---
Kiếp trước, Tạ Nhiên làm xằng làm bậy, có ý tốt nhưng lại làm hỏng việc, kiếp này thật sự không dám nữa.
Cũng may bản thân Tạ Thanh Ký cũng không hề thua kém, tâm lý vững hơn rất nhiều, trở thành lớp trưởng của lớp chạy nước rút, nhờ có em trai, đây là lần đầu tiên Tạ Nhiên họp phụ huynh được ngồi ở hàng ghế đầu của sân trường, hắn cảm thấy rất lạ lẫm.
Lão Nhậm đứng bên cạnh hắn, cái đầu trọc không ngừng đổ mồ hôi, cảnh giác nhìn Tạ Nhiên.
Ông ấy đã được đồng nghiệp nhắc mấy câu, nói năm ấy Tạ Nhiên trong lớp họ học hành hư hỏng, hình như đi theo một đại ca nào đó thu tiền bảo kê, tốt nghiệp cấp ba thì trở thành một tên lưu manh, không chừng sau này còn vào nhà đá. Sau khi nghe xong Lão Nhậm cũng hùa theo, nói từ hồi còn đi học ông ấy đã thấy Tạ Nhiên không phải học sinh an phận gì, lòng dạ không ngay thẳng, sau này khó có tiền đồ.
Hôm nay gặp mặt, Lão Nhậm có phần bị khí chất của Tạ Nhiên dọa, nghĩ đây đâu phải một tên lưu manh, rõ ràng là một tên đầu sỏ xã hội đen, xem ra giới giang hồ thăng chức nhanh hơn làm giáo viên nhiều.
Kiếp trước, Tạ Nhiên hai mươi bốn tuổi mặc âu phục trông giống vệ sĩ, nhưng Tạ Nhiên của kiếp này cũng hai mươi bốn tuổi, bên trong lại ẩn chứa một tâm hồn ba mươi tuổi điềm tĩnh, hiểu biết sâu rộng, vẻ ngoài và khí chất vốn đã không bị quần áo định nghĩa hay giới hạn nữa.
Tuy Tạ Nhiên không nhìn về phía Lão Nhậm nhưng hắn biết ông ấy đang nhìn mình, bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ vừa kinh sợ, vừa chột dạ của Lão Nhậm và hắn ở kiếp trước khi cùng đứng trên hành lang của lầu hai nhìn xuống.
Hắn thấy vừa thân thiết vừa thú vị, muốn chọc cười ông ấy mấy câu, vừa nghĩ đã thấy không ổn, kiếp này ông ấy là thầy chủ nhiệm của Tạ Thanh Ký, không chọc tức ổng nữa vậy.
Hễ chuyện gì liên quan tới Tạ Thanh Ký, Tạ Nhiên đều có sự e dè.
"Co chân lại đi." Tạ Thanh Ký ngồi bên cạnh đọc giấy tuyên truyền, bỗng nhiên bình tĩnh nói, cậu không ngẩng đầu, cũng không ngó lấy một cái đã biết Tạ Nhiên lại duỗi cái chân dài lên hàng ghế trước mặt.
Phụ huynh ngồi hàng trước khó nói, thấy Tạ Nhiên trông không dễ chọc nên chỉ đành liên tục quay lại, ám chỉ bằng mắt.
Tạ Nhiên ngoan ngoãn thu chân lại, thế nhưng sân trường nhỏ, người lại đông, khoảng cách giữa các ghế cũng rất nhỏ, Tạ Nhiên vừa co chân lại là phải ngồi thẳng người, kề sát chân với Tạ Thanh Ký. Hắn hơi mất tự nhiên, nhưng Tạ Thanh Ký lại tỏ ra rất bình tĩnh, hệt như lúc khuyên Tạ Nhiên về nhà ăn cơm tối đó, coi sự "tiếp xúc thân mật" kia là ngoài ý muốn, quên từ lâu rồi.
Nhưng Tạ Nhiên không làm vậy được, sự để ý, quan tâm của hắn dành cho Tạ Thanh Ký đã trở thành một thói quen, hắn luôn dõi mắt theo cậu, canh cánh trong lòng, chỉ ở bên cậu mà không làm gì cả, tựa như có thể ngửi thấy mùi hương trên người Tạ Thanh Ký.
"Đã quyết định học ngành gì trường nào chưa?"
Tạ Nhiên làm ra vẻ bình tĩnh mà lật sổ tay, vờ như mình chẳng để ý chút nào, chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Tạ Thanh Ký không lập tức trả lời, qua hồi lâu cậu mới chân thành nói, "Chắc là sẽ thi vào Bắc Kinh, ngành học vẫn đang cân nhắc, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ học chuyên ngành vật lý học."
Tạ Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, giống với dự tính của hắn, kiếp trước Tạ Thanh Ký cũng muốn thi vào trường ở Bắc Kinh, nhưng điểm thi đại học không đậu ngành này nên mới chọn học lại, cuối cũng không biết tại sao lại ghi danh vào trường cảnh sát.
Nguyên nhân gốc rễ của việc thi rớt là do mối quan hệ giữa hai người biến đổi khiến cậu phân tâm, không vào được lớp chạy nước rút chỉ là điềm báo của sự khởi đầu, nếu kiếp này tư tưởng của Tạ Thanh Ký không bị ảnh hưởng, có lẽ thi đại học sẽ không có bất trắc gì.
"Được, học chăm chỉ nhé, chuyên ngành vật lý học tốt đấy, sau này làm nghiên cứu, ngày nào cũng ở trong phòng thí nghiệm, cũng an toàn."
Lão Nhậm đứng gần đó nghe lén, vẻ mặt dần trở nên vi diệu, kinh ngạc liếc nhìn Tạ Nhiên, cảm thấy hắn thật kỳ cục. Nếu con cái ông ấy nói muốn học vật lý học, chắc chắn ông ấy sẽ thấy cực kỳ tự hào, phản ứng của Tạ Nhiên lại là học vật lý học rất an toàn! Lý do gì thế không biết.
Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm tờ tuyên truyền đặt trên đùi, dường như muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, thầy hiệu trưởng hói đầu vừa kết thúc bài phát biểu trên sân khấu bỗng nhiên chỉ đích danh, kêu học sinh đứng đầu trong đợt thi chia lớp lần này của ban xã hội và ban tự nhiên lên sân khấu phát biểu.
Tạ Nhiên sửng sốt, hắn không biết còn có phân đoạn này, kiếp trước, lần động viên thi đại học mỗi năm một lần của học sinh lớp mười hai này bị gián đoạn bởi sai lầm do hắn và Lão Nhậm gây ra, thầy hiệu trưởng xui xẻo bị quả táo hắn mang đến đập trúng đầu, chưa phát biểu xong, hội động viên lần đó cũng không tiếp tục nữa.
Người thi đứng đầu ban xã hội là một cậu trai mập mang kính, trông hơi vụng về, phụ huynh của cậu ấy vỗ tay như điên, những người xung quanh không kiềm chế được mà nhìn cậu ấy với ánh mắt ganh tị.
Trong tràng pháo tay, Tạ Nhiên vừa vỗ tay vừa với cổ ra xem đứng đầu ban xã hội là ai.
Tạ Thanh Ký ngồi bên cạnh hắn cũng đứng lên, bình tĩnh đi về phía sân khấu.
Tạ Nhiên ngừng vỗ tay, ngẩn ngơ nhìn lên sân khấu.
Lão Nhậm ngày càng bất mãn với người làm anh trai như hắn, cho rằng hắn không nể mặt Tạ Thanh Ký, Tạ Nhiên không vỗ tay, ông ấy sẽ cổ vũ cho học trò cưng của mình! Lão Nhậm điên cuồng vỗ tay như sắp nát tới nơi, cứ như người đứng trên sân khấu kia là con trai ruột của ổng vậy!
Tạ Thanh Ký đứng trên bục, lấy bài phát biểu do Lão Nhậm viết cho mình từ trong túi quần ra, không tô vẽ gì mà bắt đầu đọc. Tạ Nhiên nghe được một nửa thì không chịu nổi nữa, đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Lão Nhậm bất mãn ngăn lại, chất vấn, "Cậu đi đâu đấy? Người đứng trên bục là em trai cậu, cậu không thể gác công chuyện qua một bên, nghe em ấy phát biểu hết à?"
Tạ Nhiên cười nói, "Thầy ơi, em muốn hút điếu thuốc."
Mỗi lần Tạ Nhiên gọi ông là thầy, Lão Nhậm liền thấy nhức răng, nhớ về chuyện cãi nhau với Tạ Nhiên hồi còn là học sinh, chỉ đành buông tay. Hơn nữa từ lúc Lão Nhậm nhìn thấy Tạ Nhiên, ông ấy cứ cảm giác cảnh giác không thể lý giải, luôn cảm thấy đến gần Tạ Nhiên sẽ mang đến bất hạnh.
Tạ Thanh Ký đứng trên bục chú ý tới khúc nhạc đệm ở bên này, ánh mắt cậu rời khỏi bài phát biểu, vừa đọc vừa dõi theo bóng lưng rời đi của Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên đi đến cái cây xa nhất trong sân trường, đứng ở đó, hai tay nhét vào túi quần tìm thuốc, hắn không có ý định hút, nhưng vẫn hút một điếu theo thói quen.
Thật ra hắn đã cai thuốc từ lâu rồi, vẫn là công lao của Tạ Thanh Ký.
Khi Vương Tuyết Tân mất, Tạ Thanh Ký học năm nhất đại học, mẹ già mất, gia đình này cũng tan vỡ, Tạ Thiền cưới bạn trai chuyển tới vùng khác sống, lúc đó ba hắn kiếm được nhiều tiền nên mua cho Tạ Thanh Ký một căn hộ thông tầng, khi tiêu hết tiền, ông lại làm chuyện mỗi lần cãi nhau với Vương Tuyết Tân đều nhắc đến, thật sự đi tu.
Sau này Tạ Nhiên cũng mặt dày mà dọn vào ở.
Tạ Thanh Ký nói có thể vào ở, nhưng nếu hút thuốc cậu sẽ không l*m t*nh với hắn nữa.
Điều này như bắt chẹt mạch máu của Tạ Nhiên, hắn có thể không hút thuốc nhưng không thể không l*m t*nh, Tạ Thanh Ký này quả thật nói được làm được. Nhưng về sau, khi Tạ Nhiên chịu quá nhiều áp lực hoặc tâm trạng không tốt sẽ hút một điếu, hút xong Tạ Thanh Ký cũng chẳng nói gì, ba lần bảy lượt bị Tạ Nhiên ép lên giường.
Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh của Tạ Thanh Ký xuyên qua mi-crô truyền tới mọi ngóc ngách trong trường, Tạ Nhiên có trốn xa hơn nữa cũng nghe không sót chữ nào. Hắn nhìn chàng trai trẻ đẹp cao ráo trên sân khấu, tựa như có thể nhìn thấy Tạ Thanh Ký của 6 năm sau.
Nếu không do Tạ Nhiên, cuộc đời của Tạ Thanh Ký sẽ thuận buồm xuôi gió hư vậy.
Cậu nên giống như thế này, khi mười bảy tuổi mặc đồng phục trường, thành tích xuất chúng, đứng trên sân khấu phát biểu, được mọi người nhìn mà hâm mộ. Một năm sau thi vào trường đại học lý tưởng, học một chuyên ngành yêu thích, cậu có thể sẽ yêu đương với một cô gái cùng trường, cũng có thể kết hôn sau mấy năm tốt nghiệp. Khi hai mươi bảy tuổi mỗi ngày đều lặp lại những thí nghiệm khô khan, lễ tết thì đưa vợ về nhà, nếu không có hắn, mẹ và Tạ Thiền chắc chắn sẽ sống tốt. Lúc ăn cơm tất niên ở năm ba mươi tuổi, con cái của hai chị em sẽ tụ tập với nhau, vợ của Tạ Thanh Ký và Tạ Thiền sẽ chơi mạt chược với Vương Tuyết Tân.
Dường như mọi chuyện xảy ra đều đang ám chỉ rằng Tạ Nhiên không nên yêu Tạ Thanh Ký.
Không có Tạ Nhiên, Tạ Thanh Ký vẫn sống tốt, mẹ và chị hắn cũng vậy.
Tạ Nhiên đem hết thảy ngọn nguồn của bi kịch đổ lên đầu mình, hắn cảm thấy buồn phiền, lại nhớ đến khoảnh khắc nhảy xuống biển, cảm giác vũng vẫy vì không thở nổi khi bị nước biến cuốn lấy, hắn cúi đầu xuống thì thấy chuỗi tràng hạt trên cổ tay mà cả nhà đã tặng hắn lúc sinh nhật.
Nhưng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm, phả hơi thuốc ra, thầm nghĩ mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc thôi, hắn không muốn sống tới lúc Tạ Thanh Ký có vợ, có con, có một chiếc giường ấm áp.
Hắn ngồi trở lại ghế, trong lòng chất chứa cảm tưởng số mệnh đã được định sẵn.
Nửa sau của buổi lễ động viên, Tạ Thanh Ký và Tạ Nhiên không trao đổi gì nữa, lúc kết thúc hai người đi ra ngoài, Tạ Nhiên định mua gì đó gói mang về, Tạ Thanh Ký lên đại học mới biết nấu ăn, Vương Tuyết Tân thì đi du lịch rồi, Tạ Thiền đau bụng kinh thì là người tàn tật cấp hai.
Tạ Văn Bân đang đợi cổng trường, mồ hôi nhễ nhại vì nắng, trước khi chết hắn muốn đến thăm ông ấy lần cuối, khổ nỗi ngọn núi mà Tạ Văn Bân đi tu quá xa, đi đi về về hết hai ngày chưa nói, ngôi chùa đó còn ở tận trên đỉnh núi, không có cáp treo, leo lên đó mệt không khác gì một con chó.
Tạ Nhiên bỏ cuộc ngay, trước khi chết không cần phải giày vò nhau làm gì, lúc ấy hắn thật sự không muốn sống thêm ngày nào nữa, ngay cả sinh nhật của Tạ Thanh Ký hắn còn không thiết tha gì, huống hồ là tốn mất hai ngày đi gặp người cha già đã đoạn tuyệt quan hệ trước khi xuất gia.
Kiếp này, nếu không gặp được Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền hắn cũng chết từ lâu rồi.
Có lẽ từ khi hắn bắt đầu có ký ức, Vương Tuyết Tân hở ra là mắng Tạ Văn Bân, cộng thêm tính cách của chính ông khiến Tạ Nhiên chẳng có chút kính trọng nào với ba mình, cảm thấy bất cứ ai cũng có thể mắng ba mình.
Ba cha con tìm một quán ăn, Tạ Văn Bân nhiệt tình mở thực đơn ra.
"Muốn ăn gì thì gọi nấy, mấy ngày trước ba vừa nhận tiền nhuận bút, biết Tiểu Tạ thi vào lớp chạy nước rút nên muốn đưa các con tới ăn mừng, uống đi, sao lại không uống? Đây không phải thứ bọn con thích uống nhất sao?"
Ông đưa hai chai nước cam đến trước mặt hai anh em.
Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký ngồi đối diện nhìn nhau theo bản năng, đều cảm thấy hơi bất lực, hiểu biết của Tạ Văn Bân về sở thích của họ dường như vĩnh viễn dừng lại ở khi họ bốn năm tuổi.
Cả hai không uống nước cam nữa từ lâu rồi.
Tạ Thanh Ký đã bắt đầu uống trà từ khi lên trung học, Tạ Nhiên vẫn luôn uống bia.
Tạ Văn Bân dường như nhận ra sự ngượng ngùng, hơi mất mất tự nhiên mà tháo kính xuống lau mồ hôi trên trán.
Tạ Nhiên khoanh tay ngồi đó, hoàn toàn không có ý muốn uống nước, nhìn ba hắn, nghĩ rằng người đàn ông này thật sự rất hèn nhát, thật đáng thương, phải đợi Vương Tuyết Tân đi du lịch rồi mới dám tìm đến.
Hình như Tạ Thanh Ký cũng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc cậu vẫn nể mặt ông hơn Tạ Nhiên, lặng lẽ mở nắp chai ra.
Chiếc quạt trần trong cửa tiệm ăn nhỏ quay vù vù trên đầu, mang theo những luồng khí nóng, bàn ăn phủ dày một lớp dầu, khi bước đi trên sàn vẫn có cảm giác dinh dính khi nhấc chân lên.
Tạ Nhiên nhìn ba mình bằng ánh mắt hơi lạnh nhạt.
Tạ Thanh Ký ngửa đầu uống đồ uống, mồ hôi chảy dọc theo yết hầu theo động tác nuốt xuống của cậu.