Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 49

Chương 49: Đầu hàng

edit: nammogiuabanngay

---

Tạ Nhiên nhận ra bản thân thất thố, nhanh chóng khôi phục bình thường, hắn thất tha thất thểu đứng dậy, suýt thì làm lật cả bàn.

Tạ Thanh Ký bước đến đỡ hắn, Tạ Nhiên giãy ra đi tới giữ vai Vương Tuyết Tân, hắn giải thích một cách lộn xộn, "Mẹ, con uống nhiều nên lỡ lời, mẹ đừng để bụng nhé."

 

"Không sao..." Vương Tuyết Tân ngồi đó như người mất hồn, bảo Tạ Thanh Ký dìu Tạ Nhiên về phòng nghỉ ngơi.

 

Tạ Thanh Ký đồng ý rồi trực tiếp đỡ Tạ Nhiên về phòng của mình.

 

Lúc này Tạ Nhiên đã hoàn toàn say khướt, hắn nằm trên chiếc giường tân hôn thuộc về ba mẹ hắn, miệng thì hét tên Tạ Thanh Ký, lúc mơ hồ hắn mở mắt ra thấy Triệu Cao ngồi ở đầu giường thì mỉm cười kéo nó lại gần, xoa đầu Triệu Cao, cười nói: "Là mày đấy à, đúng là lâu rồi không gặp."

 

- Đã bắt đầu nói nhảm luôn rồi.

 

Triệu Cao bị Tạ Nhiên giày vò một trận thì phẫn nộ cong lưng, trông như sắp nhảy lên cho hắn một vuốt vậy, Tạ Thanh Ký ra hiệu với nó, xoa lưng nó trấn an mấy cái, nhỏ giọng nói: "Con ma men này say khướt rồi, mày thay tao trông chừng, cấm bắt nạt anh ấy."

 

Cậu ôm lấy Triệu Cao, đặt nó trên lưng Tạ Nhiên, nhìn con mèo cuộn tròn một cục trên lưng Tạ Nhiên giống hệt như một cục chặn giấy xù lông vậy.

 

Tạ Thanh Ký lưu luyến sờ lên vầng trán đẫm mồ hôi của Tạ Nhiên rồi đi an ủi Vương Tuyết Tân.

 

Trong phòng ăn, Vương Tuyết Tân vừa lau nước mắt, vừa thu dọn cơm thừa canh cặn, ngồi xuống dùng khăn lau đi vết nước trên sàn, cơ thể trung niên mập ra càng hiện rõ vẻ vụng về, hai bàn tay của bà đầy vết chai, trông chẳng khác gì lớp vỏ cây sần sùi.

 

Tạ Thanh Ký đi tới kéo Vương Tuyết Tân dậy, bảo để cậu dọn dẹp.

 

Vương Tuyết Tân chật vật ngồi trên sô pha, không ngừng ngẫm lại lời thật lòng khi Tạ Nhiên say rượu thốt ra, qua một chốc, một ly nước ấm được nhét vào tay bà, ngẩng đầu nhìn thì thấy con trai út ngồi xuống bên cạnh mình.

 

Lẽ ra bà không muốn khóc nữa, đôi mắt bị hơi nóng bốc lên lại bắt đầu cay cay, ánh mắt mờ đi khi nhìn về phía Tạ Thanh Ký chu đáo và hiểu chuyện, bực bội nói: "... Sao mẹ lại không kiềm chế được bản thân, rõ ràng là không muốn xen vào chuyện của các con nữa, nhưng nhìn anh con như vậy mẹ lại lo lắng. Con nói xem cái tính của anh con nói muốn làm gì thì làm ngay, sao chuyện tình cảm nó lại không gấp gáp gì."

 

Tạ Thanh Ký nắm lấy bàn tay đang run rẩy của mẹ, biết rằng điều thích hợp nhất nên làm lúc này là nói mấy câu để bà bình tĩnh lại, hoặc là không nói gì giống như kiếp trước, mặc cho Vương Tuyết Tân tùy ý nổi giận vẫn có thể xem là một cách giải quyết thỏa đáng.

 

Nhưng Tạ Thanh Ký của kiếp này không làm vậy.

 

Cậu biết tâm bệnh của Vương Tuyết Tân ở đâu rồi.

 

"Mẹ, ly hôn với ba không phải là lỗi của mẹ, bọn con chưa từng cảm thấy bị thua thiệt, cũng chưa từng thấy gia đình này có gì không tốt, nhưng không phải ai cũng khao khát chuyện cưới xin."

 

Cậu nhìn Vương Tuyết Tân một cách bình tĩnh, giọng nói đều đều chẳng chút gợn sóng như mọi khi, nhưng lời nói thốt ra lại như lưỡi dao vừa rút ra khỏi vỏ, chỉ một nhát nhẹ cũng đủ để cánh buồm mang danh tình yêu mà bà giương cao bị chém thành từng mảnh. Bà thất bại trong cuộc hôn nhân của hình, rồi lại áp đặt khát vọng về một cuộc sống ổn định lên con cái.

 

"Mẹ, con xin lỗi," Giọng nói của Tạ Thanh Ký khựng lại, nhìn Vương Tuyết Tân bằng ánh mắt nghiêm túc, "con cũng sẽ không chọn kết hôn, có lẽ phải khiến mẹ thất vọng rồi."

 

Cậu nói tới đây thì dừng lại, không nói tiếp nữa, vai của mẹ cậu bỗng nhiên sụp xuống, giống như cả người bị rút hết sức sống vậy.

 

Vương Tuyết Tân ngơ ngác nhìn đứa con trai út vẫn luôn là niềm tự hào, người khiến bà yên tâm nhất, bà không dám nghĩ kỹ lời cậu nói, bà bỗng nhiên đứng phắt dậy như đang né tránh, hoảng loạn nói, "Để, để nói sau đi, mẹ buồn ngủ rồi, sáng mai còn phải mở hàng sớm, con cũng đi ngủ đi, anh con uống say rồi, con đừng ngủ say quá, nhớ để mắt đến nó."

 

Tạ Thanh Ký nhìn bóng lưng chạy trối chết của bà, đau lòng ngồi trên sô pha.

 

Kiếp trước, sau khi mối quan hệ của cậu và Tạ Nhiên bị phát hiện, Vương Tuyết Tân phản ứng cực kỳ dữ dội, luôn cảm thấy nguyên nhân con trai biến thành đồng tính là lỗi của bà.

 

Chính "lời nói và hành động" của bà và Tạ Văn Bân khiến hai anh em tràn đầy ác cảm với hôn nhân, trong quá trình trưởng thành lại thiếu hụt tình thương của ba, dẫn đến việc họ có hứng thú với đồng tính.

 

Thậm chí vì vậy bà còn cãi nhau to với Tạ Văn Bân trước mặt hai anh em.

 

Dạo đó Tạ Thanh Ký vừa thi vào trường cảnh sát nên phải ở nội trú, Tạ Thiền đã ra ngoại tỉnh, Tạ Nhiên thì suốt ngày chẳng thấy mặt ở nhà, Tạ Văn Bân thường xuyên đến thăm Vương Tuyết Tân.

 

Có lẽ xa cách nhiều năm đã khiến bà đủ bĩnh tĩnh để nhìn nhận vấn đề của hai người, có lẽ là con cái đều đã có con đường riêng, trong lòng bà như trút được tảng đá nặng, không còn quá bận tâm đến chuyện này nữa.

 

Tình cảm giữa hai vợ chồng họ dần dần ấm lên, thi thoảng trời tối, Vương Tuyết Tân còn giữ Tạ Văn Bân lại ăn bữa cơm.

 

Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian ấm áp nhất yên bình nhất của nhà họ, Tạ Thanh Ký cuối tuần về từ trường cảnh sát, Tạ Nhiên cũng sẽ về, một nhà bốn người ngồi lại cùng nhau, con mèo Triệu Cao ngồi dưới chân họ, lúc ăn cơm sẽ gọi video cho Tạ Thiền, tựa như cả nhà chưa từng xa nhau.

 

Sau này chuyện của cậu và Tạ Nhiên bị phát hiện.

 

Hai người họ lại chửi rủa, tranh cãi, chỉ trích lẫn nhau, có lần Tạ Nhiên cũng ở nhà, lúc Tạ Thanh Ký khuyên can hắn ngồi trên sô pha, trong miệng ngậm điếu thuốc, vừa cười vừa xem, trên tay còn cầm đồ chơi chọc mèo đùa với Triệu Cao.

 

Ngay cả con mèo Triệu Cao này cũng biết điều mà lẳng lặng ngồi một bên, không để tâm đến sự trêu chọc của Tạ Nhiên, biết rằng lúc này nên ngoan ngoãn. Nhưng Tạ Nhiên lại buồn bực gãi tai nó, nhìn ba mẹ đang cãi vã một cách chết lặng.

 

"Tiểu Tạ, đừng khuyên nữa, khuyên không nổi đâu, nếu họ chịu nghe lời khuyên thì có đi tới bước này không?"

 

Hắn vỗ sô pha, nhởn nhơ hóng chuyện, bảo Tạ Thanh Ký ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

Tạ Thanh Ký tức giận trừng mắt nhìn Tạ Nhiên.

 

"Anh không khuyên ngăn thì thôi, lại còn thêm phiền phức?"

 

Tạ Nhiên cười, lờ đi, hắn ném điếu thuốc sang một bên, giẫm nát nó, sau đó đi tới trước mặt ba mẹ, bình tĩnh nói: "Cãi đủ chưa? Cãi nhau 20 năm còn chưa cãi xong à? Hai đứa con trai đều trở thành đồng tính ba mẹ kết luận ra ai là người chịu trách nhiệm chưa? Cãi đi cãi lại cũng chỉ có nhiêu đó chuyện, chẳng phải đều đang đùn đẩy cho nhau ư, ba mẹ có cãi thế nào kiếp này con cũng vậy thôi, không thể kết hôn với ai được nữa, Tiểu Tạ cũng đừng mơ. Nhìn cuộc hôn nhân của hai người con đã chịu đủ lắm rồi, còn muốn khiến cuộc đời của con trở nên giống ba mẹ ư? Mẹ, mẹ mắng ba con suốt cả một đời, bây giờ còn muốn kiểm soát cuộc đời của con sao?"

 

Vương Tuyết Tân tức tới nỗi tim đập mạnh, phải dựa vào ghế mới đứng vững, thở hổn hển.

 

Sắc mặt Tạ Văn Bân tái mét, ông tát Tạ Nhiên một phát, lạnh giọng nói: "Xin lỗi mẹ con ngay!"

 

Ông chưa bao giờ nổi nóng đến vậy.

 

Tạ Nhiên bị đánh tới nỗi đầu nghiêng sang một bên, hắn quay đầu hướng về phía Tạ Văn Bân, chết lặng nói: "Ba chưa từng dạy con chuyện này, cũng chưa từng thấy ba thật lòng xin lỗi mẹ con bao giờ, con không biết."

 

Hắn sờ mặt mình một cách dửng dưng, nói với Tạ Thanh Ký đang đỡ mẹ: "Anh đi đây, tuần sau bao giờ nghỉ anh tới trường đón em, chăm sóc tốt cho mẹ nhé."

 

Hắn mệt mỏi bước ra của mà không thèm ngoảnh đầu lại, không thấy sắc mặt trắng bệch của Vương Tuyết Tân sau lưng hắn, bà như sắp đứng không vững, thở dồn dập, được Tạ Văn Bân và Tạ Thanh Ký đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.

 

Từ sau chuyện đó, cuộc hôn nhân vốn sắp được hàn gắn của Vương Tuyết Tân và Tạ Văn Bân lại lần nữa rạn nứt vì mối quan hệ giữa cậu và Tạ Nhiên.

 

Trong phòng có tiếng động vang lên, nghe giống như Tạ Nhiên ngã ra sàn. Âm thanh này làm Tạ Thanh Ký hoàn hồn từ chuyện cũ.

 

Cậu bất đắc dĩ đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

 

Từ phòng khách đến phòng ngủ chỉ cách mấy bước chân, khi khoảng cách ngày càng rút ngắn, bước chân của Tạ Thanh Ký cũng càng ngày càng chậm, cậu cúi đầu, tay nắm cửa bị giữ đã xoay hết cỡ, chỉ cẩn đẩy nhẹ là có thể tiến vào, rõ ràng là một việc hết sức đơn giản, Tạ Thanh Ký lại bắt đầu do dự.

 

Sống lưng cậu căng thẳng khiến cho cảnh tượng trở nên kỳ lạ, dường như thứ đang đợi cậu bên trong không phải Tạ Nhiên mà là thứ khác. Phòng ngủ của Vương Tuyết Tân ở sau lưng cậu, cách nhau có một cái hành lang, ánh sáng vàng ấm áp yếu ớt chiếu qua khe cửa.

 

Tạ Thanh Ký thầm nghĩ: Cậu chỉ đi vào nhìn Tạ Nhiên một cái thôi, thu xếp ổn thỏa rồi cậu sẽ ra sô pha ngủ.

 

Tiếng mở cửa kinh động đến Tạ Nhiên, hắn duy trì tư thế đứng ở góc tường trêu mèo con, ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Ký mới bước vào.

 

Tạ Nhiên bỗng chốc bật cười, tựa như mọi cuối tuần yên bình khác mà hai người từng trải qua cùng nhau, hắn cả người đầy mùi rượu đi qua ôm lấy Tạ Thanh Ký, dán bên tai cậu thân mật nói: "Sao giờ mới về nhà, anh đợi em lâu lắm rồi, thằng nhóc Triệu Cao kia lại cắn anh nữa, mèo của em em phải chịu trách nhiệm."

 

Hắn say rượu kiếm chuyện, giơ ngón tay lên, để Tạ Thanh Ký thấy vết thương (không hề tồn tại), ý là lúc này cậu nên theo quy trình hôn hắn.

 

Tạ Thanh Ký thoáng cái không nói nên lời.

 

Khoảnh khắc ấy, cậu nhớ tới lúc còn rất nhỏ cả nhà cùng ra biển.

 

Cậu luôn thích đắp lâu đài, dùng cát lẫn với nước rồi dùng tay đập cho bằng, cho chắc, cho dù cậu có cẩn thận thế nào, nền móng có vững đến đâu, chỉ cần con sóng ập đến một cái là cuốn sạch.

 

Cái ôm lúc này của Tạ Nhiên chính là con sóng ập đến cuốn trôi tất thảy.

 

Sự lý trí và bản năng tự kiềm chế của cậu đều tan biến, phòng tuyến tâm lý được xây dựng hết lần này đến lần khác sụp đổ hoàn toàn, âm thanh duy nhất cậu có thể nghe thấy là tiếng tim đập thình thịch, kế đó cậu nắm lấy tay Tạ Nhiên kề lên khuôn mặt mình, bình tĩnh nhìn người trước mặt uống say rồi không thèm giả bộ với cậu nữa, lúc này cậu đột nhiên hạ một quyết tâm không muốn người khác biết.

 

Tạ Nhiên bất mãn trợn mắt nhìn Tạ Thanh Ký, kéo tay hai cái nhưng không kéo ra, hắn không khách sáo nói: "Lại không biết điều rồi đúng không? Ai bảo em sờ tay anh, bảo em hôn anh mà em không hiểu à?"

 

"Ban nãy anh... nói anh yêu ai?"

 

Giọng của Tạ Thanh Ký rất trầm, còn có hơi khàn khàn.

 

Người đã mất trí thì đương nhiên chẳng thể nhớ nổi mình suýt chút nữa đã buột miệng nói ra lời kinh thiên động địa gì trước mặt mẹ, hắn chỉ dùng ánh mắt vừa chân thành vừa mông lung nhìn Tạ Thanh Ký, không hiểu nói: "Anh nói gì rồi ư?"

 

"Anh yêu ai?" Tạ Thanh Ký mang theo sự bướng bỉnh, muốn hỏi cho rõ ngọn ngành nhìn hắn.

 

Thứ Tạ Nhiên không chịu nổi nhất là ánh mắt này của Tạ Thanh Ký, em trai hắn một khi nhìn hắn thế này, dù tính tình hắn có tồi tệ, có cố chấp hơn nữa cũng phải đầu hàng.

 

"Tất nhiên là yêu em rồi, tốn biết bao công sức mới lừa em về tay, giày vò anh muốn chết đi ấy, anh đâu nỡ để em ấm ức, không cung phụng như tổ tông thì còn làm gì nữa?"

 

Khoảng cách gần thế này đã đủ để Tạ Nhiên lơ đãng, ánh mắt vô thức dán chặt vào đôi môi Tạ Thanh Ký, như thể giây tiếp theo sẽ hôn lên đó, bộ dáng như có thể nói bất cứ gì để dỗ dành người ta.

 

Tạ Thanh Ký giả vờ không hiểu ý định sốt sắng của hắn, tiếp tục so đo với một con ma men, nghiêm túc nói: "Ngày mai tỉnh rồi anh còn giữ lời không? Lúc mẹ phản đối, có phải anh sẽ không chút do dự đẩy em ra..."

 

"Anh lúc nào cũng tự mình đưa ra quyết định như vậy."

 

Cậu nhìn Tạ Nhiên một cách đắm đuối, thấp giọng nói: "Mèo của em em chịu trách nhiệm, người của anh anh có chịu trách nhiệm không?"

 

Tạ Nhiên bắt đầu không hiểu cậu đang nói gì.

 

Tạ Thanh Ký tự mình lẩm bẩm, "Em cảm thấy mình có hơi hèn hạ."

 

Tạ Nhiên sốt ruột.

 

"Tổ tông à xin em đấy, đừng trêu đùa anh nữa, em đến trường là ở liền một tuần, anh đợi em sốt ruột chết đi được."

 

Điện thoại đặt trên bàn bỗng chốc rung lên, Tạ Thanh Ký quay đầu nhìn, màn hình hiển thị ba chữ "Trương Chân Chân" to đùng.

 

Cậu bắt Tạ Nhiên đứng phạt nơi góc tường, bảo hắn nghĩ coi rốt cuộc có chịu trách nhiệm hay không, vì đời sống t*nh d*c suôn sẻ mà hắn chịu nhục đồng ý.

 

Tạ Thanh Ký ung dung nhận lấy điện thoại.

 

Trương Chân Chân ở đầu dây bên kia rất tùy tiện, dựa vào tình bạn cách mạng vĩ đại của họ nhắc nhở Tạ Nhiên, "Tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn là dặn dò anh một cái vậy, trước đó hình như mẹ anh có ghé nhà tôi, có lẽ đã biết gì đó rồi, anh phải chuẩn bị tâm lý đấy nhé, a lô?"

 

"Tôi là em trai anh ấy."

 

Tạ Thanh Ký tựa vào bàn, tay chống lên mặt bàn, nhìn người đang bị phạt đứng là Tạ Nhiên vô cùng không thành thật, dùng chân đẩy Triệu Cao tới lui. Triệu Cao thấy chỗ dựa của mình cuối cùng cũng tránh xa tên ác bá Tạ Nhiên thì lập tức uất ức chạy tới, núp sau lưng Tạ Thanh Ký phẫn nộ hét về phía Tạ Nhiên!

 

"Hả? Là cậu à ha ha! Anh cậu đâu?"

 

"Anh ấy uống say rồi, đang nằm nghỉ ngơi."

 

"Cậu có vẻ vui lắm nhỉ, tôi nghe ra được đấy ha ha, không làm phiền các cậu nữa, chào nhé!"

 

Trương Chân Chân cúp điện thoại một cách rất tinh tế.

 

Tạ Nhiên say rượu, trong lúc mơ màng nghe thấy giọng của Trương Chân Chân, hỏi Tạ Thanh Ký ai gọi điện đến.

 

"Bạn gái anh, nói muốn chia tay với anh."

 

Tạ Thanh Ký nói dối mà mặt không đổi sắc.

 

Tạ Nhiên ngỡ ngàng trong phút chốc, không thể tưởng tượng nổi nói: "Chia tay? Cô gái này nói cái gì vậy, bộ cô ấy tưởng thật chắc, ha ha, cười chết mất, túi của cô ấy mất rồi. Em đưa điện thoại cho anh, cô ây kiêu ngạo thật đấy!"

 

Tạ Nhiên thất tha thất thểu chạy qua chỗ Tạ Thanh Ký, muốn lấy lại điện thoại, cả người hắn bổ nhào về phía trước, ngã vào lòng em trai.

 

Tạ Thanh Ký một tay nắm chặt lấy bàn tay vươn về phía điện thoại của hắn, khoảng cách của hai người rất gần, gần tới mức Tạ Thanh Ký chỉ cần cúi đầu là có thể hôn Tạ Nhiên, bụng dưới của họ dán sát lên nhau, Tạ Thanh Ký ôm lấy lưng anh trai, sau khi hạ quyết tâm, cả người cậu đầy tính xâm lược, không màng đến tất cả để đạt được thứ mình muốn.

 

Cậu nhìn chằm chằm Tạ Nhiên.

 

"Bạn gái muốn chia tay với anh sao anh vẫy vui vẻ thế?"

 

Tạ Thanh Ký muốn tính sổ, Tạ Nhiên lại say sưa ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp của em trai.

 

Hắn không giải thích mà chỉ chậm chạp nháy mắt. Tạ Thanh Ký cũng không hỏi nữa, trong căn phòng chỉ còn lại đèn ngủ nhỏ, ánh đèn mờ nhạt phần lớn bị Tạ Thanh Ký đứng tựa trên bàn che mất.

 

Tạ Thanh Ký đột nhiên bật cười, tiếp đó bình tĩnh ra lệnh.

 

"Tạ Nhiên, lại đây hôn em."

 

Áo sơ mi của cậu cài đến tận cúc trên cùng, bao chặt quanh cổ, trông cậu có vẻ cấm dục lại đứng đắn, nhưng ánh mắt cậu nhìn Tạ Nhiên, sự kiềm chế sức lực khi ôm lấy Tạ Nhiên, hơi ấm trên cánh tay, và cả giọng điệu ra lệnh bình tĩnh nhưng lại đầy quyền uy thế này đều là những thứ Tạ Nhiên quen thuộc nhất, khiến hắn chợt nhận ra một điều.

 

— Bây giờ em trai hắn rất muốn l*m t*nh với hắn.

 

Người ban nãy vẫn ở thế yếu nháy mắt trở nên điên cuồng, ai bảo bây giờ Tạ Thanh Ký "có việc cầu xin người ta" chứ.

 

Tạ Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thanh Ký nhưng không có hành động gì, hai anh em cứ giằng co trong bầu không khí ám muội này.

 

Tạ Nhiên cười khẽ một tiếng.

 

Hắn đứng thẳng, đi qua phía Tạ Thanh Ký, bế Triệu Cao lên, đi mấy bước ra tới cửa rồi ném nó ra ngoài, sau đó hắn khóa cửa phòng lại, mơ hồ nghe tiếng Triệu Cao phẫn nộ cào cửa.

 

Tiếp đó Tạ Nhiên lẩm bẩm, "Lúc phụ huynh hành sự không thể để bạn nhỏ thấy được."

 

Hắn đi đến cạnh bàn, đứng trước mặt Tạ Thanh Ký, nắm lấy cổ áo cậu kéo về phía mình, trong mắt Tạ Nhiên mang theo chút kiêu ngạo và khinh thường kéo Tạ Thanh Ký lại, mũi của hai người gần như chỉ cách nhau một ngón tay, cùng lúc nhìn về môi đối phương.

 

"Tạ Thanh Ký..."

 

Tạ Nhiên khiêu khích: "Anh nói này, ban nãy em ngông cuồng với ai thế?"

 

Hắn túm lấy người ta định hôn, lại không hôn lên thật, đầu mũi thân mật dán lên, hơi thở của Tạ Nhiên gần trong gang tấc.

 

Tạ Thanh Ký không trả lời, yên lặng nhìn hắn, kiềm chế nói: "Anh đừng chọc em."

 

"Ai chọc em vậy, anh đang hỏi em đấy, em đang ngông cuồng với ai thế."

 

Tạ Nhiên không biết tai họa sắp xảy ra, còn rút một tay ra vỗ nhẹ lên khuôn mặt em trai, cố tình cười nhìn cậu.

 

Những nụ hôn như lông vũ không ngừng rơi xuống khóe môi, cằm, nhưng không hôn lên môi cậu, Tạ Nhiên cảm nhận bàn tay đang v**t v* cơ thể căng cứng theo động tác trêu chọc xấu xa của hắn.

 

Tạ Thanh Ký nắm chặt lấy eo Tạ Nhiên, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, kéo mạnh Tạ Nhiên về phía trước, hơi thở nặng nề dán lên.

 

— Cậu thật sự sắp không nhịn nổi nữa rồi.

 

Nụ hôn đến muộn gần hai năm sắp xảy ra vào lúc này, Tạ Thanh Ký như ngừng thở, lại không bằng lòng với Tạ Nhiên say rượu hồ đồ, nhưng cậu lại thèm muốn người đang gần trong gang tấc này, cậu biết mình sắp lấy lại được thứ đã đánh mất - nhưng mà ngay lúc này, giọng của Vương Tuyết Tân lại vang lên từ ngoài cửa, giọng của bà đầy lo lắng, dặn dò cách cánh cửa, "Tiểu Tạ, anh con uống say rồi, tối nay con đừng ngủ say quá, mẹ sợ nó tự sặc chết mất."

 

Hai người vẫn duy trì tư thế dán sát nhau, cả người Tạ Nhiên căng thẳng, nghiêng đầu, động tác làm lỡ nụ hôn của Tạ Thanh Ký, cảnh giác nhìn về phía cửa.

 

Tạ Thanh Ký giữ lấy eo Tạ Nhiên, chỉ đành đáp lại: "Con biết rồi, mẹ ngủ đi."

 

Vương Tuyết Tân ôm Triệu Cao rời đi.

 

Tạ Nhiên căng thẳng, ánh mắt đảo quanh, bỗng nhiên bịt miệng em trai, sáp lại gần nhỏ giọng nghiêm túc nói: "Tiểu Tạ, hình như anh nghe thấy giọng của mẹ, có phải, có phải bà ấy báo mộng cho chúng ta không? Đáng sợ quá đi mất, anh sắp 'héo' rồi, đệch."

 

Tạ Thanh Ký: "..."

 

Cậu nuốt nước miếng, không tài nào chịu nổi, một tay bắt lấy tay Tạ Nhiên, không phân trần mà hôn anh trai khốn nạn của mình.

Bình Luận (0)
Comment