Chương 13: Ước muốn
Edit: Hạ Đắng (wtp: nammogiuabanngay)
---
Trong phòng bếp, Vương Tuyết Tân giục Tạ Thiền gọi điện thoại cho hai anh em, cơm sắp nguội tới nơi rồi sao còn chưa về đến.
Tạ Thiền dịu dàng nói, "Không phải Nhiên Nhiên bình thường bận rộn sao, để con gọi điện thoại, mẹ đừng nôn nóng."
Tạ Thiền là người không có chính kiến, không nóng nảy, cũng chưa thấy cô nổi nóng với ai bao giờ, cái nhà này ai cũng có thể sai bảo Tạ Thiền, nhưng ai cũng cưng chiều Tạ Thiền. Cô vừa định gọi điện thoại cho Tạ Thanh Ký bỗng nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, nhìn ra thì thấy Tạ Thanh Ký đang thay giày, sau đó ném cặp sách lên sô pha rồi đi vào trong.
Tạ Thiền thấy mỗi mình cậu, còn tưởng rằng không thấy Tạ Nhiên nên hơi mất mát, nhưng giây tiếp theo cô đột nhiên nhảy cẫng lên, Tạ Nhiên vào nhà muộn hơn Tạ Thanh Ký mấy phút, Tạ Thanh Ký quả nhiên có thể gọi Tạ Nhiên về nhà!
Nhưng biểu cảm trên mặt hắn lại cực kỳ vi diệu, Tạ Thiền không biết nên nói là lạ chỗ nào, chỉ hoang mang một giây rồi ném ra sau đầu, cô trìu mến đội mũ sinh nhật lên đầu em trai chỉ sinh muộn hơn cô vài phút, trên đầu cô cũng đang đội một cái.
Cô rất thích hai người em trai này, có lẽ cô và Tạ Nhiên ở trong bụng mẹ cùng ăn cùng ngủ chín tháng, cô luôn cảm thấy thân thiết với Tạ Nhiên.
"Chị, em xin lỗi, quên mua quà cho chị rồi."
Tạ Nhiên hơi áy náy, hắn quên thật, dù sao cũng lâu lắm rồi không tổ chức sinh nhật.
Tạ Thiền không thèm để ý, kéo cánh tay em trai đi vào trong nhà, "Sau này bù."
Một nhà bốn người ngồi xuống trước bàn, có cá có thịt, ở giữa là một chiếc bánh kem xiêu xiêu vẹo vẹo, có vẻ như Tạ Thiền tự tay làm.
Vương Tuyết Tân xách hai tá bia tới, đặt trước mặt mỗi người một chai.
"Con mới mười bảy tuổi."
Lần trước Tạ Thanh Ký uống rượu phạm phải sai lầm, lần này có đánh chết cậu cũng không uống, tìm cái cớ sứt sẹo gạt Vương Tuyết Tân, Tạ Nhiên cũng không uống, nói mình cai rượu, nhưng lại không được may mắn như Tạ Thanh Ký.
Vương Tuyết Tân trừng mắt, vẻ mặt kia cứ như nghe thấy Tây Môn Khánh hoàn lương, bà cả giận nói, "Lừa ai đấy, mày mẹ nó suốt ngày chỉ biết nói xạo, Tạ Nhiên mày nói không uống rượu không hút thuốc quả thực là..."
Mắng được một nửa thì im bặt, bà chợt nhớ ra hôm nay cũng là sinh nhật của Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên và Vương Tuyết Tân đều là người có tính tình nóng nảy, nhất là sau khi Tạ Nhiên bắt đầu làm cái nghề này, hai mẹ con đã nhiều năm không nói chuyện hòa thuận với nhau, chuyện cãi nhau thì như cơm bữa, mỗi lần đều do hàng xóm sát vách đến gõ cửa nói họ có thể nhỏ giọng chút không mà kết thúc.
Vương Tuyết Tân nhất thời không thay đổi được, máu dồn hết lên mặt, nhưng vẫn cắn răng cố nở nụ cười.
"Được rồi, không uống thì không uống, hôm nay là sinh nhật mày với Tạ Thiền, mẹ nghe theo mày hết, chao ôi? Nổi gió rồi, hình như chưa đóng cửa sổ."
Tạ Nhiên và Tạ Thiền đều đang nhịn cười, không vạch trần bậc thang Vương Tuyết Tân tự tạo ra cho mình, thằng con ngoan Tạ Thanh Ký thì giúp Vương Tuyết Tân chia đũa, gỡ màng bọc thực phẩm.
Tạ Thiền đưa cho hắn một cái hộp nhỏ bằng gỗ thơm, Tạ Nhiên nhận lấy, bên trong chữa một chuỗi tràng hạt.
"Ba người tụi chị chuẩn bị quà sinh nhật riêng cho em đấy, chuỗi tràng hạt này được đại sư khai quang rồi, phù hộ em sống lâu trăm tuổi, ý tưởng này do mẹ gợi ý, chùa do chị chọn, tràng hạt là Tiểu..."
Tạ Thanh Ký đột nhiên lên tiếng, "Chị, nến ở đâu vậy, sao em không tìm thấy."
Tạ Thiền đang nói giữa chừng thì bị cắt ngang, vội vàng đứng dậy đi tìm nến.
Tạ Nhiên không chú ý, từ khi nghe được bốn chữ "Sống lâu trăm tuổi" hắn đã bắt đầu nghẹn ngào, hắn thể nào cũng phụ ý tốt này của Tạ Thiền. Tạ Thiền và mẹ càng quan tâm hắn, càng chiều theo hắn, trong lòng hắn càng cảm thấy áy náy, chỉ cảm thấy hai chữ này do hai người nói ra lại giống một câu cười nhạo hoặc châm chọc hơn.
Người vốn nên sống lâu trăm tuổi là mẹ và chị hắn mới đúng.
Vương Tuyết Tân ngồi xuống, lấy chuỗi tràng hạt ra đeo lên cho hắn, ngữ khí gượng gạo nói, "Không được tháo xuống đấy có nghe chưa, không biết có hữu dụng không, ít nhiều gì cũng là mong muốn, ai biết mày suốt ngày làm gì bên ngoài, đây là em trai mày..."
"Mẹ, dao cắt bánh kem đâu rồi?"
Nếu là Tạ Nhiên ngắt lời lúc bà hiếm khi dịu dàng bày tỏ tình cảm, có lẽ lúc này đao đã chém xuống trước mặt Tạ Nhiên, nhưng người lên tiếng là Tạ Thanh Ký, Vương Tuyết Tân không cả giận tí nào, chỉ đành đứng dậy đi tìm dao.
Cảm giác thô ráp khi mẹ v**t v* vẫn còn lưu lại trên tay, bà quanh năm chuyển thùng giấy, cưỡi xe ba bánh đi nhập hàng quanh năm suốt tháng, vết chai trên tay bà ngày một dày hơn, mỗi lần lấy tay xoa mặt Tạ Thiền, mặt con gái đều bị xoa tới đỏ lên.
Tạ Nhiên muốn thời gian dừng lại ở giây phút này biết nhường nào.
Có hai loại nến, một loại là số và một loại là cây bình thường, Tạ Nhiên không muốn mất công, nói cắm một cây "2" với một cây "4" là được.
Vương Tuyết Tân đập bàn phản đối, nói phải cắm từng cây nến lên mới có ý nghĩa kỷ niệm, kết quả hai mươi bốn ngọn nến cắm đầy trên bánh kem, khí thế bừng bừng, khéo một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bừng ngọn lửa.
Bốn người đều kinh hãi, sợ bất cẩn dẫn đến hỏa hoạn, Vương Tuyết Tân gượng gạo thúc giục, "Hai đứa mau ước đi."
Tạ Thiền buồn lo vô cớ, "Thế đến khi ba mươi tuổi phải làm sao bây giờ, có muốn cũng không cắm nổi, sang năm vẫn phải cắm nến con số thôi, không thể cứ chiều theo mẹ mãi được."
Tạ Nhiên mỉm cười nhìn Tạ Thiền đang nhắm mắt cầu nguyện, thầm nghĩ sang năm hai người làm gì ồn ã như vầy.
Hắn chắp tay, nhắm mắt lại, chuỗi tràng hạt dưới ánh nến hiện ra cảm giác cổ xưa, Tạ Nhiên ước mà không giống đang ước, mà giống đang sám hối hơn, hắn nghiêm túc nói, "Hy vọng thời gian có thể quay ngược."
Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền đều cảm thấy cực kỳ khó hiểu với điều ước này của Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký đứng ở bên cạnh lại đột nhiên nhìn về phía hắn.
Tạ Nhiên mở mắt ra, hai chị em hít một hơi dài, cùng nhau thổi tắt hai mươi bốn ngọn nến.
Tạ Nhiên mệt tới nỗi quai hàm tê dại, cố tình thở hồng hộc nói, "Tiếp theo là tới sinh nhật ai nhỉ? Đừng nghe lời mẹ nữa nhé, còn sinh nhật gì nữa, đừng nói thổi nến, hít xong hơi này đã ngất đi rồi ấy."
Vương Tuyết Tân đỏ mặt,đang tính mắng mỏ , Tạ Nhiên lại vừa cười vừa sáp lại gần, khom lưng ôm lấy bà.
Cằm của hắn tựa lên vai Vương Tuyết Tân, hai người tai kề tai, Tạ Nhiên khẽ nói, "Cảm ơn mẹ, mẹ phải sống lâu trăm tuổi nhé."
Hắn buông tay, đi về phía Tạ Thiền, Tạ Thiền mỉm cười dang tay, chủ động ôm lấy hắn.
"Chị, sinh nhật vui vẻ, chị cũng phải sống lâu trăm tuổi đấy."
Tạ Nhiên buông chị gái ra, do dự đi về phía Tạ Thanh Ký, cảm thấy mọi người trong nhà đều được ôm một lần, bây giờ bỏ qua Tạ Thanh Ký trông có vẻ rất kỳ lạ. Nến đã bị thổi tắt nhưng chưa kịp bật đèn, chỉ còn đèn phòng bếp sáng, ánh sáng lờ mờ hắt vào phòng khách, chiếu sáng một nửa khuôn mặt Tạ Thanh Ký, tôn lên vẻ sắc sảo của cậu, vừa nhìn đã thấy không dễ gần.
Tạ Nhiên muốn đấm lên bả vai Tạ Thanh Ký hoặc vỗ lên cánh tay cậu như anh em bình thường, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Thanh Ký đang nhìn hắn. Hắn bỗng nhớ đến ngày đó Tạ Thanh Ký đến phòng làm việc của hắn, hắn muốn tháo cặp sách xuống giúp đối phương, Tạ Thanh Ký lại cảnh giác giữ chặt tay hắn, cảnh cáo hắn đừng đụng vào.
Tạ Nhiên chán nản dừng trước mặt em trai, nghĩ thôi vậy, khéo lát nữa Tạ Thanh Ký trực tiếp vật hắn xuống đất mất.
Đúng lúc này Vương Tuyết Tân lên tiếng.
Bà như vừa mới hoàn hồn từ cái ôm hiếm có kia, lẩm bẩm, "Thằng oắt này suốt ngày không nói chuyện đàng hoàng, cứ như mày đang để lại lời trăn trối vậy, thật là, trong nhà gì mà tối thui vậy."
Điều này cho Tạ Nhiên một cái cớ chính đáng để trốn tránh, hắn đang tính tiếp lời Vương Tuyết Tân nói để hắn đi bật đèn, Tạ Thanh Ký đứng phía sau lại đột nhiên đưa tay kéo lại, ôm hắn từ đằng sau.
Cái ôm thoáng qua, nhưng cũng đủ để bao bọc hoàn toàn Tạ Nhiên, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng đã buông ra. Tạ Nhiên thấy dường như mình xuất hiện ảo giác, nhưng vừa rồi thực sự có gì đó cấn vào lưng hắn.
Hình như Tạ Thanh Ký đeo vòng cổ.
Trên người em trai hắn có một mùi đặc biệt, là mùi đề thi và mùi mực bút máy trộn lẫn với nhau.
Thói quen và hành động của Tạ Thanh Ký cũng bảo thủ như tư tưởng của cậu, viết chữ chỉ dùng bút máy, hai năm trước còn để lọ mực nước trong cặp, sau đó có lần bị vẩy mực lên quần mới để lọ mực nước ở nhà, chuyện phải làm trước khi đi ngủ mỗi tối là hút đầy mực bút máy.
"Tách", đèn phòng khách sáng lên.
Tạ Nhiên gần như là lập tức quay đầu lại, trầm mặc nhìn về phía Tạ Thanh Ký.
Tạ Thanh Ký tỏ vẻ thản nhiên, bình tĩnh đáp, "Chúc anh sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi."
Vương Tuyết Tân quay đầu, thấy bầu không khí hai anh em hơi kỳ lạ, bà nhướng mày mắng, "Hai đứa đứng đó nhìn nhau âu yếm làm gì, mau tới ăn cơm đi! Cơm nước xong đi ngủ, sang mai em trai mày còn phải đến trường đấy."
Tạ Nhiên hoàn hồn, vội vàng ngồi xuống cùng Tạ Thiền cắt bánh ngọt.
Hắn lơ đãng suốt bữa cơm, cố gắng kiềm chế không nhìn Tạ Thanh Ký, đến cuối bữa, Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền đã uống hơi nhiều.
Sau khi uống say chửi bới ba họ là thói quen của bà Vương Tuyết Tân, khó hiểu là lần nào chửi cũng phải ôm Tạ Thanh Ký, vừa chửi vừa khóc, chửi được nửa chừng Tạ Nhiên không chịu được nữa muốn chạy trốn, để người mẹ mượn rượu làm càn cho Tạ Thanh Ký, mình thì bế Tạ Thiền uống say rượu về phòng.
Hắn đặt Tạ Thiền lên giường, lúc định rời đi thì đột nhiên bị túm lại.
"Nhiên Nhiên..."
Tạ Nhiên quay đầu lại, Tạ Thiền say khướt, sắc mặt đỏ bừng.
"Có phải gần đây em gặp phải chuyện gì không? Chị cũng không biết tại sao, chỉ là cảm thấy em không vui lắm."
Không biết đây có phải là cảm ứng đặc biệt giữa cặp song sinh không, hắn và Tạ Thiền từ nhỏ đã vậy, có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương trước người khác một bước.
Năm đó lúc Tạ Thiền chết là đêm khuya, Tạ Nhiên đang ngủ thì đột nhiên bừng tỉnh, hắn bỗng trở mình ngồi hẳn dậy, Tạ Thanh Ký bị hắn đánh thức hỏi hắn làm sao vậy, Tạ Nhiên không diễn tả được cảm giác lo lắng bỗng nhiên xuất hiện này, còn tưởng là nằm mơ.
Hai người ngủ tiếp chưa được một tiếng thì nhận được điện thoại của anh rể, anh rể ở đầu dây bên kia khóc không thành tiếng, anh ta nói Tạ Thiền mất rồi.
"Không có, chỉ là mệt quá thôi." Tạ Nhiên cười xoa đầu Tạ Thiền, lại dém chăn giúp cô, thuận miệng hỏi, "Gần đây chị với anh rể thế nào?"
Tạ Thiền xấu hổ trốn vào trong chăn, nhỏ gióng nói, "Phiền chết đi được, nhắc tới anh ấy làm gì, em cố tình đúng không."
Tạ Nhiên ân cần tắt đèn giúp cô. Phòng của hắn và Tạ Thanh Ký chỉ có một cái giường, bởi vậy Tạ Nhiên không dám ngủ lại, hắn định về tiệm, lúc đi ngang qua phòng khách chợt nghe thấy tiếng nôn mửa phát ra từ nhà vệ sinh, Vương Tuyết Tân nôn mãi không ngừng, mỗi lần có cơ hội đều mắng chửi chồng trước, Tạ Thanh Ký đang chăm sóc bà.
Tạ Nhiên không quấy rầy, nhẹ nhàng đóng cửa nhà lại.
Hắn bắt xe taxi về tiệm, đi được nửa đường thì đàn em gọi điện thoại tới, bảo đại ca đến, kêu hắn quay lại một chuyến.
"Có chuyện gì vậy?"
Tên đàn em dừng lại một chút rồi ngập ngừng nói, "Đại ca bảo anh về 'Thay pin'."