Chương 6: Thất thố
edit: nammogiuabanngay
---
Tạ Nhiên khóc lóc gọi một tiếng "Chị ơi", rồi chậm rãi bước về phía Tạ Thiền dưới ánh mắt ngạc nhiên và lời bàn tán của mấy chú dì, ngay cả người vốn đanh đá như Vương Tuyết Tân cũng bị hắn làm kinh ngạc.
Tạ Thiền bối rối nhìn em trai nước mắt đầy mặt, ngơ ngác nói với Vương Tuyết Tân: "...Mẹ?"
Dẫu sao Tạ Nhiên cũng đã quen gọi thẳng tên cô, trước giờ luôn không gọi chị, hồi nhỏ còn hay giận dỗi về chuyện này, nói rằng hắn là anh trai mới đúng.
Vương Tuyết Tân chưa kịp chỉ vô đầu ám chỉ Tạ Nhiên điên rồi với cô đã thấy thằng ngốc này bỗng quỳ thẳng xuống, ôm lấy bắp đùi trắng như tuyết của Tạ Thiền mà khóc lớn.
Tạ Thiền sợ tới mức suýt thì té khỏi xe điện, Vương Tuyết Tân nổi giận đùng đùng, xông qua đạp cho Tạ Nhiên một phát, quát: "Thằng nhóc này, lớn ngần này rồi làm gì thế không biết, mau buông tay ra!" Tạ Nhiên bị đá một cái cũng chẳng giận mà vừa khóc vừa cười.
Hắn buông đùi Tạ Thiền ra, ôm lấy Vương Tuyết Tân đang quát mắng trước mặt.
Vương Tuyết Tân đột nhiên không nói nên lời.
Tạ Nhiên nghẹn ngào bên tai mẹ, "... Mẹ, con biết lỗi rồi."
Để chào đón con rể, mấy ngày trước bà đặc biệt tới hiệu tóc dưới tiểu khu uốn tóc, Tạ Nhiên ôm bà như vậy có thể ngửi thấy mùi thuốc uốn tóc kém chất lượng còn vương trên tóc bà, đôi lông mày xanh đen đậm màu cũng được xăm ở đó. Lúc Vương Tuyết Tân trố mắt, lông mày cũng theo đó mà dựng lên trông hệt như quan công hung hãn.
Nước mắt của con trai chảy vào cổ áo, làm ướt chiếc áo sơ mi lụa mới may hai ngày trước của bà.
Từ lúc Tạ Nhiên mười tuổi đã chẳng ôm bà thế này nữa.
Vẻ mặt Vương Tuyết Tân hơi kỳ lạ, rõ ràng đang nổi giận nhưng lại rất hưởng thụ cái ôm của con trai, dường như bà được ôm rồi thì chẳng còn tức giận nữa.
Bà cứng nhắc vỗ vai Tạ Nhiên, người luôn sĩ diện như bà lúc này lại hoàn toàn không để ý việc ba người họ trở thành trò cười trong mắt người khác, đám người hóng hớt không sợ lớn chuyện đang chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ.
Vương Tuyết Tân vừa ngại vừa bực, nói: "Được rồi được rồi, bao nhiêu tuổi còn khóc sướt mướt thế này, đi thôi, nổi gió rồi, về nhà thôi."
Tạ Thiền "Ơ" một tiếng, thấy máu ở lòng bàn chân Tạ Nhiên, cô ngẩng đầu nhìn, đau lòng hỏi, "Giày em đâu? Sao mặt đỏ thế, có phải sốt rồi không? Lại đây chị coi thử."
Hắn bị Tạ Thanh Ký đè xuống làm suốt một đêm, trong mông còn chứa t*nh d*ch em trai bắn vào, hóng gió biển xong lại leo thang bộ, không bệnh mới lạ.
Hai mẹ con họ vội vã đỡ người đàn ông cao mét tám Tạ Nhiên lên xe điện đưa đến bệnh viện. Tạ Nhiên đầu óc choáng váng, tựa vào bả vai gầy ướt mồ hôi của chị gái, chị lái con xe điện nhanh như gió, hai cánh tay gầy gò còn không to bằng cổ chân của mình.
Tạ Nhiên đầu đầy mồ hôi vì nắng, nước mắt của hắn chảy xuống người chị gái.
Dường như hắn lại không nỡ chết nữa rồi.
Lúc Tạ Nhiên số nhọ tỉnh lại thì hắn đã nằm trên giường bệnh truyền nước, bên cạnh còn có một ông cụ muốn khạc đờm, ho đến kinh thiên động địa. Tạ Thiền ngồi bên cạnh ngủ gà ngủ gật, Tạ Nhiên vừa mở mắt thì cô liền tỉnh táo, hơi lo lắng nhìn hắn. Tạ Nhiên sốt lên sốt xuống, truyền hai bình nước vẫn không thấy tốt lên, bác sĩ đành bảo hắn tối nay ở lại bệnh viện quan sát.
Vốn Tạ Thiền muốn ở lại cùng hắn một đêm lại bị hắn đuổi về.
Tạ Nhiên hỏi cô: "Tạ Thanh Ký đâu?"
Nét mặt hắn thờ ơ như chỉ thuận miệng hỏi tới.
"Hôm nay nó đến trường, nửa tháng nữa có bài kiểm tra, ba mươi người đầu tiên sẽ vào lớp chạy nước rút, em quên rồi à?"
"À, đúng rồi, em không nhớ ra."
Tạ Nhiên đương nhiên không quên.
Thời điểm này của kiếp trước hắn ép buộc Tạ Thanh Ký, lúc hai người xong xuôi, vừa mặc quần áo xong Tạ Thanh Ký liền nhào tới đánh hắn một trận, Tạ Nhiên bị ch*ch tới nỗi chân tay như nhũn ra, cả người đau nhức gần như chẳng còn sức đánh trả, nhưng hắn vẫn vừa chịu đòn vừa khiêu khích.
"Anh thích em, chỉ muốn ở bên em, anh là anh của em thì sao nào? Cũng đâu chơi em trai thằng khác."
Suy cho cùng Tạ Thanh Ký bị lời nói vô tri ngông cuồng của hắn chọc giận.
Cuối cùng Tạ Thiền ở sát vách nghe thấy động tĩnh kéo hai anh em ra, Tạ Thanh Ký đạp cửa đi mất.
Đó là lần đầu tiên Tạ Thiền thấy người luôn nhã nhặn như Tạ Thanh Ký giận dữ như vậy.
Một tháng kế tiếp hắn không dám xuất hiện trước mắt Tạ Thanh Ký mà ngủ lại trong tiệm, cũng không biết Tạ Thanh Ký sống thế nào, chỉ biết người em trai luôn đứng nhất khóa lại trượt mất kì thi quan trọng đó, vào một lớp song song, chất lượng giáo viên không bằng lớp chạy nước rút kia.
Lúc ấy nhà trường mở riêng một cuộc họp vì chuyện này, muốn phá lệ cho Tạ Thanh Ký, nhưng có phụ huynh khác tìm tới, yêu cầu cũng phá lệ cho con của họ, khi ấy việc này rất ầm ĩ, càng ngày càng có nhiều phụ huynh tham gia vào, cuối cùng chỉ đành mặc kệ.
Tạ Thiền lại mua chút đồ ăn cho Tạ Nhiên, thấy tối nay hắn là lạ, cứ nhìn mình chằm chằm.
"Trên mặt chị có gì à?"
Tạ Nhiên chỉ tiếp tục mỉm cười.
Trước khi đi, Tạ Thiền bỗng do dự lên tiếng, "Nhiên Nhiên, có phải ban nãy em gặp ác mộng không? Lúc truyền dịch em cứ gọi tên chị với Tiểu Tạ suốt, có lúc còn gọi mẹ nữa."
Sắc mặt Tạ Nhiên không thay đổi, mơ hồ nói, "Không có."
Tạ Thiền lại nhìn hắn vài lần, không hỏi được gì chỉ đành rời đi.
Chị gái vừa đi,nụ cười cà lơ phất phơ bên miệng Tạ Nhiên cũng lập tức biến mất, khóe miệng hắn rũ xuống, gương mặt tỏ ra chán nản, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông cụ bên cạnh vẫn đang khạc đờm, Tạ Nhiên nghe âm thanh này suốt thì hơi phiền, một mình mang theo bình truyền dịch trốn vào nhà vệ sinh.
Hắn nhìn bản thân hai mươi bốn tuổi trong gương, dường như chẳng có gì khác với ba mươi tuổi, hắn sớm quên mất kiếp trước vào thời điểm này mình trông như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ hăng hái hơn con ma ốm trước gương, không biết trời cao đất dày là gì.
Nói may mắn cũng thật may mắn, hắn có một cơ hội trùng sinh mà người khác cầu không được, nói xui xẻo cũng thật xui xẻo, hắn trùng sinh về thời điểm bước ngoặt của mọi chuyện, lại trơ mắt phạm phải sai lầm không thể sửa chữa. Nếu sớm hơn mấy tiếng, thậm chí mấy chục phút, hắn sẽ không bước vào căn phòng đó nửa bước, hắn muốn tránh thật xa Tạ Thanh Ký, làm tốt bổn phận của một người anh cả đời.
Tạ Nhiên thở dài đẩy giá truyền nước đi ra, hắn đi tới bên cạnh ông cụ vẫn đang ho khan vỗ lưng giúp ông.
Sau lưng có y tá gọi tên hắn, nói muốn đo nhiệt độ cho hắn, Tạ Nhiên quay người lại, thấy bên ngoài cửa phòng truyền nước có một bóng lưng mặc đồng phục học sinh chợt lướt qua. Hắn thấy hơi giống Tạ Thanh Ký nhưng không dám tự mình đa tình, làm bộ như không thấy ngoan ngoãn mặc y tá loay hoay, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn ra ngoài cửa theo bản năng.
Y tá vừa làm xong, Tạ Nhiên liền không kìm được mà đẩy bình truyền nước chạy ra ngoài, cửa phòng truyền nước cũng chỉ có mấy bệnh nhân và người nhà lui tới, không có người nào mặc đồng phục học sinh.
Buổi trưa Vương Tuyết Tân mới tới đưa cơm cho hắn, da sau gáy Tạ Nhiên căng lên, thầm nghĩ tiêu rồi, sáng nay hắn quá mức thất thố, hại mẹ hắn mất mặt trước chú dì, lúc này sợ là đến tính sổ đây.
Không ngờ Vương Tuyết Tân lại vui vẻ hiền hòa, không so đo chuyện cũ, thậm chí còn tốt bụng đút cháo cho Tạ Nhiên, thiếu điều khắc mấy chữ "tình mẫu tử trỗi dậy" lên mặt nữa thôi.
Tạ Nhiên nhìn Vương Tuyết Tân không chớp mắt, tính đếm lại tất cả những gì mình chưa thấy trong mấy năm qua.
"Tạ Thanh Ký đâu? Buổi trưa không về nhà sao?"
Nhà họ rất gần trường học, buổi trưa đều về nhà ăn cơm.
"Về rồi, cơm nước xong lại đến trường, ăn đi cho nóng."
"Ò, thế em ấy có nói... có chỗ nào không thoải mái không?"
Vương Tuyết Tân giơ tay lên, nhíu mày, cả giận nói, "Dông dài cái gì, ăn của mình đi, em trai mày rất tốt, mày không làm hư nó mẹ đã cảm ơn trời đất lắm rồi, giơ mỏi cả tay! Nói đi tối qua hai anh em mày rùng beng cái gì thế, đánh nhau à?"
Tạ Nhiên vội vàng mở miệng ra ăn, hai người một người đút, một người ăn, hiếm khi hòa nhã như vậy, Vương Tuyết Tân bị dời sự chú ý, không hỏi thêm nữa.
Kiếp trước, mối quan hệ giữa mẹ con Vương Tuyết Tân và Tạ Nhiên lúc thì khó xử lúc thì căng thẳng, Vương Tuyết Tân không muốn hắn làm mấy chuyện không đứng đắn, Tạ Nhiên thì cảm thấy chẳng sao cả, kiếm được tiền là được, hơn nữa hắn làm cái nghề này thật ra cũng vì Vương Tuyết Tân và Tạ Thiền.
Năm đó Vương Tuyết Tân tức giận ly hôn với ba hắn, bỏ nhà đi cùng ba đứa con, bà lấy tiền tiết kiệm mở một quầy bán hoa quả để nuôi nấng ba chị em.
Khi đó an ninh trật tự hỗn loạn hơn bây giờ nhiều, có người thấy Vương Tuyết Tân một mình nuôi con thì đặc biệt đến thu "phí bán hàng" của bà. Vương Tuyết Tân là một phụ nữ đanh đá chua ngoa, không dễ bắt nạt, nhưng con gái của bà lại rất nhát gan.
Một đám người suốt ngày chờ Tạ Thiền tan học về nhà, bọn họ chẳng làm gì, cũng không nói chuyện với Tạ Thiền, chỉ bá vai bá cổ nhau, bộ dáng lưu manh đi theo Tạ Thiền "hộ tống" cô đi học, tan học.
Tạ Thiền thường bị dọa sợ và khóc lóc về nhà.
Biện pháp ứng phó của Tạ Thanh Ký là lấy tiền mừng tuổi tiết kiệm được đi đăng ký học một lớp võ Sanda.
Tạ Nhiên không có hao tài tốn của như vậy, hắn cảm thấy với sự tồn tại của đám xã hội đen thì hết đám này sẽ có đám khác, nếu đã không làm kẻ địch tan rã, vậy hắn sẽ đánh vào nội bộ kẻ địch, trở thành một thành viên của họ!
Mấy tháng sau, Vương Tuyết Tân dần dần cảm thấy bất thường, không ai tới đòi tiền thì thôi, đám xã hội đen kia thấy bà ngược lại còn rất khách khí, giúp bà chuyển thùng bày hàng, khách hàng cố tình gây sự liền có người đàn ông vạm vỡ xăm mình đứng ra bảo kê.
Cuối cùng Vương Tuyết Tân cũng thấy bất thường đi theo Tạ Nhiên, kết quả bà tận mắt thấy hắn thay người ta đòi nợ, còn lăn lộn như cá gặp nước với một đám côn đồ.
Xế chiều hôm đó, đám thanh niên lêu lổng lẫn phần tử tội phạm dự bị - Tạ Nhiên bị mẹ mình xách gậy một đường đuổi theo bốn con phố đến mức gà bay chó sủa.
Mãi đến hôm nay, hễ nhắc tới thủ đoạn kiếm tiền của Tạ Nhiên Vương Tuyết Tân lại tức giận đến không thở nổi. Bà đút cơm cho con trai xong lại yêu thương xoa đầu nó, rồi mới tức giận xông ra ngoài cửa nói, "Vào đi, tôi phải đi rồi, các cậu lại tính làm gì sau lưng người lớn thế."
Tạ Nhiên không biết mẹ mình đang nói chuyện với ai, nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một bóng dáng lén lút, tay xách giỏ trái cây thăm bệnh và một thùng cháo Bát Bảo đang thò đầu nhìn vào bên trong.
Thanh niên này cao gần một mét chín, cường tráng, dáng vẻ lưu manh khiến người ta ngửa đầu nhìn.
Khí chất riêng biệt, ngoại hình không đáng tin, thuộc kiểu người cảnh sát nhìn thấy thì phải cảnh giác, theo dõi sát sao.
Thấy bị Vương Tuyết Tân phát hiện, cậu ta đành phải đi ra nịnh nọt, "Dì à, con đến thăm anh Nhiên, không làm gì cả, chị Tạ Thiền nói anh Nhiên bị ốm rồi."
Nghe tiếng "Anh Nhiên" này, Tạ Nhiên trong nháy mắt liền sửng sốt.
Trong khoảng thời gian chưa tới hai mươi bốn giờ, dường như hắn luôn bất ngờ mà "kinh ngạc", lúc nào cũng nhắc nhở hắn rằng hắn thật sự trùng sinh rồi, trùng sinh vào thời điểm mấu chốt chẳng kịp làm gì, nhưng có vẻ cũng chẳng tệ đến thế.