Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 54

Chương 54: Mất khống chế

edit: nammogiuabanngay

-----

Tạ Nhiên tiêu xài hoang phí, dùng hết nửa lọ kem che khuyết điểm của con gái người ta để che vết trên cổ, cuối cùng hôm đó Tạ Thanh Ký không đến.

 

Ngày thứ ba, chờ Tạ Nhiên buông lỏng cảnh giác, Tạ Thanh Ký đột nhiên xuất hiện, theo sau còn có một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao gầy mặc áo hoodie thể thao. Anh ấy đeo ba lô, đội mũ bóng chày, thấy Tạ Nhiên thì mỉm cười với hắn để lộ ra chiếc răng khểnh.

 

Mặt mũi của anh ta chợt khiến Tạ Nhiên nhớ tới Tề Minh, đúng như dự đoán, không đợi hắn hỏi, Tạ Thanh Ký đã chủ động giới thiệu, nói đây là cậu của Tề Minh, cũng tính một nửa là thầy của Tạ Thanh Ký, nhóm của anh ấy rất có hứng thú với dự án trang web xe cũ của hắn nên muốn đến gặp mặt.

 

Tạ Thanh Ký dừng lại, bỗng nhiên nhìn cậu Tề Minh sau đó lại nhìn về phía Tạ Nhiên, ánh mắt hai người giao nhau, dường như không cần nói mà ngầm hiểu gì đó, gần như đồng thời nhớ lại những gì xảy ra vào tối hôm đó.

 

"Hôm kia, lúc Mã Bối Bối gọi điện cho em em cũng tính qua đây, nhưng có chút chuyện nên không đến được."

 

Tạ Thanh Ký cúi đầu nhìn đôi giày của hắn.

 

Tạ Nhiên "ừ" một tiếng, cũng cúi đầu nhìn tay mình.

 

Cậu Tề Minh thắc mắc nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, dè dặt nói, "Trong hai người ai đưa tôi đi tham quan công ty vậy..? Tôi không biết nhiều về ngành xe cũ này, chỉ là cảm thấy dự án này rất khả thi."

 

Tạ Nhiên chợt nhận ra vẫn còn người ngoài ở đây, liền vội vàng đưa cậu Tề Minh dạo một vòng công ty, giải thích cặn kẽ về quy trình thu xe bán xe từ đầu đến cuối, sau hai tiếng nói đến mức miệng lưỡi khô rát, Tề Úy Nhiên cuối cùng cũng có chút khái niệm sơ bộ về ngành xe cũ, anh ấy đánh giá, "Đây là dự án rất hay, phải đầu tư tiền bạc và cả nhân lực nữa, chỉ dựa vào em anh tự học lập trình xong làm cho anh thì không biết đến mùa quýt nào mới đưa lên mạng được."

 

Tạ Thanh Ký đi theo sau hai người họ, nghe hết từng lời trong cuộc trò chuyện.

 

Tạ Nhiên có thế cảm nhận được ánh mắt em trai nhìn mình, nói không chừng cậu còn đang nhìn chằm chằm vào vết cắn chưa biến mất ở sau gáy hắn.

 

"Ừ, nếu nó không thích tôi cũng không muốn để nó làm cái này, chuyện chuyên môn vẫn nên giao cho những người có chuyên môn vậy." Tạ Nhiên mỉm cười hào phóng, giơ tay ra, Tề Úy Nhiên cũng cười, biết đây là ý muốn tiếp xúc sâu hơn liền đơn giản bắt tay với Tạ Nhiên một cái, hai người trao đổi phương thức liên lạc, chỉ nói sẽ hẹn riêng vào ngày khác.

 

Hai anh em đích thân tiễn Tề Úy Nhiên xuống dưới lầu, nhìn anh ấy lái xe rời đi, lúc này không còn Tề Úy Nhiên, không còn những nhân viên rảnh rỗi hóng hớt, không còn Tiểu Mã hay nói linh tinh, chỉ còn lại hắn và Tạ Thanh Ký.

 

Dường như Tạ Thanh Ký cũng nhận ra điều đó, cậu yên lặng đứng đó một lát, Tạ Nhiên quay người đi lên lầu Tạ Thanh Ký liền đi theo, Tạ Nhiên vào phòng làm việc Tạ Thanh Ký cũng vào theo, còn tiện tay đóng cửa lại.

 

Tiếng khóa cửa vang lên "cạch" một tiếng, tiếp đó là phòng làm việc vắng lặng.

 

Tạ Thanh Ký đứng sau Tạ Nhiên, đột nhiên giơ tay chạm vào vết răng cậu cắn hắn đêm đó.

 

Tạ Nhiên bị cậu chạm vào khiến toàn thân tê dại, cảm giác đó vô cùng kỳ lạ, là cảm giác vi diệu hắn chưa từng trải qua trước đây dù hắn đã lên giường hay l*m t*nh biết bao nhiêu lần với Tạ Thanh Ký ở kiếp trước.

 

Hắn không chịu nổi quay người lại, vốn định bảo Tạ Thanh Ký đừng có im lặng mà ra tay ngay như thế, mấy thói xấu ở kiếp trước của hắn bị cậu học hết rồi, không ngờ Tạ Thanh Ký lại trực tiếp bước tới.

 

Động tác tiến lại gần khiến khoảng cách của hai người rút ngắn, hơi thở của họ gần như quấn lấy nhau, Tạ Thanh Ký đưa tay đỡ lấy Tạ Nhiên, ngăn hắn dẫm lên chân mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh đêm đó Tạ Nhiên ngồi trên người cậu, lúc cậu cầm thắt lưng quét lên khuôn mặt đầy vẻ khiêu khích và kiêu ngạo của hắn.

 

Hầu kết của Tạ Thanh Ký khẽ chuyển động, cậu nghiêng đầu, hành động như muốn hôn lên theo bản năng.

 

Thấy nụ hôn ấy sắp rơi xuống, tim Tạ Nhiên đập loạn không ngừng, Tạ Thanh Ký giữ lấy cánh tay hắn khiến hắn không cách nào tránh né, cũng chẳng có đường để trốn.

 

Nhưng vào lúc chỉ mành treo chuông này Tạ Thanh Ký lại chủ động lùi lại, phiền muộn nói, "Bỏ đi, chưa phải lúc, anh đừng giày vò em nữa..."

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Hắn đột nhiên không thể đoán được thằng nhóc này đang toan tính gì nữa.

 

Hắn không thể đoán nổi rốt cuộc Tạ Thanh Ký có biết hắn cũng trùng sinh không, chẳng biết Tạ Thanh Ký đã nghĩ ra nên đối diện với Vương Tuyết Tân thế nào chưa, càng không hiểu nổi câu "Chưa phải lúc" của Tạ Thanh Ký, hơn nữa hắn giày vò Tạ Thanh Ký chỗ nào?

 

Cảm xúc mất khống chế trong khoảnh khắc ấy nhanh chóng được Tạ Thanh Ký đè xuống, cậu ngồi xuống sô pha bình tĩnh lại đôi chút, bỗng lên tiếng, "Em sắp phải đi học lại rồi, năm nay rất quan trọng với em, em không muốn phân tâm cũng không thể thi trượt được, hơn nữa dạo này mẹ rất nhạy cảm, đêm đó anh uống quá chén nói lỡ lời rồi."

 

"Anh đã nói gì rồi?"

 

Tạ Nhiên bắt đầu căng thẳng, nhớ tới hành vi thất thường  và lời nịnh nọt qua điện thoại ngày đó của Vương Tuyết Tân, sợ bản thân uống nhiều rồi nói lời không nên nói.

 

Nhắc tới Vương Tuyết Tân, Tạ Thanh Ký hơi bối rối xen lẫn chút buồn bực, cậu khó khăn lựa lời sau đó lại do dự quay đầu lại, nhìn Tạ Nhiên bằng nét mặt vi diệu.

 

Tạ Nhiên bị cậu nhìn như vậy thì càng thêm căng thẳng.

 

"Anh nói anh biết chị Chân Chân thích con gái từ trước rồi, cũng vì lý do này nên mới ở bên chị ấy, còn nói vì mẹ nên mới đi xem mắt, mẹ buồn đó, hơn nữa anh còn nói... nói anh... bỏ đi."

 

Tạ Nhiên như ngừng thở, không ngờ Tạ Thanh Ký lại nói câu "bỏ đi", cảm giác đó như đấm vào bông, không có chỗ trút giận, hắn suýt thì bị tức chết, thà đạp hắn từ trên tòa nhà mười tầng xuống còn thoải mái hơn câu "bỏ đi" của Tạ Thanh Ký.

 

"Sao lại 'bỏ đi', em nói đi chứ giữ trong lòng làm gì? Anh là anh trai em, có gì không nói với anh được chứ, nói ra rồi chúng ta cùng nhau giải quyết, anh lại chọc giận gì mẹ rồi?"

 

Tạ Nhiên bị cậu làm sốt ruột chết đi được, hắn sợ mình uống say không biết giữ miệng mà come out ngay trước mặt Vương Tuyết Tân.

 

Nào ngờ Tạ Thanh Ký hoàn toàn không nể tình, nhìn Tạ Nhiên lạnh lùng nói, "Giờ thì biết cảm giác này khó chịu rồi nhỉ? Trước kia anh đối xử với em như vậy đấy. Lần nào anh chẳng tự ý quyết định mọi chuyện, đã bao giờ anh muốn cùng nhau giải quyết chưa?"

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Tạ Thanh Ký trách móc xong lại quay đầu đi, vành tai vẫn còn hơi đỏ.

 

Tạ Nhiên bỗng chốc bình tĩnh lại, thậm chí hắn còn hơi nhẹ nhõm khi Tạ Thanh Ký nổi giận, như con thỏ dữ lên cũng cắn người.

 

Hắn thấp giọng nói, "Sau này không thế nữa, anh còn nói gì nữa?"

 

Tạ Nhiên khẽ nói, giống như đang dỗ dành cậu vậy.

 

Lúc này gương mặt Tạ Thanh Ký đỏ bừng từ tai đến tận cổ, cậu chợt ngửi thấy mùi hương nọ trên người Tạ Nhiên, khiến cậu đứng bật dậy đi về phía cửa sổ mất mấy phút để bình tĩnh lại, khoảnh khắc này cậu không thể nhìn Tạ Nhiên tiếp nữa, chỉ nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, "...Anh nói anh yêu em."

 

Tạ Nhiên ngồi đó như bị sét đánh.

 

Nghe có vẻ như việc hắn có thể làm khi uống say.

 

Miệng hắn muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ theo, khi hắn kìm nén không nhìn nữa, tim lại bắt đầu đập thình thịch như trống. IQ, EQ, năng lực ngôn ngữ giờ khắc này đều quay về trạng thái nguyên sơ, mắt, miệng và tâm trí không có cái nào nghe theo sự chỉ huy của hắn, tất cả đều đang điên cuồng kêu gào vì niềm vui sướng thầm kín không dễ gì mới có được này.

 

Cuối cùng Tạ Nhiên chỉ biết buồn bực lấy tay che trán, vụng về chuyển chủ đề.

 

"...Quan hệ của em với Trương Chân Chân sao lại tốt thế, bắt đầu gọi chị Chân Chân luôn rồi?"

 

Tạ Thanh Ký gượng gạo nói, "Không cần anh lo."

 

Cậu cảm thấy không thể ở đây được nữa, bèn xách cặp nói buổi chiều đến chỗ Tề Úy Nhiên, ngày mai bắt đầu qua đây dạy người ở công ty hắn làm thế nào để bảo trì trang web.

 

Tạ Nhiên bỗng nhiên nhận ra, hỏi: "Không đúng, Tạ Thanh Ký, nếu anh thật sự nói như vậy trước mặt mẹ anh còn sống được tới bây giờ sao?"

 

Tạ Thanh Ký hung hăng nói, "Không tin thì thôi."

 

Cậu bối rối xách cặp chuồn mất.

 

Đây là lời cậu chưa từng thốt ra trong suốt hai kiếp người của mình, cậu rất biết cách duy trì phẩm chất của Tạ Văn Bân, kêu cậu nói chữ  "yêu" như đòi mạng cậu vậy, chữ "yêu" này tựa như một căn bệnh truyền nhiễm, yêu mười phần nhưng chỉ nói ra một phần thôi cũng đủ tội lỗi, là một lời nói suông, Tạ Thanh Ký ngại nói lời yêu, cậu chỉ muốn dùng hành động thực tế bày tỏ.

 

Cô gái trước quầy lễ tân bước vào, tò mò hỏi sếp Tạ của họ anh chàng đẹp trai kia là ai.

 

"Em trai tôi."

 

Câu trả lời vốn rất đơn giản này bỗng khiến cả người Tạ Nhiên nóng bừng, hệt như sáng hôm sau tỉnh dậy sau khi rơi xuống nước được em trai cứu lên, Vương Tuyết Tân bước vào hỏi hắn "Tạ Thanh Ký đâu rồi?", từ ấy về sau, cái tên này có vị trí và sức nặng khác biệt trong lòng Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên nghĩ, có lẽ hắn sẽ thử thay đổi cách suy nghĩ cố chấp trước kia của mình.

 

Hắn để bụng lời của Tạ Thanh Ký, qua vài ngày, chờ vết hôn vết cắn mờ đi hắn liền lập tức về nhà.

 

Vương Tuyết Tân đang nấu ăn trong bếp, Tạ Nhiên đột nhiên về nhà khiến bà giật mình làm rớt rau cần tây lên thớt, mắng, "Sao về không nói gì, dọa mẹ chết là sau này mày không còn mẹ đâu đấy!"

 

Bà xoa ngực, Tạ Nhiên mỉm cười tiến lại gần, đắn đo nên mở lời an ủi tâm trạng thần hồn nát thần tính của bà.

 

"Mẹ đi nghỉ đi, để con làm cho." Tạ Nhiên nhận lấy việc trong tay bà, đeo tạp dề lên, bắt đầu nấu cơm tối.

 

Vương Tuyết Tân thấy dáng vẻ chột dạ này của hắn liền biết Tạ Nhiên muốn nói gì, bà đứng bên cạnh giúp đỡ hắn, không vui nói, "Mẹ không tính toán với con, sau này đừng làm chuyện lừa gạt người khác như vậy nữa, mẹ... mẹ cũng không ép con đi xem mắt nữa."

 

Bà bực bội vung tay, đâm lao thì phải theo lao nói, "Kết hôn gì đó tùy con vậy, lông cánh cứng cáp rồi mẹ không quản được nữa, tới khi già rồi đừng tới làm phiền mẹ."

 

Không đợi Tạ Nhiên lên tiếng, Vương Tuyết Tân lại trừng mắt nhìn hắn, nhướng mày cảnh cáo, "Không được làm loạn quan hệ nam nữ đấy."

 

Tạ Nhiên mỉm cười ôm lấy vai mẹ.

 

Mắt Vương Tuyết Tân hơi đỏ, bà buồn bã lau mặt, bỗng nói, "Em con nói mấy ngày nay con không về là do công ty có xảy ra chuyện, có chuyện gì thế? Mẹ giúp được không, nếu tụi con bận quá hằng ngày mẹ có thể nấu cơm đưa tới công ty."

 

Tạ Nhiên không đáp, đưa lưng về phía bà thái rau.

 

Con dao phát ra tiếng cạch cạch khi chạm vào thớt, Vương Tuyết Tân gần như biến thành người câm, sao bà lại lắm chuyện, muốn trông coi sinh hoạt cá nhân của Tạ Nhiên nữa rồi? Sự ngượng ngùng viết hết lên mặt, Vương Tuyết Tân khó xử, lúc đang muốn tìm cái lỗ chui xuống, Tạ Nhiên lại cư xử khác với mọi khi.

 

"Xảy ra chút chuyện, bị người ta kiện, giờ đang vướng vào vụ kiện, con và Tiểu Mã đều nắm chắc phần thắng, không phải chuyện lớn gì, chỉ là hơi phiền lòng, hơn nữa công ty trên đường phát triển gặp chút vấn đề, không biết nên đầu tư vào dự án nào."

 

Những chuyện này nếu là ở kiếp trước, Tạ Nhiên thà nghèo rớt mồng tơi còn hơn tỏ ra chút khó khăn trước mặt Vương Tuyết Tân.

 

Vương Tuyết Tân đăm chiêu "à" một tiếng, lau tay lên tạp dề trên người Tạ Nhiên, quay người vào phòng ngủ lục tung mấy ngăn kéo, một lát sau thì cầm một tấm thẻ ngân hàng ra, nhét vào túi quần sau mông Tạ Nhiên.

 

Bà hơi mất tự nhiên nói, "Trong này có hai trăm ngàn tệ, những năm qua mẹ tiết kiệm được bốn trăm ngàn tệ, bốn người chúng ta mỗi người một trăm ngàn, vốn phần mẹ định bụng dùng đi du lịch dưỡng lão, con cầm đi... Số tiền trước kia con chuyển cho mẹ cũng chưa tiêu, đợi bữa khác mẹ lên ngân hàng chuyển hết cho con."

 

"Mẹ mày chỉ có chút bản lĩnh này thôi, không có gì hơn, ba con - phì... Tạ Văn Bân chắc chắn có, hôm nào mẹ đi đòi thay con, nhiều năm như vậy cũng đến lúc ông ta nên chịu trách nhiệm rồi."

 

Vừa nhắc đến Tạ Văn Bân bà liền nghiến răng nghiến lợi, không biết rằng vấn đề Tạ Nhiên gặp phải đâu chỉ là chuyện hai trăm ngàn tệ có thể giải quyết, nhưng thân là một người mẹ, đây là tất cả những gì bà ấy có.

 

Tạ Nhiên để nồi xuống, bảo rằng không cần tiền của Vương Tuyết Tân, lại bị bà vỗ mạnh lên lưng, cằn nhằn ra khỏi phòng bếp, bảo Tạ Nhiên nấu cơm mềm một chút.

 

Hắn nhìn người mẹ cứng miệng nhưng mềm lòng này, cảm giác tấm thẻ ngân hàng trong túi như thật sự là hai trăm ngàn tiền mặt treo trên người hắn, nặng đến khó tả.

 

Hôm nay Tạ Thanh Ký mang máy tính đến nhà Tề Úy Nhiên, Tạ Thiền đã dọn ra ngoài, trên bàn ăn chỉ có hắn và Vương Tuyết Tân.

 

Hôm nay Vương Tuyết Tân không có khẩu vị, đũa cứ chọc tới chọc lui trong bát cơm, Tạ Nhiên nhìn dáng vẻ này của bà thì có hơi  căng thẳng, hỏi bà sao thế.

 

Ánh mắt Vương Tuyết Tân đang né tránh bỗng ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên, do dự nói, "Nhiên Nhiên, ngày đó con uống say, nói con yêu người con không thể yêu... con yêu ai vậy? Tại sao không dẫn về cho mẹ gặp thử."

 

Đối diện với lời chất vấn của mẹ, trong chốc lát nhịp tim Tạ Nhiên đã tăng đến cực điểm.

 

Đã bảo sao Vương Tuyết Tân lại chấp nhận chuyện của Trương Chân Chân nhanh vậy, thì ra là chuyện này đang đợi hắn.

 

Nhìn nét mặt này của Tạ Nhiên, Vương Tuyết Tân càng căng thẳng hơn, bà hỏi dò, "Đừng nói là con thích người phụ nữ đã có chồng đấy nhé, chuyện đạo đức suy đồi như vậy chúng ta không được làm."

 

Tạ Nhiên: "..."

 

"Không có."

 

Nghe con trai phủ nhận Vương Tuyết Tân mới thờ phào nhẹ nhõm.

 

"Ngày đó con uống say, mẹ đừng coi mấy lời đó là thật, con không thích ai cả, cũng chỉ là bạn với Trương Chân Chân." Tạ Nhiên thề thốt phủ nhận, cố gắng khiến biểu cảm của mình trông tự nhiên nhất có thể, cầu nguyện Vương Tuyết Tân đừng truy hỏi đến cùng nữa.

 

"À... ra là vậy à."

 

Vương Tuyết Tân trầm ngâm gắp thức ăn cho Tạ Nhiên, có vẻ như bà không tiếp tục chủ đề này nữa, lúc Tạ Nhiên đang tính thở phào, Vương Tuyết Tân bỗng lên tiếng, "Ha ha, phản ứng ngày hôm đấy của con làm mẹ tưởng con tính nói với mẹ con thích đàn ông đấy."

 

Bà gượng cười nhìn Tạ Nhiên, siết chặt chiếc bát trong tay, ngón tay cầm đũa run rẩy, móng tay vì quá dùng sức mà hiện lên màu xanh trắng.

Bình Luận (0)
Comment