Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 43

Chương 43: Đồng xu

edit: nammogiuabanngay

---

Lúc này, ở trong một KTV đóng chặt cửa nào đó, Lão Kiều nói với đầu dây bên kia: "Đại ca bên kia có kết quả rồi, phán chín năm, còn có mấy người nữa cũng bị tống vào tù. Người nhà bọn họ tôi đều thu xếp ổn thỏa rồi, có điều là cậu đừng vội về, cứ ở ngoài tránh đầu ngọn gió đã."

 

"Tôi biết rồi, còn em trai tôi...?"

 

"Không có chuyện gì, tôi tìm người qua xem rồi, chỗ mẹ cậu tôi cũng đã thay cậu ghé một chuyến, có lẽ em cậu cũng thường đến, trước mộ không có một chiếc lá rụng nào."

 

"Cảm ơn nhé."

 

Đầu bên kia điện thoại chính là Tạ Nhiên, người lâu rồi không lộ diện.

 

Lúc này hắn đang ở thị trấn nào đó ở Quý Châu, dùng điện thoại vệ tinh gọi cho Lão Kiều ở lại thành phố để hỏi thăm tin tức.

 

Bốn tháng trước, tiệm ăn dưới trướng đại ca đột nhiên bị điều tra, hắn ta bị bắt ngay tại trận vì tội tình nghi dính líu đến băng nhóm xã hội đen, việc hắn ta sa lưới đánh dấu sự khởi đầu chính thức của việc truy quét tội phạm kéo dài suốt mấy năm của thành phố. Cũng may Tạ Nhiên đã bớt buông thả vì chuyện Tạ Thanh Ký học trường cảnh sát, tránh xa hết tất cả những hành vi phạm pháp, chỉ quản lý những việc làm ăn hợp pháp dưới trướng của đại ca mới thoát được một kiếp.

 

Nhưng suy cho cùng hắn cũng từng tham gia vào trong đó, chỉ đành chạy trốn tới vùng khác ngay trong đêm để tránh đầu ngọn gió.

 

Khi đó, hắn đang chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ thì bị ép trốn đông trốn tây chạy tới Quý Châu. Hắn vội vã rời đi, ngay cả thời gian tạm biệt với Tạ Thanh Ký một câu cũng không có, chỉ sau khi đến Quý Châu hắn mới liên lạc với cậu một lần vì sắp đến sinh nhật của Tạ Thanh Ký.

 

Nếu tình hình căng thẳng hơn, hắn phải đổi nơi khác, chưa hẳn đã có thể chính miệng chúc cậu sinh nhật vui vẻ vào ngày sinh nhật được.

 

Mỗi lần Tạ Thanh Ký nhà họ đến sinh nhật là lại gặp xui xẻo, lúc hai tuổi thì ba mẹ ly hôn, sáu tuổi thì bị đánh trận đòn đầu tiên trong đời, chưa tới hai tháng nữa là tới sinh nhật cậu, kết quả là mẹ thì mất, anh trai thì chạy trốn.

 

Lúc đó Tạ Nhiên nghĩ, có lẽ Tạ Thanh Ký đã hết xui xẻo nữa rồi nhỉ, dù sao chẳng còn chuyện gì đau lòng hơn chuyện mẹ đột ngột qua đời như thế nữa.

 

Hắn không dám thường xuyên liên lạc với em trai, sợ cậu bị cảnh sát để mắt tới, vì vậy chỉ đành nhờ Lão Kiều nghĩ cách thay hắn báo bình an.

 

Khi đó Lão Kiều đang bận tối mày tối mặt để thu dọn mỡ hỗn độn nên thuận miệng đồng ý, nói sẽ phái đàn em mỗi tuần đến thông báo với Tạ Thanh Ký là anh cậu vẫn còn sống khỏe mạnh, tiện thể cho cậu chút tiền tiêu vặt.

 

Tạ Nhiên không nghĩ nhiều mà từ chối ngay, "Không được, đừng để em ấy tiếp xúc quá nhiều với chúng ta, em tôi học trường cảnh sát đấy, đừng gây rắc rối cho em ấy."

 

Lão Kiều hoàn toàn bó tay, thầm nghĩ không phải Tạ Nhiên cậu mới là rắc rối lớn nhất sao?

 

Ông ta hết cách, ngẩng đầu lên khỏi đống sổ sách, tùy tiện nói: "Vậy cậu nói coi phải làm sao? Hai anh em cậu có ám hiệu gì không, ví dụ như game hay chơi, đồ ăn ngoài thường ăn, thứ khiến em cậu vừa nhìn thì biết là cậu làm ấy, tôi tìm người lạ đúng giờ mỗi tuần đưa qua một phần cho cậu ấy, bảo đảm không lộ diện."

 

Đại ca vừa vào tù, chị dâu cũng bị liên lụy, mấy công ty trên danh nghĩa cũng bị thông báo kiểm tra thuế, Lão Kiều đang bận tra sổ sách tới độ ước có thể phân làm hai để làm, chỉ muốn quỳ xuống trước Tạ Nhiên ở đầu đây bên kia, xin Tạ Nhiên thương xót cho một gã trung niên hói đầu chẳng được tích sự gì như ông ta.

 

Hiển nhiên tên khốn Tạ Nhiên này chẳng có lòng thương ai ngoài em trai của hắn, hành hạ Lão Kiều cả buổi trời, cuối cùng đột nhiên cất giọng bảo: "... Vậy anh, vậy thứ bảy hàng tuần, anh đặt một quả táo trước cửa nhà tôi đi, em ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ biết là tôi."

 

Lão Kiều không nghĩ nhiều, cảm động tới rơi nước mắt mà đồng ý.

 

Ông ta làm việc vô cùng đáng tin, lúc nào cũng nhớ lời dặn dò của Tạ Nhiên, dùng tiền thuê một nữ sinh trung học gần đó, bảo cô ấy mỗi sáng thứ bảy hàng tuần đền trước nhà Tạ Thanh Ký đặt một quả táo.

 

Như vậy dù có bị người khác nhìn thấy cũng chỉ cho là trò chơi của cặp người yêu với nhau, sẽ chẳng ai ngờ "một tên xã hội đen đang chạy trốn còn phải lo lắng như ba mẹ cho cậu em trai cao một mét tám mấy của hắn" được.

 

Cô nữ sinh kia cũng rất tận tâm, nhận tiền của Lão Kiều rồi thì làm việc đến nơi đến chốn, ngay cả khi đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính cũng không quên, dành chút hơi tàn nằm trên giường bệnh gọi điện thoại cho người thuê bảo là tuần này cô ấy không đi được.

 

Lão Kiều cúi xuống nhìn đồng hồ, vừa vặn là chín rưỡi sáng, bình thường Tạ Thanh Ký mười giờ mới về tới nhà, tra tình hình giao thông thì phát hiện từ chỗ ông ta lái tới nhà Tạ Nhiên tốn 28 phút.

 

Ông ta vội tới nỗi bật dậy khỏi ghế chạy liền ra ngoài, đến nơi mới nhớ ra vẫn chưa mua táo nên hỏi thăm mấy nhà bên cạnh coi chỗ nào có cửa hàng trái cây không.

 

Một bà thím vỗ eo, duỗi người một chút rồi chỉ về phía nhà Tạ Thanh Ký.

 

"À, trước kia có một bà họ Vương mở một cửa hàng hoa quả ở đó, mấy tháng trước hình như bị tai nạn giao thông mất rồi, cửa hàng cũng đóng rồi, gần đây có siêu thị nhưng phải tốn mười phút lái xe đó."

 

Lão Kiều: "..."

 

Ông ta vừa định bước ra khỏi tiểu khu đi mua táo, ai dè giây tiếp theo liền thấy bóng dáng quen thuộc của Tạ Thanh Ký xuất hiện ở đầu hẻm, cậu đeo một chiếc ba lô, khuôn mặt tràn đầy vẻ cô đơn như bị người ta đá vậy.

 

Khoảnh khắc ấy, Lão Kiều cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng đến tận cùng của đời người.

 

Đến nỗi ông ấy còn chưa kịp cảm thán bộ dạng sa cơ thất thế này của em Tạ Nhiên thì lập tức dừng lại, xoay người điên cuồng lao về phía nhà của Tạ Thanh Ký.

 

Trong túi quần đầy những thứ lộn xộn, từ bật lửa, tiền mặt, laorenbao(*) và cả dây cột tóc của Tiểu Kiều, ông ta chuẩn xác rút ra một đồng xu một tệ, đặt xuống trước cửa nhà rồi xoay người lết đôi chân già cả sắp rã rời, tranh thủ chạy mất trước khi Tạ Thanh Ký rẽ qua khúc cua cuối cùng và nhìn thấy mình.

 

(*)老人宝:cái này mình tra Baidu thì ra điện thoại cục gạch á, không biết có sai không

 

Bước chân của Tạ Thanh Ký ngừng lại, nghi ngờ nhìn xung quanh, cậu cứ cảm thấy có một bóng người vừa mới lướt qua.

 

Lão Kiều núp sau một tòa nhà dân cư, ló đầu quan sát phản ứng của Tạ Thanh Ký, thấy cậu nhặt đồng xu kia lên mới thở phào một hơi.

 

Em trai Tạ Nhiên thông minh như vậy, quả táo cũng có thể đoán ra, có lẽ đồng xu cậu cũng có thể đoán ra là ý của Tạ Nhiên nhỉ, dù sao cũng một tuần mà thôi.

 

Lão Kiều không nghĩ nhiều nữa, đi đường vòng về , trên đường về ông ta hồi tưởng lại màn cứu cánh cực kỳ ngoạn mục của mình.

 

Tạ Nhiên hay càm ràm ông ta không tiếp xúc với công nghệ mới, thời đại nào rồi ra đường còn mang tiền mặt, nhưng Lão Kiều lại rất nghi ngờ, luôn cảm thấy mấy phần mềm này sẽ lén chuyển tiền của ông ta đi, hoặc bỗng một ngày nào đó mấy phần mềm này không thể dùng được nữa, vậy tiền của ông ta phải làm sao! Vậy nên ông ta chỉ dùng laorenbao phổ biến nhất, WeChat QQ Alipay gì đó ông ta đều không có.

 

Nếu ông nghe lời Tạ Nhiên đổi thành điện thoại thông minh, có lẽ hôm nay ông chỉ có thể để lại dây thun của Tiểu Kiều. Tạ Thanh Ký thấy dây cột tóc của con gái khéo còn tưởng rằng anh cậu ở bên ngoài tìm cho cậu một người chị dâu nữa.

 

Bây giờ đợi ngọn gió này qua đi, Tạ Nhiên quay lại dẫn mọi người kiếm tiền, đám người họ luôn mù quáng tin tưởng Tạ Nhiên, luôn cảm thấy hắn có thể giải quyết tất cả rắc rối, có Tạ Nhiên ở đây thì chẳng có gì phải lo lắng cả.

 

Lão Kiều đắc ý ngồi trên ghế xoay mà Tạ Nhiên thường ngồi, vừa uống canh trứng cho bữa sáng vừa vuốt mấy cọng tóc còn sót lại trên trán. Kết quả vừa uống canh còn chưa kịp nuốt xuống, cửa phòng làm việc đã bị người đẩy mạnh ra, Lão Kiều giật mình "phụt" một tiếng, canh trong miệng phun hết xuống đ*ng q**n.

 

Chỉ thấy Tạ Thanh Ký mặt mày xanh mét xông vào, đằng sau là đám đàn em thường canh giữ ở trước cửa bị đánh tới nỗi mặt mày bầm dập, người ôm tay người ôm bụng, dáng vẻ xui xẻo khi vừa bị người khác dùng bạo lực dạy dỗ.

 

Lão Kiều cả giận nói: "Sao lại thả cho cậu ta xông vào đây? Đợi Tạ Nhiên về sẽ trừng trị các cậu? Không phải đều được căn dặn rồi sao?"

 

Đám đàn em oan ức khoát tay, ý là cậu đánh giỏi quá, đánh không lại.

 

Lão Kiều thật sự không nỡ nhìn, phất tay bảo họ ra ngoài đi!

 

Tạ Thanh Ký đứng trước mặt ông ta, giơ nắm đấm đang nắm chặt lên, Lão Kiều sợ tới nỗi trốn xuống gầm bàn làm việc, tưởng là Tạ Thanh Ký muốn đánh mình.

 

Kết quả thằng nhóc này mở tay ra, bên trong là đồng một tệ nửa tiếng trước Lão Kiều đích thân bỏ lại.

 

Tạ Thanh Ký lạnh lùng chất vấn, "Đây là ý gì? Tạ Nhiên đâu, xảy ra chuyện gì rồi sao."

 

Lão Kiều thở phào một hơi, chui từ dưới gầm bàn ra, nghĩ lại còn hãi, "Ông trời của tôi ơi, tổ tông, sao cậu lại tìm qua đây, anh cậu không dặn cậu bớt tiếp xúc với chúng tôi sao?"

 

Tạ Thanh Ký không nói gì, cúi đầu cố chấp nhìn chằm chằm Lão Kiều.

 

Lão Kiều bị cậu nhìn tới nỗi mềm lòng, nhớ tới con gái Tiểu Kiều ở nhà. Mỗi khi cô bé nhìn mình hỏi mẹ đâu rồi cũng dùng vẻ mặt ấm ức nhưng không nói, lại còn mang theo chút bướng bỉnh giống gương mặt này của Tạ Thanh Ký.

 

"Ngồi xuống đi, anh cậu không có chuyện gì, vẫn khỏe."

 

"Vậy tại sao anh lại đặt một đồng xu trước cửa nhà tôi? Tại sao không có táo nữa? Đồng xu là có ý gì."

 

Tạ Thanh Ký vẫn đứng đó, cậu từng bước áp bức không màng đến sự vô lễ lúc này, hôm nay cậu nhất định phải có được một đáp án.

 

Lão Kiều hoàn toàn bế tắc, kéo ghế qua ấn cậu ngồi xuống, ăn ngay nói thật, "Cậu ấy thật sự không sao, ba ngày trước hai chúng tôi còn nói chuyện điện thoại đây, có lẽ mười hai giờ trưa gì đấy sẽ gọi tiếp, thứ bảy hàng tuần cậu ấy đều gọi điện thoại tới hỏi tôi tình hình của cậu."

 

"Đây là cách anh cậu nghĩ ra, bây giờ cậu ấy không tiện liên lạc với cậu, sợ cậu lo lắng, nên bảo tôi tìm người lạ đặt một quả táo trước cửa nhà cậu vào thời gian cố định mỗi tuần, nói cậu vừa thấy liền nhận ra là cậu ấy. Hôm nay người tới đưa táo cho cậu bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện, tôi thấy chín rưỡi tới nơi, mỗi việc lái xe tới chỗ cậu đã tốn nửa tiếng, làm gì còn thời gian dừng xe mua táo nữa, nên... nên để lại một đồng xu, tôi còn sợ ăn mày nhặt mất đấy!"

 

Lão Kiều nghiêm túc nói với Tạ Thanh Ký: "Anh cậu thật sự không sao cả, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì bây giờ tôi cũng không ngồi yên được."

 

Sau lời bảo đảm này, cả người Tạ Thanh Ký mới thả lỏng ra, nhắm mắt thở phào một hơi, rũ vai ngồi xuống ghế, không ngừng v**t v* đồng xu kia.

 

Lúc này Lão Kiều mới nhận ra sau lưng Tạ Thanh Ký ướt đẫm.

 

Ông ta không nhịn được hỏi: "Sao cậu tìm được chỗ này thế?"

 

Tạ Thanh Ký im lặng rất lâu mới cất giọng khàn khàn, "Tuần thứ hai anh tìm người để táo trước cửa nhà, tôi về nhà sớm một tiếng, tưởng Tạ Nhiên về rồi... kết quả nhìn thấy một nữ sinh để táo trước nhà tôi, tôi đi theo cô ấy tới đây thấy có người đưa cô ấy một trăm tệ."

 

Cơ thể cậu nghiêng về phía trước, hai tay chống trên đầu gối, như thể đang cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai nạn. Sự kích động của cậu không lộ rõ, nhưng ngón tay đang không ngừng run lại bộc lộ tất thảy, không khó để tưởng tượng rằng trong ba mươi phút vội vã tới đây, chàng trai trẻ chưa trải đời này đã nghĩ đến vô số khả năng bi quan.

 

Lão Kiều nhìn Tạ Thanh Ký đang thẫn thờ, đột nhiên nói, "... Quan hệ giữa hai anh em các cậu hình như cũng không tệ như Tạ Nhiên nói nhỉ."

 

Thằng nhóc Tạ Thanh Ký này nắm lấy đồng tiền xu kia hệt như nắm lấy cọng rơm cứu mạng vậy, mãi đến giờ vẫn chưa buông tay, đây đâu phải tình cảm anh em bất hòa chứ, rõ là tốt thế còn gì.

 

Ông ta đứng dậy rót nước cho Tạ Thanh Ký, bảo cậu bình tĩnh lại, đang tính đuổi khéo lại nghe Tạ Thanh Ký nói: "Anh ấy nói thế nào?"

 

Lão Kiều thấy Tạ Thanh Ký căng thẳng như vậy còn tưởng rằng những lời nói trước kia của Tạ Nhiên là nói đùa, lập tức kể lại không sót một chữ nào.

 

"Cậu ấy còn có thể nói gì nữa, cách nói chuyện của anh cậu đâu phải cậu không biết ha ha, cậu ấy nói có lẽ cậu ước gì cậu ấy chết đi, trong nhà bớt một mối tai họa."

 

Sắc mặt Tạ Thanh Ký nhất thời trắng bệch.

 

Lòng Lão Kiều chùng xuống, nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng bổ sung, "Chắc chắn là cậu ấy đùa thôi, bằng không sao còn nghĩ cách bảo tôi báo bình an cho cậu chứ, cậu nói xem đúng không haha, tuần nào cậu ấy cũng gọi điện hỏi tình hình của cậu, hahaha!"

 

Ông ta cười một cách nhạt nhẽo, trong lòng đang trách mình không nên nhiều chuyện.

 

Tạ Thanh Ký không đáp, nhét đồng xu vào túi quần, lại hỏi: "Rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì?"

 

Vấn đề này lại làm khó Lão Kiều, trước kia Tạ Nhiên từng dặn dò, không muốn để em trai hắn tiếp xúc quá sâu với cái nghề này, hơn nữa em hắn học trường cảnh sát, có một số chuyện ít biết vẫn hơn.

 

Ông ta lập tức bịa vài lý do gạt cậu cho qua chuyện. Tạ Thanh Ký nghe ra Lão Kiều có điều khó nói, cũng không ép hỏi ông ta nữa, dù sao thì biết Tạ Nhiên bình an là cậu yên tâm rồi, chuyện khác cậu không hỏi nhiều.

 

Thiếu niên dáng vẻ cô đơn, mặc chiếc áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt, bước ra ngoài hệt như chó hoang không nơi nương tựa.

 

Chỉ một chút tin tức liên quan đến Tạ Nhiên thôi đã khiến cậu bất chấp chạy đến đây, giống như chó hoang được cho một miếng cơm thì trơ mắt nhìn người ta, ý là có thể mang tôi về nhà không.

 

Đợi khi bị người ta đá ra sẽ buồn bã nức nở, ánh mắt tràn đầy mong đợi dần tắt ngúm đi như ngọn nến, muốn đi theo mà không dám nên ngồi yên tại chỗ.

 

Lão Kiều bỗng nhiên cảm thấy mình hơi tàn nhẫn.

 

Giây phút Tạ Thanh Ký sắp bước ra ngoài phòng làm việc, Lão Kiều không đành lòng nói: "Thôi, cậu ở lại đây đi, đợi lát nữa Tạ Nhiên gọi điện thoại qua cậu nghe giọng cậu ta, nhưng không được lên tiếng đấy. Không được để anh cậu biết chuyện cậu ấy dặn dò bị tôi làm hỏng rồi, hơn nữa anh cậu đã nhiều lần cảnh cáo cậu không được có liên quan gì đến bọn tôi, cậu nghe thì nghe, đừng hỏi nhiều, ra khỏi cánh cửa này thì đừng nhắc đến với ai hết."

 

Tạ Thanh Ký kinh ngạc quay đầu, hầu kết cậu khẽ lăn, nghiêm túc nói một câu cảm ơn với Lão Kiều, sau đó quay lại ngồi trên chiếc ghế kia.

 

Cậu hơi dè dặt, không nhìn lung tung cũng không hỏi nhiều, chỉ toàn tâm toàn ý đợi điện thoại của Tạ Nhiên.

 

Ban nãy bờ vai cậu rủ xuống, nhưng bây giờ lại ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp như có một tấm thép đằng sau, dường như chỉ cần có thể nghe thấy giọng của Tạ Nhiên, cả người cậu lại tràn đầy tinh thần.

 

Lão Kiều nhìn Tạ Thanh Ký bị giày vò thành bộ dáng này, thầm nghĩ, cái tên khốn Tạ Nhiên kia đúng là tạo nghiệp mà!

 

Bình Luận (0)
Comment