Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 115

“Bảo An, con muốn mẹ giúp con không?” Đào

Anh Thy hỏi.

Bảo An lắc đầu: “Không ại”

Sau đó cậu bé vắt tiếp, nhưng vì đang dùng

sức của cả người nên cậu bé bị mất thăng bằng,

cậu bé ghé vào sát bên thùng gỗ nhưng cuối

cùng cả cậu bé và thùng gỗ đều ngã xuống.

Trên người Bảo An toàn là nước.

”..” Bảo An.

*,.” Đào Anh Thy.

Sau hai tiếng quét dọn, cuối cùng căn nhà

cũng trở nên sạch sẽ

Mọi người sắp xếp lại một chút rồi ra mộ bà

nội Đào Anh Thy đến khi trời sẩm tối mới quay lại

Căn nhà có hai phòng, dì Hà ngủ một phòng,

Đào Anh Thy và sáu đứa nhỏ ngủ một phòng.

Sáu đứa nhỏ năm trên giường không được

bao lâu thì ngủ mất tiêu. Những chiếc bụng nhỏ

tròn trịa bị lộ ra ngoài, sáu đứa ngủ rất ngon, nhìn

cực kỳ đáng yêu.

Đào Anh Thy ngủ không được nên đành ngồi

cạnh cửa sổ.

Lâu rồi chưa có ai quét dọn căn nhà này nên

có nhiều dây leo trên vách tường, lan đến bên cửa

sổ, giống như những món trang sức màu xanh,

cũng có chút thú vị

Trước đây căn phòng này là của cô, bây giờ

cô đã về nhưng trong lòng cô lại không có nhiều

tình cảm với nó.

Nếu không phải vì Tư Hải Minh thì cô sẽ

không về đây nhanh như thế.

Ngày mai là ngày giỗ của mẹ Tư Hải Minh.

Chuyện này là một chuyện nguy hiểm đối với Đào

Anh Thy. Chỉ cần cô tránh xa khỏi Tư Hải Minh thì

cô sẽ không phải bị liên lụy. Hơn nữa chỉ cần cô

về quê thì lòng cô cũng bình yên không ít

Đào Anh Thy cúi đầu ngắm nhìn chiếc vòng

tay bạc trên cổ tay. Dưới ánh trăng, màu bạc ấn

chứa một chút màu xanh lá trầm, không hiểu sao.

cô lại cảm thấy hơi u ám.

Đào Anh Thy nhíu mày, cô không muốn nhìn

thấy nó nữa nên lấy tay che lại

Nhưng loại cảm giác không thoải mái này vẫn

tiếp tục đeo bám lấy cô khiến cô nổi hết da gà

Đào Anh Thy đành đóng cửa sổ, bò lên giường,

nhìn sáu đứa con của mình, lúc này cô mới thấy

bình thường lại.

Ban ngày, khi Đào Anh Thy và dì Hà dẫn sáu

đứa nhỏ này đi chơi ngoài ruộng, sáu đứa thấy gì

cũng cảm thấy mới lạ cả

*Mẹ, con bắt được một món đồ chơi vui lắm

nè!” Bảo Vỹ cười chạy đến, giơ cánh tay nhỏ bé

lên.

“..” Sắc mặt Đào Anh Thy hơi cứng lại. Cô

nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Bảo Vỹ đang nắm một

con sâu mập mạp đang vặn vẹo không ngừng:

“Ha ha… Đúng là vui”

*Mẹ cũng thấy vui đúng không? Con cho mẹ

nè!” Bảo Vỹ cười cười, đôi mắt sáng rực rỡ.

Đào Anh Ty cười rất miễn cưỡng, cô run

rẩy, đừng… Bỏ đi con ơi!

Đào Anh Thy không biết có phải vì hôm nay

không giống ngày thường hay không mà cô luôn

cảm thấy bất an trong lòng,

Nhất là khi trời sập

, cảm giác bất an ấy

càng lúc càng mạnh mẽ.

Đào Anh Thy nghĩ rằng chắc là do bản thân

mình thần hồn nát thần tính thôi, nơi này cách thủ.

đô tận ba tiếng đi xe, sao Tư Hải Minh đến đây

được chứ? Hơn nữa anh cũng không biết vị trí

chỗ này.

Trong rừng, trời vừa rạng sáng thì tiếng động

cơ ô tô đã phá vỡ sự yên ắng ở đây, trên con

đường quanh co ở phía xa có năm chiếc xe đang.

di chuyển, nhìn có vẻ rất khí thế.

Những chiếc xe đó như những con dã thú

ban đêm đang đến gần con mồi của chúng.

Một đôi giày Oxford màu đen rất sang trọng

xuất hiện trước cửa nhà. Cửa phòng được mở ra

mà không phát ra tiếng động nào, chiếc rèm cửa

sổ nhẹ nhàng bay lên.

Một thân hình cao to xuất hiện trong phòng,

chiếc bóng màu đen của anh phủ xuống nền nhà,

trông cực kỳ nguy hiểm

Đào Anh Thy đang ngủ say trên giường vẫn

chưa nhận ra sự nguy hiểm này.

Cửa đóng lại, một tiếng nhỏ vang lên.

Tuy Đào Anh Thy ngủ say nhưng không đến

mức ngủ say như chết, dù sao cô cũng là phụ nữ

có con rồi

*Ưm..” Đào Anh Thy trở mình năm thẳng lại

Bóng dáng màu đen đến gần giường rồi ngồi

bên cạnh, chiếc bóng màu đen phủ lên thân thể

mảnh khảnh của Đào Anh Thy.

Tiếng cửa đóng lại không làm Đào Anh Thy

tỉnh lại nhưng khí thế nguy hiểm đó càng lúc càng

trở nên nồng nặc, sự lạnh lếo khiến Đào Anh Thy

đang ngủ trên giường cũng run rẩy.

Cô thấy hơi không nổi

, dần tỉnh táo lại. Cô mở.

mắt ra, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nên mơ mơ

màng màng,

Có điều khi Đào Anh Thy nhìn thấy bóng dáng

màu đen đang ngồi bên giường là ai thì hoàn toàn

tỉnh táo, cô sợ đến mức ngồi bật dậy.

Bình Luận (0)
Comment