Edit: nammogiuabanngay
---Trong bóng tối, Tạ Nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng thứ còn đau hơn cả là bụng dưới, hắn nghĩ, thì ra đây là cảm giác của chết chóc.
Bên tai ù đi, hơi thở nặng nề, tiếng r*n r*, càng kỳ lạ hơn là tiếng chơi mạt chược, Tạ Nhiên phát cáu, phiền chết đi được, đúng là chết cũng không để người ta chết yên ổn.
Mí mắt hắn như bị ai đó dùng tay kéo mở ra, hắn đành mở mắt ra nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.
Điều ngạc nhiên này không phải chuyện đùa, không gian chật hẹp tối tăm mang theo mùi tanh của đất không hề xuất hiện, ngược lại là một gian phòng ngủ hắn quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
Giữa buồng ngủ đặt một chiếc giường đôi, là giường cưới lúc ba mẹ hắn kết hôn, sau này ba mẹ ly hôn, mẹ hắn dọn tới đây. Hắn và Tạ Thanh Ký còn có một người chị tên là Tạ Thiền, là chị em sinh đôi với Tạ Nhiên, chỉ sinh sớm hơn hắn vài phút.
Tạ Thiền và mẹ ngủ chung, hắn và em trai ngủ chung một phòng.
Mẹ hắn thiên vị lại còn bủn xỉn, nói con gái lớn rồi có bí mật của mình, không tiện ngủ chung giường với người lớn, nhất quyết không đổi giường đơn lại cho hai anh em, để họ ngủ giường đôi này.
Tạ Nhiên không muốn, nói thế con không có bí mật chắc? Kết quả bị mẹ hắn dùng nắm đấm trấn áp, nói mày thì có bí mật gì chứ, đi chuyển giường cho chị mày ngay.
Hắn quả thực có một bí mật.
Sau đó, ngày đầu tiên mẹ hắn phát hiện ra bí mật này, bà liền hối hận vì đã chẳng làm như vậy, giận tới nỗi khóc lóc trên đường.
Mẹ hắn thường xuyên đau đầu, mượn cớ sai khiến hai anh em làm việc, ngày đó bà hùng hổ bước tới, giơ rìu lên bổ cái giường này ra, vừa bổ vừa chửi, Tạ Nhiên sợ tới nỗi không dám về nhà suốt ba tháng liền.
Đẻ con trai không có lỗ đít với người khác mà nói là lời nguyền rủa, nhưng với mẹ hắn mà nói lại biến thành lời chúc phúc tốt đẹp.
Tạ Nhiên không thể tin nổi, khiếp sợ mà chậm rãi nhìn khắp căn phòng.
Có thể láng máng nhìn thấy một góc hộp đựng đồ dưới gầm giường, bên trong đựng truyện tranh thiếu nữ mà Tạ Thiền dành tiền tiêu vặt mua hồi trung học; ghế sô pha ở góc tường còn lưu lại vết bị thuốc lá làm cháy, là lần đầu tiên hắn trốn trong phòng học cách hút thuốc gây ra; những thứ trên bàn càng làm hắn không thể tưởng tượng nổi, trên đó có một chiếc Nokia đang sạc pin, bốn con số "2012" trên lịch khiến hắn thấy mà phát hoảng.
Tạ Nhiên nhìn chằm chằm nó.
Tiếng chơi mạt chược vang lên ngoài cửa tầng một, mẹ hắn chơi thắng được tiền, cười khoái chí, bảo Tạ Thiền xào bài.
Tạ Nhiên còn chưa kịp nhận ra bất cứ thứ gì từ cảnh tượng như cách cả cuộc đời này, đầu của hắn lại bắt đầu đau nhức, lúc này hắn mới giật mình nhận ra tiếng r*n r* ban nãy nghe thấy lại do bản thân phát ra.
Trong bóng tối, một bóng người loạng choạng trên sàn nhà, khó khăn lắm mới đứng lên được.
Tư thế đứng của người nọ vô cùng kỳ quái, hình như bị người khác trói hai tay ra sau lưng, chỉ có thể quỳ trên sàn nhà trước, rồi mới từ từ đứng lên, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng Tạ Nhiên cố ý thay trước khi chết.
Tạ Nhiên ngừng lại, thử hỏi: "Tạ Thanh Ký?"
Người nọ bước lên trước một bước, đi tới nơi ánh trăng bên ngoài cửa sổ có thể chiếu sáng.
— Là Tạ Thanh Ký mười bảy tuổi, vẫn còn ngây ngô, không chịu thua thiệt.
Lồng ngực cậu cứ phập phồng, gương mặt đỏ bừng, áo sơ mi trắng trên người nhăn nhúm, cũng không biết quần bị kẻ nào xé rách, một đoạn d**ng v*t to dài vẫn đang c**ng c*ng, nặng trĩu giữa háng.
Sự ngay thẳng, chính trực của cảnh sát nhân dân sự bị lúc này đã được Tạ Thanh Ký thể hiện vô cùng sinh động, dù là dáng vẻ bị người ta chà đạp tới hỏng nhưng cậu vẫn cau mày, cắn răng, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống, nhìn chằm chằm Tạ Nhiên.
Cuối cùng Tạ Nhiên cũng tin rồi.
Sau khi hắn nhảy xuống biển tự sát lúc ba mươi tuổi lại có thể trùng sinh về lúc hai mươi bốn tuổi, ngày mà lần đầu tiên hắn lên giường với em trai ruột.
Tạ Nhiên vô thức lùi về sau, sợ Tạ Thanh Ký lại tiến lên đá hắn thêm phát nữa. Cuối cùng hắn cũng nhớ ra tại sao đầu mình lại đau, không phải vì lúc 30 tuổi đập đầu vào mặt biển, mà bởi vì hắn năm 24 tuổi gan to bằng trời, t*nh tr*ng thượng não, nhân lúc bản thân uống rượu, nhân lúc em trai uống nhầm thuốc đầu óc mơ màng trói cậu lại, khẩu giao cho cậu.
Kết quả bị Tạ Thanh Ký luyện sanda từ khi còn nhỏ đá đập đầu vào tường.
Cú đá này chắc chắn cậu đã dùng lực rất mạnh, bằng không hắn cũng không dính một chưởng này đã ngã xuống nền, coi bộ còn choáng váng trong chốc lát.
Có một số việc khi trải qua một lần nữa, mới phát hiện những chi tiết trước đó bị cố ý xem nhẹ, Tạ Nhiên nghĩ, với định lực này của Tạ Thanh Ký, dù không làm cảnh sát, xuất gia làm hòa thượng đi nữa cũng có thể giơ chân đá người trong thời điểm nguy cấp này.
Tạ Thanh Ký nhà họ từ bé đã là liệt nữ(*).
(*)Liệt nữ, chỉ người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết.
Kiếp trước, cú đá này của Tạ Thanh Ký chẳng những không khiến hắn phân rõ phải trái, ngược lại còn khiến hắn càng thêm tức giận.
Khi đó hắn mới vừa theo đại ca làm việc, là thời điểm hăng hái không ai bì nổi, đến cả tiền học thêm của Tạ Thanh Ký cũng là hắn nộp. Tạ Nhiên khi ấy đắc ý vênh váo, được người người tâng bốc, muốn loại người nào mà chả được, nhưng cứ nhất quyết phải đâm đầu vào em trai ruột.
Năm đó Tạ Nhiên thẹn quá hóa giận, hơi men trong người xông thẳng lên não, hắn nhẫn tâm, nhưng là nhẫn tâm với bản thân, hắn thẳng tay c** q**n ra, tuốt cứng d**ng v*t của em trai, đưa nay ra sau nới lỏng cho mình.
Hắn chống lên bả vai em trai rồi ngồi xuống, ép em trai cắm d**ng v*t vào trong cơ thể mình.
Tạ Thanh Ký không có kinh nghiệm t*nh d*c, lần đầu tiên lên giường với người khác là lần bị anh ruột ép buộc.
Trán cậu nổi đầy gân xanh, nhìn kỹ thì mu bàn tay cũng vậy, cậu cố nén thôi thúc muốn nhấp hông, nằm trên giường như khúc gỗ, hình như da thịt trên người anh trai không giống những người khác, liếc mắt một cái cũng có thể làm ánh mắt cậu bỏng rát, thế nên chỉ đành nhìn lướt qua bả vai anh trai, nhục nhã xen lẫn căm hận nhìn chằm chằm vách tường đối diện.
Ánh mắt kia khiến Tạ Nhiên cảm thấy khó chịu, hắn chỉ có thể giả bộ không để tâm hừ một tiếng, cúi đầu tính hôn cậu.
Kết quả lại bị tránh né thẳng thừng, nụ hôn của hắn rơi xuống vành tai em trai, ánh mắt và tâm trạng của Tạ Nhiên đều lạnh xuống, người càng bình tĩnh lại càng gan dạ, càng gan dạ lại càng không màng tới hậu quả.
Hắn cố ý kề bên vành tai em trai, khẽ r*n r* cho cậu nghe.
Kiếp trước hắn kề bên tai Tạ Thanh Ký, biết rõ còn cố hỏi, "Em không muốn lên giường với anh, vậy tại sao lại cứng đến cỡ này?"
Bây giờ nghĩ lại, Tạ Nhiên cảm thấy khi đó mình quả thật rất khốn nạn, khó trách Tạ Thanh Ký oán hận hắn.
Sắc mặt Tạ Thanh Ký đỏ bừng, bị t*nh d*c giày vò tới nỗi không kìm được mà phát ra tiếng th* d*c.
Tiếng th* d*c này kéo Tạ Nhiên trở về hiện thực, hắn bước về trước, đi qua hệt như kiếp trước, nhưng không đẩy em trai ngã lên giường.
Tiếng hô hấp nặng nề của Tạ Thanh Ký như nổ tung bên tai hắn, Tạ Nhiên không dám nhìn vào mắt cậu, lại càng không dám nhìn lung tung, hắn cởi dây lưng trói chặt trên tay Tạ Thanh Ký ra, lại cẩn thận xoa cổ tay cho cậu, bảo cậu tự mình mặc quần vào.
"Anh uống nhiều, nhận nhầm người rồi, em đừng để bụng nhé."
Tạ Nhiên đỡ em trai lên giường, sau khi đắp chăn xong thì vội vàng ngồi xuống sô pha như tránh lũ, ngón tay vô thức cào lên cái lỗ nhỏ bị thuốc lá làm cháy trên sô pha.
Kiếp trước Tạ Nhiên thô lỗ, ngang ngược, tin vào nguyên tắc tận hưởng niềm vui trước mắt, thích làm theo ý mình, chẳng hề kính sợ trước luân thường đạo lý, nhưng kiếp này hắn không dám làm gì.
Hắn thở dài, lại nghe tiếng mạt chược bên ngoài một lát, dằn xuống thôi thúc vọt ra ngoài nhìn mẹ và chị gái, đột nhiên đứng dậy đi tới bên giường.
Tạ Thanh Ký trầm mặc nằm đó, không biết đang nghĩ gì, chẳng qua là đang cố gắng áp chế hơi thở hỗn loạn.
Một giây sau, hơi thở của Tạ Thanh Ký cứng đờ.
Tạ Nhiên chỉ cảm thấy hoa mắt, cổ tay hắn giơ qua đã bị người ta nắm lấy.
Tạ Thanh Ký mở to hai mắt, lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt cậu hiện lên vẻ căm hận khó tả.
Tạ Nhiên nghĩ thầm, sao cách đối đãi còn không bằng trước kia, kiếp trước tốt xấu gì sau khi xong việc mới bị cậu lườm nguýt, tại sao kiếp này còn chưa làm gì đã bắt đầu rồi?
"Buông ra, anh lau mồ hôi cho em, thuốc này có tác dụng phụ, lát nữa em đi tắm nước lạnh đi, đừng để mẹ nhìn thấy."
Tạ Thanh Ký vẫn im lặng, nắm chặt lấy cổ tay hắn, ánh mắt gần như dán chặt lên người hắn.
Tạ Nhiên có phần buồn bực, sao thằng oắt này lại nhìn hắn bằng ánh mắt đó chứ, song lại nhanh chóng hiểu ra, nếu giết người không phạm pháp, e rằng lúc này Tạ Thanh Ký đã giơ tay đập chết hắn, sau đó thì đập vào tường chứng minh sự trong sạch của mình.
"Đã nói uống nhiều nhận nhầm người sao em còn không chịu tha thứ. Được được được, đợi em bình tĩnh lại rồi tìm anh tính sổ, mau thả anh ra!"
Ngay cả lúc xin tha Tạ Nhiên cũng không dám nhìn vào mắt Tạ Thanh Ký, cơ thể và tay đều giãy ra, hầu kết Tạ Thanh Ký lăn một vòng, mờ mịt nói: "Đi đâu?"
Tạ Nhiên không lên tiếng, nhân lúc Tạ Thanh Ký phân tâm, hắn cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích của cậu.
Hắn bước nhanh tới cửa, vừa hạ chân trái xuống liền bước phải lên, không dám dừng lại một giây nào, dường như dừng lại là không đi được nữa vậy.
Nhưng khi tay hắn đặt lên tay nắm cửa, hắn lại không vội vàng lao ra khỏi cửa mà do dự coi có nên nhìn Tạ Thanh Ký lần cuối hay không.
Nhưng không đợi hắn ra quyết định, sau lưng chợt có một luồng gió vọt qua, hắn còn chưa kịp quay đầu lại đã bị người ta ghì chặt lên cửa.
Mông Tạ Nhiên chợt lạnh, quần bị kéo xuống một cách thô bạo, khiến xương hai bên hông hắn đau rát.
Tiếng th* d*c nóng bỏng trầm đục của Tạ Thanh Ký kề sát.
"Á—!"
Tạ Nhiên đột nhiên hét lên.
Tiếng mắng giận dữ của mẹ hắn vang lên ngoài cửa, "Không ngủ sao, hét gì mà hét! Bà đây giật mình suýt nữa đánh sai bài để người ta hời rồi!"
Tạ Nhiên cắn răng không lên tiếng, đau tới nỗi trước mắt tối sầm, mông hắn bị d**ng v*t của tên súc sinh mất trí Tạ Thanh Ký này đâm vào rồi!