Một Quả Dâu Tây Nhỏ

Chương 8

Editor: coki

Hai ngày nghỉ ngắn ngủi trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm thứ hai trời đổ mưa, sau khi Nam Ninh xuống xe chạy về phía phòng học thì bên ngoài vẫn còn đang mưa phùn lất phất, cơn mưa nhỏ mềm mại như những cộng lông vũ.

Nam Ninh bỏ quên cái ô trong xe nhưng không có quay lại lấy. Vương Họa ở trong xe gọi to tên cô nhưng cô chỉ đưa lưng về phía xe, vẫy tay sau đó vội vàng chạy vào lớp học.

Lúc chạy vào lớp học, mái tóc được buộc đuôi ngựa đung đưa qua lại.

Những hạt mưa mỏng manh như hạt châu lăn trên tóc Nam Ninh, trượt qua thái dương rồi qua gò má. Hôm nay thức dậy sớm, lại là người nhà đưa đi nên cô chưa kịp trang điểm.

Nam Ninh lau nước trên mặt, từ bậc thang tầng ba rẽ qua hành lang.

Các tòa nhà được ngăn cách với nhau bằng cây xanh, ngoại trừ vài cây ngọc lan trắng thì còn có cả hoa sơn chi và hoa quế.

Mùa này đúng là thời điểm hoa quế nở.

Khi mới bước vào cô đã ngửi thấy một mùi hoa quế ngọt ngào đập vào xoang mũi.

Trước cửa ra vào lớp 5 có người đang đứng.

Nam Ninh hơi dừng lại, có vài nam sinh đang ghé đầu vào cửa sổ hô to: "Chị Nam, chào buổi sáng!"

Nam Ninh vừa đi về phía phòng học vừa cong môi lên: "Chào buổi sáng."

Còn chưa đi đến cửa phòng học cô đã tháo dây buộc tóc trên tóc xuống.

Nam Ninh vừa đi vừa nghiêng đầu dùng năm ngón tay chải vuốt mái tóc dài ẩm ướt.

Lúc cô đi ngang qua chỗ Bạch Lục đang đứng ở cửa thì có một mùi thơm ngát, tươi mới hòa lẫn vào trong không khí sau cơn mưa.

Cố Hi Vân liếc nhìn bóng lưng Nam Ninh. Tóc Nam Ninh rất dài, đã sắp dài đến eo. Đuôi tóc ẩm ướt dán lên T-shirt thuần sắc trắng khiến quần áo trở nên trong suốt.

"Lần sau về nhờ nói giùm với ba anh sau khi thi tháng xong anh sẽ về nhà một chuyến." Bạch Lục giống như không nhìn thấy Nam Ninh, bình tĩnh nói với Cố Hi Vân.

Cố Hi Vân hơi cúi đầu, ậm ừ một tiếng sau đó đưa túi vải bạt trong tay cho Bạch Lục: "Quý Đông bảo em đưa cho anh, lựu của nhà."

Bạch Quý Đông là em trai của Bạch Lục.

Bạch Lục cầm lấy rồi mở ra xem thì thấy là bốn quả lựu đỏ rực, lớn gần bằn nắm tay Quý Đông.

Cố Hi Vân có chút lo lắng nhìn Bạch Lục: "Gần đây anh ở lớp 5 có tốt không?"

Sau khai giảng, lớp nào nghiêm túc, lớp nào nghịch ngợm gây sự cũng đã truyền ra. Lúc giáo viên chủ nhiệm lớp cô lên lớp đều nhắc tới lớp 5 với vẻ khinh thường.

Huống chi con gái cha dượng anh ấy, Triệu Tịnh cũng học lớp 5.

Bạch Lục cầm túi vải nói: "Cũng được."

Cố Hi Vân ngẩng đầu nhìn Bạch Lục, Bạch Lục vẫn luôn là dáng vẻ thiếu niên, áo trắng quần đen và đôi mắt đen sạch sẽ, lạnh nhạt.

"Vậy là tốt rồi." Cố Hi Vân vội vàng lướt qua nốt ruồi hơi nhạt nơi đuôi mắt Bạch Lục: "Hết tháng này trường học sẽ có cuộc thi tháng, nếu em có bài tập không hiểu có thể tới tìm anh không?"

Lúc này cửa phòng học lớp 5 đột nhiên mở ra, có bạn học lớp 5 thò đầu ra xem náo nhiệt.

Bạch Lục nói: "Bạn học trong lớp em đâu?"

Cố Hi Vân cúi đầu xuống, giọng nói rất nhỏ: "Em không quá thân quen với bọn họ..."

Bạch Lục nghe không rõ, nên ngữ điệu hơi cao lên.

"Vừa vào lớp mới nên chưa quen được với các bạn khác." Giọng nói của Cố Hi Vân lớn hơn chút ít.

"Ừ." Bạch Lục gật đầu, cậu biết rõ từ trước tới giờ Cố Hi Vân không phải là người dễ thân quen với người khác: "Có thể, đến lúc đó nhớ gộp lại rồi mang tới một lần cho anh, không cần đi tới đi lui nhiều lần."

"Em biết rồi."

Lúc Bạch Lục trở về lớp thì trong lớp đang thu bài tập.

Mới vừa vào học nên bài tập cũng không nhiều, ngoại trừ một số bài tập ngoài sách giáo khoa thì phần lớn đều là bài tập để chuẩn bị trước cho bài học mới.

Trên bàn Nam Ninh có hai quyển vở bài tập, chữ viết tên cô trên bìa vở rất đẹp.

Là Nghê Hàm Hàm ghi giúp.

Ở bàn sau, Tống Thành Ngạn và Chu Cung Lâm đang chép bài tập đến mức rồng bay phượng múa. Tống Thành Ngạn vừa chép lại bài tập vừa bất mãn bĩu môi: "Tiểu Bạch Thỏ thật là, làm cho cậu mà không làm cho tớ."

Nam Ninh treo cặp lên trên ghế sau đó lấy điện thoại ra nói chuyện phiếm với Diệp Mộ Tương, thuận tiện chụp trộm Bạch Lục một cái sau đó gửi đi.

Chu Cung Lâm nhìn về phía cửa phòng học đã không còn bóng người, nói: "Chị Nam, cô gái vừa rồi là Cố Hi Vân lớp 2, đứng thứ năm toàn khóa đấy."

Nam Ninh quay đầu lại, gác một cái tay lên thành ghế nói: "Lợi hại như vậy à."

Tống Thành Ngạn nói: "Có lẽ Bạch Lục người ta thích mấy người học giỏi, cậu không thấy Bạch Lục nhận cái gì đó của gì gì đứng thứ năm toàn khóa sao."

"Có gì hay chứ." Nam Ninh cắt đứt cậu ta sau đó đập hai cái lên quyển sách trên bàn Tống Thành Ngạn, nói: "Cậu lo cho mình trước đi, em gái đứng thứ nhất toàn khóa của cậu đâu rồi?"

"Tống Thành Ngạn tớ đã quăng lưới thì sao không có cá được."

Chu Cung Lâm ở bên cạnh lập tức cười cổ vũ: "Lợi hại lắm, anh Tống."

...............................

Chủ nhiệm lớp Lâm Thành đến lớp rất sớm, sau tuần đầu tiên, các học sinh mới sẽ phải bắt đầu huấn luyện quân sự trong hai tuần.

Lâm Thành đau đầu nhìn các học sinh ăn mặc quần áo màu sắc rực rỡ, nói: "Đi thay quần áo huấn luyện quân sự hết cho tôi, 9h30 tập hợp tại cửa phòng học!"

Người ngồi cùng bàn với Nghê Hàm Hàm ở trọ tại kí túc xá nên mấy nữ sinh chuẩn bị đi đến ký túc xá thay quần áo, vì vậy cũng kéo theo cả Nghê Hàm Hàm. Lúc Nghê Hàm Hàm đi thì gọi thêm cả Nam Ninh đi theo.

Ký túc xá trong trường học là bốn người một phòng, có bàn có giường, có phòng vệ sinh riêng, rất sạch sẽ.

Nữ sinh trong ký túc xá rất thân thiết với Nghê Hàm Hàm nhưng với Nam Ninh thì có chút e sợ.

Sau khi thay quần áo xong, Nghê Hàm Hàm ôm lấy cánh tay Nam Ninh trở về phòng học.

Các nam sinh thay quần áo rất nhanh nên đang đuổi nhau trong hành lang trước phòng học. Bạch Lục đứng ở cạnh cửa, không nặng không nhẹ gõ lên cửa hai cái: "Xếp hàng."

Giọng nói của cậu ta trầm thấp nên chỉ có các nữ sinh nghe được ngoại trừ Triệu Tịnh vì vậy các nữ sinh đều tự giác xếp thành hàng từ thấp đến cao.

Còn các nam sinh vẫn cười đùa, quậy phá như trước.

Tống Thành Ngạn đang ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ, khi thấy Nam Ninh và Nghê Hàm Hàm trở lại thì bảo Nghê Hàm Hàm đến phía trước xếp hàng.

Nam Ninh liếc nhìn Bạch Lục sau đó đi đến trước mặt Tống Thành Ngạn hỏi: "Tại sao cậu ấy phải lo chuyện này?"

Tống Thành Ngạn nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, phủi quần rồi nói: "Tiểu Bàn chưa tới nên chủ nhiệm lớp bảo mặt trắng nhỏ nhà cậu làm."

Tiểu Bàn chính là lớp trưởng Âu Thần Quang.

Nam Ninh nghe xong thì nói: "Vậy mà cậu lại không giúp đỡ một chút."

"Cũng không phải là mặt trắng nhỏ của tớ, tớ giúp làm gì."

Nam Ninh đi xuyên qua các nam sinh đang đùa giỡn, tới bên cạnh Bạch Lục sau đó dùng chân đá cửa hai cái thật mạnh làm nó phát ra tiếng rầm rầm chấn động.

"Xếp hàng!" Cô rống to: "Giống lần trước, xếp thành hai hàng, vài nam sinh còn dư đứng sau hàng nữ."

Bạch Lục ở bên cạnh quay sang liếc nhìn cô.

Tống Thành Ngạn thấy vậy thì nở nụ cười, vỗ tay nói với các nam sinh: "Này, các anh em, xếp hàng đi, đừng làm cho người ta tức giận."

Sau khi Tống Thành Ngạn lên tiếng, các nam sinh mới nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa phòng học.

"Chị Nam đã lên tiếng làm sao bọn tớ không dám tuân theo được."

Tất cả các nam sinh đều cười đùa ồn ào, tranh giành muốn đứng sau hàng nữ thì bị Tống Thành Ngạn oán giận: "Đi đi, đi chỗ khác, chỗ này là của Bạch Lục, cậu sang bên kia đi."

Nam sinh kia lập tức hiểu ngay.

Phía nữ sinh ngoại trừ Triệu Tịnh thì tất cả đều yên tĩnh đứng trong đội ngũ. Nam Ninh xoay tròn cái mũ, nhìn Triệu Tịnh: "Triệu Tịnh, không muốn xếp hàng thì có thể trở về phòng học."

Đứng ở một bên cản đường người ta.

Triệu Tịnh dựa lưng vào tường nói: "Cậu cho cậu là ai chứ?"

"Tôi là Nam Ninh." Nam Ninh nói: "Cậu bị ngu à, mới hai ngày mà đã không nhớ ra tôi là ai.”

Triệu Tịnh nghe vậy lập tức trợn mắt, đứng thẳng dậy: "Nam Ninh, đừng có quá đáng!"

Nam Ninh cười nói: "Tôi quá đáng chỗ nào, chẳng phải chỉ bảo cậu xếp hàng thôi sao?"

Các nữ sinh xì xào bàn tán, chỉ có Nghê Hàm Hàm lên tiếng khuyên can: "Ninh Ninh, được rồi, đừng cãi nhau nữa."

Triệu Tịnh nghe vậy thì chuyển lửa giận sang người Nghê Hàm Hàm: "Liên quan gì đến cậu!"

Nghê Hàm Hàm sững sờ, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.

"Thế nào, muốn đánh nhau phải không?" Nam Ninh cuốn tay áo lên, bước lại gần.

Triệu Tịnh vô ý thức lùi về sau vì đêm hôm đó lúc đánh nhau đã bị Nam Ninh thụi một cùi chỏ vào bụng nên lúc này vẫn còn đau.

Bạch Lục bên cạnh vẫn một mực giữ im lặng giống như không nghe thấy bọn họ cãi vã.

Tống Thành Ngạn đi tới nhìn Nghê Hàm Hàm: "Ai chọc Tiểu Bạch Thỏ nhà tớ khóc vậy?"

Nghê Hàm Hàm đẩy cái tay Tống Thành Ngạn trên đầu mình ra, tức giận nói: "Ai là nhà cậu."

Tống Thành Ngạn nhìn Nam Ninh rồi lại nhìn Triệu Tịnh, cuối cùng Triệu Tịnh mới không tình nguyện xếp hàng, nhưng vẫn dựa lưng vào tường.

Sau khi đã xếp hàng xong, Nam Ninh cười với Bạch Lục: "Xếp như thế này à?"

Bạch Lục ừ một tiếng sau đó đi về phía đuôi hàng nam sinh, Nam Ninh cũng đi theo, đứng ở cuối hàng nữ sinh.

Tống Thành Ngạn đứng ở đằng sau Nam Ninh sau đó phất tay bảo nam sinh sau lưng lui về sau, giữ lại một chỗ.

Tống Thành Ngạn nói với Bạch Lục: "Này, Bạch Lục, chỗ này không có người này."

Nam sinh kia lập tức phối hợp, gần như dán vào nam sinh phía sau cậu ta, chừa lại một chỗ ở giữa.

Cũng không biết Bạch Lục có nghe thấy hay không mà trực tiếp đứng ở cuối hàng nam sinh sau đó kéo thấp vành nón, im lặng dựa vào vách tường.

Cậu ta không trả lời làm cho sự trêu chọc của bọn họ trở nên xấu hổ.

"Chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này không thể thực hiện được rồi." Tống Thành Ngạn nhíu mày kéo Nam Ninh nhỏ giọng bàn luận: "Rất khó nha, hệ cấm dục à?"

Nam Ninh nói đùa: "Tớ sẽ cố gắng biến cậu ta thành hệ túng dục."

"Cố gắng lên................."

..................................

Các học sinh xếp thành hàng đi ra sân thể dục.

Lúc này mưa phùn đã ngừng, mặt trời cũng đã ló dạng phát ra ánh sáng vàng óng ánh chiếu lên đường chạy còn đọng nước mưa làm phản xạ ra nhiều điểm lấp lánh.

Trên bãi cỏ nhân tạo xanh biếc vẫn còn rất nhiều giọt nước mưa chưa kịp bốc hơi.

Hai mươi lớp đều đã đứng vào vị trí của mình, trước mặt là cột cờ, hiệu trưởng đang cầm micro đọc diễn văn chào đón và giới thiệu các huấn luyện viên.

Các huấn luyện viên đứng thành hàng ngang bên dưới quốc kì.

Ánh mắt trời bắt đầu làm người ta choáng váng, Nam Ninh tháo dây cộc tóc vừa buộc ra sau đó quay đầu lại nhìn về phía sau.

Vành nón che khuất đôi mắt của Bạch Lục, cậu ta đang cúi đầu nên chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng màu hồng nhạt.

Nam Ninh và Tống Thành Ngạn đổi vị trí sau đó cô lại tiếp tục đổi với nam sinh đứng ở đằng sau cho tới khi đứng ở bên cạnh Bạch Lục.

Lúc cô lướt qua thì lập tức có một mùi hương ngòn ngọt không rõ truyền đến khiến Bạch Lục theo bản năng nhích ra xa vài bước.

Phía trước có các nam sinh cao hơn che bớt ánh nắng nên lúc này Nam Ninh mới cảm thấy mát mẻ hơn một chút.

Chủ nhiệm lớp Lâm Thành đi tới thấy cô thì nói: "Nam Ninh, tại sao em đứng ở đằng sau?"

Môi Nam Ninh trắng bệch: "Thưa thầy, em bị thiếu máu nên đứng ở đằng sau để tránh mặt trời."

"Còn chịu được không?" Lúc trước đã có chuyện học sinh té xỉu nên Lâm Thành nói: "Nếu khó chịu quá thì trở về phòng học trước đi."

Chân Nam Ninh hơi lảo đảo, thân thể cũng hơi run lên gần như đứng không vững khiến cô phải chụp lấy cánh tay người bên cạnh, yếu ớt liếm môi sau đó nói: "Vẫn còn có thể chịu đựng thêm chút nữa ạ."

Lâm Thành lo lắng nói: "Nếu không chịu được.... Bạch Lục, em đưa em ấy về phòng học nhé."

"Dạ." Bạch Lục nói.

Hai mắt Nam Ninh nhìn chằm chằm vào Bạch Lục, vài giây sau khi cô bắt lấy tay cậu ta thì mặt cậu ta bắt đầu ửng đỏ.

Sau khi Lâm Thành rời đi, Nam Ninh buông cánh tay cậu ta ra, cười yếu ớt nói: "Cảm ơn cậu, bạn Bạch Lục."

"Cậu đùa đủ chưa?" Bạch Lục cúi đầu nhìn qua, giọng điệu không tương xứng với vẻ mặt.

"Tớ không có đùa." Nam Ninh cởi mũ ra để cho đầu mình được mát mẻ một chút: "Chỉ có điều nếu cậu nói mình đang giỡn chơi thì cậu nói thử xem mình đang giỡn chơi cái gì, cậu sao?"

Bạch Lục nhíu mày, vốn giọng nói của cậu ta có chút thô như hạt cát, lúc này lại cố gắng đè thấp xuống nên càng thêm trầm khàn: "Cậu có phải là nữ sinh không?"

Nam Ninh kéo khóa áo khoác quân sự xuống thấp sau đó nhếch mắt lên nói: "Vậy cậu cảm thấy thế nào?"

Bên trong là áo T-shirt ngắn tay quân đội.

Nam Ninh cầm cái mũ quạt cho chính mình sau đó nói: "Chỉ có điều tớ không phải là loại nữ sinh õng ẹo đứng ở cửa ra vào với cậu rồi cầm một túi đồ để tự biện hộ cho mình."

Cô đang nói về Cố Hi Vân sáng nay.

"Rốt cuộc cậu muốn gì?" Bạch Lục hỏi.

Nam Ninh dừng lại, kinh ngạc nhìn Bạch Lục: "Cậu vẫn chưa rõ sao?" Sau đó học cách nói của giáo viên Tiếng anh Trương Kỳ, nói: "Sweet boy, tớ đang theo đuổi cậu."

Cặp lông mày đẹp mắt của Bạch Lục nhăn lại, sau khi im lặng một lúc cậu ta nói: "Hiện tại tôi không muốn quen bạn gái."

"Không sao, tớ theo đuổi cậu, cậu muốn quen hay không là chuyện của cậu." Nam Ninh hỏi: "Có mâu thuẫn sao?"

Hình như không có gì mâu thuẫn cả.

Bạch Lục lập tức có chút cứng họng không trả lời được.

"A, thứ sáu tuần trước tớ có trả lại cho cậu 50 tệ, có nhận được không?" Cô đột nhiên hỏi.

Bạch Lục nhớ tới những chữ trên tờ tiền kia, nhíu mày nói: "Không có."

Nam Ninh liếc nhìn về phía túi quần Bạch Lục nghĩ thầm không phải lúc cậu ta móc túi quần ra bị mất đấy chứ?

Cô vỗ vỗ vai nam sinh phía trước sau đó nói: "Đập Tống Thành Ngạn phía trước mượn giúp tớ 50 tệ."

Chỉ chốc lát sau phía trước chuyền tới một tờ tiền, nam sinh nói: "Anh Tống nói không có 50, chỉ có 100."

"Vậy cũng được."

Nam Ninh nhận lấy, cẩn thận xếp tờ tiền thành một hình vuông be bé sau đó in một cái hôn lên đó ngay trước mặt Bạch Lục.

Cô không có trang điểm, son môi đều để trong phòng học nên chỉ có thể làm vậy.

Nam Ninh duỗi tay ra trước mặt Bạch Lục, phía trên là một tờ tiền được gấp hình vuông đang nằm yên tĩnh.

"Này, trả cậu 50 tệ, 50 tệ còn lại coi như là tớ trả tiền bánh ngọt, chắc cái bánh ngọt đó đã bị hư đúng không?"

Bạch Lục nhìn chằm chằm bàn tay trắng hồng của cô nhưng không có nhận.

Nam Ninh giơ tay lên: "Không lấy thì tớ sẽ quấn lấy cậu."

Nam Ninh nở nụ cười, hàm hồ ừ một tiếng. Bạch Lục nghe vậy thì dùng hai ngón tay cầm lấy cái hình vuông be bé kia.

Móng tay cậu ta đụng vào lòng bàn tay cô khiến năm ngón tay Nam Ninh khẽ nhúc nhích một chút như muốn khép lại thì Bạch Lục đã nhanh chóng thu tay về, cất tiền vào trong túi.

Da thịt nhẹ nhàng đụng chạm, ấm áp chạm vào lạnh lẽo.

Nam Ninh siết tay lại nói: "Lần này cậu nhớ cất kĩ, nếu mất thì tớ sẽ không trả lại nữa đâu."

Đỏ ửng trên mặt Bạch Lục vừa mới hết không biết tại sao lại có xu thế quay trở lại. Cậu ta nhìn chằm chằm về phía trước nói: "Ừ."

Còn dễ đỏ mặt hơn cả con gái.

Huấn luyện viên lớp 5 họ Lệ, là người cao nhất và cũng là trẻ tuổi nhất trong tất cả huấn luyện viên, huấn luyện viên Lệ hơi đen, khuôn mặt rất đẹp trai.

Theo như lời anh ta tự giới thiệu thì năm nay anh ta mới 23 tuổi, được bộ đội phân đến trường học của bọn họ, tương đương với việc đến đây thực tập.

Nhìn huấn luyện viên trẻ tuổi anh tuấn, các nữ sinh lập tức nổi lên tâm tư, đánh bạo hỏi huấn luyện viên QQ và số điện thoại di động còn các nam sinh khi nghe nói huấn luyện viên đã từng học qua Taekwondo thì la hét đòi anh ta phải biểu diễn vài động tác.

Kết quả cuối cùng chính là toàn lớp bị phạt đứng nghiêm nửa giờ.

Theo thứ tự xếp hàng thì Nam Ninh đứng ở hàng thứ hai, phía sau là lớp trưởng Âu Thần Quang.

Nam Ninh hơi nghiêng về phía sau, nhỏ giọng hỏi Thần Quang: "Tiểu Bàn, có phải cậu có thông tin của các bạn học trong lớp không?"

Mặt Âu Thần Quang bị phơi nắng đến đỏ bừng, nhỏ giọng đáp: "Ừ, thầy đưa cho."

"Vậy có số điện thoại không?"

Thần Quang nói: "Có."

"Giữa trưa sau khi trở về phòng học nhớ đưa cho tớ số điện thoại của Bạch Lục."
Bình Luận (0)
Comment