lên để buộc đuôi ngựa, hơi cúi đầu, gáy cong thành một đường như thiên nga vậy, tuyệt đẹp, trên người là một chiếc áo T -shirt cũ được giặt rất nhiều lần, bao quanh người cô nhìn thân hình có chút gầy yếu, phía dưới mặc một chiếc quần dài của đồng phục, càng làm nổi bật vòng eo mảnh nhỏ của cô lên.
 
Bùi Dục khẩn trương thu hồi lại tầm mắt, rõ ràng bình thường lúc huấn luận có tiếp xúc tay chân không ít, nhưng mà vừa rồi khi vô ý cầm lấy tay của cô, thì tim đập vẫn có phần không thể khống chế được.
 
"Đi hồ Minh Châu ngắm hoa không?" Đột nhiên Bùi Dục thốt ra.
 

Âu Dương Tĩnh kinh ngạc quay đầu, chỉ chỉ vào đồng hồ treo tường: "Bây giờ mà xuất phát thì khi tới hồ Minh Châu cũng là nhá nhem tối rồi?"
 
Bùi Dục không biết tại sao đột nhiên mình lại có thể nói ra lời này, nhưng sau khi nói ra khỏi miệng, anh càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này rất là được! Vì thế nói: "Vậy thì nông trại đi, cách nơi này cũng không có xa."
 
"Ôi chời ơi?Vì sao đột nhiên lại muốn đi ngắm hoa vậy?" Âu Dương Tĩnh khó hiểu hỏi.
 
"Sợ thần kinh của cậu quá căng thẳng, trước cuộc thi muốn đưa cậu đi thả lỏng một chút." Bùi Dục nói xong bước đến bên cạnh cô còn thuận tay chiếc mũ liền áo đội lên trên đầu của cô, lại còn cố ý kéo xuống nữa, che khuất mặt của cô. "Đi thôi." Trêu đùa xong, tâm tình của Bùi Dục rất tốt.
 
"Lại còn chơi trò như vậy nữa! Thật là ngây thơ!" Âu Dương Tĩnh bĩu môi rồi bỏ mũ xuống rò đuổi theo, đi đến cửa lớn thì ngừng lại vẫy vẫy tay với chú ba của Bùi Dục: "Hẹn gặp lại chú!" Lúc này mới chậm rãi đuổi theo Bùi Dục.
 
Chú ba cũng vẫy vẫy tay, mặt mỉm cười, nội tậm của một con cún. Hiện tại đến đứa nhỏ mười bốn mười năm tuổi cũng đã bắt đầu phát cẩu lương một cách thuần thục, mà còn mình lại có thể chuyên tâm ăn cẩu lương ba mươi năm.
 
Bùi Dục hoàn toàn không cảm nhận được oán niệm của chú ruột của mình, anh đứng tại cửa võ quán, nhìn Âu Dương Tĩnh từ trên lầu đi xuống vội vã chạy về phía anh, đột nhiên ý thức được, trải qua hơn một tháng huấn luyện, hình như Âu Dương Tĩnh có sự thay đổi không nhỏ.
 
Lúc trước là một cô gái gầy nhỏ phát d*c rất chậm giống như trong một đêm trở thành thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, khí chất câu lệ cùng nghiêm túc một cách quá mức ở trên người cô cũng biến mất gần như không còn, trở thành một cô gái mười mấy tuổi cởi mở cùng thanh thoát hơn.
 
Âu Dương Tĩnh như vậy cho dù có mặc đồ vỉa hè được giảm giá cũng quá chói lọi, đi ở trên đường cũng đủ để cho người qua đường phải ghé mắt mà nhìn.
 

Thế cho nên khi hai người họ trên đường đi đến nông trại lại có thể ngẫu nhiên gặp Vu Nhất Dương, tên ngốc kia đã kinh ngạc đến mức kêu thành tiếng: "Hai người thay đổi từ khi nào vậy? !"
 
"Ánh mắt của cậu có vấn đề sao!" Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh cả hai đều khinh bỉ nhìn cậu ta.
 
Vu Nhất Dương xấu hổ gãi đầu: "Là sao? Chỉ là mình cảm thấy chị Tĩnh không còn quá giống với như trước kia nữa..." Cậu ta nói xong hoàn toàn coi như không nhìn thấy ánh mắt sắc như đao của Bùi Dục, chỉ thật sự nghiêm túc đánh Âu Dương Tĩnh từ mợi phương hướng: "Mình biết rồi! Chị Tĩnh, có phải chị đã cao hơn rồi hay không?" Vu Nhất Dương giống như phát hiện ra châu lục mới.
 
"Thật vậy không?" Biểu cảm của Âu Dương Tĩnh đầy kinh hỉ, giữ lấy Bùi Dục đứng yên để làm móc tham khảo "Cậu đừng động đậy!" Nói xong cô đưa tay đạt sát l3n đỉnh đầu rồi so sánh trên người Bùi Dục: "Cậu xem xem, có phải tôi thật sự cao hơn rồi hay không?" Âu Dương Tĩnh ngửa đầu lên hỏi Bùi Dục.
 
Thật ra một người thường hay gặp mặt rất khó có thể phát hiện ra sự thay đổi rất nhỏ này, mà còn bởi vì chiều cao của hai người cũng trênh lệch khá lớn nên Bùi Dục đốivới việc cơ thể Âu Dương Tĩnh cao hơn lại càng không hề biết một chút nào. Nhưng anh cùi đầu thấy Âu Dương Tĩnh đang có dáng vẻ ưỡn ngực ngẩng đầu, vành tai lại lặng lẽ đỏ lên rồi.
 
Vì đẻ che dấu, Bùi Dục có chút hơi cao lãnh "Uhm" một tiếng, rồi chuyển tầm mắt nhìn ra chỗ khác. Âu Dương Tĩnh có cao lên không thì anh không biết, nhưng ít ra nơi nào đó đã không còn bằng phẳng như trước đó nữa rồi...
 
"Hai người muốn đi đầu sao?" Vu Nhất Dương hỏi.
 
Âu Dương Tĩnh nhìn Bùi Dục.
 
"Đi nông trại ngắm hoa." Bùi Dục nói.
 
"Lúc này? Rất nhanh sẽ đến giờ ăn cơm rồi!" Vu Nhất Dương nhìn bầu trời rồi lại nhìn Bùi Dục.
 
"Nơi đó có hoa đỗ quyên được nắng chiều chiếu vào, ở dưới trời chiều là đẹp nhất." Trên thực tế, nông trại được mở rộng ra ngắm được hoa đỗ quyên đẹp nhất là ánh sáng sớm mai chiếu vào, nhưng Bùi Dục trợn mắt nói dối cứ như vậy mà lại rất thản nhiên, xét thấy thuộc tính học thần của Bùi Dục, Vu Nhất Dương có nghĩ cũng không nghĩ mà đã tin rồi.

 
"Thật vậy không! Vậy mình cũng đi!" Vu Nhất Dương hoàn toàn không coi ánh mắt sắc như dao của Bùi Dục.
 
"Được thôi!" Âu Dương Tĩnh không đợi Bùi Dục lên tiếng mà mở miệng đồng ý luôn, vốn cảm giác đột nhiên đi ngắm hoa cùng Bùi Dục có phâng kỳ quái, nhưng thêm một người là Vu Nhất Dương nữa thì nhất thời không còn kiểu không khí không hiểu này nữa rồi. Rất tốt rất tốt!
 
Được cái rắm! Bùi Dục nghĩ thầm, nhưng mà Âu Dương Tĩnh đã đồng ý rồi nên anh cũng không tốt mà từ chối. Chỉ có thể ở sau lưng Âu Dương Tĩnh mà nhát mắt với Vu Nhất Dương: Tiểu tử cậu tham gia náo nhiệt làm gì vậy?
 
Vu Nhất Dương nhẹ răng cười, nhỏ giọng nói: "Anh Bùi, cậu xem vẻ mặt cùng dáng vẻ lẳng lơ của cậu kìa! Mình sợ một lát nữa cậu làm ra chuyện gì đó, dọa người chạy mất! Vẫn còn không cảm ơn mình sao!"
 
"Cút" Bùi Dục đá một cái vào mông cậu ta. Âm Thầm xách cổ áo của Vu Nhất Dương lên: "Chẳng lẽ cậu vẫn còn nhớ tới cô ấy sao?"
 
"Trời, mình không có ánh mắt như vậy sao?Mình chính là muốn để cho mối tình đầu của mình bị chết một cách rõ ràng nhất." Vu Nhất Dương nói xong, tràn ngập oán niệm đầy sâu xa nhìn về phía Bùi Dục.
 
Bùi Dục bị cậu ta nhìn thấy run run, trong nháy mắt nhớ lại cảnh tượng xấu hổ bị cậu ta thổ lộ, vội vàng nói: "Ngừng! Muốn đi thì đi, đừng nhìn mình như vậy! Cực kỳ đáng sợ!"
 
Âu Dương Tĩnh đang đi về phía trước thì phát hiện đã cách hai người họ một đoạn khá xa, không khỏi kỳ quái nói: "Hai người đang nói cái gì vậy? Rất nhanh xe sẽ đến đó!" Cô chỉ vào trạm xe công cộng rồi nói.
 
Khi nói chuyện, chiếc xe buýt công cộng dừng lại trước mặt bọn họ, đến trạm, hàng khách nhao nhao đi xuống. Vừa đúng lúc Âu Dương Tĩnh đứng ngay cửa, tránh không khỏi bị động tác của một người thô lỗ đụng phải. Bùi Dục vội vàng đi lên đỡ cô, nhìn sắc mặt cô không được tốt lắm, không khỏi hỏi: "KHông có việc gì chứ?"
 
Âu Dương Tĩnh lắc đầu, lại nhịn không được mà thoáng nhìn qua người vừa mới va chạm phải mình, không biết vì sao, cô cảm giác người kia mình từng gặp qua ở nơi nào rồi đó. Mà còn khi vừa nhìn thấy gương mặt kia, trong đáy lòng liền dâng lên một nỗi sợ hãi khó có thể diễn tả được.
 


Bình Luận (0)
Comment