Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 333

Đào Anh Thy đang say giấc nồng, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Nhưng mà hơi thở không ổn định của cô khiến cho ánh mắt Tư Hải Minh chợt thay đổi. Anh đưa tay khẽ chạm vào khuôn mặt cô, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến khiến tay anh hơi run lên.

Đáng chết!

Khi Đào Anh Thy có ý thức trở lại, điều đầu tiên cô cảm nhận được chính là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.

Hai mắt mở ra, thì thấy mình đang ở trong một môi trường xa lạ – một căn phòng sơn màu trắng xanh đan xen.

Cô đây là… đang ở bệnh viện rồi ư?

Cô nhớ là trước đó mình vẫn đang ở nhà. Xem ra là đã đổ bệnh rồi, còn người đã đưa cô đến đây thì…

Đào Anh Thy quay sang thì trông thấy một bóng người mặc đồ đen đang ngồi trên chiếc ghế sô pha ở bên cạnh, khiến cho đồng tử của cô co rút lại.

Đào Anh Thy cụp mắt xuống và cố gắng ngồi dậy.

Một giây sau, cô đã được Tư Hải Minh ôm vào trong lòng, anh ngồi ở mép giường, lòng bàn tay áp vào sau lưng cô.

“Cô đừng lộn xộn.” Giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên bên tai cô: “Vì sao cô lại không nói cho tôi biết rằng người đàn ông đó là ba của cô?”

“Nói ra, thì anh với ông ta sẽ có sự khác biệt hay sao?” Đào Anh Thy rũ mắt xuống, yếu ớt hỏi: “Ở trong mắt tôi, các người đều như nhau cả thôi.”

Cả người Tư Hải Minh đang ôm lấy Đào Anh Thy đột nhiên chấn động, các cơ bắp căng cứng cả lại.

Đào Anh Thy ngước mắt lên, nhìn vào hàm dưới đang cắn chặt lại của Tư Hải Minh, chậm rãi nói: “Nhưng cũng không có vấn đề gì hết, dù sao thì tôi cũng đã quen rồi.” Tư Hải Minh nghiến chặt hàm răng, các cơ trên mặt đều co cứng lại.

“Chắc là bây giờ cơ thể tôi đã không còn vấn đề gì nữa rồi, tôi muốn xuất viện…”

Đào Anh Thy hất tay Tư Hải Minh ra, vén chăn lên muốn xuống giường, nhưng cơ thể còn đang kiệt sức, hai mắt tối sầm lại. Lúc cả người cô đang lắc lư, chuẩn bị ngã xuống đất, thì đã được Tư Hải Minh ôm lấy kịp thời. Đào Anh Thy không vui nói: “Anh thả tôi ra…”

“Cô vẫn đang bị sốt.”

“Ra ngoài!” Đào Anh Thy không muốn nhìn thấy anh.

Vẻ mặt của Tư Hải Minh hơi biến đổi, anh đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Đào Anh Thy sửng sốt một hồi, không ngờ anh ta lại có thể dễ dàng nghe theo lời mình như vậy. Cô còn tưởng rằng Tư Hải Minh sẽ lại mạnh mẽ cưỡng ép cô làm cái gì, dù sao thì thái độ của cô tồi tệ như vậy cơ mà.

Đào Anh Thy lặng lẽ nằm xuống gối, đầu cứ đau nhức từng cơn, chắc là do cơn sốt gây nên.

Sức khỏe cô vốn khá tốt, lần này lên cơn sốt chắc hẳn là do gặp phải Đào Hải Trạch nên sợ hãi quá độ, lại cộng thêm cả những hành động mất kiểm soát của Tư Hải Minh nữa, mới có thể dẫn đến tình trạng nghiêm trọng như vậy.

Có tiếng gõ cửa vang lên. Người bước vào chính là Hạ Khiết Mai.

“Chào Viện trưởng Hạ.”

“Để tôi đo nhiệt độ cho cô.” Hạ Khiết Mai đo nhiệt độ cơ thể cho Đào Anh Thy, liếc nhìn nhiệt kế, nói: “Nhiệt độ đã hạ xuống rồi, cô có thể về nhà nghỉ ngơi. Nếu như có vấn đề gì xảy ra thì tôi sẽ trực tiếp tới biệt thự Minh Uyển.”

“Tại sao lại là tới biệt thự Minh Uyển?” Đào Anh Thy khẽ nhíu mày: “Căn bản cô còn không biết mối quan hệ giữa tôi và Tư Hải Minh là loại quan hệ gì.”

“Tôi biết.”

Đào Anh Thy hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn Hạ Khiết Mai, hỏi: “Cô đã biết “Không phải. Lúc trước ngài Hải Minh tới bệnh viện, vạch trần việc tôi giúp cô giấu diếm chuyện sinh con, khi đó, tôi mới biết được cô chính là con từ sớm rồi ư?” gái của Liêu Ninh.”

“Vậy việc tôi sinh con cho Tư Hải Minh, cô cũng biết sao?”

“Biết chứ.” Hạ Khiết Mai không thể nào tưởng tượng được giữa Đào Anh Thy và Tư Hải Minh lại có mối quan hệ máu chó, đầy kịch tính như vậy:

“Lúc ấy, ngài Hải Minh giao cho tôi đi làm giấy khai sinh cho bọn trẻ, tôi không dám tin vào mắt mình luôn, cô thật sự là lợi hại quá đi mất, lại có thể mang thai sáu đứa bé cùng một lúc. Cả cuộc đời cống hiến cho nền y học của tôi chỉ mới gặp được một, hai trường hợp tương tự như vậy, nhưng mà đều ở nước ngoài cả. Còn có, tôi cũng biết rằng ngài Hải Minh từng làm tổn thương cô, nhưng sự việc của Liêu Ninh cô cũng đừng quá trách ngài ấy, vì bất kể ai đứng trước tình huống ấy cũng khó có thể chấp nhận được…”

“Có một vấn đề mà tôi vẫn luôn rất muốn hỏi cô, nhưng nếu cô muốn nói thì cứ nói, còn nếu không muốn thì hãy coi như là tôi chưa hỏi gì hết” Đào Anh Thy nói: “Khi đó, cô là bác sĩ tư nhân của mẹ Tư Hải Minh, vậy rốt cuộc đã xảy ra

chuyện gì, chắc hẳn cô phải biết rõ, đúng không? Cô có thể nói cho tôi biết hay không?”

Hạ Khiết Mai nhìn về phía cửa phòng bệnh, cô biết Tư Hải Minh vẫn đang ngay ngoài kia.

“Vậy đi, coi như là tôi chưa từng hỏi cái gì hết.” Đào Anh Thy thấy cô ngần ngại, liền nói.

“Cũng không phải là không thể nói, nhưng nếu tôi nói, thì liệu cô có tin tưởng tôi hay không đây?” Hạ Khiết Mai hỏi.

Bình Luận (0)
Comment