Một Quả Táo - Mạnh Hoàn

Chương 97

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 97: Cuộc sống hàng ngày (ngoại truyện sách xuất bản)

 

edit: nammogiuabanngay

 

-----

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

artist: sukis

 

I. Cắm trại

 

Báo chí đưa tin sắp tới sẽ có một trận mưa sao băng trăm năm có một, những người yêu thích thiên văn khắp nơi đều háo hức, chuẩn bị leo núi quan sát.

 

Không dễ gì Tạ Thanh Ký  mới nghỉ phép, đưa Tạ Nhiên cùng lên núi cắm trại.

 

Ngọn núi nơi Tạ Văn Bân xuất gia không có cáp treo, nên chuyện leo núi đối với hai anh họ chẳng phải chuyện gì khó. Đích đến là đỉnh núi, buổi tối có thể ngắm sao, sáng sớm có thể ngắm bình minh. Tạ Thanh Ký hiếm khi lãng mạn như vậy, đã chuẩn bị sẵn hành trình và đầy đủ vật tư, rồi dẫn theo Tạ Nhiên xuất phát.

 

Leo được nửa đường, khi ngồi xuống nghỉ ngơi thì đụng phải đôi tình nhân đang cãi nhau, Tạ Nhiên vừa nghe đã hứng thú ra mặt, bảo Tạ Thanh Ký lấy cơm trưa ra, hai anh em vừa ăn vừa quan sát.

 

Hai người bên cạnh đang cãi nhau khí thế, hoàn toàn không nhận ra mình bị người khác vây xem.

 

Là một cặp học sinh tuổi tác xấp xỉ nhau, trông có vẻ đang học cấp ba, người thấp hơn tức giận đẩy người cao, tức giận nói: "Đã bảo là đau lắm rồi sao cậu không chịu dừng lại hả!"

 

Người cao kia tự biết đuối lý, nhẫn nhịn mãi chứ không dám lên tiếng, cuối cùng nhịn không được nhìn chung quanh, Tạ Nhiên vội vàng thu ánh mắt lại, dỏng tai lên nghe.

 

"Mình sai rồi, lần sau sẽ nhẹ hơn."

 

Người thấp tức tối hừ một tiếng, quay đầu đi về phía trước, người cao đuổi theo sau.

 

Tạ Nhiên cảm khái nói: "Cái này vẫn chưa đủ đau, còn có thể chạy nhảy, tới đây leo núi được." Dứt lời, hắn nhét giấy gói cơm nắm còn thừa trên tay vào tay Tạ Thanh Ký. Tạ Thanh Ký cúi đầu nhìn giấy gói, lại ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên, đang tính ném lại, bảo Tạ Nhiên tự vứt, ai ngờ chợt nghe Tạ Nhiên nói tiếp: "...Năm đó anh bị khai bao xong còn ăn một trận đòn, nằm ở khách sạn 3 ngày liền không dám về nhà."

 

Nhớ lại lần đầu vô cùng thê thảm của hai người, Tạ Thanh Ký định hất tay Tạ Nhiên ra nhưng lại rụt về.

 

Cậu thấp giọng nói: "Ai bảo lúc đó anh như thế..."

 

Tạ Nhiên khẽ cười, đứng dậy, kéo Tạ Thanh Ký tiếp tục leo lên. Hai người leo núi như đi trên đất bằng, nhanh chóng bỏ lại phần lớn lữ khách sau lưng, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cặp đôi cãi nhau kia, xem ra lúc này họ đã làm lành, đang ăn trưa cùng nhau, người thấp ăn không hết, người cao nhận lấy phần còn lại của cậu ta, tự mình ăn.

 

Tạ Nhiên ngẩn ra, đột nhiên nhớ ra gì đó, Tạ Thanh Ký nhà họ từng ăn cơm thừa của hắn chưa?

 

Không chỉ từng ăn, hình như còn bắt đầu từ rất sớm rồi.

 

Hắn nhìn chằm chằm Tạ Thanh Ký bằng biểu cảm "Anh đã sớm biết", Tạ Thanh Ký bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân sợ hãi, mỗi lần Tạ Nhiên nhìn cậu như vậy đều không có chuyện gì tốt đẹp. Lần trước đó nhìn cậu như vậy là lần Tạ Nhiên đến phòng làm việc của cậu, nói chơi đặc biệt một chút, Tạ Thanh Ký thấy còn nửa tiếng nữa bắt đầu họp thì sống chết không chịu, nói không đủ thời gian. Tạ Nhiên vừa dỗ dành vừa lôi kéo, nói nửa tiếng là đủ rồi, cuối cùng thiếu điều xé rách cả quần Tạ Thanh Ký.

 

"Anh lại muốn làm gì..."

 

"Em nói xem, nếu lúc trước anh không ép em một phen, cuối cùng sẽ thế nào nhỉ? Với cái tính của em, chắc sẽ tự dồn ép đến phát điên mất."

 

Tạ Thanh Ký không muốn đặt giả thiết vô vị như vậy, trừng mắt lườm Tạ Nhiên một cái, kéo hắn leo núi tiếp, trong hành trình còn lại, bất kể là dựng lều hay dừng lại chụp ảnh, bất kể Tạ Nhiên có nói bóng nói gió thế nào Tạ Thanh Ký cũng không chịu thổ lộ thêm một chữ.

 

Trên núi trời tối muộn, leo núi lại mệt, mà thời điểm quan sát lý tưởng là hai giờ sáng, lúc này ai nấy đều tranh thủ chợp mắt lấy sức. Tạ Nhiên dựng sẵn hai chiếc ghế xếp bên ngoài, chuẩn bị cùng em trai ngắm sao, hôm nay hắn nhất quyết phải ép Tạ Thanh Ký nói mấy lời dễ nghe cho bằng được.

 

Hai anh em bắt đầu đấu trí đấu dũng, Tạ Thanh Ký phòng thủ nghiêm ngặt, tuyệt đối không mắc bẫy.

 

Tạ Nhiên giận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, nghe tiếng ngáy từ lều sau lưng truyền ra thì hắn hoàn toàn bỏ cuộc. Tạ Thanh Ký nhịn cười, vỗ đùi, ra hiệu: "Lại đây ngắm sao đi, ngắm xong đi ngủ."

 

Ban đêm gió lớn, Tạ Thanh Ký mặt không đối sắc, bọc Tạ Nhiên trong quần áo của mình, lúc Tạ Nhiên sắp ngủ đột nhiên nói: "...có lẽ sẽ sống một mình cả đời. Sẽ không ở bên anh, cũng sẽ không để anh biết... càng không...  không thích người khác."

 

Tạ Nhiên cười mắng một câu: "Ba xuất gia về mặt thể xác, còn em xuất gia về mặt tâm lý, may mà anh mặt dày."

 

Tạ Thanh Ký không phản bác, cúi đầu hôn lên trán Tạ Nhiên.

 

Gần hai giờ sáng, không ít người lần lượt từ trong lều đi ra tìm vị trí quan sát. Lúc người khác ngủ Tạ Nhiên đang ngắm sao, lúc người khác đi ra ngắm sao Tạ Nhiên lại tựa vào lòng Tạ Thanh Ký ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự, chảy cả nước miếng. Cặp tình nhân kia cũng đi ra, thấy hai anh em nằm chồng lên nhau thì trợn mắt sững sờ, Tạ Thanh Ký liếc họ một cái, hoàn toàn không bận tâm đến ánh nhìn của người khác, kéo lại chiếc áo đắp trên người Tạ Nhiên cho kín hơn một chút.

 

Người cao kia nhìn hai người họ, lại nhìn người đang đứng bên cạnh một cái, như là nhận được cổ vũ, người nọ hít sâu một hơi, trực tiếp nắm lấy tay người bên cạnh.

 

Người thấp đỏ mặt vùng vẫy hai cái nhưng không giãy ra, đành mặc kệ cậu ta.

 

Vừa tới 2 giờ, ngôi sao băng đầu tiên xẹt qua bầu trời đêm, tiếng reo hò của mọi người đánh thức Tạ Nhiên.

 

Tạ Thanh Ký ghé vào tai hắn thấp giọng nói: "Tạ Nhiên, dậy ngắm mưa sao băng rồi ước đi."

 

Tạ Nhiên đang buồn ngủ, thuận miệng đáp cho có lệ: "Điều ước của hai ta chẳng phải đều thành sự thật rồi sao, đừng tham quá, để lại cơ hội cầu nguyện cho người khác đi."

 

Tạ Thanh Ký bật cười, "bê" Tạ Nhiên về lại lều ngủ tiếp, sáng sớm hôm sau, lại "bê" cả người lẫn túi ngủ của Tạ Nhiên ra ngoài ngắm bình minh, triệt để thực hiện du lịch bán tự động hóa.

 

II. Ghen

 

Dạo này Tạ Thanh Ký vừa kết thúc một vụ án lớn, buổi sáng sau khi đến văn phòng phát hiện trên bàn bày một bó hoa hồng lớn, lễ tân nói là khách hàng tặng Tạ Thanh Ký, cảm ơn việc giúp họ thắng vụ kiện.

 

Tạ Thanh Ký nhíu mày, nhìn chằm chằm bó hoa vài giây, cờ lụa thì từng nhận nhiều rồi, nhưng hoa thì đây là lần đầu tiên, trông có vẻ là 99 bông. Tạ Thanh Ký không dám ôm món quà mập mờ này về nhà, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

 

"Mọi người lấy ra chia nhau đi."

 

Cô gái lễ tân hoan hô một tiếng, ôm bó hoa đi.

 

Đúng giờ nghỉ trưa, nhà hàng nổi tiếng ở khu phố thương mại kế bên giao đến đồ ăn, trà sữa và cả đồ ngọt, bất ngờ là ai cũng có phần, người ký tên là "Cậu Lý", chỉ đích danh tặng cho Luật sư Tạ Thanh Ký.

 

Cậu Lý nước chảy hữu ý, luật sư Tạ hoa rơi vô tình, trong lòng chỉ có mỗi tên lưu manh Tạ Nhiên kia, trong phòng làm việc còn dặn dò Tạ Nhiên buổi tối mua rau gì, để cậu nấu cơm.

 

Tạ Nhiên có bóng đen tâm lý với chuyện Tạ Thanh Ký nấu cơm, không dám trả lời, định bụng mua đồ ăn xong thì tiện đường đón Tạ Thanh Ký về nhà.

 

Dạo này Gầy cãi nhau với vợ, bị đuổi ra khỏi nhà, mặt dày mày dạn chui vào xe Tạ Nhiên xin ở ké.

 

Tạ Nhiên vừa lái xe vừa khoác lác: "Cậu như thế này là không ổn đâu Gầy ạ, bị vợ đè đầu cưỡi cổ thế kia, lúc cần vẫn phải cho cô ấy biết tay chứ, sao đến mức bị đuổi ra khỏi nhà luôn thế. Cậu nhìn Tiểu Tạ nhà tôi xem, tôi nói một em ấy không dám cãi hai, lúc nào cũng nghe lời tôi răm rắp."

 

Gầy như phát điên, trong lòng thầm cà khịa: Tôi tin anh mới lạ ấy.

 

Tạ Nhiên lái con G-class huênh hoang suốt dọc đường, chạy xe đến dưới lầu công ty Tạ Thanh Ký, người tựa vào đầu xe, vẫn đang truyền dạy kinh nghiệm cho Gầy, dạy nó quản vợ của mình thế nào.

 

Cách đó không xa có một chiếc Cayenne đang đậu, chủ xe tựa và đầu xe giống như Tạ Nhiên, nét mặt hồi hộp, tay còn ôm bó hoa hồng, nghe thấy cái giọng oang oang của Tạ Nhiên thì bất mãn quay đầu lườm hắn một cái.

 

Gầy: "...Ơ? Thằng oắt kia lườm anh."

 

Tạ Nhiên chẳng để tâm cười xùy một tiếng, hắn thèm thuốc lá, bèn lấy bao thuốc ra bắt đầu hút thuốc với Gầy.

 

Người đàn ông lái Cayenne ngửi thấy mùi thuốc lá, lại quay đầu lườm Tạ Nhiên, Tạ Nhiên kiêu ngạo nhìn lại.

 

Người nọ không thèm để ý tới hắn nữa, bắt đầu gọi điện cho bạn thân.

 

"Mình hồi hộp quá, tỏ tình thế này liệu anh ấy có thấy mình kỳ không? Nhưng mình chưa từng thích ai như vậy, ngay lần đầu gặp mặt mình đã rất thích anh ấy, có lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên."

 

Tạ Nhiên nhỏ giọng châm chọc với Gầy: "Yêu từ cái nhìn đầu tiên cái quần què, vừa ý khuôn mặt người ta thì có."

 

"Hay là thôi nhỉ, mình hồi hộp quá, chỉ sợ tỏ tình thất bại rồi không thể làm bạn bè nữa. Anh ấy thật sự rất ưu tú."

 

Tạ Nhiên tiếp tục bình luận: "Thiếu quyết đoán, lại còn hay lèo nhèo."

 

Lúc này trong tòa nhà văn phòng xa xa có hình bóng quen thuộc đi ra, Tạ Nhiên giật mình, không ngờ hôm nay Tạ Thanh Ký lại ra sớm hơn 10 phút, hắn vội vàng dập điếu thuốc, tiện thể cướp luôn điếu thuốc trên miệng Gầy rồi dập tắt.

 

"Khụ... em ấy bị cảm, đừng để em ấy ngửi thấy mùi thuốc lá."

 

Gầy: "..."

 

Tạ Nhiên còn đang chưa biết giải thích thế nào, chỉ thấy người đàn ông lái Cayenne chỉnh lại cổ áo, đón Tạ Thanh Ký rồi rời đi. Gầy đứng trợn mắt há mồm, Tạ Nhiên lập tức thấy bực dọc, cau mày nhìn Tạ Thanh Ký đang dây dưa qua lại với người kia, cuối cùng người trong lầu đi ra càng ngày càng nhiều, Tạ Thanh Ký bất đắc dĩ nhận lấy hoa. Không biết người đàn ông lái Cayenne kia nói gì với Tạ Thanh Ký, Tạ Nhiên lại trơ mắt nhìn Tạ Thanh Ký lên xe cậu ta.

 

Chiếc Cayenne nghênh ngang rời đi, xịt thẳng khói xe vào mặt chiếc G-Class.

 

Gầy bắt đầu lấy khuỷu tay huých khuỷu tay Tạ Nhiên: "Lúc cần vẫn phải cho cậu ấy biết tay chứ, anh nói một cậu ấy không dám cãi hai, cậu ấy muốn tạo phản chắc!"

 

Tạ Nhiên nghiến răng, ghi nhớ biển số xe Cayenne, bảo Gầy với bạn bè trước kia điều tra xem người này là ai, còn mình thì lái xe đi theo, hai người theo đuôi đến nhà hàng.

 

Tạ Thanh Ký và cái người lái Cayenne đã sớm ngồi xuống trước, thấy Tạ Nhiên mặt mày khó chịu bước tới thì ngẩn ra, sau lưng còn có Gầy, vẻ mặt đồng tình nhìn mình, dường như Tạ Thanh Ký sắp gặp xui xẻo.

 

Tạ Nhiên nở nụ cười nham hiểm: "Tiểu Tạ, sao tan làm không về nhà thế? Anh lo cơm nước xong cả rồi."

 

Người ngồi đối diện Tạ Thanh Ký ngẩng đầu nhìn Tạ Nhiên, sửng sốt, không ngờ lại trùng hợp như vậy, gượng gạo nói với Tạ Thanh Ký: "Đây là?"

 

Tạ Thanh Ký tỏ ra bất đắc dĩ, vừa định lên tiếng thì nghe Tạ Nhiên cười nói: "Tôi là anh trai em ấy."

 

Tạ Thanh Ký: "..."

 

Nhìn ánh mắt của Tạ Nhiên là biết hắn đang ấp ủ âm mưu đen tối gì đó.

 

Cậu Lý thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng điệu thân mật như vậy còn tưởng là người yêu Tạ Thanh Ký, không ngờ lại là anh trai anh ấy. Đồng thời nhớ tới màn đối chọi gay gắt với Tạ Nhiên ban nãy lại cảm thấy xấu hổ, muốn đào một cái lỗ chui xuống, xem ra hôm nay không phải ngày tốt để tỏ tình, đành phải cắn răng nói: "Nếu đã gặp mặt, vậy cùng ngồi xuống ăn bữa cơm đi."

 

Tạ Nhiên nghênh ngang ngồi xuống, theo sao còn có Gầy đang xoa tay rục rịch, hào hứng xem kịch hay, ủng hộ Tạ Nhiên lấy lại vị thế.

 

Cậu Lý muốn theo đuổi Tạ Thanh Ký, đương nhiên sẽ tìm cách làm thân với anh trai cậu, cậu ta đứng dậy rót rượu vang cho Tạ Nhiên, ai dè Tạ Nhiên vừa định cụng ly với cậu ta, sắc mặt Tạ Thanh Ký đã trầm xuống, nhận lấy ly rượu thay hắn uống cạn.

 

Cậu Lý nét mặt sượng trân, xấu hổ nói: "À, đúng, lái xe không được uống rượu."

 

Tạ Thanh Ký tiện tay gắp thức ăn cho Tạ Nhiên, hai người bình thường ở nhà ăn uống thế nào thì bây giờ ăn uống thế đấy, cậu dửng dưng lên tiếng: "Không phải đâu, tuần này anh ấy uống quá giới hạn rồi, mỗi tuần chỉ được uống 2 lần, mỗi lần nhiều nhất là 2 ly."

 

Tạ Nhiên vui như mở cờ trong bụng, ngoài miệng còn muốn khoe khoang, phàn nàn với cậu Lý: "Em ấy như vậy đấy, quản tôi chặt lắm, em ấy nói một tôi không dám cãi hai."

 

Gầy: "..."

 

Tới nước này rồi cậu Lý có không tinh ý nữa cũng nhận ra bất thường, nhân lúc Tạ Nhiên và Gầy đi vệ sinh hỏi Tạ Thanh Ký: "Đây là anh trai anh...?"

 

Tạ Thanh Ký nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Cũng là người yêu của tôi."

 

Cậu Lý lúng túng gật đầu, không nói gì nữa.

 

Trên đường về Tạ Thanh Ký mới thấy có chỗ sai sai, bảo sao Tạ Nhiên chỉ chịu nhận hắn là anh trai mình, chỉ chờ cậu Lý phát hiện mối quan hệ giữa hai người thì tự hiểu: Tạ Nhiên hắn ghê gớm tới mức đến em trai cũng dám xuống tay, không muốn rắc rối thì tránh xa người yêu hắn ra một chút.

 

Tạ Thanh Ký nhìn ra ngoài cửa sổ, bật cười thành tiếng.

 

Tạ Nhiên lái xe, thấy Tạ Thanh Ký cười thì xị mặt nói: "Cười vui thế nhỉ, nghĩ gì đó?"

 

Tạ Thanh Ký thuận miệng nói: "Không có gì, sao hôm nay anh tới đón em thế?'

 

Gầy ngồi một bên nhắc nhở: "Lúc cần vẫn phải cho cậu ấy biết thế nào là lợi hại chứ, anh nói một cậu ấy không dám cãi hai, đúng là tạo phản rồi!"

 

Tạ Nhiên: "..."

 

Tạ Thanh Ký: "?"

 

Tối nay Gầy ngủ ké nhà Tạ Nhiên, vừa mới bước chân vào buồng tắm tắm rửa, Tạ Nhiên đã đẩy Tạ Thanh Ký lên sô pha, nghe tiếng hát lạc điệu của Gầy, Tạ Nhiên chất vấn: "Cái người hôm nay là ai?"

 

Tạ Thanh Ký ôm eo Tạ Nhiên, để hắn nằm sấp trên người mình, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức chỉ cần thoáng nghiêng đầu là có thể hôn hắn.

 

"Không phải anh biết rồi ư?"

 

"Em không nên cho kẻ địch cơ hội ảo tưởng, nên b*p ch*t tất cả hy vọng ngay từ trong trứng nước."

 

Tạ Thanh Ký nằm về sau, gối đầu lên cánh tay mình, mỉm cười nhìn Tạ Nhiên: "Không phải vừa hay cho anh cơ hội phát huy sao?"

 

Cậu nhìn Tạ Nhiên chăm chú, Tạ Nhiên thoáng cái có chút suy nghĩ vẩn vơ, l**m môi, nhìn về phía phòng tắm, thầm mắng một tiếng: "Sớm biết vầy tối nay đã không mang Gầy về nhà rồi..."

 

Hai người liếc nhau, đồng thời hành động, Tạ Thanh Ký cho mèo ăn rồi viết giấy nhớ, Tạ Nhiên thì vào phòng ngủ thu dọn đồ chơi nhỏ.

 

Mười phút sau, Gầy tắm xong để lộ hai chân toàn lông đi ra, nhìn thấy một tờ giấy đặt trên sàn, trên đó là nét chữ rồng bay phượng múa của Tạ Thanh Ký.

 

"Bọn tôi ra ngoài có việc, buổi tối không về, phiền anh sáng mai trước khi đi cho mèo ăn đã nhé, cám ơn."

 

Gầy: "..."

 

III. Triệu Cao

 

Tạ Nhiên phát hiện dạo này Triệu Cao không được bình thường lắm, thi thoảng bước đi khập khiễng, nhất là những lúc nhảy từ trên bàn xuống, cái chân bên phải sẽ đi cà nhắc mấy bước, nhưng sờ vào xương không thấy bị gãy.

 

Tạ Nhiên cười nói: "Đừng nói là giả bộ nhé, hình như dạo này chúng ta hơi lạnh nhạt với nó."

 

Triệu Cao tức giận cắn cổ chân Tạ Nhiên một cái, làm Tạ Nhiên đau tới mức nhe răng trợn mắt: "Em xem thế này có giống dáng vẻ lúc bị đau không!"

 

Nói thì nói vậy, nhưng Triệu Cao đã là một con mèo già 12 tuổi rồi, hai người đều hơi lo, đặc biệt xin nghỉ phép, chuẩn bị đưa Triệu Cao đi khám bác sĩ. Triệu Cao đã thành tinh rồi, chỉ thua coi người mỗi khoản đứng dậy bước đi bằng hai chân, hễ thấy ba lô mèo là lập tức chui tọt vào gầm ghế sô pha, Tạ Nhiên phải khúm núm năn nỉ ỉ ôi, quỳ gối xuống chổng mông lên trời dỗ Triệu Cao chui ra.

 

Triệu Cao - con mèo này càn rỡ tới nỗi không lời nào tả nổi, nhất là sau khi có tuổi, cả nhà chả ai dám chọc vào, thế mà hễ ra ngoài là khác ngay, vừa đến bệnh viện thú y liền cụp đuôi.

 

Trong lúc chờ đợi, Tạ Nhiên ôm Triệu Cao ra khỏi ba lô mèo, chỉ nghe Triệu Cao nũng nịu "meo" một tiếng.

 

Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký hoảng sợ nhìn nhau, họ chưa nghe Triệu Cao kêu thế này bao giờ, bình thường nó toàn gân cái giọng the thé ra mắng người, chuyện xảy ra sau đó càng làm Tạ Nhiên thêm sửng sốt. Triệu Cao duỗi móng vuốt móc lấy quần áo của hắn, thoắt cái đã leo tót vào lòng Tạ Nhiên, vùi cái đầu toàn lông vào cổ hắn, hai móng trước thì ôm lấy cổ Tạ Nhiên, im thin thít.

 

Tạ Nhiên được sủng ái mà lo sợ, nhìn Tạ Thanh Ký: "Anh chưa được đối xử thế này bao giờ."

 

Tạ Thanh Ký trầm mặc một lát, lý trí nói: "Có lẽ nó cảm thấy bên ngoài quá nguy hiểm, anh có thể bảo vệ cho nó nên nó mới tìm anh, có thể là bản năng. Anh biết động vật nhỏ thích bắt nạt kẻ yếu mà."

 

Tạ Nhiên: "... Nghe không giống lời hay ho gì."

 

Tạ Nhiên không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng đang rất vui, ôm Triệu Cao không buông tay cho đã ghiền.

 

Bác sĩ chụp X-quang cho Triệu Cao, kết quả kiểm tra không có gì đáng ngại, không bị gãy xương, có lẽ là bị trật khi nhảy từ trên cao xuống nên kê cho nó chút canxi.

 

Sau khi ra khỏi bệnh viện thú cưng, vừa mới lên xe Triệu Cao liền lập tức lộ nguyên hình, đứng trong ba lô mèo gân giọng mắng Tạ Nhiên, ý là mau thả nó ra ngoài. Tạ Nhiên cười mắng một câu, không so đo với nó.

 

Ngay cả bác sĩ cũng nói không sao, kết quả vừa từ bệnh viện thú cưng về đến nhà, hình như Triệu Cao càng cà nhắc, nằm rạp ra sàn một cách đáng thương, Tạ Thanh Ký gọi nó cũng chỉ ngoe nguẩy cái đuôi, khi Tạ Thanh Ký cho nó ăn thì nó khập khiễng đi tới, cọ lên tay Tạ Thanh Ký làm nũng.

 

Tạ Thanh Ký: "Hay là tối nay ôm nó lên giường ngủ đi, hình như nó bị sợ hãi quá mức."

 

Tạ Nhiên: "Đừng có mơ."

 

Tuy nói thế, nhưng thấy dáng vẻ vừa yếu ớt vừa đáng thương của Triệu Cao, buổi tối Tạ Nhiên vẫn ôm Triệu Cao lên giường, để nó nằm cạnh mình, hắn ôm mèo, Tạ Thanh Ký ôm hắn. Triệu Cao lại cất tiếng meo bằng cái giọng làm nũng, kéo một cái chân đau lên cọ giữa Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký, dán vào lồng ngực rắn chắc của Tạ Thanh Ký, mở to hai mắt nhìn Tạ Nhiên, bất động.

 

Tạ Nhiên: "Tạ Thanh Ký, mèo của em đang khiêu khích anh, em có quản không vậy?"

 

Tạ Thanh Ký cực kỳ thức tời, bế Triệu Cao lên đặt vào lòng Tạ Nhiên.

 

Tạ Nhiên nở nụ cười của kẻ chiến thắng, hắn ôm Triệu Cao, cọ vào lòng Tạ Thanh Ký, hài lòng ngủ thiếp đi.

 

Mấy buổi tối sau đó, Triệu Cao còn đúng giờ hơn đồng hồ báo thức, cứ tới giờ đi ngủ là xuất hiện trong phòng ngủ hai người, khiến họ gần một tuần không có sinh hoạt vợ chồng gì, ban đầu Tạ Nhiên còn nhịn được, nhưng về sau hắn không nhịn nổi nữa, bắt đầu nghi ngờ: "Anh cảm thấy nó giống như đang giả vờ, em không thấy mỗi lần chúng ta nói nó sắp khỏi rồi, nó lại cà nhắc hơn một chút, sau đó ỷ lại vào chúng ta không?"

 

Tạ Thanh Ký : "..."

 

Hai người lặng lẽ quan sát, nhận ra hình như đúng như lời Tạ Nhiên nói, bởi vì mỗi lần nó cà nhắc, Tạ Nhiên lại đau lòng rồi cho nhiều pate khô hơn.

 

Hai anh em cảm thấy không thể nuông chiều nó nữa, Tạ Thanh Ký không sinh hoạt vợ chồng còn có thể xem vụ án, Tạ Nhiên không có sinh hoạt vợ chồng thật sự sắp nổi điên rồi.

 

Hắn tìm người lắp camera giám sát trong nhà, lại bỏ một khoản tiền lớn ra mua con chuột đồ chơi có thể điều khiển từ xa qua điện thoại trên mạng, vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó, Tạ Nhiên hạ quyết tâm, nhốt mèo trong phòng khách, lặng lẽ ấn nút khởi động phần mềm.

 

Hai anh em ngồi trên giường, đầu kề sát nhau, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại to bằng bàn tay.

 

Chỉ thấy Triệu Cao bước đi như bay, đôi chân thoăn thoắt đuổi theo con chuột nhảy tới nhảy lui trong phòng khách, leo trèo khắp nơi, chẳng thấy chút dáng vẻ cà nhắc gì.

 

Tạ Nhiên và Tạ Thanh Ký: "..."

 

Triệu Cao đang đè con chuột lại chơi vui tới nỗi chẳng biết trời trăng gì, camera trên đầu đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét đầy phẫn nộ: "Triệu Cao!"

 

Triệu Cao trong nháy mắt đứng nghiêm tại chỗ, con ngươi mở to, cảnh giác nhìn tới nhìn lui.

 

IV. Cãi nhau

 

Sắp đến Tết Trung thu, Tạ Thiền gọi điện cho Tạ Nhiên bảo hắn buổi tối tới ăn lẩu.

 

Tạ Thiền: "Tiểu Tạ đâu? Chị gọi em ấy không bắt máy, có phải đang họp không? Đợi em ấy tan làm em trực tiếp qua đón đi."

 

Tạ Nhiên: "Em không đón đâu, chị tự gọi điện thoại cho em ấy đi."

 

Tạ Thiền nghe giọng điệu bất thường của Tạ Nhiên, lập tức hả hê nói: "Sao đau khổ hận đời thế, sao vậy? Cãi nhau à? Tạ Nhiên, có phải em không thành thật, chọc giận Tiểu Tạ nhà chúng ta rồi không?"

 

Tạ Nhiên: "Sao em lại không thành thật? Em nói cho chị biết, lần này là em trai chị cố tình gây sự, em không nói nữa, đang bận."

 

Tạ Thiền còn muốn hỏi thêm thì Tạ Nhiên đã cúp máy, nửa tiếng sau, Tạ Thanh Ký họp xong, gọi điện thoại lại cho Tạ Thiền, nghe Tạ Thiền nhắc tới tên Tạ Nhiên, cậu im lặng thật lâu không nói lời nào.

 

"Rốt cuộc Tạ Nhiên đã làm gì mà khiến em giận như vậy? Bình thường em ấy đâu dám giận em, hầu hạ em như hầu hạ tổ tông ấy, Tiểu Tạ em cũng biết dừng lại đúng lúc đi."

 

Tạ Thanh Ký thấp giọng nói: "Gặp rồi nói sau, em đến trễ một xíu, buổi chiều còn phải gặp khách hàng."

 

Tạ Thiền đành chịu, cô khuyên cả hai bên, kết quả chẳng bên nào chịu nghe. 5 giờ chiều, Tạ Nhiên đến đúng giờ, vào nhà rồi thì ngó dọc ngó xuôi, làm bộ lơ đãng nói: "Chỉ hai chúng ta ăn thôi à? Vậy em mua hơi nhiều đồ ăn rồi."

 

Tạ Thiền: "Đừng giả bộ nữa, chồng em gặp khách hàng nên đến trễ."

 

Tạ Nhiên không vui, kêu lên: "Chồng ai chứ, đừng kêu lung tung, đang giận em ấy đây, mặc kệ em ấy." Tạ Nhiên lấy dao bếp ra, bắt đầu chặt xương hầm canh, sau đó ném rau cần rửa vào bồn rửa, không đợi Tạ Thiền hỏi đã bắt đầu bóc phốt.

 

"Chẳng phải em đi uống rượu hát hò cùng khách hàng sao, đều là công việc yêu cầu, em chẳng làm bậy, mà còn báo trước với em ấy rồi, em ấy tăng ca một tuần liền em còn chẳng nỡ tỏ thái độ. Dỗ cũng dỗ rồi, lỗi cũng nhận rồi, em ấy còn muốn gì nữa?"

 

Tạ Thiền giành lấy dao bếp, sợ Tạ Nhiên chặt hỏng thớt nhà cô.

 

"Tiểu Tạ cố gắng đi làm như vậy cũng là để kiếm tiền cho em tiêu thôi... Em xem mấy chiếc xe đỗ trong gara nhà em kìa, mỗi tiền bảo dưỡng hàng năm đã tốn không ít tiền."

 

Tạ Nhiên hừ hai tiếng, bất mãn nói: "Chị thiên vị thế, đều là em trai chị, sao chị cứ bênh em ấy suốt?"

 

Tạ Thiền: "Em trút giận lên chị đấy à? Chị không phải Tiểu Tạ, sẽ không nuông chiều em, chị phê bình em trước mặt em, lát nữa em ấy tới chị cũng nói thẳng mặt."

 

Tạ Nhiên lúc này mới hài lòng, dáng vẻ kiêu căng kia cũng tan biến, Tạ Thiền hóng hớt nói: "Thế mấy ngày nay tụi em cãi nhau buổi tối ngủ thế nào?"

 

"Đừng nhắc nữa." Nét mặt Tạ Nhiên xị ra, "Em ấy vừa về nhà là dán mắt vào tài liệu, gọi đồ ăn ngoài cũng chẳng gọi em, đến tối đi ngủ thì càng khỏi phải nói, cứ như em là thú dữ gì ghê gớm lắm, quần áo như dính chặt vào người. Cũng may là ổ mèo của Triệu Cao em ấy ngủ không vừa, bằng không em ấy sẽ chạy đi ngủ với mèo."

 

Tạ Thiền hỏi ngược lại: "Không phải em cũng vậy à?"

 

Tạ Nhiên ném cọng rau mùi tỏ vẻ phẫn nộ.

 

Một tiếng sau, Tạ Thanh Ký đến, Tạ Nhiên vội vàng làm bộ mình đang rất bận rộn, rửa ráy trong bồn nước, nghe tiếng mở cửa cũng không quay đầu lại. Tạ Thiền đây Tạ Thanh Ký vào bếp, nháy mắt ra hiệu rồi rời đi.

 

Tạ Thanh Ký lại gần rửa tay, Tạ Nhiên liếc cậu một cái, không nói gì.

 

Tạ Thanh Ký không có cảm xúc gì, cứ như không nhìn thấy Tạ Nhiên, bỏ đồ ăn đã cắt xong vào đĩa to, bắt đầu nêm gia vị. Cậu không để ý đến Tạ Nhiên, Tạ Nhiên cũng thèm để ý cậu, một bữa cơm trải qua trong bầu không khí nặng nề, Tạ Thiền cầm đũa, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chao ôi, Nhiên Nhiên cũng vì kiếm tiền thôi mà, Tiểu Tạ ăn miếng chả tôm đi."

 

Tạ Nhiên cầm đũa ngăn lại, lấy viên chả tôm bỏ vào bát mình, Tạ Thanh Ký không lên tiếng, Tạ Thiền tức giận mắng: "Em mấy tuổi thế hả Tạ Nhiên."

 

Tạ Nhiên thấp giọng nói: "Miệng em ấy nổi mụn nước rồi chị còn cho em ấy ăn lẩu cay, ăn nước lẩu thanh đạm đi."

 

Tạ Thiền nhìn kỹ mới phát hiện Tạ Thanh Ký nóng trong, khóe miệng nổi mụn nước, cô nghi ngờ là do bị Tạ Nhiên chọc giận.

 

Hai người vừa đấu võ mồm, vừa gắp thức ăn cho đối phương, Tạ Nhiên nhớ Tạ Thanh Ký nóng trong người, cứ thả đồ vào nước lẩu thanh đạm cho cậu, Tạ Thanh Ký nhớ Tạ Nhiên thích ăn lá sách bò, nhúng cho hắn hết đũa này đến đũa khác, Tạ Thiền nhàm chán nhìn họ, trong lòng nghĩ hai tên gay này đúng là khiến người ta phát mệt.

 

- Hết truyện -

 

.

 

.

 

.

 

.

 

Trời ơi hai anh em nó yêu nhau biết nhường nào huhu, bộ này không chỉ có tình yêu mà còn cả tình thân làm tôi cảm động nữa.

 

Tôi chịu trách nhiệm xong bộ này rồi, nhưng có lẽ sau này còn bị dư âm của nó dằn vặt dài dài haha.

 

Lần nữa cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ! Chúc các bạn ngủ ngon nhé!

 

12/7/25

Bình Luận (0)
Comment