Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 32

edit: Hạ Đắng (nammogiuabanngay)

 

---

 

Vương Tuyết Tân đang ở sau bếp cắt hoa quả, có thể đi ra bất cứ lúc nào, Tạ Thiền đang nằm trên giường lướt điện thoại, vẫn chưa biết tương lai mình sắp phải đối mặt là gì. Lúc này, Tạ Thanh Ký có ảo giác rằng trong nhà chỉ còn hai người họ.

 

Tạ Nhiên lẩm bẩm nhắc lại lần nữa, "Anh không nhận nhầm em thành người khác."

 

Triệu Cao đang ngồi trên bàn trà, trơ mắt nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa hai anh em, rồi nhẹ nhàng nhảy lên, ngái ngủ cuộn mình trên đùi Tạ Thanh Ký. Ti vi vẫn tiếp tục phát lại Xuân Vãn, hai người ngồi đó nhìn nhau trong im lặng, có thể nghe rõ được tiếng hát lạc điệu của Vương Tuyết Tân và tiếng cắt của dao thớt.

 

"Ngay hôm đó anh biết là em, em rất tốt, anh không nhận nhầm em thành người khác, anh cho rằng nói vậy có thể sửa chữa lỗi lầm đã mắc phải."

 

"Hơn nữa anh bảo đảm với em, anh không làm ra chuyện có lỗi với Tạ Thiền, anh với Đường Tư Bác không có chuyện mờ ám, anh chưa từng thích anh ta, cũng không... nhận nhầm em thành anh ta, anh không biết tại sao em lại nói vậy. Trước kia anh với anh ta có chút hiểu lầm đã làm sáng tỏ rồi, anh ta thực sự thích Tạ Thiền, em đừng làm khó anh ta."

 

Vừa nhắc tới Đường Tư Bác, nét mặt Tạ Thanh Ký có chút thay đổi, Tạ Nhiên vội vàng bổ sung, "Thực ra em làm khó anh ta cũng chẳng sao, anh không để tâm, nhưng mà Tạ Thiền để tâm, chị ấy đứng giữa rất khó xử."

 

Hắn chỉ cho rằng Tạ Thanh Ký và mình tràn đầy nghi ngờ và thành kiến với Đường Tư Bác giống nhau, ai dè trọng điểm của Tạ Thanh Ký không đặt người người nọ, mà hỏi ngược lại hắn, "... Là một lỗi lầm sao?"

 

Hai người vẫn duy trì tư thế im lặng ngồi nhìn nhau, gần tới mức Tạ Nhiên gần như có thể nhìn rõ hàng mi của Tạ Thanh Ký, trong con ngươi đen láy của đối phương phản chiếu ra vẻ xoắn xuýt, đau khổ của hắn, Tạ Nhiên nghĩ, thì ra lúc này biểu cảm của mình trông có vẻ dối lòng như vậy sao?

 

Tạ Thanh Ký chợt lạnh mặt, từ câu nói này, cậu có thể đoán ra thái độ của Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên trầm mặc trong phút chốc, cũng hỏi ngược lại, "Lẽ nào không phải ư?"

 

Hắn đã từng chắc như đinh đóng cột, ngạo mạn tới tột cùng nói ra câu "Yêu một người thì có gì sai chứ", nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện, hắn đã không còn sức lực nói ra khi nghĩ đến câu nói này nữa.

 

Ngay sau đó, Tạ Thanh Ký bỗng nhiên bắt lấy bàn tay đang định chạm vào bao thuốc lá của Tạ Nhiên, Tạ Nhiên tưởng Tạ Thanh Ký không cho hắn hút thuốc, nhưng đối phương vẫn nắm lấy không buông, sắc mặt cậu lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay lại rất nóng, cố chấp nắm lấy bàn tay Tạ Nhiên, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay Tạ Nhiên.

 

Hai anh em miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo bởi vì đang nắm tay nhau mà trở nên thân mật tới lạ, phảng phất quay lại những ngày tháng Vương Tuyết Tân qua đời, Tạ Văn Bân xuất gia, Tạ Thiền lấy chồng tới thành phố khác, trong nhà chỉ còn họ nương tựa lẫn nhau.

 

Tạ Thanh Ký cụp mi, giọng khàn khàn, hoang mang chất vấn, "Sao lại là một lỗi lầm?"

 

"Anh bảo em nhìn về phía trước, mong em có thể thử tiếp xúc với nhiều người khác nhau, mong em từng bước tới Bắc Kinh học vật lý học, anh cảm thấy như vậy là tốt cho em, anh luôn lên kế hoạch trước mọi thứ như lẽ đương nhiên, trước giờ chưa từng trao đổi với em, lúc nào cũng anh nói sao thì là thế đấy, trước đây như thế, bây giờ vẫn vậy, anh đã bao giờ nghĩ đến em thực sự muốn gì chưa?"

 

Dường như giây tiếp theo cậu sẽ hôn tới vậy.

 

Tạ Nhiên bị nắm lấy, không còn né tránh Tạ Thanh Ký như trước nữa, trái lại hắn dùng sức nắm lại lấy tay cậu, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, khiến giờ khắc này hắn không thể buông tay đối phương.

 

Tuy cái chết của Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền khiến hắn đau khổ và áy náy, nhưng nỗi đau liên tiếp mất mẹ và chị em không chỉ có mình hắn, Tạ Thanh Ký cũng cùng hắn trải qua tất thảy, thậm chí còn hoang mang bất lực hơn hắn, bởi vì sau khi cậu mất đi hết thảy, ngay cả Tạ Nhiên cũng chết đi.

 

Tạ Thanh Ký mất đi người duy nhất cậu có thể hận, cũng mất đi người duy nhất cậu có thể yêu.

 

Cậu chỉ còn một con mèo bầu bạn, nhưng mèo có thể sống được bao lâu chứ? Đợi Triệu Cao chết, Tạ Thanh Ký thật sự chỉ còn một mình rồi.

 

"Những thứ anh nói đều rất tốt, nhưng không phải là tốt nhất, có hay không cũng không quan trọng, em chỉ muốn cả nhà ở bên nhau, muốn cùng anh..."

 

"Tạ Thanh Ký!" Nhịp tim Tạ Nhiên đập nhanh hơn, đoán ra Tạ Thanh Ký định nói gì nên vội vàng lớn tiếng ngắt lời cậu.

 

Tạ Thanh Ký cố chấp nắm chặt tay Tạ Nhiên, ánh mắt hoang mang trong chốc lát, không hiểu tại sao Tạ Nhiên lại không để cậu nói tiếp, Tạ Nhiên đang sợ hãi ư? Nhưng cậu lại nhanh chóng kiên định, khẽ mím môi, trầm giọng nói: "Tạ Nhiên, em muốn anh sống thật tốt! Cùng..."

 

"Hai đứa lại ăn dưa đi!"

 

Vương Tuyết Tân còn chưa xuất hiện giọng nói đã vang lên, bà vừa dứt lời thì bưng đĩa đi ra ngoài, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký như đột nhiên bừng tỉnh, đồng thời buông tay, mỗi người lùi về một đầu ghế sô pha, cách nhau một khoảng xa.

 

Tạ Thanh Ký bị cắt ngang vô cùng cáu kỉnh.

 

Hôm nay Vương Tuyết Tân mua một quả dưa hấu ruột đỏ trái mùa lớn, trong bếp và phòng khách đều có thể ngửi được mùi dưa hấu tươi mát.

 

Chẳng trách bà và Tạ Văn Bân là vợ chồng, hiểu biết của họ về sở thích của con cái đều dừng ở quá khứ, dường như ấn tượng của ba mẹ với con cái luôn dừng ở thời điểm con trai con gái phụ thuộc vào họ nhất.

 

Mùa hè, dưa hấu luôn được chất thành đống khắp nơi, được nông dân chở vào thành phố bán theo cân. Đợi tới mùa đông, dưa hấu lại trở nên khan hiếm, ở chợ đêm, chủ quầy cầm dao bổ dưa, lớp ruột đỏ bao lấy hạt đen, trong không khí tràn ngập vị ngọt của dưa hấu. Tạ Nhiên khi còn bé còn chưa rướn cổ ngửi đủ, dưa hấu đã bị tách thành miếng, bọc kín trong màng bọc thực phẩm, hương thơm bị ngăn cách hoàn toàn, được niêm yết giá bày bán rõ ràng.

 

Hai chị em Tạ Nhiên và Tạ Thiền thèm tới nỗi ch** n**c miếng, chỉ có Tạ Thanh Ký quay người đi, thích nhưng lại không nhìn, bàn tay mũm mĩm lau đi khóe miệng ướt át, kéo lấy góc áo Vương Tuyết Tân bảo rằng cậu nhóc chẳng thèm ăn tí nào.

 

Vương Tuyết Tân miễn cưỡng mua một miếng, bảo chủ quầy cắt thành ba miếng nhỏ cho mỗi đứa một miếng, Tạ Nhiên nhận lấy, không thèm nhìn mà bẻ một phần đưa cho Tạ Thiền, một phần đưa cho Vương Tuyết Tân.

 

Cậu l**m nước dưa hấu trên tay, khuôn mặt vẫn còn vẻ thèm thuồng.

 

Tạ Thanh Ký bảy tuổi ngửa đầu, nhìn anh trai cao hơn cậu nhóc, lợi hại hơn cậu nhóc với vẻ mặt sùng bái.

 

Vương Tuyết Tân đi về phía này, không để ý tới động tĩnh ở phòng khách, Tạ Nhiên vô thức cầm điều khiển từ xa đổi kênh, nghe Tạ Thanh Ký nói vậy, có phải đã biết chuyện hắn cũng trùng sinh rồi không?

 

Hắn sắp xếp lại mọi chi tiết trong đầu, nhớ lại từng lời nói và hành động mình đã làm trước mặt đối phương, xác thực rằng trừ đêm đó cố tình nói câu Tạ Thanh Ký từng nói để chọc tức cậu và trêu chọc Tạ Thanh Ký rằng đừng đi làm cảnh sát mà đi làm đặc vụ vào buổi sáng sau khi về từ bệnh viện ra, hắn chưa từng để lộ ra sơ hở nào.

 

Chỉ dựa vào hai điểm này, Tạ Thanh Ký không có cách nào kết luận rằng hắn là Tạ Nhiên của kiếp trước.

 

Vương Tuyết Tân bưng dĩa trái cây đặt xuống trước mặt họ, liếc ti vi một cái, nhíu mày cả giận nói: "Làm gì đấy Tạ Nhiên, con không xem thì để em con xem, sao cứ chuyển kênh suốt thế?"

 

Bên cạnh đĩa trái cây có hai chiếc nĩa nhỏ, Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký đồng thời giơ tay, vô thức đưa nĩa cho đối phương.

 

Vương Tuyết Tân bưng đĩa trái cây còn lại đi về phía phòng Tạ Thiền, trước khi đi còn lẩm bẩm, "Hai anh em tình cảm tốt thật đấy, sao lại không có ai thương bà đây nhỉ, đúng là hai đứa vô tình."

 

Tạ Nhiên có chút không nhịn được nữa rồi.

 

Đợi Vương Tuyết Tân vào phòng, không nghe thấy gì nữa, ánh mắt của Tạ Thanh Ký lại nhìn sang, ánh mắt cậu nhìn Tạ Nhiên mang theo vẻ mong đợi và kìm nén khó mà diễn tả được.

 

Tạ Nhiên bị nhìn như vậy, dường như lại nhớ tới vô số lần đối diện với chọn lựa trước kia, tay vô thức nắm lại, tựa như muốn kéo thứ gì đó qua nắm chặt.

 

Hắn đã đưa ra rất nhiều quyết định sai lầm, nhưng cái nào đúng, cái nào sai luôn phải đợi khi có kết quả mới biết được, nhưng Tạ Nhiên không còn dũng khí để thử và sai lầm nữa.

 

Mấy phút trôi qua, Tạ Nhiên khôi phục bình tĩnh, hắn cúi đầu nhìn tay mình, chậm rãi nói: "Đừng nói nữa, em biết mẹ không chịu nổi chuyện này. Mẹ sẽ không chấp nhận đâu. Anh giống em, cũng muốn mọi người khỏe mạnh."

 

Tạ Thanh Ký ngồi nghiêm chỉnh, quả nhiên vừa nhắc tới Vương Tuyết Tân, cậu lại biến lại thành người em trai trưởng thành và thận trọng kia.

 

Hai tay cậu đặt trên gối, sống lưng thẳng tắp, qua hồi lâu mới khẽ nói: "Biết rồi."

 

Trong hai phút im lặng này hình như cậu đang đợi Tạ Nhiên bổ sung gì đó, nhưng Tạ Nhiên lại ngầm hiểu mà trầm mặc theo cậu.

 

Thấy Tạ Thanh Ký cố chấp như vậy, Tạ Nhiên chợt thấy hơi khó chịu, nét mặt hắn hòa hoãn lại đôi chút, không nhịn được nói, "Tiểu Tạ..."

 

Đúng lúc này Tạ Thanh Ký đứng dậy, cúi người ôm Triệu Cao ngồi trên bàn chuẩn bị quay về phòng ngủ của mình, kết thúc cuộc nói chuyện vô ích này.

 

Một vật tròn trịa trượt ra từ cổ áo cậu, được một sợi dây xâu lại đeo trước xương quai xanh. Ánh đèn trắng trên đỉnh đầu chiếu xuống, khiến trái tim vẫn quen với trốn tránh, tự lừa dối bản thân bỗng chốc trở nên sáng tỏ.

 

Tạ Thanh Ký ý thức được gì đó, sắc mặt khẽ thay đổi, giơ tay che rồi bỏ lại vào trong cổ áo, giữ nó bên mình.

 

Cậu giống hệt như tối hôm sinh nhật mười tám tuổi, một mình cậu ôm lấy mèo của mình, lẻ loi quá về phòng ngủ, vừa tắt đèn, căn phòng liền chìm vào bóng tối.

 

...Nhưng Tạ Nhiên nhìn thấy rồi.

 

Tạ Nhiên đã nhìn thấy rồi.

 

Thứ đeo trên cổ Tạ Thanh Ký là đồng xu một đồng bị đục lỗ.

 

Tạ Nhiên đứng bên ngoài suốt cả đêm, dưới chân hắn là một đống đầu lọc thuốc lá.

 

Hắn vừa sung sướng vừa đau khổ, thầm nghĩ có phải Tạ Thanh Ký yêu hắn không?

 

Tết âm lịch năm 2013 cực kỳ lạnh, Tạ Nhiên trải qua mùa đông lạnh lẽo này bằng việc đi xem mắt. Hắn nói được làm được, ngày hôm sau, nhân lúc Vương Tuyết Tân ra ngoài thăm họ hằng, hắn đóng cửa buồng ngủ lại, nói có chuyện muốn nói.

 

Tạ Thiền nằm sấp trên giường, hai chân đung đưa đọc sách, không hề nghiêm túc.

 

Tạ Nhiên kéo sách của cô ra, Tạ Thiền ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ đau khổ giằng xé trong mắt Tạ Nhiên thì sửng sốt, lập tức trở nên nghiêm túc.

 

Cuộc trò chuyện thẳng thắn của hai chị em kéo dài hơn hai tiếng, biếu cảm của Tạ Thiền mới đầu từ kinh ngạc biến thành bất lực, môi cô mím chặt, thất thần nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, Tạ Nhiên đẩy cô một cái, cô mới phản ứng lại.

 

Tạ Thiền ngồi trên giường ôm lấy đầu gối của mình, bỗng nhiên nói; "Tại sao anh ấy không tự nói với chị, tụi chị ở bên nhau lâu vậy rồi, anh ấy có rất nhiều cơ hội."

 

Tạ Nhiên nhất thời nghẹn lời, Tạ Thiền lại nhìn Tạ Nhiên với vẻ muốn nói lại thôi, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn người em cũng thấp thỏm bất an giống mình, cô chợt liên tưởng tới sự bất thường của Tạ Nhiên trong nửa năm nay, có phải cô không nên gây thêm phiền phức cho hắn không?

 

Tạ Thiền nhanh chóng mỉm cười, xoa đầu Tạ Nhiên, giả bộ điềm tĩnh nói, "Biết rồi, nói tới nói lui thì anh ấy là người song tính luyến ái, chị biết rồi, để chị suy nghĩ thêm, em ra ngoài trước đi. Chuyện hôm nay đừng nói với anh ấy, nếu anh ấy không chủ động nói thật với chị, chị sẽ hỏi rõ cho coi."

 

"Nhưng nếu hai người đã gặp nhau, chị mong anh ấy sẽ chủ động nói với chị, nếu không chị sẽ thất vọng lắm."

 

Cô nhìn Tạ Nhiên đi ra ngoài, sau khi cửa đóng lại gian phòng cũng trở nên tĩnh lặng, ánh chiều tà ngoài cửa bị màn cửa che mất một nửa, trong phòng chỗ sáng chỗ tối, Tạ Thiền tựa lưng vào cửa, đi chân trần trên sàn, tựa như đang tự an ủi mình, tự cổ vũ mình mà thấp giọng nói, "...Cũng, cũng không phải chuyện gì quá to tát nhỉ?"

 

Tối mùng sáu, Đường Tư Bác đến nhà đón Tạ Thiền đi du lịch, hai người đã lên kế hoạch từ trước đó, kiếp trước, cũng là khoảng thời gian này hai người đi Vân Nam.

 

Tạ Nhiên căng thẳng ngồi ở phòng khách quan sát nhất cử nhất động của Tạ Thiền.

 

Nét mặt Tạ Thiền vẫn như thường ngày, cô giao va li cho Đường Tư Bác, còn cười với Tạ Nhiên, thoạt nhìn như không hề để ý nội dung của cuộc nói chuyện hôm đó.

 

Có lẽ là cảm ứng đặc biệt giữa hai chị em song sinh, cũng có thể là kết cục bi thảm của kiếp trước khiến hắn vẫn còn khiếp sợ, Tạ Nhiên cứ cảm thấy mọi chuyện sẽ không dễ dàng trôi qua như vậy.

 

Tạ Thiền quay đầu nhìn người bạn trai vì giấu diếm mà có thêm mấy phần xa lạ bên cạnh, nụ cười dần biến mất, Đường Tư Bác không phát hiện ra sự khác thường của Tạ Thiền, đưa cô lên taxi ra sân bay.

 

Tạ Thiền vừa rời đi, căn nhà này cũng trở nên vắng vẻ, Tạ Thanh Ký vốn ít nói, sau khi Tạ Nhiên chuyển về nhà, cậu lại càng trầm mặc, chỉ có Triệu Cao thi thoảng gào lên mấy câu tạo cảm giác tồn tại.

 

Mấy ngày trước, Tạ Thanh Ký dùng tiền mừng tuổi để dành mua một chiếc máy tính cũ trong nhóm chat do Tạ Nhiên lập ra, bây giờ còn chẳng thèm bước chân ra khỏi phòng, suốt ngày chỉ nghe tiếng gõ bàn phím lách cách từ trong đó truyền ra.

 

Vương Tuyết Tân còn tưởng Tạ Thanh Ký nghiện game, lo sẽ ảnh hưởng tới việc thi đại học, bảo Tạ Nhiên vào phòng cậu coi thử, nhắc nhở cậu mấy câu.

 

Tạ Nhiên đi vào, đứng sau lưng Tạ Thanh Ký, phát hiện cậu đang gõ code.

 

"Em đang làm gì thế?'

 

Tiếng gõ bàn phím ngừng lại, ngón tay thon dài đủ để đánh piano của Tạ Thanh Ký cũng dừng lại, cậu không quay đầu, thấp giọng nói, "Em đang học lập trình."

 

Tạ Nhiên "Ò" một tiếng, nhớ tới nhiệm vụ Vương Tuyết Tân giao, nghiêm túc bảo: "Mẹ sợ em mê game làm lỡ việc học, bảo anh vô coi thử... Em muốn làm gì thì cứ làm, làm lập trình viên cũng rất tốt."

 

Tạ Thanh Ký chẳng ư hử gì cả, cũng không có ý chia sẻ dự định tương lai cho người anh trai như Tạ Nhiên. Lúc đứng dậy cậu mới nhận ra mình sử dụng mắt hơi quá độ, cậu dùng ngón tay bóp sống mũi, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Nhiên đang nhìn chằm chằm vị trí xương quai xanh của mình với nét mặt vi diệu.

 

"Nhìn gì thế?" Tạ Thanh Ký lạnh lùng hỏi.

 

Tạ Nhiên ngẩn ra, cố che giấu, "Không có gì, ra ngoài ăn cơm thôi."

 

Hắn xoay người rời đi, Triệu Cao lại lù lù xuất hiện trong phòng, nó ngồi trên sàn nhà, hai con mắt đen láy nhìn chăm chú Tạ Thanh Ký.

 

Tạ Thanh Ký có chút đăm chiêu, sắc mặt cậu hơi thay đổi, hơn đắn đo sờ đồng xu được đeo trước ngực, một lát sau, cậu cẩn thận tháo dây chuyền xuống, cẩn thận giấu dưới gối.

 

Lần xem mắt đầu tiên, không ngoài dự đoán mà thất bại dưới sự sắp đặt của Tạ Nhiên.

 

Sau khi ngồi xuống hắn đã trực tiếp nói thẳng mục đích tới đây, nói trước mắt vẫn chưa có ý định kết hôn, đi xem mắt cũng vì để đối phó với phụ huynh. May là đối tượng xem mắt cực kỳ thấu hiểu lòng người, nghe Tạ Nhiên nói vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người bốn mắt nhìn nhau, cười khổ, xem ra đều có phiền não giống nhau.

 

Sự thẳng thắn giữa hai bên khiến lần xem mắt có mục đích này trở nên thoải mái hơn nhiều, hai người khách sáo trao đổi phương thức liên hệ, Tạ Nhiên lịch sự đưa đối phương lên xe taxi, còn trả trước tiền đi xe.

 

Lần thứ hai xem mắt cũng kết thúc bằng cách tương tự, Vương Tuyết Tân bắt đầu lo lắng, cuối cùng bà cắn răng, đành phải đảm bảo, "Ngày mai con đi gặp người này xem, người này mẹ từng gặp rồi, con người không tệ, nếu người này không được nữa thì bỏ đi, kệ mày vậy."

 

Tạ Nhiên nghe vậy thì cầu còn không được, ai dè, sau buổi xem mắt này hắn thật sự phát hiện ra con đường mới.

 

Hắn đến sớm hơn mười phút, trên đường đi còn tiện thể đi in một xấp tờ rơi, chuẩn bị thuê mấy học sinh đứng phát trước cổng Cục Giao thông, bên đó đa số là những người vừa thi đỗ bằng lái xe sợ đụng hỏng xe mới, muốn mua một con xe cũ dùng tạm trước.

 

Tạ Nhiên ngồi trên ghế dài trong tiệm, đang lần lượt xem lại kế hoạch kinh doanh của mình, ngẩng đầu lên thì thấy ngoài cửa sổ có hai người phụ nữ đang dùng dằng với nhau, người thấp hơn giơ tay đẩy người kia ra, người cao lùi lại vài bước, rồi lại cười làm lành, bước tới ôm lấy người nọ vào lòng, hôn lên mặt người nọ một cái

 

Tạ Nhiên không lấy làm lạ, còn có hứng hóng hớt, sau đó cúi đầu học mấy mẹo chụp ảnh trên mạng, chuẩn bị về chụp lại mấy con xe còn tồn trong kho.

 

Tiếng chuông gió trước cửa vang lên, chỉ thấy hai cô gái nọ bước vào, vừa vào cửa họ liền buông tay ra, người thấp hơn ngồi xuống lô ghế kế bên bàn Tạ Nhiên, còn người cao cao kia đi thẳng về phía Tạ Nhiên, ngồi xuống trước mặt hắn, phóng khoáng nói: "Hai!"

 

Tạ Nhiên ngẩng đầu, ngẩn ra mấy giây mới dở khóc dở cười nói: "...Hai!"

 

Tạ Nhiên cẩn thận nhớ lại, hình như tên của cô ấy là Trương Chân Chân.

 

Trương Chân Chân lấy điện thoại ra, lật ảnh chụp ra so sánh với Tạ Nhiên, đánh giá, "Anh tên Tạ Nhiên đúng không? Tấm ảnh này chụp anh xấu quá."

 

"Thật sao, để tôi coi thử?" Tạ Nhiên mỉm cười nhận lấy, vừa nhìn hắn đã giận tới mức suýt thì nuốt luôn cả điện thoại.

 

Người ta mày rậm mắt to bị chụp thành vẻ lấm la lấm lét, ngũ quan không ngay ngắn, không biết còn tưởng Vương Tuyết Tân có tình nhân là người Đông Nam Á cơ! Rốt cuộc Tạ Thanh Ký chụp kiểu gì mà hắn thành cái dạng này?

 

Tối qua Vương Tuyết Tân bận, bảo Tạ Thanh Ký chụp cho Tạ Nhiên một tấm để bà gửi cho đối tượng xem mắt của Tạ Nhiên.

 

Ai dè thằng nhóc Tạ Thanh Ký này còn không thèm nhìn, giơ lên liền ấn chụp, sau cùng còn làm bộ làm tịch nói, "Chụp xong con không cẩn thận gửi đi luôn rồi, có lẽ không giống anh con lắm."

 

Đâu chỉ là không giống, đây quả là chụp Tạ Nhiên thành chủng tộc khác, coi bộ còn sắp vượt qua ranh giới loài luôn rồi.

 

Tạ Nhiên cười gượng, hoàn toàn nhìn thấu chuyện Trương Chân Chân thật sự không muốn xem mắt, người bình thường ai lại đồng ý tới xem mắt khi nhìn thấy bức ảnh này chứ, có lẽ cô nàng này vừa nhìn liền phấn khích xông tới đây, hy vọng xem mắt thất bại.

 

Hai người tán gẫu mấy câu theo trình tự, bắt đầu tự giới thiệu, cô gái thấp hơn ngồi sau lưng đợi mất kiên nhẫn, ho khan một tiếng, Trương Chân Chân rén, bắt đầu đẩy nhanh tiến độ, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.

 

Tạ Nhiên nhịn cười dò xét, "Nếu cô cũng bị người nhà ép tới đây xem mắt, vậy tình huống của cô thế nào, là gia đình không đồng ý đối tượng hiện tại hay cô vốn dĩ không có?"

 

"...Vốn dĩ không có."

 

Sau lưng lại truyền đến tiếng ho khan đầy giận dữ.

 

Trương Chân Chân lại rén, cô ấy lập tức cất giọng dõng dạc: "Tôi có!"

 

Tạ Nhiên: "..."

Bình Luận (0)
Comment