Chương 40: Thanh Ký
edit: nammogiuabanngay
---
Thời tiết vừa chuyển nóng, căn phòng nhỏ Vương Tuyết Tân ngăn ở phòng khách cho Tạ Nhiên không có cửa sổ, phải đặt một cái quạt điện trước cửa mới được. Chiếc quạt đã gỉ sét, quay giật giật, thổi ra làn gió mát một cách khó khăn, làm lay động những tấm áp-phích đã ố vàng của Quách Phú Thành và Trương Vệ Kiện.
"Em biết rồi, em đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng điện thoại chị reo."
Tạ Nhiên vừa nói xong những lời này lại rơi vào trầm mặc, Triệu Cao ưỡn eo bước vào, khẽ nhảy lên đầu gối Tạ Nhiên.
Kiếp trước, nó chưa từng thân mật thiết với Tạ Nhiên như thế này.
Dường như Tạ Thiền biết Tạ Nhiên đang nghĩ gì, hai chị em trước giờ luôn có một loại hiểu ngầm như thế này.
Trên mặt cô hiện ra vẻ đau đớn và không cam lòng, thừa nhận bảo, "Để bụng chắc chắn là có chút để bụng, bạn trai chú ý đến mình lại là vì em trai ruột của mình. Chị thấy bản thân rất... rất, rất vô lý, rõ ràng đâu phải lỗi của em."
Nước mắt Tạ Thiền vẫn luôn kìm nén trước mặt Vương Tuyết Tân cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng cô nhanh chóng lau nước mắt đi, cười nói, "Rõ ràng mẹ và Tiểu Tạ đều không chút tư lợi yêu thương cả nhà, chuỗi tràng hạt trên tay em là Tiểu Tạ quỳ lạy từng bước một để xin cho em. Đầu gối em ấy quỳ rách cả da, có khuyên thế nào cũng không nghe, lúc xuống núi vẫn là chị dìu em ấy xuống. Em ấy biết nửa năm nay em rất áp lực, tâm trạng rất thất thường, không kìm được mà lo cho em, tại sao chị lại còn như thế này chứ."
Tạ Nhiên sửng sốt, không kịp tìm hiểu tình yêu thầm kín của Tạ Thanh Ký, mà buồn bã ôm lấy Tạ Thiền, nét mặt cay đắng nhìn chị gái.
Tạ Thiền vừa khóc vừa cười, vừa nói mình thật sự không sao cả, vừa an ủi Tạ Nhiên đừng để bụng chuyện này, ngay cả tâm trạng sa sút của mấy ngày nay cũng trút hết ra.
Lần trước khóc dữ dội thế này là năm hai người mười lăm tuổi, Tạ Nhiên thích máy nghe nhạc giống người ta, muốn mua một chiếc, cậu biết nhà mình không có tiền nên không chủ động đòi Vương Tuyết Tân mua mà tìm công việc nặng nhọc là chuyển nước khoáng trong một tòa nhà văn phòng.
Sau khi Tạ Thiền phát hiện chuyện này thì thở dài suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau, Tạ Nhiên đang đau lưng mỏi eo nằm ngủ thì bị tiếng khóc lóc của Tạ Thiền làm tỉnh giấc.
Cậu cả kinh, trở mình ngồi dậy thì thấy mái tóc dài của Tạ Thiền không thấy đâu nữa, thay vào đó là một mái tóc ngắn ngang vai.
Tạ Thiền có sự cố chấp khó hiểu với mái tóc dài, tóc dài không qua vai thì cả người khó chịu, số dầu gội cô dùng một tháng còn nhiều số Tạ Nhiên dùng trong một năm.
Tạ Thiền mười lăm tuổi khóc không thành tiếng, trong tay là một xấp tiền mặt nhàu nát, sụp đổ nói, "Sao lại ít tiền vậy chứ, đấy là mái tóc chị nuôi gần mười năm! Sao lại thế này chứ! Chị đã bảo thợ cắt tóc có thể cho chị nhiều thêm một chút không, tại sao vẫn ít vậy!"
Khi ấy, tiểu khu họ thường có người cưỡi xe ba bánh, loa phát "mua tóc đây mua tóc đây". Có vài phụ nữ trung niên muốn đổi kiểu tóc sẽ bán tóc, nhưng những cô gái trẻ như Tạ Thiền lại rất ít.
Lúc này Tạ Nhiên mới hiểu, Tạ Thiền vì muốn kiếm thêm chút tiền mà đã cắt ngắn mái tóc của mình.
Cậu cả giận nói: "Chị thiếu tiền sao không nói với em? Cắt tóc làm gì?"
Tạ Thanh Ký ngủ bên cạnh cũng bị tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy, thấy tóc chị gái bỗng nhiên ngắn cũn cũng bị dọa ngây người.
Tạ Nhiên giơ tay vỗ lưng em trai, dỗ cậu bé ngủ tiếp.
Tạ Thanh Ký bé nhỏ vô thức nói, "Chị bị ai bắt nạt thế?"
Tạ Thiền khóc lóc nhét tiền vào tay Tạ Nhiên.
"Chị biết em muốn mua máy nghe nhạc, bình thường em có chút tiền liền mua đồ ăn vặt cho chị và Tiểu Tạ, từ nhỏ tới giờ chưa thấy em tự ăn bao giờ, bây giờ không dễ gì mới thấy em thích gì đó, chị đương nhiên phải nghĩ cách gom đủ tiền cho em rồi..."
Tạ Nhiên mười lăm tuổi từ ngày đó thề rằng nhất định sẽ đối xử tốt với chị gái, chị muốn gì cậu đều cho tất.
Nhưng Tạ Nhiên hai mươi bốn tuổi, Tạ Nhiên ba mươi tuổi chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ gián tiếp gây ra cái chết của chị gái.
Hắn ôm lấy Tạ Thiền đang kìm nén nước mắt, ngoài việc đau lòng cho người chị đang buồn, hắn không kìm được nghĩ, bây giờ Tạ Thiền đã chia tay với Đường Tư Bác, hơn nữa có lẽ sẽ không có khả năng quay lại với nhau, vậy có phải là kiếp này Tạ Thiền sẽ không chết thảm nữa không?
Dưới sự khích lệ của Tạ Thanh Ký, hắn mạnh mẽ bước ra bước này, tuy hoàn toàn khác với kiếp trước nhưng hình như thật sự có tác dụng.
Triệu Cao vểnh tai lên, nhìn Tạ Thiền rồi lại nhìn Tạ Nhiên, vội vàng đứng lên duỗi chân ra sờ, cuối cùng nhảy lên người cô, dùng chóp mũi cọ lên khuôn mặt ướt đẫm của cô. Tạ Thiền cuối cùng cũng nín khóc, bật cười ôm lấy Triệu Cao, lẩm bẩm, "Dường như sau khi ba mẹ ly hôn, em luôn ôm tất cả trách nhiệm và phiền phức lên người mình, thật ra có những lúc em không cần phải gây áp lực cho mình vậy đâu."
"Giống như lần này vậy, nếu em không nói cho chị, lỡ như sau này kết hôn mới phát hiện, vậy thì có lẽ hậu quả càng nghiêm trọng hơn, chẳng lẽ bây giờ cũng đem những lỗi lầm không phải của em đổ lên đầu mình chắc?" Tạ Thiền nhìn dáng vẻ không thể phản bác và cả muốn nói lại thôi của Tạ Nhiên là biết chắc chắn hắn sẽ làm vậy, không nhịn được xoa đầu hắn, trách móc: "...Sao em lại ngốc vậy chứ."
"Có tâm sự không nói cho chị với Tiểu Tạ, chuyện khó làm cũng tự mình gánh vác, chẳng nói gì cho tụi chị."
Cứ nói một câu cô lại đẩy nhẹ vai Tạ Thanh Ký một cái, mỗi lần đẩy, thái độ của Tạ Nhiên lại mềm mỏng đôi chút. Cuối cùng Tạ Thiền nắm lấy cổ áo Tạ Nhiên, cuối cùng cũng thể hiện được uy phong của chị gái và lòng bao dung của chị em với nhau, lớn tiếng nói: "Rốt cuộc nửa năm nay em làm sao thế, cho dù không giúp được gì thì chị cũng sẽ đứng về phía em vô điều kiện, em đang sợ gì thế, em giết người phạm pháp hay gì?"
Tạ Nhiên bị Tạ Thiền kéo về phía trước, hắn ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng và quan tâm của chị gái, trong đầu nhớ lại từng chuyện ở kiếp trước, mỗi một bước ngoặt hắn đều cố chấp, không chịu khuất phục mà lựa chọn đáp án bản thân cho là đúng.
Hắn luôn cố chấp cho rằng sau khi Vương Tuyết Tân và Tạ Văn Bân ly hôn, thân là người đàn ông lớn nhất trong nhà như hắn phải gánh vác tất cả những gì một người "ba" phải gánh vác.
—Thế nhưng kiên trì suốt mấy năm nay, thi thoảng cũng có lúc Tạ Nhiên muốn nghỉ ngơi.
Trán hắn đầy mồ hôi, hắn sờ chuỗi tràng hạt đen nhánh sáng bóng trên tay mà Tạ Thanh Ký xin cho hắn, suy sụp nửa quỳ gối trước mặt chị gái.
"...Chị, em đã yêu một người em không nên yêu, Trương Chân Chân không phải bạn gái em, là em tìm cô ấy để gạt mẹ, em không muốn mẹ thất vọng, em sợ bà ấy không chấp nhận được."
"Bà ấy sẽ không chấp nhận được..."
Tạ Nhiên lắc đầu.
Giọng của hắn càng ngày càng nhỏ, nói đến cuối như tự lẩm bẩm một mình, thuyết phục mình hết lần này đến lần khác rằng Vương Tuyết Tân không thể chấp nhận được.
Tạ Thanh Ký đứng ngoài cửa nghe hết cuộc đối thoại của hai người, hầu kết của cậu khẽ lăn, nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng, cậu nắm chặt mặt đồng xu đeo trước ngực, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, khoảnh khắc này cậu cảm thấy số phận đã được an bài.
— Tạ Nhiên vẫn yêu cậu.
Cậu cố gắng kìm nén thôi thúc muốn bước nhanh vào trong ôm lấy Tạ Nhiên bởi vì Vương Tuyết Tân có thể về bất cứ lúc nào.
"...Tại, tại sao chứ, tại sao mẹ lại không chấp nhận? Em, em có người mình thích không phải là chuyện tốt sao, cô ấy..."
Nét mặt Tạ Thiền có chút khó hiểu, liên tưởng đến phản ứng của Tạ Nhiên lúc Vương Tuyết Tân mắng chửi đồng tính, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ không thể tin được, cô cúi đầu, kinh ngạc nhìn người em trai lớn lên từ nhỏ với mình.
"Em..."
Tuy là tình huống của kiếp trước khác với hiện tại, nhưng Tạ Thiền năm đó cũng mất một khoảng thời gian mới chấp nhận được, càng khỏi nói bây giờ còn xảy ra chuyện giống Đường Tư Bác nữa. Tạ Nhiên vẫn cúi đầu, hắn không dám ngẩng lên nhìn Tạ Thiền, sợ sẽ nhìn thấy cảm xúc ghê tởm, chán ghét trong mắt cô.
Tạ Thanh Ký nín thở đứng ở bên ngoài, chờ đợi phản ứng của Tạ Thiền giống Tạ Nhiên.
Vào lúc tối tăm thế này, nếu ngay cả Tạ Thiền cũng không thể hiểu nổi, vậy cậu và Tạ Nhiên làm sao mới có kết cục tốt đây?
Tạ Thiền nói liền bốn câu, "Sao lại như vậy chứ, em lừa chị hả, mẹ sẽ giết người mất, ba sắp gặp rắc rối rồi."
Bàn tay mềm mại của cô đặt trên vai Tạ Nhiên, không ngừng trấn an hắn, mang theo sức mạnh dịu dàng và bao dung, giống hồi nhỏ Vương Tuyết Tân vuốt sau lưng hắn vậy.
"Nói em ngốc, em đúng là không thông minh thật, xem em đau khổ chưa kìa, chị còn tưởng em phóng hỏa giết người rồi, không phạm tội là được," Tạ Thiền thở phào một hơi, rối rắm nói: "Lời nói hôm nay chị sẽ coi như chưa từng nghe, bao giờ mẹ giục các em kết hôn chị sẽ nói đỡ giúp em, nhưng mà Nhiên Nhiên, tự em phải nghĩ cho kỹ... em không có khả năng lừa mẹ cả đời đâu, không được... chị phải tiêu hóa cái đã, sao lại như vậy chứ, chị đã bảo sao không thấy em yêu đương bao giờ, trời ạ, chị có quen người đó không?"
"Bỏ đi đừng nói chị biết, lỡ đâu có một ngày chị ngủ cạnh mẹ không cẩn thận nói mớ..."
Tạ Nhiên ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Tạ Thiền đang cố gắng che giấu kinh ngạc, giả bộ như bình thường.
Tạ Thiền còn đang lải nhải che giấu sự hoảng loạn của mình, ngay sau đó đã bị em trai ôm lấy, cô nghe thấy Tạ Nhiên đau khổ nói bên tai cô, "...Cảm ơn chị."
Tạ Thanh Ký thở phào một hơi.
Nếu nói kiếp trước, cậu rối rắm do dự, tự dằn vặt mình(*) , chọn kiêng dè cảm xúc của Vương Tuyết Tân, vậy thì kiếp này, khoảnh khắc ban nãy Tạ Nhiên buột miệng nói ra câu "hắn đã yêu một người không nên yêu", cậu đã xác định được lựa chọn của mình ở kiếp này.
(*)内耗
Tạo hóa đúng trêu người, vai diễn của cậu và Tạ Nhiên như hóan đổi cho nhau, vào thời khắc mấu chốt của vận mệnh, họ đưa ra quyết định giống với đối phương ở kiếp trước.
Tạ Nhiên trở thành Tạ Thanh Ký, Tạ Thanh Ký trở thành Tạ Nhiên.
Ngoài cổng có tiếng bước chân truyền đến, Vương Tuyết Tân sau khi tự mình hồi phục quay lại rồi.
Bà ngẩng đầu thì thấy Tạ Thanh Ký đang đứng trước cửa, đang tính lên tiếng thì nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng Tạ Thiền vừa nghẹn ngào vừa nói, "Anh ta không đồng ý chia tay nên đến đây khóc lóc cầu xin chị."
"Chị nhìn anh ta khóc lóc, bỗng nhiên nhớ tới ba. Tại sao anh ta lại nhu nhược như thế chứ... Lúc trước anh ta khóc chị chỉ thấy đau lòng, bây giờ thấy anh ta khóc chị chỉ cảm thấy anh ta yếu đuối."
Vương Tuyết Tân sững sờ, xoay người đi ra ngoài.
Tạ Thanh Ký thấy Tạ Thiền và Tạ Nhiên bên kia đã bình tĩnh lại thì lo cho bà nên đi theo.
Hai mẹ con đi dọc theo con đường nhỏ bên ngoài tiểu khu, bất giác đi tới nhà trẻ trước kia Tạ Thanh Ký theo học. Ở gần đây còn có một công viên nhỏ, trong đó có rất nhiều cầu trượt và xích đu, được đặc biệt xây dựng cho cư dân gần đó.
Hai người mỗi người ngồi trên một chiếc xích đu, mũi chân Vương Tuyết Tân khẽ đẩy, xích đu cũng đong đưa theo động tác của bà.
Nhìn bà mặt ủ mày chau, sống lưng vốn luôn thẳng và cao của bà giờ đây lại khom xuống không chút sức sống, cho dù trước đây cãi nhau với Tạ Văn Bân, bà cũng chưa từng cúi đầu hay khom lưng như thế này.
" Tiểu Tạ... con nói xem đồng tính là sao chứ, có phải bệnh không, có thể trị khỏi không." Giọng nói của bà tràn đầy vẻ khó hiểu và căm hận.
Vấn đề này kiếp trước Vương Tuyết Tân cũng từng hỏi cậu.
Đó là lần đầu tiên Vương Tuyết Tân tức giận với Tạ Thanh Ký kể từ khi cậu sinh ra.
Sau khi bà phát hiện ra chuyện của cậu với Tạ Nhiên thì cãi nhau một trận to với Tạ Nhiên, đuổi đánh Tạ Nhiên từ đầu đường tới cuối phố, cuối cùng còn cầm búa bổ chiếc giường kia ra, bảo Tạ Nhiên không cần phải quay về cái nhà này nữa.
Khi đó Tạ Nhiên tuổi trẻ bồng bột, cộng thêm trước kia luôn xảy ra cãi vã với Vương Tuyết Tân, tất cả giận hờn tích tụ trong nhiều năm bùng nổ vào lúc này, hắn thực sự không về nhà suốt mấy tháng liền.
Tạ Nhiên gây chuyện còn có chỗ để lánh nạn, nhưng Tạ Thanh Ký thì không, cậu chỉ có thể về nhà, Vương Tuyết Tân gọi Tạ Thanh Ký vào phòng.
Rèm cửa bị kéo lại, Tạ Thiền đã chuyển ra ngoài sống chung với Đường Tư Bác, trong phòng chỉ còn một mình Vương Tuyết Tân ở, trong phòng bày đủ loại sách nghiên cứu về đồng tính, còn có cả quần áo chất đống chưa kịp giặt sạch.
Ánh mắt bà nặng trĩu nhìn chằm chằm Tạ Thanh Ký, trên mặt là vẻ đau lòng và khó hiểu chưa từng tỏ ra với con trai út, tiếp đó bà hỏi ba vấn đề.
"Anh trai con dạy hư con sao?"
Nếu không phải Tạ Nhiên chủ động, dựa theo tính cách của cậu, nỗi sợ trong khoảnh khắc đó không đủ để cậu phá vỡ mối quan hệ cấm kỵ không được chấp nhận này.
Nhưng cậu không muốn khi đối diện với lời chất vấn của mẹ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Tạ Nhiên.
"Không phải."
"Có phải con thi vào trường cảnh sát vì anh con không?"
Lần này Tạ Thanh Ký không nói gì nữa, cậu không có cách nào nói dối chuyện này.
Vương Tuyết Tân nhíu chặt lông mày, phẫn nộ nghiến răng, cả môi đều đang run rẩy, tựa như câu trả lời của Tạ Thanh Ký có loại ma lực gì đó, khiến bà đau đớn tới khó thở. Bà bỗng nhiên bật dậy, gắng sức mở ngăn kéo, lấy ra một bình thuốc nhỏ, nuốt xuống những viên thuốc bên trong.
Nhãn trên bao bì của bình thuốc đó đã bị xé mất.
"Mẹ đang uống gì đấy? Mẹ sao thế?" Tạ Thanh Ký vô thức hỏi bà.
Vương Tuyết Tân lạnh lùng nói, "Thuốc cứu tim khẩn cấp, mẹ sắp bị chúng mày làm tức chết rồi."
Bà hòa hoãn lại rồi hỏi Tạ Thanh Ký: "Hai đứa có thể đổi lại được không? Nếu không được mẹ sẽ đưa các con tới bệnh viện khám thử, là bệnh thì có thể chữa khỏi."
Tạ Thanh Ký bướng bỉnh đến cùng, giải thích: "...Có lẽ không thay đổi được đâu, bọn con cũng không có bệnh."
Vừa dứt lời, cát tát của Vương Tuyết Tân liền giáng xuống. Tạ Thanh Ký bị bà đánh tới quay đầu đi, hai ba phút đó cậu mất hết thính lực, chỉ nghe được những tiếng ong ong vang lên, tựa như phát ra từ đỉnh đầu rồi lan xuống vùng phía sau gáy.
Vương Tuyết Tân thất vọng nhìn đứa con út mà bà luôn đỡ lo nhất, hiểu chuyện nhất, vô cùng đau đớn nói, "Anh mày làm bậy, mày cũng làm loạn với nó hả, sao lại không thay đổi được chứ! Hai đứa là anh em ruột, có biết là nếu bị người ta phát hiện, mỗi người một ngụm nước miếng thôi cũng đủ nhấn hai đứa chết chìm rồi không, mày tưởng rằng mẹ sợ người ta cười nhạo chắc? Công việc có cần không, tiền đồ còn cần nữa không, bà đây chúng mày còn cần nữa không? Pháp luật không công nhận mối quan hệ này! Mẹ còn có thể sống bao lâu nữa, mẹ có thể ở bên chúng mày tới già chắc? Bây giờ có người mắng chúng mày bà đây còn có thể thay mày mắng lại mấy câu, nhưng sau khi mẹ chết thì sao? Đến lúc đó mày với Tạ Nhiên không chống đỡ được thì sao, lại chia tay nhau rồi mỗi người tự lập gia đình làm khổ người khác ư?"
"Có thể sẽ chia tay nhưng sẽ không làm khổ người khác đâu," Tạ Thanh Ký đứng yên, thấp giọng nói, "...Con từng tra rồi, nếu Tạ Nhiên xảy ra chuyện gì con có thể ký giấy đồng ý phẫu thuật cho anh. Pháp luật không công nhận cũng không sao, con có thể đứng ra chịu trách nhiệm cho mối quan hệ này, thế là đủ rồi."
Cái tát thứ hai của Vương Tuyết Tân lại giáng xuống, vẫn ngay vị trí cũ, lần này trực tiếp đánh cho Tạ Thanh Ký suýt thì đứng không vững.
Cậu biết rằng những lời này có thể đập tan tất cả hy vọng của Vương Tuyết Tân với tư cách là một người mẹ.
Bà tuyệt vọng nhìn Tạ Thanh Ký, gằn từng chữ: "Mẹ tưởng mày biết phân rõ phải trái..."
Tạ Thanh Ký cảm thấy nửa khuôn mặt bên trái nóng bừng, đầu óc cậu mơ hồ nghĩ, mình không phân rõ phải trái sao?
Những năm sau đó, Tạ Thanh Ký chưa từng nhắc một chữ nào với Tạ Nhiên về mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Kiếp trước, Tạ Thanh Ký trả lời rằng đồng tính không phải bệnh, kiếp này câu trả lời của cậu vẫn giống vậy, điều khiến cậu ngạc nhiên là thái độ của Vương Tuyết Tân không cực đoan như trước nữa.
Bà ngồi trên xích đu than ngắn thở dài, không còn quan tâm đến việc hỏi tường tận hiện tượng đồng tính này nữa.
Câu nói "Nhìn Đường Tư Bác đau khổ khóc lóc lại cảm thấy người đàn ông này cực kỳ yếu đuối" ban nãy của Tạ Thiền khiến bà không khỏi liên tưởng đến Tạ Văn Bân.
Sau khi bà cãi nhau với họ hàng, cãi nhau với bố mẹ chồng, từng vô số lần thấy đối phương rơi lệ.
Mỗi lần bà như phát điên mà oán trách, cãi vã, chất vấn Tạ Văn Bân, ông sẽ rơi nước mà mà hối hận, nói lần sau chắc chắn sẽ thay đổi.
Vương Tuyết Tân lại mong chờ hết lần này đến lần khác, tình yêu dần bị hao mòn, mỗi lần thấy nước mắt của Tạ Văn Bân bà lại cảm thấy người đàn ông này thật yếu đuối, thật đáng thương.
Con gái của bà cuối cùng lại đi trên con đường cũ của bà.
Cuối cùng, lúc này nội tâm của Vương Tuyết Tân cũng dao động, dường như bà không nên giục Tạ Thiền kết hôn, không nên ép Tạ Nhiên đi xem mắt.
"Tiểu Tạ, tên của anh chị con đều là từ đơn, chỉ có tên con là hai chữ, hình như con chưa từng hỏi tại sao." Vương Tuyết Tân bỗng nhiên cười khổ.
Một trận gió lạnh thổi qua, câu nói "Nổi gió rồi" của Vương Tuyết Tân ứng với hiện thực. Tạ Thanh Ký ngẩng đầu nhìn lá cây bị gió thổi xào xạc ở bên cạnh, chủ động cởi áo khoác ra khoác lên vai mẹ.
"Tại sao thế?"
"Con cũng biết ba con viết tiểu thuyết, sáng tác kịch bản nên thường xuyên đến vùng khác tìm cảm hứng, có lần trước khi ba con đi đến Tây Tạng, mẹ với ba con lại cãi nhau, sau khi ông ấy đi mẹ mới phát hiện mình mang thai được hơn hai tháng rồi."
Một sinh mệnh mới xuất hiện sẽ luôn mang đến thay đổi, năm ấy Vương Tuyết Tân không kìm được đa sầu đa cảm, hối hận về tính tình nóng nảy của mình. Bà muốn thay đổi, mùa xuân nhận được giấy xét nghiệm đó, bà lại quay về thời thiếu nữ tràn đầy hy vọng với tình yêu và hôn nhân.
Vùng Tây Tạng mà Tạ Văn Bân ở vẫn chưa có điện, chỉ có thể gửi thư.
Vào mùa xuân sinh mệnh nhỏ ấy xuất hiện, Vương Tuyết Tân ngồi trên thảm cỏ xanh mơn mởn, viết ra những dòng ngập tràn tình yêu. Vợ chồng hai người quay về phương thức liên lạc nguyên thủy nhất, mỗi tháng đều trông ngóng những bức thư phải qua nửa cái Trung Quốc mới đến được tay.
Tạ Thanh Ký hiểu rồi, hóa ra từ Thanh này đại diện cho mùa xuân trong lòng mẹ, hàm ý của tên cậu là — "bức thư gửi đi trong mùa xuân".
"Vậy tại sao sau đó lại ly hôn?" Thật ra cậu muốn hỏi là tại sao lại cố tình chọn ly hôn vào ngày cậu đón sinh nhật, nhưng cậu cảm thấy bây giờ Vương Tuyết Tân đã đủ phiền não với chuyện của Tạ Thiền, dường như cậu không nên đâm thêm dao vào tim mẹ nữa.
"Sau khi sinh con xong mẹ rất thích ăn ớt, có một ngày cùng ba con tới tiệm cơm, bảo phục vụ đưa tương ớt lên mà chờ mãi vẫn không thấy, lúc thanh toán mẹ không vui lắm, vậy là hỏi một câu tại sao tôi muốn tương ớt mà mãi không đưa lên. Ba con cảm thấy mẹ rất mất mặt, rất vô lý, cho rằng mẹ cố tình kiếm chuyện, không có văn hóa, trên đường về nhà ba mẹ cãi nhau, ông ấy nói ly hôn trong lúc giận dữ, mẹ cũng đồng ý."
Vương Tuyết Tân cười cười, nhớ lại những chuyện năm xưa, dường như ngay cả bản thân cũng cảm thấy nực cười, nguyên nhân khiến hai người ly hôn lại vì một bữa cơm không được ăn tương ớt.
Nhưng Tạ Thanh Ký lại không biết, sự oán hận giữa ba mẹ chất chứa đã lâu, vấn đề không xuất phát từ tương ớt, mà là khi Vương Tuyết Tân gặp chuyện bất bình ở bên ngoài, phản ứng đầu tiên của ba lại là cách xử sự của mẹ rất vô lý.
Đến một nhân viên phục vụ ông còn có thể thông cảm, lại không thông cảm cho Vương Tuyết Tân vì ông sinh con đẻ cái, nuôi nấng, lo toan việc nhà, những yêu cầu quá đáng và sự yếu đuối của ông ấy là giọt nước tràn ly với Vương Tuyết Tân.
"Mẹ, có phải những năm nay mẹ luôn cảm thấy mắc nợ bọn con, nên vẫn luôn bảo anh chị kết hôn sớm, có gia đình của riêng mình, nếu sau này có người có thể chịu trách nhiệm chăm sóc bọn con mẹ sẽ thế nào đây, mẹ từng nghĩ đến chưa?"
Tạ Thanh Ký nhìn chằm chằm Vương Tuyết Tân.
Vương Tuyết Tân nở nụ cười, bình tĩnh nói, "Trước đây mẹ cũng muốn bảo vệ ba đứa con suốt đời này, nhưng chim non lớn lên đều sẽ bay đi mất, trước kia mẹ thấy mình là lồng chim bảo vệ các con, sau khi trưởng thành, chiếc lồng lại trở thành xiềng xích."
"Hầy, bỏ đi, không nói nữa, về nhà thôi."
Bà đứng dậy khỏi xích đu, cơ thể trung niên phát tướng đột nhiên đứng dậy có hơi khó khăn, trước mắt bà bỗng tối sầm lại. Vương Tuyết Tân cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng vịn cánh tay Tạ Thanh Ký, qua một lát mới dần dần khôi phục thị giác.
Tạ Thanh Ký lo lắng nhìn bà, hỏi bà làm sao.
"Bệnh cũ từ hồi sinh con ấy mà, đứng lên vội quá trước mắt sẽ tối sầm, yên tâm đi, năm nào mẹ cũng đi khám sức khỏe định kỳ, không sao đâu."
Bà vịn vào cánh tay rắn rỏi của con trai, bỗng nhiên có chút không kìm được, mũi bà cay cay, mất mác nói, "Tiểu Tạ... lần trước con đón sinh nhật là như thế, lần này cũng vậy, hình như mẹ lại tự ý quyết định rồi lại làm hỏng chuyện. Mẹ đã làm mẹ ba lần rồi, tại sao vẫn không làm tốt chứ."
—
TẠ THANH KÝ!!!
Editor: Chương này dài vãi 4516 chữ lận, tôi lên hết mấy chương tồn rồi đó, dạo này bị mấy bài thuyết trình dí nữa nên không có thời gian cày huhu.