Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 12

Cơ thể cao lớn của Tư Hải Minh đứng lặng trước mặt cô, bóng đen phủ xuống, bao trùm lại đáng người mảnh khánh của Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy cụp mặt, nhịp tim như đình chỉ, cảnh tượng chung quanh như trở nên chậm lại, cô sắp hít thở không thông rồi.

Chương Vĩ mở cửa phòng họp ra, Đào Anh Thy mới phản ứng kịp, có điều đã không kịp rồi.

Sau khi cửa mở, Tư Hải Minh đi lướt qua bên người cô vào trong phòng họp.

Một cơn gió như quất qua mặt cô, cực kỳ nóng bỏng.

“Vào đi” Chương Vĩ nói.

Đào Anh Thy nhớ lại lúc sáng Chương Vĩ có nói là cô cần phải chờ ở trong phòng họp để tùy thời nhận sai bảo.

Cô vội vàng tỉnh táo lại, đi vào phòng họp.

Lúc vào thì đứng nghiêm ở một bên của màn chiếu.

Trên bàn hội nghị dài, Tư Hải Minh ngồi ở vị trí cao nhất, so với các nhân viên cấp cao đang ngồi nghiêm chỉnh, anh lại lười biếng dựa vào ghế ngồi, chân dài bắt chéo, tuy vậy cũng không mất đi cảm giác uy nghiêm. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua các quản lý, giám đốc, khí thế mạnh mẽ vò cùng.

Ngồi bên cạnh chính là Chương Vĩ.

Sau khi hội nghị bắt đầu, Đào Anh Thy, người được coi là kẻ duy nhất không cần tham dự trong phòng họp không khỏi liếc mắt nhìn về phía Tư Hải Minh.

Loại khí thế tự phụ và quyền lực như kia, sao năm đó cô lại cho rằng anh là trai bao chứ?

Haiz, cô mắt mù tìm bạn trai, đến tìm trai bao cũng mù mắt…

Toàn bộ quá trình hội nghị, Đào Anh Thy cầm điều khiến để bật máy chiếu, cũng không làm gì nữa.

Đến mười hai giờ, buổi họp kết thúc.

Đào Anh Thy mở cửa, các nhân viên cấp cao lần lượt ra ngoài.

Chương Vĩ đóng máy tính lại, cũng đứng dậy đi ra.

Trong phòng họp chỉ còn lại mình Tư Hải Minh, anh ngồi trên ghế, cũng không có ý tử đứng dậy.

Thậm chí, ánh mắt thâm trầm sắc bén còn đang nhìn cô.

Tim Đào Anh Thy đập rộn lên, ánh mắt chớp chớp.

Anh… vì sao anh ta lại nhìn mình như vậy? Anh ta muốn làm gì chứ…

“Đóng cứa, qua đây” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp đầy từ tính, êm tai, lại khiến cho người ta sợ hãi.

Đào Anh Thy chân chừ một chút, đóng cửa lại, cấn thận đi tới cách Tư Hải Minh một mét thì dừng lại.

“Xin hỏi có gì dặn dò ạ?” Cô nhỏ giọng nói.

Tư Hải Minh không nói gì, đứng lên.

Thần kinh căng thẳng đến cực điểm, dọa Đào Anh Thy quay người bỏ chạy.

Tư Hải Minh duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy eo thon của cô.

“A!” Đào Anh Thy bị dọa kêu to, sau đó nháy mắt, cả người nhẹ bằng, ngã xuống bàn hội nghị dài.

Còn chưa kịp phản ứng, cơ thế cao lớn của Tư Hải Minh liên đè ép tới, một tay chống bên tai cô, đường như là đang giam Đào Anh Thy lại. Cả người cô cứng đờ, lo lảng bất an nhìn anh: “Ngài Hải Minh, anh làm gì vậy?”

“Cố ý lắc lư trước mặt tôi, muốn gây sự chú ý với tôi à?” Mắt đen của Tư Hải Minh nheo lại, cực kỳ nguy hiểm.

“..” Đào Anh Thy kinh ngạc, đầu óc như ong ong: “Tôi… tôi không có.”

Mặc dù trong thời gian ngắn, vô tình gặp Tư Hải Minh ba lần, nhưng có liên quan gì tới cô chứ, sao lại nói là cô cố ý rồi?

“Muốn từ chối lại ra vẻ mời chào, thủ đoạn này không có tác dụng đâu!”

Vẻ mặt Đào Anh Thy hoang mang nhìn anh, cô muốn từ chối như lại ra vẻ mời chào?

Bàn tay lạnh của Tư Hải Minh ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, kéo tới chạm vào anh…

“AI” Mặt Đào Anh Thy đỏ tới tận mang tai.

“Có phải nhớ tới cái gì rồi không?”

“Tôi… tôi không biết gì cả, Ngài Hải Minh, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ trong tập đoàn, anh đừng như vậy, đây là phòng họp đấy!” Người này sao có thể đối xử với cô như vậy ở nơi thế này.

Bình Luận (0)
Comment